Cấm Kỵ Sư

Chương 509: Nan đề

Tôi vừa mới bay lên trời theo dây leo chưa được bao lâu liền cảm thấy một lực rất lớn ép tôi xuống truyền đến từ dây leo ép.
Tôi rơi xuống đất, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn dây leo đang nhanh chóng vươn dài lên trên cửa. Lúc này tôi mới để ý, hóa ra ở đây không chỉ có một dây leo, mà trên mặt cửa lớn còn có rất nhiều, phải đến mây chục dây leo thô to, có cái thậm chí còn to bằng miệng chén, đang uốn lượn bò lên trên.
Tình cảnh này khiến tôi sững cả người, trong đầu bỗng chốc nhớ tới cái gì, bật thốt lên:
- Liễu Vô Ngôn, là ngươi!
Đúng rồi, có thể dùng cách này để đi vào bên trong Tam Thạch cảnh, có lẽ cũng chỉ có Liễu Vô Ngôn mà thôi. Tôi vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng nói của Liễu Vô Ngôn không biết từ chỗ nào truyền đến.
- Tiểu tử, ngươi cũng thật thông minh. Nhưng ngươi đi nhờ xe, sao không hỏi xem chủ nhân có đồng ý hay không?
Đối với Liễu Vô Ngôn này, tôi vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ, vì thế chỉ ha hả cười, nói:
- Chỉ sợ hỏi xong chủ nhân sẽ không đồng ý, Liễu Vô Ngôn, ngươi dùng cách này để bò vào, thật ra còn thông minh hơn.
- Ai nói là ta muốn bò vào?
Hắn khinh thường nói. Nghe vậy, tôi hơi sửng sốt, bên tai lại chợt nghe một loạt tiếng ầm ầm, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cánh cửa đồng thau trước mặt đột nhiên lắc lư.
Nhìn mấy chục cây dây leo đang quấn chặt trên cửa lớn, tôi lập tức hiểu ra, Liễu Vô Ngôn căn bản không phải là muốn bò vào, mà là muốn nhổ tận gốc cái cánh cửa này đi!
Tôi bị chấn kinh rồi, cửa lớn bảo vệ Tam Thanh cảnh, không nghi ngờ gì chính là đồ thượng cổ tiên nhân để lại. Liễu Vô Ngôn lại ngang ngược bốc luôn cả cánh cửa lên. Cái này quả thực không thể tưởng tượng nổi, điều mà người bình thường đến nghĩ cũng không dám nghĩ, hắn lại dám làm.
Tôi trơ mắt nhìn một màn này, không biết nên làm cái gì cho phải, nhưng cánh cửa kia rung lắc một trận kịch liệt xong thì lại dần dần khôi phục nguyên trạng, không giống như mong muốn của Liễu Vô Ngôn. Đừng nói nhổ tận gốc, đến di chuyển thôi cũng không di chuyển được, mà những cây dây leo kia lại mềm mại rũ ra, rơi xuống dưới.
Tôi không khỏi mỉm cười, nói:
- Lão nhân gia vất vả rồi, đáng tiếc vẫn chưa đạt chuẩn, bằng không, hay là gọi Xa bà bà tới hỗ trợ đi? Nếu bà ta hiện chân thân, có lẽ cũng không thấp hơn cái cửa này bao nhiêu đâu.
Liễu Vô Ngôn nhàn nhạt nói:
- Lão yêu bà đang canh giữ trước cửa động ngọc thanh, các ngươi phái người qua, tám chín phần mười là muốn gây sự, ở đây chỉ còn lại một mình ta.
Tôi cả kinh trong lòng, hóa ra Xa bà bà đang canh giữ ở ngoài động ngọc thanh, khó trách truy ra được hành tung của bọn họ. Tôi lại hỏi:
- Hóa ra hai người quả nhiên là ở trong Cốc, chỉ là không biết vị Trai Chủ đại nhân kia hiện đang ở chỗ nào?
Liễu Vô Ngôn đáp:
- Hành tung của Trai Chủ, không phải thứ mà ta hay ngươi có thể biết được.
Ta nhíu mày nói:
- Trong động ngọc thanh vừa rồi, chẳng lẽ không phải hắn sao?
Liễu Vô Ngôn ha hả cười:
- Đương nhiên là hắn, chẳng qua cũng không phải bản thể của hắn, chỉ là do một sợi nguyên thần hóa thành mà thôi, sao, ngươi muốn tìm hắn?
Trong lúc Liễu Vô Ngôn nói chuyện, những dây leo kia lại một lần nữa bò lên, bám lên trên cửa, một lần nữa dùng sức lay động.
Cánh cửa lớn lại ầm ầm chấn động, tôi nhìn cũng cảm thấy buồn bực, hỏi hắn:
- Nhìn dáng vẻ của ông, có vẻ như đã dùng nửa ngày ở đây rung cửa rồi, những hồ nữ ở bên ngoài kia không có ai phát hiện ra ông sao?
- Hừ, ta sớm đã thiết lập một màn chắn ở lối vào, bây giờ ở đây cũng giống như một thế giới độc lập, nếu không phải ta cố ý để ngươi vào thì ngươi đã sớm bị ngăn trở ở bên ngoài bởi màn sương kia rồi.
Cố ý để tôi vào? Tôi nhíu mày hỏi lại:
- Ông nói lời này là có ý gì, tôi không hiểu, ông cho tôi vào là để tôi ở đây nhìn ông nhổ cửa à?
- Vô nghĩa, đương nhiên là không phải cho ngươi đi vào chỉ để xem náo nhiệt, ta cho ngươi vào là vì muốn ngươi cùng ta đẩy ngã cái cửa này.
Liễu Vô Ngôn đột nhiên nói một câu như vậy, tiếng ầm ầm cũng dần giảm đi, không cần phải nói, lần này hắn lại thất bại.
Tôi mở to hai mắt nhìn hắn, kinh ngạc nói:
- Ông nói ông muốn tôi cùng ông đẩy ngã cửa lớn của Tam Thanh cảnh? Làm ơn, đây là lá chắn của Tam Thanh cảnh đấy, tôi là tới phá mấy người, không phải một đám với mấy người, đầu óc ông hỏng rồi, hay là điên rồi thế?
Liễu Vô Ngôn đột nhiên ha ha cười, nói:
- Ngươi đã tới phá bọn ta, vậy sao cứ trơ mắt đứng đó từ nãy tới giờ thế, sao không động thủ đi?
Tôi hết chỗ nói, nhún vai đáp:
- Theo lý thuyết, tôi hẳn nên động thủ, nhưng tôi cũng rất tò mò, mấy người rốt cuộc là tại sao phải ra sức bán mạng như vậy cho Phúc Duyên Trai Chủ, là vì hắn từng là ân nhân, cho nên bất kể hắn làm chuyện mà cả thiên hạ không tán đồng, mấy người vẫn phải đi theo hắn sao?
Liễu Vô Ngôn bỗng nhiên trầm mặc, dây leo lại dần rũ xuống dưới, hắn chậm rãi hỏi:
- Câu này, ngươi đã từng hỏi những ai rồi?
Tôi lắc lắc đầu:
- Tôi trước đây chưa từng hỏi ai cả, tôi chỉ cảm thấy, ông là thượng cổ thanh mộc linh chi, hẳn là thanh tĩnh vô vi, bản tính thanh nhã, lại đi theo hắn lăn lộn tung hoành như vậy, thật sự khiến tôi có chút không hiểu.
Thật ra tôi nói lời này với Liễu Vô Ngôn và cả chuyện không động thủ với hắn, là vì tôi vẫn luôn cảm thấy Liễu Vô Ngôn là một người rất kỳ quái, hắn trợ giúp Phúc Duyên Trai Chủ làm việc, đồng thời lại dường như để lại đường lui cho mình ở khắp mọi nơi, không đuổi tận giết tuyệt bất cứ kẻ nào, thậm chí còn có ý âm thầm tương trợ. Vào lần tấn công Thiên Hồ Cốc lần trước cũng thấy được điều này.
Cho nên lúc tôi nhìn thấy hắn đơn độc một mình ở chỗ này thì rất muốn hỏi một câu, rốt cuộc là vì sao, nếu hỏi ra được cái gì đó, đây cũng coi như thu hoạch ngoài ý muốn.
Huống chi, động thủ trực tiếp với hắn, cái này tôi cũng không nắm chắc.
Liễu Vô Ngôn trầm mặc một lát, sau đó mới nói:
- Cái này không cần ngươi hỏi nhiều, tóm lại ta để ngươi vào đây, chính là vì muốn ngươi đẩy ngã cái cửa này với ta, ngươi phải tin tưởng ta, sau khi đẩy ngã nó, ngươi chắc chắn sẽ phát hiện ra một điều không tưởng. Hơn nữa, cái này đối với ai cũng có lợi.
Tôi hít một hơi thật sâu, một lần nữa ngẩng đầu nhìn tấm đồng thau khổng lồ trước mắt, lắc đầu nói:
- Thật ngại quá, thứ nhất tôi không thể chưa hiểu mà đã đi tin tưởng lời ông nói, thứ hai, tôi cũng không có nhiều sức lực như vậy, ông bảo tôi bò qua còn được, chứ đẩy ngã, xin lỗi, tôi không làm nổi.
- Bò qua đi, hừ, chẳng lẽ ngươi không biết cái cửa này là do ai dựng lên sao, nếu có người muốn đi vào, người bò cao một tấc, cái cửa liền cao thêm một tấc, dù ngươi có phi lên thì chắc chắn cũng sẽ không vào được, đặc biệt khi cục đá trấn ở cửa Cốc đã bị dịch đi, trận pháp bảo vệ Tam Thanh cảnh đã mất đi hiệu lực, nhưng thật ra cái cổng này mới là lợi hại nhất, ngoại trừ tiên nhân thiết lập nó, trước nay chưa ai có thể đẩy cửa đi vào.
Hóa ra là như thế, tôi không khỏi lắp bắp kinh hãi. Nhưng nghĩ lại, vừa rồi A Tử rõ ràng đã nói với tôi rằng, viên đá kia là do dì Tuyết dịch chuyển, nếu ý của bà là hoàn toàn phong bế Tam Thanh cảnh lại, thì sao không nói rõ luôn đi, còn nữa, tôi nhớ rõ Nam Cung Phi Yến lúc trước đã để chín con ngựa đang tu luyện gì đó ở trong đây, lần này bị phong bế hoàn toàn như thế, chẳng phải chín con ngựa kia cũng không lấy ra được à?
Tôi lại lập tức cảm thấy mình vẫn chưa hiểu được ý của dì Tuyết là gì. Đúng lúc này, trước mắt tôi lóe lên một tia sáng trắng, lại thấy đám dây leo ở trên cửa đã biến mất. Ngay sau đó, Liễu Vô Ngôn xuất hiện ở trước mặt tôi, hai tay chắp sau lưng, lạnh mặt nhìn tôi, nói:
- Ngu xuẩn! Vậy ta nói thật cho ngươi biết, mệnh lệnh của Trai Chủ là lấy cục đá bên trong kia ra, nhưng lại không được phá hỏng cửa lớn, còn phải để nó đóng như vậy, nhưng bây giờ ta muốn phá hủy cái cửa này, bởi vì, bên trong Tam Thanh cảnh thực chất là một nơi thông thiên, cửa lớn phong bế thì sẽ cắt đứt liên hệ của nơi này với trời cao, ngươi có hiểu không?
Tôi lại một lần nữa kinh hãi, ý của Liễu Vô Ngôn tôi hiểu, có điều, như thế thì chẳng lẽ dì Tuyết phong bế Tam Thanh cảnh lại là vì muốn cắt đứt liên hệ với trời cao, ngăn phản hồi đến trời cao nếu nơi này xảy ra chuyện?
Tôi bỗng chốc cảm thấy lạnh cả người, nếu thật sự như vậy, thì không phải là bà ta đang tương trợ cho Phúc Duyên Trai Chủ à?
Liễu Vô Ngôn nhìn tôi chằm chằm, tiếp tục trầm giọng nói:
- Ý của ta, ngươi có hiểu không?
Tôi chậm rãi gật đầu:
- Tôi hiểu, ý của ông là, ông thật ra vẫn luôn âm thầm đối nghịch với Phúc Duyên Trai Chủ đúng không?
Hắn lại lắc lắc đầu, nói:
- Nói vậy cũng không đúng, chẳng qua có một số việc bây giờ ngươi chưa hiểu được, mà ta cũng không phải thực sự muốn nhổ cái cửa này lên, chỉ là muốn rung chuyển căn cơ dưới mặt đất của nó mà thôi, ta cứ nghĩ không cần nói ngươi cũng sẽ hiểu được. Bây giờ chỉ dựa vào sức của mình ta thì làm không kịp, ngươi tới giúp ta, thế nào?
Liễu Vô Ngôn chỉ bằng vài ba lời liền vứt cho tôi một nan đề, tôi bây giờ nên tin lời hắn nói, trợ giúp hắn rút cái cửa này ra, hay là không tin, lập tức báo cho người của Thiên Hồ Cốc biết, để bọn họ tới nơi này cùng ta liều mạng với hắn một phen đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận