Cấm Kỵ Sư

Chương 485: Trùng sinh

Bất chợt, một cơn gió thoảng qua làm tôi giật mình tỉnh giấc. Mở mắt ra, lại bị dọa cho bay hồn.
Tôi thực sự đang nằm trên một sườn núi với cơ thể “trần như nhộng”, đứa mắt nhìn quanh thì hóa ra đấy chính là Thông Thiên Nha ở Thiên Hỏa cốc
Chỉ là Thông Thiên Nha này đã thay đổi diện mạo từ lâu, toàn bộ đỉnh núi bị lật tung để lộ ra một cái hố sâu khổng lồ ở giữa, chính là động Hỏa Long, nhưng lúc này hỏa long đã biến mất, còn Thông Thiên Thạch coi như là bị phá hủy hoàn toàn. Thiên Hỏa cốc còn bị tàn phá nặng nề hơn, thật là một mớ hỗn độn, khắp nơi toàn là lửa cháy không-biết-bao-giờ- tắt, người trong sơn cốc chia thành từng cụm di chuyển, tìm kiếm...
Trước mặt tôi, Huyết Ngọc Ban Chỉ lơ lửng trên không trung, khẽ xoay, đang tản ra hồng quang.
Tôi thở dài, đưa tay ra với tâm trạng có phần phức tạp, cầm Huyết Ngọc Ban Chỉ, nhưng lại thấy thể tích và hình dạng của thứ này đã thay đổi. Nó to gấp đôi, dài chừng một tấc, toàn thân màu đỏ như máu, ánh lên màu đỏ huyền bí, vầng hào quang luân chảy phía trên dường như đang ẩn chứa thứ năng lượng vô hạn.
Trong lòng tôi dao động, đeo Huyết Ngọc Ba Chỉ vào ngón tay, vừa khít một đốt tay. "Rắc" một tiếng, một vết máu ngay lập tức bắn ra, dài chừng hai tấc. Đầu nhọn lóe lên màu đỏ tươi lạnh lẽo.
Huyết Ngọc Ban Chỉ, một biểu tượng của di sản Hàn gia, bên trong chứa đựng tinh huyết và linh hồn của bao đời tổ tiên Hàn gia, chính là thánh vật thiêng liêng tối cao, là thần khí do ông trời ban tặng.
Lòng tôi chợt xúc động, bây giờ tôi cũng được coi là sống lại rồi, tôi ngước nhìn xung quanh, hiện tại tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Phúc Duyên Trai...
Đột nhiên tôi nhớ đến lời của Tân Nhã và cảm thấy hơi luống cuống, nhưng nghĩ lại thì không đúng, nếu Phúc Duyên Trai đã hành động, thì theo như chủ trì Phúc Duyên Trai nói, thế giới đáng lẽ đã đảo lộn từ lâu rồi.
Chẳng qua là bộ dạng của nó bây giờ cũng có khác gì bị đảo lộn đâu. Tôi đứng dậy, kiểm tra người mình thì ngoài cặp mông trần hình như không có nhiều thay đổi so với trước kia. Chỉ là làn da cơ thể mịn màng, trắng trẻo thanh tú y như mới chui ra từ bếp lò, tôi sờ vào cái cằm thì râu ria gì cũng không còn, tôi sực nhớ đến cái gì đó liền sợ hãi nhìn xuống...
- Cậu Hàn!
Một tiếng gọi lớn đột nhiên vang lên từ bên cạnh, tôi giật mình ngồi xổm xuống, đang tìm hòn đá để núp thì thấy một người từ vách đá bay lên, người mặc đồ đen hùng hổ, tay áo dài phất phơ. Thì ra là Ngự Long gia Hoàng Cửu Khanh.
Vừa nhìn thấy là ông ta, tôi vui như được mùa, vội vàng thò đầu ra phiến đá vẫy tay với hắn:
- Ông Hoàng, tôi ở đây...
Hoàng Cửu Khanh quay đầu lại, nhìn thấy tôi, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, sải chân nhảy qua, chỉ là tôi núp sau tảng đá không ra ngoài, anh ấy đi tới trước mặt, ngạc nhiên hỏi:
- Cậu... bọn tôi còn tưởng cậu đã gặp nạn. Sao cậu trốn ở đây, cậu, sao lại không ra ngoài vậy? Hỏa long chạy mất rồi, đất Miêu Cương bình an vô sự.
Vừa nghe tin rồng lửa bỏ chạy mà lòng vừa mừng vừa lo, mừng là nơi này tạm thời đã an toàn, lo là rốt cuộc Trảm Long Thoi vẫn không giết được rồng lửa, cứ để nó chạy ắt sẽ có hậu họa về sau.
- E hèm, bây giờ tôi không thể ra ngoài, cái đó... ông có quần áo thừa không, cho tôi vài cái đi…
Tôi chua xót nói.
Hoàng Cửu Khanh sửng sốt, nhìn trên người hắn rồi cởi áo choàng ném cho tôi:
- Bộ đồ này của tôi….. đã mấy năm không giặt, cậu cứ việc lấy.
Tôi chộp lấy bộ đồ, mặc kệ tốt xấu nhanh chóng mặc vào, sau đó mới ở phía sau tảng đá bước ra, cô gái chân trần liếc mắt nhìn đôi giày của hắn, trong vô thức lui lại một bước:
- Cậu làm sao vậy. ?
Tôi gãi mũi nói:
- Bỏ đi... Tôi hỏi ông, hôm nay là ngày nào rồi?
- Ngày nào? Đây còn chưa tới một ngày nữa, hỏa long vừa bay đi trong chốc lát, toàn bộ người lành Thiên Thủy người đều đang tìm cậu, không ngờ cậu lại trốn ở chỗ này...
- Nữa ngày? Vậy thì sẽ dễ dàng hơn rồi …
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tốt rồi, xem ra tôi lăn lộn trong Huyết Ngọc Ban Chỉ lâu như vậy mà chỉ một thời gian ngắn đã trôi qua.
- À mà, hỏa long tự chạy trốn hay sao? Pháp bảo tôi ném ra lúc đó... có ai trong các ông nhìn thấy không?
- Pháp bảo? Ồ, pháp bảo đó thật khó tin, đúng là thông linh thần vật mà. Lúc ấy, con rồng lửa bị thương, gầm lên một tiếng, quay đầu bay về phía đông bắc rồi. Pháp bảo của cậu đã bị đuổi theo phía sau, và trong nháy mắt đã không thấy đau nữa.
Bay đi rồi……
Tôi nhìn lên bầu trời theo hướng đông bắc. Tôi không khỏi bàng hoàng. Trảm Long Thoi thực sự đang đuổi theo con rồng kia, đúng thật là thần khí, nhưng chỉ là không biết chúng sẽ chạy đến đâu. Trảm Long Thoi, liệu còn quay lại không?
Ủa mà, Thần quân Giải Trĩ đâu rồi?
Tôi chợt nhớ ra ông ấy, vỗ trán cái bép. Trước đó, tôi bị tấn công khi đang trên người ông ấy, cơ thể đốt rụi. Thế chẳng phải là Thần quân Giải Trĩ cũng...
Tôi vội hỏi Hoàng Cửu Khanh có phải lúc đó Thần quân Giải Trĩ đã trốn thoát hay không, Hoàng Cửu Khanh nói rằng Thần quân Giải Trĩ cũng không sao, nhưng sau đó cũng đuổi theo con rồng lửa, cùng với Trảm Long Thoi một trước một sau mất hút.
Thần quân Giải Trĩ cũng đuổi theo rồng lửa? Tôi cau mày, hình như có điều gì đó không đúng, vào thời điểm quan trọng này, cơ thể chết tiệt của tôi đã bị thiêu rụi, tại sao ông ấy còn chạy đi?
Ơ, có khi nào thấy xương cốt tôi cháy rụi nên đã chạy đi trả thù cho tôi rồi không?
Chà, chắc là như thế rồi. Chỉ là ông anh Giải Trĩ cũng quá bất cẩn. Thân xác thằng em bị thiêu rụi nhưng linh hồn vẫn còn đó mà ông không quan tâm đến chút nào lai chỉ đuổi theo rồng lửa trả thù, quá nóng vội.
Nhưng ông bạn thân này cũng là hào phóng đấy, nhưng sau đó tôi lại nhớ ra một vấn đề khác, ông ấy đã đi rồi, tôi làm sao trở lại thành Bình Sơn đây?
Nhìn sắc trời đã không còn sớm nữa, cho dù chúng ta quay lại với tốc độ nhanh như thời điểm chúng ta đã đến, phỏng chừng lúc về đến phố Bình Sơn cũng là nửa đêm. Lời cảnh báo của Tân Nhã nói rằng ngày mai là ngày của hành động Phúc Duyên Trai, vô cùng khẩn cấp!
Tôi kéo Hoàng Cửu Khanh, sốt ruột nói:
- Ông có cách nào đưa tôi trong thời gian sớm nhất không?
- Thời gian ngắn nhất... cách thì cũng có, chính là Thông Thiên Thạch kia...
Tôi che mặt và nói:
- Đừng nhắc đến Thông Thiên Thạch nữa, nếu không phải nó tôi cũng đã không rơi xuống hang Hỏa Long. Giờ thì tảng đá đó đã vỡ, và Thông Thiên Nha sụp đổ một nửa. Tôi đoán là cũng không tìm thấy nó nữa đâu.
Hoàng Cửu Khanh suy nghĩ một lúc rồi đáp:
- Hòn đá đó rất linh nghiệm. Dù bị vỡ nhưng cũng còn nhiều ma lực. Tại sao chúng ta không thử nó xem. Nếu nó vẫn hoạt động, cậu sẽ có thể về nhà suôn sẻ trong nháy mắt.
Tôi rề rà trả lời:
- Nhưng mà hòn đá đều vỡ vụn, Thông Thiên Nha giờ cũng đổ nát, đi đâu tìm đây?
Hoàng Cửu Khanh cười ha ha, duỗi tay nói:
- Cậu xem đây là cái gì?
Ông ta vừa nói vừa chìa ra một cục đá to hơn nắm tay một chút, tôi ngạc nhiên hỏi:
- Đây là đá vỡ từ Thông Thiên Thạch?
Ông gật đầu:
- Phải, phần lớn mảnh vỡ của Thông Thiên Thạch đều rơi xuống hang Hỏa Long. Tôi ở đây kiếm cả buổi cũng chỉ tìm được một viên này.
- Nhưng một cục nhỏ như vậy có thể hữu dụng sao?
Tôi nhìn viên đá, hồ nghi hỏi.
- Thử cũng không mất mác gì, bây giờ cậu có chắc muốn về không?
- Chắc, mọi giây phút đều không được chậm trễ, và, nếu có thể, tôi hy vọng anh có thể quay về với tôi, bởi vì những gì tôi sắp làm là một việc rất quan trọng liên quan đến sinh linh thế gian.
Sau khi tôi nói xong, ông ta do dự một hồi rồi lắc đầu:
- Có lẽ việc cậu định làm rất quan trọng, nhưng trước mắt làng Thiên Thủy đang hỗn loạn, toàn bộ lãnh thổ Miêu Cương đều khốn đốn, ở đây cần tôi hơn.
- Vậy được rồi, nếu vậy thì bắt đầu đi. À mà, Dương Thần và Tiểu Bạch những người đi với tôi đâu rồi?
- Họ... đang ở làng Thiên Thủy, mà tôi cũng chưa thấy họ
- À thôi, tôi không chờ được nữa, ông Hoàng, tôi xin nhờ ông một chuyện, nếu tôi có thể thành công rời khỏi, xin hãy tìm Dương Thần và Tiểu Bạch ngay lập tức, sau đó bất kể bằng phương pháp nào nhất định cũng phải cho họ trở lại càng sớm càng tốt. Tốt nhất là không nên để quá ngày mai. Ngoài ra, nếu Thần quân Giải Trĩ quay lại, ông cũng yêu cầu ông ấy quay lại thành phố Bình Sơn để tìm tôi ngay lập tức. Ông làm được chứ?
Ông ta ngập ngừng một lúc, gật đầu đáp:
- Không vấn đề, chỉ cần có thể cho tôi chút thời gian, tôi vẫn làm được.
Tôi hài lòng nói:
- Thế thì tốt, chuyện này cực kỳ quan trọng. Xin nói lại với Dương Thần, nhất định phải mang theo Phi Đao Trảm Tiên.
Ông ta có hơi không hiểu được nguyên cớ, nhưng cũng gật đầu:
- Cậu yên tâm đi, cậu đã cứu được làng Thiên Thủy, và cả Miêu Cương này nữa. Làm lão già Ngự Long có tên tuổi như tôi thật xấu hổ. Tôi không những muốn đại diện cho những người Miêu Cương cảm ơn cậu, mà tôi chắc chắn sẽ giúp cậu với những gì cậu vừa nói.
Tôi nghiêm túc gật đầu, nghe được những lời này của ông ấy, tôi mới an lòng, lập tức cầm lấy mảnh vỡ của Thông Thiên Thạch, nhưng lại nhớ ra một thứ nên hỏi ông ấy:
- Tôi nhớ trước kia lúc ông thi pháp vận chuyển Thông Thiên Thạch, cần dùng năng lượng của Bát Hoang Huyền Hỏa và máu của tổ tiên Miêu Giang các người mới có thể thành công. Bây giờ pháp trận đã không còn, còn có thể hoạt động sao?
Ông ấy mỉm cười nhìn tôi nói:
- Đúng vậy, Bát Hoang Huyền hỏa không còn nữa, nhưng huyết mạch của tổ tiên Miêu Giang bây giờ đã dung hợp vào trong cơ thể cậu, cộng thêm máu của mười sáu vị cao thủ của làng Thiên Thủy vừa rồi đủ để kích Thông Thiên Thạch này.
Tôi chợt hiểu ra, xem ra Hoàng Cửu Khanh trông giống như một ngọn đuốc, và ông ấy đã nhìn ra hoàn cảnh của tôi. Hiện tại, tôi không còn do dự nữa, nghe theo lời chỉ dẫn của Hoàng Cửu Khanh, tôi khoanh chân ngồi xuống, cầm Thông Thiên Thạch, tập trung nín thở, hết sức chăm chú, nhưng trong lòng lại thấp thỏm, không biết lần này có phải không, Thông Thiên Thạch đã vỡ vụn sẽ hoạt động... …
Bạn cần đăng nhập để bình luận