Cấm Kỵ Sư

Chương 240: Ma Quỷ Lộng Hành.

Lòng tôi có chút khó chịu, tôi lại không phải bảo vệ của nhà mấy người, nói đến là đến, nói đi là đi, có điều Tiệp Dư băng tuyết thông minh, liếc mắt một cái nhìn ra tôi có cảm xúc, bày ra vẻ mặt tươi cười nói.
- Anh họ này, anh cũng đừng không vui như thế, em muốn anh ở chỗ này ba ngày là có nguyên nhân, sau này rồi anh cũng sẽ biết được, hiện tại kỳ hạn đã tới rồi, anh đi đi.
Tôi buồn bực nói.
- Tôi đi cái gì nữa, coi như là lãng phí không ba ngày này luôn rồi, cô nói dù cho có thể điều tra một chút lai lịch của tên kia cũng được.
Tiệp Dư cười nói.
- Không cần anh vội, em đã điều tra tư liệu xong hết rồi, chi tiết của tên kia em cũng đã điều tra cặn kẽ rồi.
Tôi trừng lớn đôi mắt nói.
- Không phải chứ, rõ ràng ba ngày này cô cứ quấn lấy ở bên người tôi mà, làm sao lại có thể điều tra rõ ràng được?
Tiệp Dư nói.
- Rất đơn giản, Liễu bá bá muốn truy tra việc nào thì thật sự đơn giản, tuy rằng ông ấy cứ ở yên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng hơn phân nửa cái thành thị này đều ở trong khống chế của ông ấy, ông ấy muốn biết sự tình gì, chỉ cần trực tiếp bắt lấy một người, là có thể trực tiếp rút ra từ trong hồi ức của người đó.
Tôi hôn mê một cái, nếu đơn giản như vậy, vậy còn bắt tôi ở chỗ này làm gì nữa?
Tiệp Dư lại hì hì cười, cái gì cũng không nói, xua xua tay nói.
- Được rồi, thời hạn ba ngày cũng đã tới rồi, trong ba ngày này, không có chuyện gì xảy ra, đó chính là tốt nhất. Đúng rồi nói cho anh một chuyện, Hắc thúc thúc đã trở lại, trong hai ngày nữa trai chủ cũng sẽ quay trở lại đây, cho nên...
Thì ra là như thế này, tôi nhất thời hiểu ra, không nói hai lời liền chuẩn bị rời đi, trong lòng lại vẫn có một tia ảm đạm, lúc ông chủ Phúc Duyên Trai không trở về, liền đuổi theo tôi để tôi ở lại chơi với nàng, mà khi ông chủ Phúc Duyên Trai sắp về đây, lập tức liền không cần tôi nữa.
Đi thì đi thôi, tôi vốn dĩ cũng đã tính toán đi rồi, chỉ là chậm trễ mấy ngày mà thôi, cũng không tính cái gì.
Tôi cuối cùng cũng rời đi khỏi phố Phúc Duyên, đi bộ ra tới đường lớn, phất tay gọi xe chuẩn bị đi tới luân hồi các coi thử Miêu Nô như thế nào rồi, lại nói cũng đã qua ba ngày rồi, không biết mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, Nam Cung Phi Yến cũng có chút làm người ta không hiểu, cũng đã ba ngày rồi không tới tìm tôi.
Có điều ngay khi tôi đứng trước con đường dẫn tới luân hồi các, lại ngoài ý muốn phát hiện, trước cửa luân hồi các có dán một tờ thông báo, trên đó viết: Nhân tình huống đặc thù, hôm nay tạm dừng buôn bán.
Tôi tức khắc liền sợ ngây người, đây là cái tình huống đặc thù như thế nào? Vậy mà có thể để tạm dừng buôn bán, chẳng lẽ nói, hai ngày này vì cứu trị Miêu Nô nên Tư Đồ tiên sinh xảy ra tình huống gì đó? Hay là đã xảy ra cái ngoài ý muốn gì khác?
Nhưng mà tôi không thể tin, có thể bức Tư Đồ tiên sinh tạm dừng buôn bán, rốt cuộc sẽ là người nào?
Tôi mơ hồ, đã nhận ra một tia không khí bất thường.
Tôi thử tiến lên kêu cửa, nhưng căn bản không ai ở trong, bất đắc dĩ tôi chỉ phải hậm hực rời đi.
Đi ở trên đường, tôi càng nghĩ càng mơ hồ, móc di động ra gọi điện thoại cho Nam Cung Phi Yến, không ngờ trong di động lại tuôn ra một tràng: Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Tôi kháo, mụ nội nó lại làm sao thế này?
Tập thể mấy người bọn họ chơi trò mất tích à, hay là tập thể bọn họ đi làm chuyện gì đó mà muốn giấu tôi?
Bỗng nhiên cả người tôi lạnh băng, nhớ tới ba ngày này không thể hiểu được, chẳng lẽ là Tiệp Dư, nàng cố ý bắt tôi ở lại đó, trên thực tế tại trong ba ngày này phát sinh những chuyện gì nàng đều biết hết?
Tôi càng nghĩ càng nóng lòng, càng nghĩ càng khó hiểu, đi tới đi lui, bỗng nhiên đâm sầm vào một người đi tới từ phía đối diện.
- A, thực xin lỗi, tôi vừa rồi không phải cố ý…… Di, là tiểu tử cậu!
Tôi vừa mới nói xin lỗi, bỗng nhiên thấy rõ gương mặt người này, tức khắc trừng lớn đôi mắt, kinh hỉ nói.
- Cậu trở về khi nào vậy, con mẹ nó cũng không nói cho tôi biết một tiếng!
Người này đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cười hắc hắc, trên mặt lộ ra một tia thần thái lười nhác, gãi gãi đầu tóc rối bời, nói.
- Tôi ngày hôm qua mới trở về, cậu còn không biết xấu hổ mắng tôi, cậu con mẹ nó lại chạy đi đâu chơi vậy, tôi tìm khắp nơi cũng không thấy cậu đâu.
Không sai, người này đúng là Thiệu Bồi Nhất mấy ngày trước đi theo Hoàng Thất thái gia trở lại Đông Bắc đường khẩu phục mệnh, đã nhiều ngày không thấy, tôi còn tưởng rằng sau khi cậu ta làm xong nhiệm vụ lần này, sẽ trực tiếp lưu tại Đông Bắc không về đây nữa, lại không nghĩ rằng, hôm nay lại ngẫu nhiên gặp được ở đầu đường, cái này quả thực là quá trùng hợp.
Tôi cười ha ha, vỗ bờ vai của cậu ta nói.
- Tiểu tử cậu trở về thật là đúng lúc, thời khắc nguy hiểm nhất là mấy ngày hôm trước vừa qua rồi, nhưng mà chuyện ly kỳ nhất lại sắp bắt đầu rồi đấy, cậu nói, giữa chúng ta có phải có duyên phận hay không?
Cậu ta cũng cười, nói.
- Đúng vậy đúng vậy, đây không phải là duyên phận sao, vừa lúc tôi mới vừa tiếp nhận một chuyện, đang buồn rầu không biết phải làm sao bây giờ đây, liền đụng phải cậu, đúng rồi, bây giờ cậu không bận việc gì chứ?
Tôi nghi hoặc gật đầu.
- Đúng vậy, tôi, tôi hình như là không có việc gì, sao, cậu nhận được chuyện gì vậy?
Cậu ta thấy tôi nói như vậy, bỗng nhiên nhìn quanh hai bên, sau đó dẫn tôi tôi đi đến một chỗ yên tĩnh, gọn gàng dứt khoát nói.
- Cùng tôi đi bắt quỷ.
- Bắt quỷ…… Cậu xác định cậu không có nói sai?
Thiếu chút nữa tôi đã thở không nổi, tiểu tử này là điên rồi sao, cái này là chuyện gì vậy chứ, gặp mặt liền rủ đi bắt quỷ, Mặc Tiểu Bạch cũng không tinh thần thất thường đến nước này a……
Cậu ta nhìn tôi vẻ mang mặt mê hoặc cùng khó hiểu, nghiêm túc nói.
- Là thật sự, tôi không có nói sai, cậu cũng không nghe lầm, không nói gạt cậu, bây giờ tôi đi loanh quanh ở chỗ này là bởi vì muốn tìm xem có thể túm được người nào đó có thể giúp được việc hay không, nói cách khác, tôi cũng thấy thứ đồ vật kia lợi hại, khó đối phó.
- Đồ vật kia? Cậu là nói, thật sự có đồ vật kia?
Cả người tôi ớn lạnh, nổi da gà, nghĩ thầm hiện tại trong thành phố này đã đủ náo nhiệt, người cùng yêu liền lăn lộn chung với nhau, quỷ cũng tới xem náo nhiệt nữa hả……
Thiệu Bồi Nhất gật gật thật mạnh đầu, ánh mắt thỉnh thoảng đánh giá trái phải, bộ dáng rất là cẩn thận, sau đó mới tiến đến bên tai tôi, chậm rãi nói.
- Chuyện này, tôi đã xác định, bước tiếp theo chính là chúng tôi làm sao bây giờ, nói thật, nếu không phải gặp được cậu, tôi còn có chút khả năng không nắm chắc được, tìm cậu cũng tìm không thấy, nhưng hiện tại nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy cậu cần phải giúp tôi xử lý xong chuyện này, bởi vì, cậu cũng sẽ có hứng thú với thứ đồ vật kia.
Thiệu Bồi Nhất gấp không chờ nổi nói cho tôi nghe về chuyện ngày hôm qua cậu ta gặp phải, vốn là cậu ta đã xử lý xong chuyện ở đông bắc đường của Hoàng Thất thái gia rồi, không ngờ lại còn có nhiệm vụ mới, vì thế liền một đường quay trở về, trở lại trường học rồi mà cũng chưa thấy được tôi, vừa hỏi mới biết được tôi đã xin nghỉ dài hạn, không biết đi đâu làm gì.
Thiệu Bồi Nhất không thể hỏi ra tôi đi nơi nào, vì thế liền đi tìm Nam Cung Phi Yến, cậu ta cho rằng, nếu tôi xin nghỉ dài hạn ở trường học, như vậy tất nhiên là tôi với Nam Cung Phi Yến ở bên nhau, làm chút chuyện gì đó.
Không ngờ cậu ta còn chưa tìm được Nam Cung Phi Yến, gọi điện thoại gửi tin nhắn đều không có hiệu quả, sau lại không biết nghe nói ở đâu, đã từng có người ở thị trường đồ cổ nhìn thấy tôi cùng Nam Cung Phi Yến ở bên nhau, vì thế liền ôm hy vọng, chạy đến thị trường đồ cổ, chỉ là không hề nghĩ tới cậu ta không thể tìm được tôi, lại gặp được một người kỳ quái cùng với một chuyện kỳ quái.
Đó là một người hơn bốn mươi tuổi, quần áo bình thường, mặt mũi phúc hậu, một mình đi lại trong thị trường đồ cổ, thoạt nhìn như là một người nhàn rỗi không có việc gì tới chọn lựa đồ cổ làm vật trang trí.
Nhưng lần đầu tiên Thiệu Bồi Nhất nhìn thấy ông ta, liền chú ý, hơn nữa lại đi theo sau lưng ông ta luôn, bởi vì cậu ta phát hiện, người này tướng mạo tuy rằng đoan chính, nhưng trên mặt lại tràn đầy tử khí.
Thiệu Bồi Nhất muốn ngăn người này lại hỏi chuyện một chút, nhưng lại không thể hỏi được, sợ người ta không tin, lại nói nơi này cũng không tốt, thị trường đồ cổ, trên toàn bộ con đường này cũng có bày vài quán xem bói, cậu ta lỗ mãng hấp tấp lao ra đó, làm không tốt sẽ bị người ta nói là đoạt sinh ý, lại chịu một trận đánh không đáng.
Đang lúc rối rắm, người này bỗng nhiên bị một người bày bán quán ở ven đường kêu qua đó, lão nhân kia cũng không khách khí, trực tiếp nói cho người này, nói bây giờ giữa mày người này mang sát, ấn đường tối đen, hơn phân nửa là đụng phải đồ vật không sạch sẽ nào đó.
Lúc ấy cảm giác đầu tiên của Thiệu Bồi Nhất chính là, người này khẳng định sẽ đá thẳng một chân, mấy người xem bói này chẳng mấy ai có bản lĩnh thật sự, đều là ra ngoài lừa gạt lấy mấy đồng sống qua ngày, hơn nữa thông thường đều làm ăn nhỏ, gặp mặt người khác nói mấy lời cát tường thì còn tốt, cái này vừa mới gặp mặt đã bảo người ta mặt mày mang sát ấn đường tối đen, người ta còn có thể vui vẻ nổi sao, nếu gặp người tính tình không tốt, ngay lập tức sẽ giơ chân đá tung sạp hàng cho xem.
Có điều bất ngờ chính là, người nọ chẳng những không nổi nóng, lại còn có vẻ rất là khẩn trương, vội hỏi người xem bói kia, hiện tại ông ta có tai nạn gì, ông thầy bói kia bấm ngón tay tính toán nửa ngày, cuối cùng nói, hiện giờ bên người ông ta có đồ vật không sạch sẽ, nhưng mà ông ta còn không biết, nếu muốn mạng sống, cần phải tốn chút tiền đến phá.
Người nọ liền hỏi muốn bao nhiêu tiền phá, ông thầy bói kia híp mắt nhìn một phen, vươn một cái bàn tay, nói, ít nhất đến 5000 đồng.
Người nọ lại ngại nhiều quá, hai bên cò kè mặc cả một trận, cuối cùng vẫn không thể thống nhất giá cả, người nọ một mình rời đi, Thiệu Bồi Nhất thấy cơ hội đến nên vội vàng đuổi theo, nói với người nọ, cậu ta cũng có thể hỗ trợ phá tai, hơn nữa không thu phí.
Người nọ lại cũng là một kẻ tham tiền, vừa nghe không thu phí, lập tức phấn chấn tinh thần, cũng mặc kệ Thiệu Bồi Nhất đang muốn làm gì, sau một phen dò hỏi thì đối với Thiệu Bồi Nhất cũng đã tin tưởng không nghi ngờ, vì thế liền mang Thiệu Bồi Nhất về nhà, để cậu ta nhìn thử trong nhà một chút xem có vấn đề gì hay không.
Thiệu Bồi Nhất cố ý chọn buổi tối mới đến nhà ông ta, cậu ta vốn tưởng rằng trong nhà người này có lẽ có chút vấn đề nhỏ, nhưng cũng sẽ không quá nghiêm trọng, không ngờ, chờ cậu ta đi tới mới phát hiện, trong nhà người này lại có chuyện rất đáng sợ!
Cậu ta nói tới đây, liền ngừng lại, tôi gấp đến độ không chờ nổi, hỏi rốt cuộc trong nhà người nọ làm sao vậy, Thiệu Bồi Nhất thấy tôi như thế lại đè thấp giọng lần nữa, sâu kín nói.
- Nhà ông ta thật sự có ma quỷ lộng hành.
- Thật sự là ma quỷ lộng hành?
Tôi nổi lên một chút hứng thú, vội hỏi cậu ta.
- Rồi sau đó thế nào?
Thiệu Bồi Nhất nói.
- Sau đó? Sau đó tôi đi rồi, nhà ông ta âm khí quá nặng, tôi vốn định thi pháp thỉnh thần đuổi quỷ, nhưng mà cậu cũng biết, nơi này cách quan ngoại ngàn dặm xa xôi, tôi không nắm chắc cho lắm, cho nên liền rời đi, sau đó nghĩ tới nơi này tìm cái đồ vật nào đó có thể trừ tà, tôi mang ở trên người, như vậy nắm chắc một chút, không nghĩ tới cư nhiên liền vừa vặn đụng phải cậu.
Tôi không khỏi nở nụ cười.
- Cậu đúng là đã kiếm được, không nói gạt cậu, tôi có thể trừ tà, đi, chúng ta cùng nhau đi xem một chút…
Bạn cần đăng nhập để bình luận