Cấm Kỵ Sư

Chương 506: Là thật hay giả

Tôi bất ngờ quay đầu lại, chỉ thấy có một bóng người đang ở phía sau, nhưng đã bị màn sương trắng khiến hình ảnh trở nên mông lung. Tuy nhiên, vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được, người đó cực kỳ giống vị Thiên Hồ phu nhân ngồi xếp bằng trên mặt đất khi nãy, hình như còn đang mở to mắt nhìn tôi, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên.
Khoảnh khắc này giống như là một giấc mơ, không quá rõ ràng, đầu tôi cũng trở nên mơ mơ màng màng, tôi dùng sức lắc đầu, muốn làm cho bản thân mình tỉnh táo một chút. Sau đó, tôi giương mắt lên nhìn lại, trong màn sương trắng kia đã không còn bóng người nào nữa.
Tôi khẽ giật mình, vừa định nhìn kỹ lại thì trước mắt lại xuất hiện một màn sương trắng lượn lờ, trong chớp mắt cảnh vật liên tiếp biến đổi, nhìn lại lần nữa, thì đã về lại thạch thất vừa rồi.
“Khi nãy, ngươi cũng nhìn thấy rồi đi?”
Nam Cung Phi Yến bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tôi, khẽ mỉm cười nói:
“Ở bên trong thạch thất này, tất cả các phép thuật đều mất hết tác dụng.”
Tôi xấu hổ nhìn nàng cười cười, bây giờ tôi mới nhận ra rằng phép tàng hình của mình đã sớm bị nàng nhìn thấu.
Song, ta cũng không đáp lại lời nàng, mà chỉ ra hướng bên ngoài:
“Mấy tên vừa rồi đều đi rồi ư?”
Nam Cung Phi Yến không thèm liếc mắt một cái, khẽ gật đầu:
“Ngọc Thanh Động này không phải ai cũng có thể vào được. Nếu là Phúc Duyên Trai Chủ tự mình đến, thì tôi còn không dám, chứ chỉ bằng Liễu Vô Ngôn và Xà Lão Yêu Bà kia, lúc Ngọc Thanh Huyễn Cảnh khởi động, bọn họ cũng sẽ bị truyền tống ra ngoài luôn.”
“Thì ra, ngươi đã sớm có chuẩn bị, vậy ‘Phúc Duyên Trai Chủ’ vừa rồi, nếu không phải là chân thân của hắn, thì là ai, chẳng lẽ có người giả mạo?”
Tôi nghi hoặc hỏi.
Nam Cung Phi Yến lắc đầu, nhíu mày nói:
“Nếu khi nãy mẹ ta không nói, thì ta cũng sẽ không biết, nhưng đạo hạnh của người này cũng rất cao thâm, nếu không thì đã bị nhốt trong Ngọc Thanh Huyễn Cảnh rồi.”
“Thế nhưng, người đó cũng không phải là Phúc Duyên Trai Chủ. Vậy Liễu Vô Ngôn và Xà Lão Yêu Bà kia chẳng lẽ cũng là giả?”
“Ta cũng không biết, thực sự ta cũng rất bất ngờ, tại sao bọn họ có thể không một tiếng động đi vào được. Nếu là như thế, Thủ Sơn Đại Trận của chúng ta chẳng phải sẽ biến thành trò cười sao? Không được, mặc kệ bọn họ rốt cuộc là ai, hiện tại phải lập tức thông báo cho dì Tuyết, tăng mạnh phòng vệ.”
Nàng nói xong liền dùng ánh mắt thành khẩn nhìn tôi, tôi vò đầu nói:
“Ngươi không phải là muốn ta đi báo tin đó chứ? Hình dáng Thiên Hồ Cốc của các người như thế nào ta cũng đâu có biết, hơn nữa ta cũng đâu biết dì Tuyết của người ở đâu, nếu không thì, chúng ta cùng nhau đi?”
Nàng lắc lắc đầu, quay đầu nhìn chiếc ngọc sàng, tôi cũng nhìn theo, không biết từ khi nào mà Thiên Hồ phu nhân đã lẳng lặng nằm tại đó.
Tôi biết trong lòng nàng vẫn còn nhớ thương việc kế thừa Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhưng chuyện này xem ra không đơn giản như vậy. Hơn nữa khi nãy Thiên Hồ phu nhân hình như có phát ra âm thanh, điều này chứng minh Thiên Hồ phu nhân hoàn toàn không có chết, mà là thông qua một loại phương thức đặc thù nào đó, phong bế mình ở trạng thái khác, cũng có thể nói là ở trong cảnh giới.
Nam Cung Phi Yến có lẽ cũng hiểu được suy nghĩ của mình nhất thời khó có thể thực hiện, do dự một chút, nhưng vẫn lắc đầu nói:
“Cho dù hiện tại ta tạm thời vứt bỏ suy nghĩ kia ra khỏi đầu, thì suy cho cùng mẹ ta cũng đang ngủ ở nơi này, ta muốn ở lại bảo vệ bà ấy, ngồi ở đây bảo vệ Ngọc Thanh Động. Về phía dì Tuyết, ta sẽ đưa ngươi qua đó, Ngọc Thanh Động này thực ra chính là điểm then chốt của trận pháp Thiên Hồ Cốc, từ nơi này có thể truyền tống đi đến bất cứ chỗ nào trong cốc.”
Ta thấy nàng nói cũng có lý liền nói:
“Vậy làm theo lời ngươi đi, nhưng ngươi tuyệt đối không thể lại làm ra chuyện thiếu suy nghĩ nữa. Ta nói cho người biết, lúc nãy ở ngoài cốc ta gặp được Tiệp Dư, Phúc Duyên Trai Chủ đúng là muốn nàng tu luyện thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, dùng cái này để đạt được mục đích của hắn…”
Ta lập tức tóm tắt lại toàn bộ những chuyện phát sinh khi nãy ở ngoài cốc, luôn cả câu chuyện về Hắc Kiếm Quỷ nói cho Nam Cung Phi Yến, nàng không đợi ta nói xong đã đánh gãy lời ta:
“Ngươi đừng nhiều lời nữa, thực ra ta đã sớm biết bọn họ sẽ ra tay với Tiệp Dư rồi. Hiện tại ngươi nhanh đi báo tất cả chuyện này cho dì Tuyết đi, còn nữa, ngươi nói với nàng đừng ôm ảo tưởng gì với Phúc Duyên Trai Chủ kia nữa.”
Ta gật đầu, nhưng vẫn rất lo lắng về nàng, cau mày nói:
“Nếu như ta đi, vậy ngươi ở đây phải làm sao bây giờ? Lần này Phúc Duyên Trai Chủ kia tiến vào chính là vì muốn lấy được truyền thừa của Cửu Vĩ Thiên Hồ, ngươi…”
Nam Cung Phi Yến thở dài nói:
“Ngươi không cần lo lắng cho ta, Ngọc Thanh Động có cấm chế đặc thù, cho dù Phúc Duyên Trai Chủ có tự mình đến, thì trong nhất thời cũng tuyệt đối không ra khỏi Ngọc Thanh Huyễn Cảnh được, ngươi mau đi đi.”
Nàng nói xong thì liên tiếp đánh ra vài đạo thủ quyết, dưới chân ta bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng trắng, một đoàn sương mù bay lên, lập tức có một luồng năng lượng đặc thù truyền tới.
Ta chỉ thấy thân thể của mình không tự chủ được mà bị hút đi, ngay lập tức liền cảm thấy cơ thể mất đi trọng lượng, sương trắng trước mắt trở nên dày đặc hơn, sau đó tất cả đều biến mất.
Chớp mắt một cái, tôi lại cảm giác được trọng lượng, mở to mắt nhìn, sương trắng trước mắt tan đi, tôi vậy mà đã ra khỏi Ngọc Thanh Động, hiện tại đang đứng trên đỉnh núi.
Đỉnh núi này là nơi lần trước ta và Nam Cung Phi Yến, còn có cả dì Tuyết gặp mặt. Đằng trước ta lúc này có một cô gái đang khoanh tay đứng thẳng, từ bóng dáng thì đúng là dì Tuyết.
Ta nhìn xung quanh một chút, không phát hiện bất cứ điều gì khác thường, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra đám người ‘Phúc Duyên Trai Chủ’ kia vẫn chưa xuất hiện.
“Phu nhân, tại sao ngài lại đứng đây một mình, Thủ Sơn Đại Trận của Thiên Hồ Cốc đã hoàn toàn khởi động rồi ư?”
Ta đi tới hỏi, dì Tuyết từ từ quay đầu lại, khuôn mặt có hơi lạnh lùng, nhìn ta khẽ gật đầu nói:
“Không sai, Thủ Sơn Đại Trận đã hoàn toàn khởi động, hiện tại, cách lúc mặt trời mọc đã không còn bao lâu nữa.”
Ta đi đến cạnh nàng, nhìn phía dưới ngọn núi và bầu trời đầy màu sắc, nói với nàng:
“Phu nhân, vấn đề lúc này không phải là còn bao nhiêu thời gian. Khi nãy ta đã thấy Phúc Duyên Trai Chủ và hai thủ hạ của hắn lẻn vào Thiên Hồ Cốc, chẳng lẽ ngài không để ý ư?”
Dì Tuyết ngẩn ra, kinh ngạc nói:
“Ngươi nói cái gì, bọn họ đã lẻn vào trong Thiên Hồ Cốc? Tại sao ta không phát hiện một chút nào, ngươi phát hiện ra bọn họ ở đâu? Bọn họ hiện tại đang ở đâu?”
Ta hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn ăn ngay nói thật:
“Ở Ngọc Thanh Động, phu nhân, bọn họ vừa mới lẻn vào trong Ngọc Thanh Động, nhưng chẳng biết tại sao, hình như đã rời đi.”
Dì Tuyết đột nhiên quay đầu, yên lặng nhìn về hướng Ngọc Thanh Động, buồn bã nói:
“Ngọc Thanh Động, quả nhiên là Ngọc Thanh Động. A, người đầu tiên mà hắn tìm, quả nhiên vẫn là chị.”
Nàng nói hai câu không đầu không đuôi, ta không hiểu hỏi:
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Không có gì. Ngươi không cần lo lắng, trong Ngọc Thanh Động có cấm chế do tự tay chị ta thiết hạ, với lại còn có cả Ngọc Thanh Huyễn Cảnh do Thượng Cổ Thần Duệ để lại. Cho dù là Phúc Duyên Trai Chủ xông vào, thì trừ khi hắn có ý định phá hư, còn không thì cũng chẳng làm được gì. Nói vậy, hiện tại Phi Yến đã khởi động trận pháp, tống bọn họ ra ngoài rồi.”
Giọng điệu bây giờ của nàng giống như cũng không quá quan tâm, ta hỏi:
“Ý của ngươi là, khi khởi động trận pháp của Ngọc Thanh Huyễn Cảnh thì bọn họ đều sẽ bị tống ra bên ngoài Thiên Hồ Cốc ư? Đúng rồi, làm sao ngươi biết Phi Yến đang ở đó?”
Nàng thở dài nói:
“Tâm tư của Phi Yến, ta sao có thể không biết, đứa bé đó…Cũng là khổ nàng. Về việc khi trận pháp của Ngọc Thanh Huyễn Cảnh được khởi động, sẽ đưa bọn họ đi đâu, thì ta cũng không rõ. Theo lý thuyết thì có lẽ là ra ngoài cốc, nhưng cũng không loại trừ những khả năng khác, bởi vì đạo hạnh của Phúc Duyên Trai Chủ kia cũng rất cao thâm, chỉ một trận pháp không thể đối phó được hắn. Vả lại, tuy Ngọc Thanh Huyễn Cảnh thần bí khó lượng, nhưng dẫu sao thì Phi Yến cũng chỉ là đứa trẻ, công lực còn thấp, vẫn không thể khởi động hoàn toàn.”
Phân tích của nàng vô cùng chính xác, ta nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến một chuyện cực kỳ đáng sợ, ngẩng đầu lên nói:
“Phu nhân, Ngọc Thanh Huyễn Cảnh sẽ không truyền tống bọn họ vào trong Tam Thanh Cảnh chứ?”
Dì Tuyết hơi sửng sốt nói:
“Không thể nào. Nhưng thực ra, Ngọc Thanh Động tương liên với tất cả các điểm trọng yếu trên Thiên Hồ Cốc, dẫu vậy khả năng truyền tống đến Tam Thanh Cảnh vẫn rất thấp, trừ khi, nàng cố tình, hoặc là nói, Phúc Duyên Trai Chủ có tâm như thế…”
Nàng còn chưa nói xong thì bỗng nhiên dậm chân:
“Không ổn, nếu để cho Phúc Duyên Trai Chủ nhân cơ hội này chạy đến Tam Thanh Cảnh thì xong rồi.”
Gương mặt nàng hiện ra thần sắc hoảng loạn, xoay người định rời đi, tôi vội vàng ngăn nàng lại, đem những lời vừa nãy của Nam Cung Phi Yến nói lại cho nàng, sau đó lại nói với nàng rằng Phúc Duyên Trai Chủ kia chưa hẳn đã là Phúc Duyên Trai Chủ thật sự.
Dì Tuyết thế mà lại không hề ngạc nhiên, nhìn ta thở dài:
“Nhân vật như Phúc Duyên Trai Chủ sao có thể dễ dàng tự mình ra mặt như thế, hơn nữa còn là vào thời điểm đặc thù như này. Ta nghĩ người kia e rằng chỉ là một cái phân thân của hắn mà thôi.”
“Phân thân?”
Tôi không khỏi kinh ngạc, như vậy cũng quá lợi hại rồi đi, thế mà còn có thể phân thân?
Dì Tuyết cũng không nói gì thêm nữa, chỉ cúi đầu trầm tư, sau đó bỗng nhiên giữ chặt lấy tôi nói:
“Ngươi đi theo ta…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận