Cấm Kỵ Sư

Chương 421: Tu luyện mới

Nhìn sự kinh ngạc của tôi, Lan Ninh mỉm cười:
- Công tử không cần phải lo lắng, chỗ này vẫn là nhân gian, hơn nữa ở đây không phải nơi ở thực sự của Thần Quân, mà là ngài ấy dùng pháp lực thu hút linh lực từ một vùng đất ngoại quốc lại mở đường cho một không gian khác. Nơi đây chính là bên trong của ngọc tỳ hưu.
- Ồ, vậy thì tốt, vậy thì tốt... Tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, miễn là đừng cho tôi xuyên qua nữa là tốt rồi.
Lam Ninh lại cười rồi nói tiếp:
- Công tử nghĩ xem, mỗi lần tôi đi ra đi vào chỗ này đều rất thuận lợi. Nếu thật sự là ở dị giới, tôi làm sao có thể nhanh như vậy chứ?
Tôi ngẫm lại thì quả thật là như thế, có điều, tôi bất chợt cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu nhìn Giải Trĩ Quân:
- Tôi nói này, ngài đã kể cho tôi tất cả mọi chuyện, hay là ngài muốn... nhờ tôi giúp ngài bắt tên Cùng Kỳ đó?
Trên mặt Giải Trĩ lộ ra một nụ cười ranh mãnh, gật đầu đáp:
- Cậu quả nhiên nhạy bén liền đánh trúng một điểm, ha ha. Thật không dám giấu, sau khi tên đó chạy đến đây, bằng cách nào đó mà hắn đã bị Trai chủ Phúc Duyên Trai nắm trong tay. Lần trước ở Hồ Cốc, tôi đã chiến đấu với hắn, nhưng không ngờ công lực của hắn lại tiến bộ rất nhanh, lại có thể trên cơ tôi một chút. Có lẽ, chắc hẳn Trai chủ Phúc Duyên Trai đã mưu tính gì đó, thật là kinh tởm.
Lúc này tôi mới hiểu, té ra hắn thật sự là có mục đích này, nhưng bắt được Cùng Kỳ ngược lại cũng là chuyện tốt, thứ đó chính là hậu duệ của ác thú thượng cổ, tuy rằng giống Giải Trĩ, cũng đã hơn một ngàn năm đạo hạnh, nhưng trời sinh vốn không giống nhau, công lực lại rất cao, dù sao nghiêm khắc mà nói thì, bọn họ đều thuộc về di mạch của thần thú thượng cổ.
Nếu để Cùng Kỳ đó giúp đỡ Trai chủ Phúc Duyên Trai thì khác nào nối giáo cho giặc và tất nhiên sẽ tạo thành mối phiền phức lớn hơn nữa trong nay mai.
Vì vậy, tôi gật đầu rồi nói:
- Chuyện này rất dễ xử lý. Chỉ cần chúng ta cùng nhau đồng tâm hợp lực, Cùng Kỳ đó sẽ không thể chạy đến đâu được. Chỉ có điều, trai chủ Phúc Duyên Trai hiện tại có chút khó đối phó. Thực ra tôi muốn hỏi, ngài thật không biết nội tình của hắn ta sao?
Giải Trĩ Thần Quân lắc đầu trả lời:
- Những thứ này không phải chuyện tôi có khả năng biết được, nhưng Cùng Kỳ đó so với tôi cũng là “Kẻ tám lạng, người nửa cân”. Sau khi đi nhờ vả Phúc Duyên Trai thì liền áp bức tôi ngay. Như thế có thể thấy rõ lai lịch của Phúc Duyên Trai kia quả thực là không nhỏ, ngay cả ác thú Cùng Kỳ cũng có thể thu phục.
- Phải, Trai chủ Phúc Duyên Trai đó... có lẽ là tên trùm lớn nhất đứng sau vụ việc này.
Tôi phiền muộn lên tiếng, Thần Quân Giải Trĩ nghiêng đầu, đặt tay lên cằm, dường như đang suy tư về điều gì đó, đột ngột lên tiếng:
- Thực ra, trước đây tôi đã từng nghĩ qua một cách, chỉ là thật khó để quyết định. Bây giờ nếu đã như thế này thì….
Hắn do dự nói, tôi lên tiếng khích lệ hắn:
- Ngài có cái gì thì cứ việc nói. Chúng ta cũng coi như là có giao tình từ nhỏ, vì vậy đừng ngập ngừng ấp úng.
Hắn phì cười rồi nói:
- Tôi nghĩ, nếu chúng ta muốn nhanh chóng tăng cường sức mạnh thì cần phải đẩy mạnh việc tu luyện, nhưng mà thực lực hiện tại của cậu quá kém, bằng không, cậu tới chỗ của tôi đi, linh lực của tôi dồi dào, lại không có ai quấy thật sự là chốn tu luyện có điều kiện tốt nhất thiên hạ.
Ái chà, tôi nhất thời ngạc nhiên mừng rỡ. Thành thật mà nói, tôi từng có ý nghĩ đó khi mới đến đây, chỉ là ngại nói, suy cho cùng thì đây là lãnh thổ của người ta, nhưng vào lúc này Thần Quân Giải Trĩ đã tự mình nói ra thì đúng là ngoài dự đoán của tôi.
- Chuyện này… có làm phiền ông không?
Tôi thử thăm dò, trên mặt hắn cũng đã nở một nụ cười. Thần Quân Giải Trĩ khinh khỉnh đảo mắt, làm lộ biểu cảm một cách sống động, trông như thể hắn khua khua đỉnh nhọn của chiếc sừng, nói với tôi.
- Cậu muốn đến thì cứ đến, tôi không keo kiệt chi với một chút linh lực này, nhưng tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi bắt được Cùng Kỳ, chỉ có một yêu cầu này thôi, có vấn đề gì không?
Tôi tự tát vào mặt mình một phát, kêu lớn tiếng:
- Nhất định không thành vấn đề. Chuyện của ngài cũng là chuyện của tôi, chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh?
- Nhất ngôn cửu đỉnh!
Dù có mơ cũng không thể ngờ chỉ với vài ba câu lại tìm được một chỗ tuyệt vời để tu luyện, linh lực ở đây vô cùng dồi dào, tuy rằng vừa rồi Lam Ninh có nói, đây chỉ là một phần linh lực mà Thần Quân Giải Trĩ đã rút ra từ không gian của hắn, nhưng cũng đủ để tôi dùng rồi, phải biết rằng linh lực của thế gian ở hiện tại đã đến cực hạn, nếu có một cõi bồng lai tiên cảnh có phúc khí như vậy, e rằng tốc độ tiến bộ cảnh giới của tôi cực kỳ nhanh.
Tôi phấn khởi cáo từ rời đi, cùng giao hẹn với Giải Trĩ Thần Quân, từ nay tôi có thể ra vào tự do Ngọc Tỳ Hưu mà không cần phải báo trước, nhưng hắn cũng đưa ra một yêu cầu là không được dẫn ai vào, hơn nữa phải bảo vệ tốt cho Ngọc Tỳ Hưu, đừng để rơi mất.
Hiển nhiên tôi hoàn toàn hiểu được điều này, không mang người vào là giới hạn tối thiểu của người ta, tôi đương nhiên sẽ không vi phạm, về phần bảo vệ tốt Ngọc Tỳ Hưu không được đánh mất, lại càng không cần phải nói thêm, bởi vì nếu trong lúc tôi tu luyện, Ngọc Tỳ Hưu lạc mất đi thì khi tôi ra ngoài cũng không chắc đang ở chốn nào.
Nếu rơi vào tay kẻ thù, liệu từ nay về sau tôi có thể bước ra hay không cũng là một vấn đề.
Trở về từ vùng phúc địa tiên cảnh của Giải Trĩ Thần Quân, thật ra cũng vô cùng đơn giản, tôi chỉ cần nhìn về phía sương mù trên bầu trời, tập trung tâm niệm, thân mình lay động theo chiều gió sau đó sẽ tự động quay lại, nếu lần sau muốn đi nữa thì cũng y như vậy.
Khi tôi trở về lại có một người cười nhạo náo loạn một trận, vì theo lời chỉ dẫn của tôi, Ngọc Tỳ Hưu này được đè ở phía dưới cái gối. Lúc tôi đi ra thì cả người đột nhiên xuất hiện ở trên giường, nhưng lúc này Tiểu Bạch lại không nghe lời tôi, đang vui vẻ nằm lăn lộn trên giường tôi, hết lần này tới lần khác ngắm nghía Ngọc Tỳ Hưu trong tay. Tôi vừa bước ra, đúng lúc bị Tiểu Bạch đè lên, cậu ấy bị bất ngờ không kịp phòng ngự và hét lên, sau khi rầm tiếng tiếng thật lớn, cả hai chúng tôi cùng nhau ngã rạp trên mặt đất.
Ván giường sập rồi...
Lúc này hai chúng tôi đang lộn xộn một phen thì cửa phòng đột nhiên mở ra, A Long và Tiểu Hồ Tử cùng lao vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng này của chúng tôi, tôi đang đè lên người Tiểu Bạch, cả hai chúng tôi ngã chổng vó, nét mặt kinh hồn, ván giường còn bị đè sập…….. Ách, không thích hợp cho trẻ em đâu.
Hai người bọn họ đều nhìn đến ngốc cả người ước chừng trong năm sáu giây. Cơ mặt của A Long co giật lên xuống, cười gượng gạo:
- Nhìn mấy người kìa, thật là, kiềm chế một chút...
Cậu ấy vừa nói vừa nháy mắt với tôi, tôi nhanh chóng bò dậy, bực bội đá Tiểu Bạch một phát:
- Đã nói với cậu là đừng làm loạn cơ mà, cậu làm gì trên giường anh vậy hả...
Khi tôi nói câu này, A Long và Tiểu Hồ Tử lại tỏ vẻ biểu cảm hiểu rõ. Tiểu Bạch không biết là cố tình hay giả ngu mà cười khà khà rồi nói:
- Em đã không cử động nữa. Ai bảo sức anh làm mạnh thế?
Tôi lấy tay che mặt, đời này coi như xong, cái này không thể giải thích rõ ràng...
Cuối cùng, tôi đã lãng phí nửa tiếng đồng hồ với nước bọt để thuyết phục họ rằng mọi chuyện không như họ nghĩ, sau đó tôi đưa họ đến một quán ăn nhỏ ở cổng trường đãi một bữa, chuyện này coi như đã qua.
Kể từ ngày hôm nay, cuộc sống của tôi xem như là đã hoàn toàn thay đổi, để yên tâm tu luyện và tránh vụ sập giường xảy ra lần nữa, tôi và Tiểu Bạch đã lập ra những điều khoản đơn giản, sau này khi tôi tu luyện, cậu ấy không được phép ở trên giường tôi, cũng không được di chuyển Ngọc Tỳ Hưu, hộ pháp ngay bên cạnh tôi.
Hơn nữa, vì tính chất an toàn, tôi chỉ có thể đi vào bên trong Ngọc Tỳ Hưu vào buổi tối, may mà thời gian ở đó cũng giống như bên ngoài, tôi cùng Thần Quân Giải Trĩ ngồi thiền tu luyện bên ngoài cung điện, hấp thụ linh lực. Mỗi khi sắc trời gần sáng, Lam Ninh sẽ đến gọi tôi về và khoảng thời gian trong ngày sau đó, tôi lại hoạt động tự do.
Kỳ thật tôi rất muốn tìm một nơi vắng vẻ để tiến vào mà nghiêm túc tu luyện cho tốt, ít nhất một tháng sẽ không đi ra, nhưng mà Thần Quân Cùng Kỳ đã phủ nhận ý nghĩ này của tôi, hắn nói có quá nhiều linh lực trong đó, cơ thể tôi căn bản chịu không nổi, chỉ hấp thụ một đêm là đủ rồi, ban ngày thì vừa vặn tiêu hóa hết linh lực hấp thu từ buổi tối.
Nói cách khác, phúc địa tiên cảnh giống như một nguồn kho báu khổng lồ, mà tôi chỉ có một cái túi nhỏ, mỗi lần chỉ có thể lấy một ít, khi về đổ vào kho của chính mình, rồi đi lấy tiếp.
Cứ như thế, thời gian chậm rãi trôi đi, thoáng một cái đã qua được một tháng, mỗi đêm tôi đều phải tu luyện với Giải Trĩ Thần Quân, tự cảm thấy thăng cấp cảnh giới nhanh chóng lạ thường, ban ngày đi trên đường, tôi dường như có một loại cảm giác lâng lâng chín tầng mây.
Tiểu Bạch lén hỏi tôi vài lần, có phải hai mạch Nhâm- Đốc đã thông rồi phải không? Tôi cười rồi trả lời, còn hơn cả hai mạch Nhâm- Đốc, hiện giờ tôi chỉ vận công ngón chân của mình thôi cũng đã có thể đánh sập tòa nhà này, cậu ấy hào hứng bảo tôi thử đi, thế là tôi đá cậu ấy mà không nói gì, cậu ấy lại cười hì hì rồi nói tôi không ra làm sao, đá cũng chẳng đau...
Cậu ấy có đau hay không, tôi không biết, nhưng trong khoảng thời gian này, tôi đã lần lượt thử tất cả bùa chú mà tôi biết, và uy lực quả là lớn hơn nhiều, hơn nữa, ngay cả Sát Tự Quyết cấp độ hai, còn có Diệt Tự Quyết cũng có thể sử dụng thành thạo.
Tất nhiên, những gì tôi nói về việc sử dụng nó một cách thành thạo cũng chỉ là viết nó ra, tôi hoàn toàn không lạm sát người vô tội, và Diệt Tự Quyết cũng chỉ được dùng ở góc phòng ngủ để phòng mấy con tiểu cường (là con gián đó ^^).
Tôi nhớ lúc đó tôi phóng khoáng vung tay, Diệt Tự Quyết vừa xuất, tiểu cường liền bị xóa sổ không để lại dấu vết, lòng tôi thầm xúc động ca thán đây quả thực là một sản phẩm giết người diệt khẩu phải có khi ở nhà.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận