Cấm Kỵ Sư

Chương 443: Trò chuyện với quỷ

Mì ăn liền? Nghĩa là gì….
Tôi vốn có chút ngượng ngùng, nhưng lão quỷ Gia Cát lại không biết món mì ăn liền này là bảo vật gì, đành cúi đầu cầm lấy một túi dưa chua định đưa lên mũi ngửi
Tôi nhanh chóng chộp lấy và đưa cho một gói thịt bò cay:
- Này, lão ca ca, mùi vị của cái này rất tuyệt….-
Lão quỷ Gia Cát đầy nghi hoặc duỗi dài cái cổ của lão mà ngửi lấy, lập tức phá lên cười:
- Thơm thật... rốt cuộc đây là thứ gì thế hả?
Tôi thấy phản ứng cũng không tệ, nhanh chóng xé gói gai vị nhét vào tay lão:
- Nào, ngửi đi, tôi biết loài quỷ các ông ăn cái gì cũng đều là ngửi. Mùi này đủ rồi thì ông qua đây, bên này còn rất nhiều vị khác nữa, sẽ có một loại phù hợp với ông…..
Lão quỷ Gia Cát cầm lấy gói mì ăn liền mà tôi đã xé miệng, tôi lại mở gói ra và rắc vào trong, haiz, hương thơm khỏi cần nhắc đến, lão quỷ Gia Cát ngồi thẳng xuống đất, chui đầu vào gói mì ăn liền, bắt đầu ăn!
Ơ không đúng, lẽ ra là ngửi chứ, nhưng dù sao đi nữa cũng chỉ mất chưa đầy một phút, lão quỷ Gia Cát ngửa đầu hít một hơi dài, đầy say sưa.
- A, thơm quá, thơm thật đấy, có mùi vị rất đặc biệt, ta bảo này, còn vị nào nữa để ta thử hết nào…..
Lão quỷ Gia Cát lại khen ngợi hết lời món mì ăn liền này. Tôi cười trộm, nhưng ngẫm lại cũng xem là bình thường, lúc tôi còn nhỏ, vừa được ăn mì ăn liền lúc đó chẳng phải nó chỉ giống như đón Tết Nguyên đán sao?
Tôi đơn giản chỉ là đưa cho lão đóng mì gói đó thôi. Lão quỷ Gia Cát đã đói khát mấy đời, cuối cùng cũng được ăn rồi, bên trái một gói, bên phải một gói, đằng trước một gói, đằng sau một gói, hết gói này đến gói khác. Trong vòng chưa đến mười phút, gần như toàn bộ số mì gói đã được lão “dọn sạch”, tôi đi tới mở bịch mì gói ra thì thấy bên trong lại hoàn toàn nguyên vẹn, không bị xê dịch chút nào, nhưng bị bên trong mì đã không còn mùi nữa, hình như hơi hóa thành màu đen.
Lão già này, đây là đói thực sự hay là tham lam đây?
Có điều, lão quỷ Gia Cát vẫn giữ lại hai gói ném cho con sói……,. quỷ bên cạnh và nói:
- Đây, sườn heo kho…..
Con sói chỉ nhìn xuống, không thèm ngửi, khinh thường quay đầu sang chổ khác.
Tôi không nhịn được mà phì cười, con sói còn biết phân biệt hàng tốt xấu hơn cả lão, tôi lấy thêm vài quả táo đưa cho, con sói lúc này mới miễn cưỡng cúi đầu ăn hai quả.
Nói là ăn nhưng thật ra cũng giống lão ma Gia Cát, cũng chỉ ngửi, sau khi ngửi xong, quả táo đó biến đổi như quả óc chó, dung tích còn khá lớn.
Thấy đã gần xong, lão quỷ Gia Cát cũng khá thỏa mãn nên tôi mới nói với lão:
- Lão ca ca, người anh em này đã có lòng lắm rồi, lần trước đã nói sẽ bồi bổ cho ông, tuyệt đối sẽ không quên ông. Ông hãy nghỉ ngơi trước đi, đợi tôi đem giấy tiền này vàng mã này, đốt nốt cho ông
Lão quỷ Gia Cát ngăn tôi lại:
- Thôi thôi, người anh em, đốt mấy vật ngoài thân đó cũng vô ích. Cậu nói xem, ta ở chốn rừng hoang nước độc này cần tiền tài để làm cái gì? Không những không có chỗ để tiêu mà còn rước lấy phiền phức, mấy vị thần qua đường, tiểu quỷ đều tới gõ cây gậy trúc của ta, chi bằng tấm thân mình sạch sẽ nhẹ nhàng, số tiền này không phải là thứ tốt gì.
Ôi, tôi vẫn chưa nhìn ra, trình độ suy nghĩ của lão vô cùng cao, vậy tôi cũng không đi vòng vo với lão nữa
Tôi kêu Tiểu Bạch và ngồi xuống trước phần mộ của lão quỷ Gia Cát. Lão nhìn hai chúng tô rồi cũng ngồi xuống, mở lời:
- Nói đi, các cậu tìm ta có chuyện gì, bày biện nhiều đồ tốt thế, chắc chắn sẽ không chỉ đến thăm ta thôi phải không?
Tôi cười ngượng, lão già thẳng tính này, tôi ngẫm lại một lượt những gì Trường Khánh đã nói lúc trước, mới kể với lão:
- Lão ca ca quả nhiên là người am hiểu, vậy tôi cũng không khách sao nữa. Kỳ thực, chuyện này cũng liên quan đến ông, nói thế nào nhỉ, thực ra hai ngày trước khi ông mới đến đây, tộc rắn kia đã phát hiện ra và gào ầm lên muốn bắt ông, tối hôm qua tôi còn suýt chút nữa đã đánh nhau với họ một trận. Thật khó để áp chế bọn họ.
Tôi vừa kể vừa xem phản ứng của lão, lão quỷ Gia Cát híp mắt, cười như không cười, sau khi nghe tôi nói xong, chậm rãi nói:
- Ồ ồ, là thế à, ừm, nhưng phải rất cảm ơn người anh em cậu đây. Ta biết cậu vì chuyện của ta mà tốn không ít công sức. Lão ca ca sẽ ghi nhớ trong lòng, biết ơn, vô cùng biết ơn
Những lời này được thốt ra từ miệng của lão, nhưng tôi lại không nghe thấy ý nghĩa của lời cảm ơn bao nhiêu, tôi nhíu mày, nói tiếp:
- Nhưng mà tôi có thể ngăn chặn được tạm thời, cũng không ngăn được sau này, ông nói xem, lỡ đến lúc đó họ tìm đến đây, ông sẽ làm gì?
Lão quỷ Gia Cát chỉ vào ngọn núi lớn xung quanh, lại cười khà khà mà không chút lo lắng:
- Ta sớm đã đoán được rồi, người anh em, cậu cho rằng Gia Cát Khổng Minh chỉ là hư danh thôi sao? Đây chính là hàng trăm dặm xung quanh, và thậm chí cả thế giới đều rất hiếm có nơi tuyệt âm, hiểm ác dị thường. Không chỉ hiếm người sinh sống mà động vật cũng rất ít ỏi. Ngay cả chim cũng không muốn lưu lại nơi này, đến cả con chuột cũng không muốn làm hang ổ ở đây. Nếu tộc rắn đó thực sự dám tới, vậy cũng là tự chuốc lấy khổ cực rồi, không cần ta gây rối cũng có người khác thu phục bọn chúng, ha ha ha……..
Hóa ra lão già này lại có mục đích như vậy, tôi kinh ngạc nhìn lão quỷ Gia Cát đang vênh vang đắc ý, chẳng trách lão không dời mộ đến đây cũng không muốn đời đến chỗ nào khác, thì ra sớm đã có chủ ý rõ ràng rồi.
Lòng tôi chợt lóe, nhân cơ hội hỏi lão:
- À, hóa ra là thế, nhưng là ở đây rốt cuộc là nơi như thế nào? Tôi vẫn rất hoang mang mãi. Vùng tuyệt âm nghĩa là gì, lão ca có thể chỉ giáo đôi phần được không?
Lão quỷ hình như theo bản năng quan sát xung quanh, hạ giọng nói:
- Vùng tuyệt âm này thực ra còn được gọi là vùng cực âm, phía dưới ngọn núi này, tương truyền có một nơi hắc ám bí mật nối liền với âm phủ, âm khí cực kỳ nặng. Hơn nữa, cậu có biết trong núi này có một ngôi mộ lớn không? Ừ, để ta kể cho cậu nghe, bất cứ thi thể nào chôn ở đây đều sẽ không bị thối rữa, hơn nữa có khả năng rất cao sẽ biến thành thây ma, đây là điểm có lợi của vùng cực âm. Hồi đó có một câu nói rằng nếu một người được chôn ở vùng cực âm, hồn phách sẽ không phân tán, sẽ không rơi vào luân hồi, và nếu gặp thời cơ thích hợp, người đó thậm chí còn có thể sống lại. Theo cậu, một nơi lợi hại như vậy, nếu đám xà tộc đó dám bén mảng đến, chẳng phải là tự rước lấy họa hay sao?
Khi lão nói đến đây, Tiểu Bạch đột nhiên xen vào:
- Không đúng, rắn không phải động vật máu lạnh, chúng là thuộc cực âm cơ mà, sao có thể sợ âm được? Tôi nhớ nơi chúng thích nhất chính là khe đá, hốc cây, những chỗ âm u không có ánh sáng.
Lão quỷ Gia Cát đáp:
- Thứ mà ngươi đang nói đó là khí âm bình thường. Khí âm ở đây, động vật thuộc cực âm nào cũng e sợ, bởi vì sẽ bị âm khí nuốt chửng đấy…
Lão nói ra câu này, tôi rốt cuộc cũng đã hiểu, lẩn quẩn dài dòng một hồi lâu, gì mà vùng cực âm, hồn phách không tiêu tán, lại biến thành cương thi, kỳ thực câu này hữu dụng nhất. Nếu xà tộc tìm đến nơi này sẽ bị âm khí nuốt chửng.
Nhưng mà nó không phải là dễ dàng, đúng không? Ít nhất ở đây cũng có sói sinh sống, hơn nữa chúng tôi từng đến đây không chỉ một lần, thậm chí chúng tôi đã từng xuống ngôi mộ lớn và đã có hiểu biết về vết nứt lớn dẫn đến đường hầm, với lại ở gần vết nứt đó mà bị nuốt chửng thì tôi còn tin. Nhưng ban ngày ban mặt thế này nếu đứng trên núi mà nuốt chửng cũng quá hư cấu rồi phải không?
Tôi lờ mờ cảm thấy những gì lão nói có chút không đáng tin cậy nhưng cũng không quan trọng, mục đích tôi đến hôm nay cũng không phải để hỏi chuyện này.
- Lão ca, tôi đã rồi, nhưng có điều vẫn là nên đề phòng tốt chuyện bất ngờ. Ông nghĩ xem, dù mấy mấy xà tộc quá kiêng dè nhưng cũng có thể cầu cứu người ta. Nếu tìm được Hồ tiên nào đó đến đây thì ông làm sao? ?
Nghe tôi hỏi, lão quỷ Gia Cát cũng gãi gãi đầu:
- Ôi trời, ta thật không nghĩ tới việc này, thế, làm thế nào đây?
Tôi nhân cơ hội nói tiếp:
- Chi bằng thế này, ông đem sự tình năm đó kể tỉ mỉ một lượt cho tôi nghe, rồi từ đó tôi nghĩ ra một biện pháp thích hợp. Tôi nhớ lúc đó ông có nói, có một pháp bảo gương luân hồi, đúng không?
Gia Cát lão ma gật đầu:
- Ừ, có gương luân hồi, của nhà bọn ta….
"Á, không cần quan tâm ai sở hữu nó đâu, tình hình hiện tại là chiếc gương luân hồi đã lọt trong tay xà tộc. Vì vậy, ông thử nghĩ, muốn đối phó với chúng thì phải đối đầu với gương luân hồi. Ông là lão tiền bối, kiến thức cao rộng, ông nói xem có cách nào để phá vỡ gương luân hồi không, để tôi tìm ra cách giúp ông, thế nào?
Tôi đi vòng tới vòng lui cuối cùng cũng đến được vấn đề chính, lão quỷ Gia Cát Già nhíu mày, bắt đầu nhìn tôi đầy nghi ngờ, hình như không tin lời của tôi lắm, lão vuốt bộ râu trả lời:
- Không phải, gương tái sinh đã trở lại tay bọn chúng? Lần trước không phải cậu nói rằng nó đã...
- Cái này…bảo bối mà, phong thủy luân phiên chuyển đổi. Người nào có bản lĩnh thì là của người đó. Chuyện bây giờ chính là chuyện này. Tình hình hiện tại chính là tình hình này, ông xem có cách gì không. Dù sao tôi cũng đang vì giúp ông. Nếu ông không tin thì cứ coi như tôi chưa nói gì…
Tôi nói rồi cố ý muốn đứng lên, lão quỷ Gia Cát vội vàng kéo tôi bảo:
- Haiz, đừng gấp gáp, chuyện này... Kỳ thực có một cách đối phó gương luân hồi, chẳng qua….
Lão quỷ Gia Cát cau mày, vẻ mặt rối rắm, như thể đang đấu tranh tư tưởng về cái gì đó.
Tôi không nói nữa, thản nhiên nhìn lão mà trong lòng lại thình thịch bồn chồn khôn nguôi, tôi biết lão sắp sửa nói ra rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận