Cấm Kỵ Sư

Chương 231: Bỏ Mạng Chạy Như Điên

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Thường thợ săn đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng tôi, bỗng nhiên quát lên.
- Kẻ tự tiện vào cổ mộ, giết không tha!
Đáy lòng tôi dâng lên một cảm giác quái dị, nói.
- Thường đại thúc, người tự ý vào cổ mộ đã đền tội, Miêu Nô kia cũng đã bị bắt lại, ông...
Dường như cả người ông ta đã thay đổi, trên người tản ra một luồng sát khí không nói rõ nên lời, mấy người chúng tôi liếc nhau, đồng thời lộ ra biểu tình nghi hoặc, Nam Cung Phi Yến quăng cho tôi một ánh mắt, tôi nhất thời hiểu ý, liền đi đầu nhảy qua khỏi vực sâu, những người khác cũng nhất nhất nhảy theo sau, Mặc Tiểu Bạch sợ độ cao, mặt ủ mày ê không dám nhảy, Nam Cung Phi Yến cong môi cười, nhân lúc cậu ta không chú ý giơ lên một chân đá cậu ta qua phía bên kia.
Mặc Tiểu Bạch giương nanh múa vuốt thét chói tai té bò lăn trên mặt đất, tốt xấu gì cũng đã qua tới đây rồi, tôi tiếp đón mọi người nói.
- Mọi người cứ tạm như vậy đi, rút lui thôi, Thường đại thúc, còn phải phiền toái ông dẫn mọi người lên đường.
Thường thợ săn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chúng tôi, nói.
- Được, tôi tới đưa các cậu lên đường.
Lời nói này, đều làm chúng tôi sửng sốt, khóe miệng ông ta lại lộ ra một tia cười lạnh, cúi người nhặt lên cái đao săn lúc trước vứt trên mặt đất, ngưng thần nhìn chăm chú một lát, bỗng nhiên giơ đao săn lên cao khỏi đỉnh đầu, trong miệng phát ra một tiếng gào rống như là dã thú.
Mấy người chúng tôi đều ngây dại, không biết đến tột cùng ông ta muốn làm cái gì, lại thấy ông ta gào rống ầm ĩ, thanh âm kia giống như sóng to gió lớn liên miên không dứt, từ huyết sắc đại sảnh dưới chân chúng tôi truyền ra xa xa.
Trong lòng tôi bỗng nhiên xẹt qua một tia bất an, như có nguy hiểm đang tiềm ẩn xung quanh.
- Mọi người đi mau!
Tôi hét lớn, ngay sau đó dẫn đầu chạy trốn trước tiên, mấy người còn lại cũng đều phản ứng được, cùng nhau chạy theo phía sau lưng tôi.
Cánh cửa đồng thau phía trước rộng mở, vô số dạ minh châu ở trên đỉnh bắt mắt loá mắt, huyết sắc ngọc thạch dưới chân như máu tươi nhìn thấy ghê người, cảm giác bất an trong lòng tôi càng ngày càng mãnh liệt, chạy vài bước quay đầu lại xem thử, Thường thợ săn vẫn còn đứng ở nơi đó, vẫn duy trì động tác vừa rồi, vẫn không nhúc nhích, một tiếng kêu vừa rồi như tiếng sấm lan tràn ở trong đại sảnh huyết sắc, không biết sao, bên ngoài đại sảnh, bỗng nhiên mơ hồ truyền đến tiếng chấn động.
Mấy người chúng tôi cũng không quay đầu lại chạy ra cánh cửa đồng thau, Mặc Tiểu Bạch quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên kinh hô ra tiếng, hô một câu.
- Anh họ, cái kia...... Ông, ông ta...
Tôi kéo cậu ta lại đây, quát.
- Đừng ông ta, hắn ta gì nữa, chạy nhanh đi!
Nam Cung Phi Yến không rên lên một tiếng, đi trước dẫn đường, Hướng Vũ cầm đao cản ở phía sau, trong lòng tôi càng thêm nôn nóng, lúc này sớm một khắc rời khỏi cổ mộ này, thì sớm một khắc được an toàn, Thường thợ săn này nhất định có quái dị.
Chúng tôi chạy tiến vào trong thông đạo, chấn động vừa rồi càng ngày càng mãnh liệt, ở nơi xa ẩn ẩn truyền đến tiếng vang kỳ quái, nghiêng tai lắng nghe, phảng phất như là vô số người đang hò hét, gầm rú, chậm rãi từ xa tới gần, phảng phất đến từ chân trời xa xôi, lại như vang lên từ sâu trong nội tâm của từng người.
Thanh âm này từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến, chúng tôi càng thêm kinh nghi, bỗng nhiên trong thông đạo phía trước hiện lên một bóng người, là Lãnh Thanh Dương, sắc mặt cậu ta đại biến, liếc mắt một cái thấy chúng tôi, hô.
- Không nên đi tới phía trước, đi theo tôi này.
Cái tên này vẫn luôn là một cảnh sát bình tĩnh kiêu ngạo, không biết gặp chuyện gì mà cũng hoảng sợ, tôi vội hỏi.
- Đến tột cùng phát sinh cái gì, thanh âm kia là...
Tôi nói còn chưa dứt câu, thanh âm bốn phương tám hướng bỗng nhiên mãnh liệt hơn, thế mà lại vang lên tiếng chạy trốn rầm rầm. Toàn bộ cổ mộ phảng phất như bị lay động, chấn động mãnh liệt làm tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, nhưng tôi nghĩ muốn nát óc, cũng nghĩ không ra, thanh âm này rốt cuộc là thứ gì, hay là, là do ma quái đến từ dưới nền đất?
Lãnh Thanh Dương một tiếng tiếp đón, mấy người chúng tôi không nói hai lời, đi theo cậu ta chạy mất, ngay cả Nam Cung Phi Yến cũng mang thần sắc bất an, lại gắt gao đi theo bên cạnh tôi, không rên một tiếng, ánh mắt cảnh giác nhìn chung quanh.
Mấy người chúng tôi quẹo vào một mộ đạo khác, đây là một cái mộ đạo có trường minh đăng, chạy một đoạn, cảm giác được chấn động chung quanh dường như yếu đi một ít, Lãnh Thanh Dương sắc mặt hơi hoãn, lẩm bẩm nói.
- Chỉ mong nơi này không có....
Cậu ta lời còn chưa dứt, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm nhẹ không giống nhân loại, ngay sau đó một bóng hình đột nhiên xuất hiện ở phía trước, ngăn trở đường đi của chúng tôi, tôi nhìn kỹ lại, không khỏi chấn động, đây lại là cái tượng gốm mà chúng tôi đã gặp qua trên đường đi!
Tượng gốm sống lại? Không, tượng gốm không có sinh mệnh, từ đâu ra mà sống lại chứ?
Cái tượng gốm này thả người nhào lên, nó đã ngẩng đầu lên, là một gương mặt giống như cương thi, tôi tức khắc cả kinh, chẳng lẽ, bọn họ chính là những người sống nhưng bị chế thành tượng gốm?
Lãnh Thanh Dương không chút do dự, giơ tay nhắm ngay đầu tượng gốm nã cho một phát súng, chỉ nghe phịch một tiếng, đầu tượng gốm nổ tung vỡ vụn, thân hình bỗng nhiên rơi xuống, ngay cả một tiếng kêu to cũng chưa phát ra, đã té thành vô số mảnh vỡ.
Tôi chạy lên nhìn thử, không khỏi hút ngụm khí lạnh, cái này nào phải là tượng gốm gì, rõ ràng là vô số đoạn thi khối, chỉ là thi thể sớm này đã khô khốc cứng đờ, là một cái lão cương thi ngàn năm.
Tôi nhất thời minh bạch, những cái con đường tượng gốm chúng tôi đi qua trước đây, hai bên thông đạo đều toàn là cương thi, mà lúc này nơi xa truyền đến tiếng ầm vang, hơn phân nửa chính là cương thi sống lại, đang đi tới hướng nơi này!
Chính là, bọn họ sống lại như thế nào, chẳng lẽ là bởi vì tiếng kêu của Thường thợ săn?
Thường thợ săn này, rốt cuộc là ai?
Nam Cung Phi Yến đứng phía sau lôi kéo cánh tay tôi, quát khẽ nói.
- Đừng phát ngốc nữa, tên kia tuyệt đối là người giữ mộ nơi này, hiện tại ông ta muốn tiêu diệt mấy người xâm lấn như chúng ta, tuy rằng năm đó cổ mộ này đã bị vứt bỏ, nhưng những nô lệ cùng với thị vệ được tuẫn táng ở nơi này, vẫn cứ tuân thủ nghiêm ngặt sứ mệnh của bọn họ, chạy mau đi...
Chúng tôi lập tức lập tức chạy về phía trước, rất nhanh đã đến cái thạch thất tiếp theo, lại xuất hiện vấn đề khác nhau, Lãnh Thanh Dương muốn đi về phía một mộ đạo có trường minh đăng, mà Hướng Vũ chủ trương đi một con đường khác.
Lãnh Thanh Dương nói, cậu ta có để lại một dụng cụ định vị ở bên ngoài để, đây là thủ đoạn công nghệ cao, khẳng định không sai được. Mà Hướng Vũ nói, Thần Bộ Môn của cậu ta cũng có thuật truy tung cổ xưa, cậu ta rõ ràng nhớ rõ mỗi một cái thông đạo từng đi qua, cho nên, cậu ta cũng không sai được.
Hai người tranh chấp không chịu nhường ai, cơ hồ thiếu chút nữa đánh nhau, cuối cùng vẫn là do Nam Cung Phi Yến lên tiếng, mặc kệ là thuật truy tung, hay là thiết bị định vị, đều là vô nghĩa, muốn đi ra ngoài, còn phải xem nàng.
Mọi người nghi hoặc, chỉ thấy Nam Cung Phi Yến nhìn thoáng qua mỗi cái thông đạo thật kỹ, sau đó chỉ vào cái ở giữa nói, nơi này chính là con đường chúng tôi từng đi qua.
Tôi bước lên nhìn thử, tức khắc bừng tỉnh, thì ra trên vách đá thông đạo này, lại có hai cái vết trảo thật sâu, nhìn dáng vẻ đắc ý của Nam Cung Phi Yến, hiển nhiên đây là kiệt tác của nàng rồi.
Nam Cung Phi Yến nói, lúc nàng tới đây, ở mỗi một con đường từng đi qua đều lưu lại kí hiệu, chỉ cần dựa theo ký hiệu trình tự đi ra ngoài, liền khẳng định không có sai.
Vì thế mọi người đều không lời gì để nói, lúc này thanh âm phía sau càng lúc càng lớn, từ xa đến gần, bỗng nhiên, Mặc Tiểu Bạch ở phía sau kêu lên quái dị, chúng tôi vội quay đầu lại xem, chỉ thấy có một cánh tay khô gầy quắt queo để trên vai Mặc Tiểu Bạch, mà phía sau cậu ta, thình lình đứng một cái tượng gốm cương thi hông đeo trường đao.
Mặc Tiểu Bạch có thể ăn quỷ, lại ăn không hết cương thi, bị dọa tới kêu la liên tục, Hướng Vũ nhảy qua đó, giơ tay chém xuống, chém cương thi thành hai đoạn, trầm giọng nói.
- Chẳng mấy chốc nữa cương thi nơi này sẽ tỉnh lại hết, chúng ta phải đi mau.
Lời của cậu ta vừa dứt, đã thấy trong thông đạo tượng gốm này, bỗng nhiên có bóng người lắc lư, trong lòng tôi rùng mình, kêu lên.
- Không tốt, cương thi nơi này cũng muốn sống lại...
Mọi người không hề nói nhiều, lập tức Nam Cung Phi Yến đi đầu, mọi người theo ở phía sau, trong địa cung cổ mộ ngàn năm này, bắt đầu bỏ mạng chạy như điên.
Tôi rõ ràng minh bạch, tuy rằng cương thi nhìn như yếu ớt, nhưng số lượng thật sự quá lớn, nếu chạy ra chậm trễ một chút, một khi bị vây quanh, như vậy hậu quả thật không dám tưởng tượng, rất có thể trong đám người chúng tôi, trừ bỏ Nam Cung Phi Yến ra, tất cả đều khó thoát chết.
Nhưng mà chúng tôi vừa mới chạy ra khỏi hai cái thạch thất, liền bắt đầu xuất hiện thân ảnh cương thi, trong tầng cổ mộ này, đều không ngoại lệ, tất cả cương thi đều là võ sĩ có đao, thực hiển nhiên, nơi này đã tiếp cận chủ mộ thất, thủ vệ đều có đẳng cấp cao.
Hai lần giao tiếp, cũng không có gì để nói nhiều, nhất thời đánh vào một chỗ, lưỡi đao Hướng Vũ tung hoành, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tiếng súng Lãnh Thanh Dương nổ như bắp rang, bách phát bách trúng, hai người ra tay cơ hồ cũng không thất bại, rất nhanh chóng bầy cương thi đã ngã xuống một mảng lớn.
Còn Mặc Tiểu Bạch đối mặt cương thi là bó tay không có biện pháp, tôi không khỏi vò đầu, xem ra cậu ta là truyền nhân của gia tộc Thiên Sư, cũng chỉ kế thừa bản năng thiên phú là ăn quỷ mà thôi, phải đối phó cương thi, vẫn nên xem tôi thể hiện.
Phá tự quyết, đây vẫn là kỹ năng mạnh nhất của tôi bây giờ, dùng để đánh cương thi cũng là rất tốt, Nam Cung Phi Yến lại không ra tay, chỉ là như bóng với hình đi theo bên người tôi, nếu tôi có điều gì sơ sẩy, bại lộ, nàng tất nhiên kịp thời ra tay, tay ngọc nhẹ nâng, bạch quang phun ra nuốt vào, cũng là một chút một cái, rất là lợi hại
Trong nháy mắt, trong thạch thất đã chất đầy mảnh vụn của cương thi, thiếu cánh tay thiếu chân, rơi đầu, tình cảnh thập phần thảm thiết. Mặc Tiểu Bạch đột nhiên vỗ đùi, nói.
- Tôi nhớ ra rồi, mẹ nó, lần trước tôi mơ giấc mơ kia, chính là cái cảnh tượng này, ôi thật là mẹ nó mà, lúc ấy tôi còn tưởng rằng là một đám quỷ, thì ra là cương thi nha.
Tôi nhất thời ngạc nhiên, nhớ rõ vị Tư Đồ tiên sinh kia có nói qua, lúc ấy tiểu Bạch cầm hóa mộng đĩa ngủ, cái thứ đồ chơi đó có năng lực thần kỳ là làm mộng đẹp của người khác trở thành sự thật, chính là lúc này đây đất đầy cương thi, vậy mà là mộng đẹp gì chứ?
Tôi liếc mắt nhìn Mặc Tiểu Bạch một cái, thấy mặt ngoài cậu ta đầy mặt kinh ngạc cùng sợ hãi, trên thực tế mặt mày đều là ý cười cùng hưng phấn, không khỏi không biết nói gì, xem ra đối với cậu ta mà nói, cái này đích xác xem như mộng đẹp đi.....
Giải quyết đợt sóng cương thi này, chúng tôi tiếp tục chạy về phía trước, vòng đi vòng lại, quanh co nửa ngày, trên đường gặp được không ít cương thi, nhưng đều không phải quá nhiều, bị mấy người chúng tôi chém giống như thái dưa xắt rau, giải quyết rất nhanh chóng.
Chúng tôi không dám trì hoãn chút nào, tuy rằng mỗi lần chiến đấu đều là hữu kinh vô hiểm, bất quá thể lực tiêu hao cũng là rất lớn, lại xông qua thêm mấy cái thạch thất, mồ hôi trên người tôi sắp ướt hết quần áo, lúc này đã xài hết sạch Phá tự quyết, ngay cả Trấn tự quyết cùng Khu tự quyết cũng sắp tiêu hao hầu như không còn, hai loại phù chú này tuy rằng không thích hợp lắm, lại cũng coi như là phụ trợ công kích, có Nam Cung Phi Yến, hai chúng tôi phối hợp lại, tốc độ càn quét cương thi cũng không giảm bớt chút nào.
Kẻ nhàn rỗi nhất chính là Mặc Tiểu Bạch, chỉ là cậu ta cũng mệt mỏi quá sức, bởi vì lúc chúng tôi đang liều mạng, cậu ta ở bên cạnh nhảy chân kêu cố lên, cho nên mấy vòng qua đi, tuy rằng cậu ta không xử lý được một cái cương thi nào, thế nhưng cũng ra một thân mồ hôi, mệt liên tục thở dốc.
Cứ như vậy, chúng tôi một đường xung phong liều chết, rốt cuộc đi tới một chỗ thạch thất to lớn, cũng chính là cái thạch thất bày đầy quan tài lúc trước, tôi nghĩ tới, từ nơi này đến chỗ vào đã không còn xa lắm.
Chính vì thế nên tôi xốc lại tinh thần, xoay người đang muốn nói bọn họ đi mau, lại vào lúc này, tiếng ù ù chung quanh bỗng nhiên to lên, mặt đất chấn động, toàn bộ thạch thất đều như đang lay động, Mặc Tiểu Bạch thất thanh kêu lên.
- Không tốt, đuổi theo...
Cậu ta vừa dứt lời, đã thấy trong thông đạo xung quanh cái thạch thất này, xuất hiện một đám gương mặt dữ tợn.....
Trong lòng tôi đột ngột trầm xuống, chậm rãi hiện ra hai cái chữ to: Mịa nó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận