Cấm Kỵ Sư
Chương 162: Hai bên cùng tổn thất
Vẻ mặt Y Thắng đột biến, trong tay liên tiếp biến đổi chỉ quyết, dùng sức giậm chân một cái, đột nhiên xung quanh xuất hiện một đám sương mù. Y Thắng lập tức biến mất trong sương mùa.
Thanh phi đao này hóa thành ánh sáng màu vàng lập tức chém qua. Chỉ nghe giữa không trung có một tiếng phụt, lại có máu đột nhiên xuất hiện, ngưng tụ ở giữa không trung và chậm rãi rơi xuống đất.
Dương lão tiên sinh bấm tay xoay một vòng, thanh phi đao này lại bay trở về, một lần nữa tiến vào rương gỗ, ánh sáng màu vàng lập tức thu lại, trong nhà lại khôi phục lại sự yên tĩnh vừa rồi.
Nhưng đã không thấy Y Thắng đâu nữa, chẳng biết gió ngoài cửa sổ đã ngừng lại từ lúc nào. Tôi chạy đến phía trước cửa sổ nhìn, xung quanh có bóng cây lắc lư, hoàn toàn yên tĩnh.
Lại để cho người này chạy mất rồi. Cũng không biết anh ta rốt cuộc có lai lịch gì, không ngờ thoáng cái đã không thấy bóng dáng, lại biết ẩn thân còn biết thuấn di, kỳ lạ khó chơi. Thật đúng là một đối thủ làm người ta đau đầu. Nhưng anh ta không phân biệt chính tà, cho dù trong lòng vừa giận vừa hận, nhưng trong giây lát tôi không thể làm gì được.
Sau khi Y Thắng xuất hiện, Từ Lão Căn đã hôn mê bất tỉnh, bốn người chúng tôi gác đêm, kết quả chính là một người hôn mê, một người tàn phế, hai người còn lại nhíu mày trừng mắt, mà kẻ gây họa Y Thắng cũng bị thương bỏ chạy.
Tôi và Dương Thần mỗi người cõng một người. Một tay của hắn xách rương gỗ, đạp mở cửa phòng chuẩn bị về đến nhà, không ngờ chúng tôi mới đi được mấy bước, trong nhà bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ lớn. Chúng tôi vội vàng nhìn lại, thấy xà nhà không ngờ lại sụp xuống.
Trong trời đêm phía xa vọng tới một giọng nói lạnh lùng.
- Thiên thư Lỗ Ban quả nhiên thú vị, nhưng ông vẫn thua, hôm nay chỉ là món khai vị thôi. Ba ngày sau, nếu không giao ra Thiên thư Lỗ Ban thì đừng trách tôi dùng thủ đoạn độc ác vô tình!
Giọng nói này nghe giống như từ chân trời truyền đến. Tôi và Dương Thần giận dữ đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Dương lão tiên sinh nói thật nhỏ:
- Đừng có ngừng lại, lập tức trở về.
Dương Thần nghiến răng nghiến lợi không cam lòng. Tôi nói với hắn:
- Đừng thể hiện. Cậu hãy nghe ông nội cậu đi. Trong thời gian ngắn không thế đối phó với người kia được.
Cứ vậy đi, chúng tôi vội vàng quay trở về trong nhà Dương Thần. Mà Từ Lão Căn cũng tỉnh lại, vừa nhìn thấy tình hình này thì nhất thời dọa sợ rồi, cũng muốn đi tới hỏi thăm sức khỏe của Dương lão tiên sinh. Nhưng sau khi nghe Dương Thần nói xong, ông ta cũng chỉ có thể ở bên ngoài dập đầu mấy cái, nói mình có lỗi với Dương lão tiên sinh, ngày mai lại đến thăm hỏi, sau đó lắc đầu thở dài rời đi.
Dương lão tiên sinh ngã xuống giường, nhắm mắt không nói. Dương Thần mấy lần muốn hỏi nhưng ông cụ đều lắc đầu, chỉ nói một câu, bảo Từ Lão Căn ngày mai vẫn dựng xà nhà bình thường, về sau sẽ không có bất ngờ gì xảy ra nữa. Sau đó ông tùy tiện phất tay bảo chúng tôi ra ngoài, ra hiệu ông muốn yên tĩnh một chút.
Hai chúng tôi bất lực, chỉ đành lui ra ngoài. Buổi tối, tôi và Dương Thần đều không ngủ, ngồi ở trong sân đờ người ra, Dương Thần câu được câu không nói về chuyện khi còn bé, ngân ngấn nước mắt và nghẹn ngào vài lần.
Tôi hoàn toàn có thể hiểu rõ tâm tình của hắn. Năm đó tôi làm sao không giống hắn chứ? Đây là do số phận đáng chết, làm cho bao nhiêu người từ khi sinh ra đã mang bất hạnh trên lưng. Cái này gọi là thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Tôi thở dài, vỗ nhẹ vào vai hắn. Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể kiên cường đối mặt, chờ đợi quyết định cuối cùng của ông nội hắn.
Khi xui xẻo đã tới thì muốn tránh cũng tránh không được. Cho dù thật sự vác cuốc đi trồng trọt cũng vô dụng thôi.
Hai chúng tôi chậm rãi chịu đựng đến hừng đông, Dương lão tiên sinh bỗng nhiên gọi chúng tôi vào trong, Dương Thần là người đầu tiên vọt vào. Tôi cũng đi vào trong nhà theo. Chỉ thấy Dương lão tiên sinh đã ngồi dậy, tinh thần hình như tốt hơn một chút. Dương Thần cầm lấy tay ông hỏi:
- Ông nội, ông thế nào? Làm thế nào mới có thể chữa trị được chân cho ông?
Dương lão tiên sinh lắc đầu, nói:
- Thôi đi, hôm qua ông nội suy nghĩ suốt một đêm, hai chân cứ để vậy đi. Ông nội đã chấp nhận rồi.
- Ông nội, như vậy sao được? Nếu như buông tha, về sau ông sẽ không đứng dậy nổi nữa...
Dương Thần vừa nghe lại sốt ruột, cầm lấy tay của ông nội lắc hỏi.
- Ôi, không đứng nổi cũng được. Dùng hai chân này để đổi lấy một cuộc sống yên ổn cũng đáng giá. Ông nội đã nói, đây là báo ứng của ông, sớm hay muộn gì cũng không thể trốn thoát được.
Dương lão tiên sinh vẫn lắc đầu, cười bất đắc dĩ.
Tôi nhíu mày nói:
- Nhưng ngài nghĩ người kia sẽ cam tâm dừng tay sao? Lần này anh ta đến đây đã chắc chắn phải lấy Thiên thư Lỗ Ban. Nếu như ngài một mực nhường nhịn, cháu nói không dễ nghe, hôm nay chân tàn phế, ngày mai gãy xương, ngày kia vẫn là không chết không dừng, ngược lại không bằng nhân cơ hội này, chúng ta đấu với anh ta tới cùng, hoàn toàn chặt đứt ý tưởng của anh ta. Bằng không, về sau chỉ sợ ngài sẽ vĩnh viễn không có ngày sống yên tĩnh.
Dương Thần cũng nhảy dựng lên, vung tay nói:
- Đúng vậy, ông nội, chúng ta dựa vào đâu phải sợ anh ta. Đêm qua anh ta cũng không thể chiếm được bao nhiêu lợi ích. Lại nói hai chân này của ông chỉ bị tà ma xâm nhập, bị phong tỏa ở huyệt đạo, chúng ta nghĩ cách đả thông là được, vì sao phải chịu thua, làm rùa đen rút đầu chứ? ! Lại nói, nếu như ngài không định giao ra Thiên thư Lỗ Ban, vậy cứ làm như lời Tiểu Thiên nói, mình lại chữa trị chân cho tốt rồi đánh anh ta tới cùng. Nếu như dự định giao ra, tại sao phải buông tha hai chân này?
Dương Thần không nghĩ ra, tôi cũng không hiểu nổi, Dương lão tiên sinh cười thảm, nói:
- Đây là báo ứng của ông. Bất kể thế nào, ông cũng không trông cậy được vào hai chân này nữa. Cháu phải biết rằng người tu luyện Thiên thư Lỗ Ban, trong số mạng phải thiếu một cửa. Nhớ lúc ông còn nhỏ, cụ cháu trước khi chết đã nói cho ông biết, muốn học tập Thiên thư Lỗ Ban thì phải chặt đứt một ngón tay, bằng không sẽ có mối họa vô cùng...
Ánh mắt Dương lão tiên sinh nhìn trần nhà nheo lại, dường như chìm đắm trong hồi ức, lắc đầu thở dài, tiếp tục chậm rãi nói:
- Đáng tiếc, khi đó ông không hiểu được những điều này, nghĩ tới chặt ngón tay là sợ không làm được, vì vậy trong lòng mang tâm lý may mắn, nhưng không ngờ sau khi ông thật sự học Thiên thư Lỗ Ban, hai mươi năm đầu còn tốt, nhưng càng về sau, trong nhà càng gặp nhiều bất hạnh, người thân kẻ thì gặp chuyện không may, người thì bỏ trốn. Kết quả là chỉ còn lại hai ông cháu ta sống nương tựa vào nhau. Những năm gần đây, ông thường nghĩ, nếu như năm đó ông nhẫn tâm chặt một ngón tay của mình, có phải sẽ không có những việc đáng tiếc đó xảy ra hay không? Đặc biệt là trong thời gian cháu rời nhà đi học, trong lòng ông càng không yên, chỉ sợ cháu ở bên ngoài xảy ra chuyện gì thì nhà họ Dương chúng ta sẽ phải tuyệt hậu.
Tôi và Dương Thần lẳng lặng nghe. Dương lão tiên sinh lại thở dài, nói tiếp:
- Cho nên, lần này cháu trở về, ông vừa vui sướng lại vừa lo lắng. Ông luôn cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Mãi đến hôm qua xảy ra chuyện, ông mới biết cái gì nên tới cuối cùng vẫn sẽ tới. Ông vốn muốn tránh ra tất cả những điều này, nhưng không thể tránh được. Càng nghĩ, ông càng thấy nhất định không thể giao ra Thiên thư Lỗ Ban. Nhưng nếu như liều chết thì nhất định sẽ bất lợi cho chúng ta, nhất là cháu. Cho nên ông nội quyết định, bỏ hai chân này. Báo ứng thì báo ứng, trong lòng ông đã quyết rồi.
Dương Thần cầm lấy tay của ông nội, vội la lên:
- Nhưng ông nội, Thiên thư Lỗ Ban thì làm thế nào, lần sau người kia tới cửa thì phải làm sao? Ông không thể lại bỏ qua như vậy được...
- Ha ha a... cháu yên tâm đi, không người nào có thể cướp Thiên thư Lỗ Ban đi được. Cháu nghe lời của ông, đợi lát nữa cháu đi cùng cậu bé nhà họ Hàn trở lại trường, từ nay về sau lại quên Thiên thư Lỗ Ban đi. Về sau ông cũng không cho cháu thi triển ở trước mặt người khác nữa. Cháu phải biết rằng cháu biết chỉ là một chút vặt vãnh. Nếu như ngày nào gặp phải cao thủ thật sự, ông nội sợ sẽ gây bất lợi cho cháu.
Dương Thần làm sao chịu nghe, nói gì cũng không đồng ý. Dương lão tiên sinh còn nói:
- Nếu người kia nói thời hạn ba ngày, như vậy trong ba ngày này tất nhiên sẽ không có hành động gì khác. Các cháu cứ quay về đi học đi. Đây mới là chuyện quan trọng. Cũng không cần phải lo lắng tới chuyện ba ngày sau nữa. Ông nội đã sắp xếp xong xuôi tất cả, đến lúc đó chắc chắn sẽ làm cho người kia bận rộn một lần là được.
Dương Thần khổ sở nói:
- Nhưng ông nội, bây giờ ông còn không đứng lên được thì còn có thể có cách gì chứ? Lại nói, nếu như cháu đi rồi, ai sẽ tới chăm sóc ông?
- Lẽ nào cháu còn không tin ông nội sao? Nói thật với cháu, cháu ở nhà, ông trái lại vì lo lắng cho cháu mà không thể thi triển tốt được. Chờ các cháu đi rồi, ông nội nhất định có cách đánh bại người kia. Đến lúc đó, có thể lại chữa trị hai chân, không có chuyện gì nữa.
Dương Thần nói:
- Không đúng, ông nội đang lừa cháu. Vừa rồi ông còn nói sẽ bỏ qua hai chân này, làm sao có thể chữa trị được? Lại nói bây giờ ông đứng lên cũng không nổi, làm thế nào đánh bại người kia?
Dương lão tiên sinh không nói được lời nào, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, dùng sức đập mạnh vào bên giường, quát:
- Ông nội bảo cháu đi thì cháu cứ đi là được. Cháu là huyết mạch cuối cùng của nhà họ Dương, trách nhiệm của cháu là hương khói cho nhà họ Dương, sau đó sống bình an là tốt rồi. Cháu còn không nghe lời, ông nội sẽ đánh cho cháu ra ngoài!
Dương Thần lại òa khóc nhưng không chịu đi, hai mắt Dương lão tiên sinh rưng rưng, giơ tay lên cao nhưng không nỡ hạ xuống.
Nhìn đến đây, viền mắt tôi cũng ướt từ lâu, cũng không nhịn được mà tiến lên trước nói:
- Ông ơi, ông tha thứ cho cháu nói thẳng. Ông bảo chúng cháu rời đi, chắc hẳn trong lòng đã muốn chết? Chỉ có vậy thì Thiên thư Lỗ Ban mới không rơi vào trong tay người khác. Nhưng ông có nghĩ tới chưa? Một ngày ông còn ở trên đời thì có thể kìm chế người kia một ngày, nếu như ông không còn, người kia tất nhiên sẽ chuyển mục tiêu tới trên người Dương Thần, cho dù ông có trực tiếp đốt Thiên thư Lỗ Ban, người kia cũng sẽ không hết hy vọng. Đến lúc đó, Dương Thần trái lại càng gặp nhiều tai họa. Hắn tránh không khỏi, cũng không có bản lĩnh chống lại, chẳng phải là ngồi yên chờ chết sao?
Tôi nói ra lời này, Dương lão tiên sinh bỗng nhiên mở mắt, cả người chấn động, ngạc nhiên tới mức ngây ra một lát, bỗng nhiên ông xoay người ngồi dậy, hét lớn:
- Nói không sai, ông đúng là hồ đồ rồi, sao lại không nghĩ đến điểm này chứ!
Dương Thần cũng choáng váng. Vẻ mặt Dương lão tiên sinh thay đổi mấy lần, thật giống như đang phải quyết định một chuyện vô cùng khó khăn, bỗng nhiên ông cắn răng một cái, vỗ giường nói với Dương Thần:
- Cháu đi cầm kéo tới đây.
- Kéo? Ông nội lấy kéo làm gì?
Dương Thần sửng sốt.
- Không cần hỏi nhiều, cháu nhanh đi lấy tới đây. Ông nội bỗng nhiên suy nghĩ thông suốt rồi. Nếu chúng ta trốn cũng không phải, nhịn cũng không phải, vậy dứt khoát bất chấp mọi giá đi!
Tôi và Dương Thần không hiểu nhìn ông cụ. Chỉ thấy mặt Dương lão tiên sinh đỏ bừng, vẻ mặt kích động và chậm rãi nói:
- Là ông nội nghĩ sai. Ông nội suýt nữa đã hại cháu. Vậy ông nội sẽ để cho Thiên thư Lỗ Ban xuất hiện trên thế gian này!
Thanh phi đao này hóa thành ánh sáng màu vàng lập tức chém qua. Chỉ nghe giữa không trung có một tiếng phụt, lại có máu đột nhiên xuất hiện, ngưng tụ ở giữa không trung và chậm rãi rơi xuống đất.
Dương lão tiên sinh bấm tay xoay một vòng, thanh phi đao này lại bay trở về, một lần nữa tiến vào rương gỗ, ánh sáng màu vàng lập tức thu lại, trong nhà lại khôi phục lại sự yên tĩnh vừa rồi.
Nhưng đã không thấy Y Thắng đâu nữa, chẳng biết gió ngoài cửa sổ đã ngừng lại từ lúc nào. Tôi chạy đến phía trước cửa sổ nhìn, xung quanh có bóng cây lắc lư, hoàn toàn yên tĩnh.
Lại để cho người này chạy mất rồi. Cũng không biết anh ta rốt cuộc có lai lịch gì, không ngờ thoáng cái đã không thấy bóng dáng, lại biết ẩn thân còn biết thuấn di, kỳ lạ khó chơi. Thật đúng là một đối thủ làm người ta đau đầu. Nhưng anh ta không phân biệt chính tà, cho dù trong lòng vừa giận vừa hận, nhưng trong giây lát tôi không thể làm gì được.
Sau khi Y Thắng xuất hiện, Từ Lão Căn đã hôn mê bất tỉnh, bốn người chúng tôi gác đêm, kết quả chính là một người hôn mê, một người tàn phế, hai người còn lại nhíu mày trừng mắt, mà kẻ gây họa Y Thắng cũng bị thương bỏ chạy.
Tôi và Dương Thần mỗi người cõng một người. Một tay của hắn xách rương gỗ, đạp mở cửa phòng chuẩn bị về đến nhà, không ngờ chúng tôi mới đi được mấy bước, trong nhà bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ lớn. Chúng tôi vội vàng nhìn lại, thấy xà nhà không ngờ lại sụp xuống.
Trong trời đêm phía xa vọng tới một giọng nói lạnh lùng.
- Thiên thư Lỗ Ban quả nhiên thú vị, nhưng ông vẫn thua, hôm nay chỉ là món khai vị thôi. Ba ngày sau, nếu không giao ra Thiên thư Lỗ Ban thì đừng trách tôi dùng thủ đoạn độc ác vô tình!
Giọng nói này nghe giống như từ chân trời truyền đến. Tôi và Dương Thần giận dữ đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Dương lão tiên sinh nói thật nhỏ:
- Đừng có ngừng lại, lập tức trở về.
Dương Thần nghiến răng nghiến lợi không cam lòng. Tôi nói với hắn:
- Đừng thể hiện. Cậu hãy nghe ông nội cậu đi. Trong thời gian ngắn không thế đối phó với người kia được.
Cứ vậy đi, chúng tôi vội vàng quay trở về trong nhà Dương Thần. Mà Từ Lão Căn cũng tỉnh lại, vừa nhìn thấy tình hình này thì nhất thời dọa sợ rồi, cũng muốn đi tới hỏi thăm sức khỏe của Dương lão tiên sinh. Nhưng sau khi nghe Dương Thần nói xong, ông ta cũng chỉ có thể ở bên ngoài dập đầu mấy cái, nói mình có lỗi với Dương lão tiên sinh, ngày mai lại đến thăm hỏi, sau đó lắc đầu thở dài rời đi.
Dương lão tiên sinh ngã xuống giường, nhắm mắt không nói. Dương Thần mấy lần muốn hỏi nhưng ông cụ đều lắc đầu, chỉ nói một câu, bảo Từ Lão Căn ngày mai vẫn dựng xà nhà bình thường, về sau sẽ không có bất ngờ gì xảy ra nữa. Sau đó ông tùy tiện phất tay bảo chúng tôi ra ngoài, ra hiệu ông muốn yên tĩnh một chút.
Hai chúng tôi bất lực, chỉ đành lui ra ngoài. Buổi tối, tôi và Dương Thần đều không ngủ, ngồi ở trong sân đờ người ra, Dương Thần câu được câu không nói về chuyện khi còn bé, ngân ngấn nước mắt và nghẹn ngào vài lần.
Tôi hoàn toàn có thể hiểu rõ tâm tình của hắn. Năm đó tôi làm sao không giống hắn chứ? Đây là do số phận đáng chết, làm cho bao nhiêu người từ khi sinh ra đã mang bất hạnh trên lưng. Cái này gọi là thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Tôi thở dài, vỗ nhẹ vào vai hắn. Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể kiên cường đối mặt, chờ đợi quyết định cuối cùng của ông nội hắn.
Khi xui xẻo đã tới thì muốn tránh cũng tránh không được. Cho dù thật sự vác cuốc đi trồng trọt cũng vô dụng thôi.
Hai chúng tôi chậm rãi chịu đựng đến hừng đông, Dương lão tiên sinh bỗng nhiên gọi chúng tôi vào trong, Dương Thần là người đầu tiên vọt vào. Tôi cũng đi vào trong nhà theo. Chỉ thấy Dương lão tiên sinh đã ngồi dậy, tinh thần hình như tốt hơn một chút. Dương Thần cầm lấy tay ông hỏi:
- Ông nội, ông thế nào? Làm thế nào mới có thể chữa trị được chân cho ông?
Dương lão tiên sinh lắc đầu, nói:
- Thôi đi, hôm qua ông nội suy nghĩ suốt một đêm, hai chân cứ để vậy đi. Ông nội đã chấp nhận rồi.
- Ông nội, như vậy sao được? Nếu như buông tha, về sau ông sẽ không đứng dậy nổi nữa...
Dương Thần vừa nghe lại sốt ruột, cầm lấy tay của ông nội lắc hỏi.
- Ôi, không đứng nổi cũng được. Dùng hai chân này để đổi lấy một cuộc sống yên ổn cũng đáng giá. Ông nội đã nói, đây là báo ứng của ông, sớm hay muộn gì cũng không thể trốn thoát được.
Dương lão tiên sinh vẫn lắc đầu, cười bất đắc dĩ.
Tôi nhíu mày nói:
- Nhưng ngài nghĩ người kia sẽ cam tâm dừng tay sao? Lần này anh ta đến đây đã chắc chắn phải lấy Thiên thư Lỗ Ban. Nếu như ngài một mực nhường nhịn, cháu nói không dễ nghe, hôm nay chân tàn phế, ngày mai gãy xương, ngày kia vẫn là không chết không dừng, ngược lại không bằng nhân cơ hội này, chúng ta đấu với anh ta tới cùng, hoàn toàn chặt đứt ý tưởng của anh ta. Bằng không, về sau chỉ sợ ngài sẽ vĩnh viễn không có ngày sống yên tĩnh.
Dương Thần cũng nhảy dựng lên, vung tay nói:
- Đúng vậy, ông nội, chúng ta dựa vào đâu phải sợ anh ta. Đêm qua anh ta cũng không thể chiếm được bao nhiêu lợi ích. Lại nói hai chân này của ông chỉ bị tà ma xâm nhập, bị phong tỏa ở huyệt đạo, chúng ta nghĩ cách đả thông là được, vì sao phải chịu thua, làm rùa đen rút đầu chứ? ! Lại nói, nếu như ngài không định giao ra Thiên thư Lỗ Ban, vậy cứ làm như lời Tiểu Thiên nói, mình lại chữa trị chân cho tốt rồi đánh anh ta tới cùng. Nếu như dự định giao ra, tại sao phải buông tha hai chân này?
Dương Thần không nghĩ ra, tôi cũng không hiểu nổi, Dương lão tiên sinh cười thảm, nói:
- Đây là báo ứng của ông. Bất kể thế nào, ông cũng không trông cậy được vào hai chân này nữa. Cháu phải biết rằng người tu luyện Thiên thư Lỗ Ban, trong số mạng phải thiếu một cửa. Nhớ lúc ông còn nhỏ, cụ cháu trước khi chết đã nói cho ông biết, muốn học tập Thiên thư Lỗ Ban thì phải chặt đứt một ngón tay, bằng không sẽ có mối họa vô cùng...
Ánh mắt Dương lão tiên sinh nhìn trần nhà nheo lại, dường như chìm đắm trong hồi ức, lắc đầu thở dài, tiếp tục chậm rãi nói:
- Đáng tiếc, khi đó ông không hiểu được những điều này, nghĩ tới chặt ngón tay là sợ không làm được, vì vậy trong lòng mang tâm lý may mắn, nhưng không ngờ sau khi ông thật sự học Thiên thư Lỗ Ban, hai mươi năm đầu còn tốt, nhưng càng về sau, trong nhà càng gặp nhiều bất hạnh, người thân kẻ thì gặp chuyện không may, người thì bỏ trốn. Kết quả là chỉ còn lại hai ông cháu ta sống nương tựa vào nhau. Những năm gần đây, ông thường nghĩ, nếu như năm đó ông nhẫn tâm chặt một ngón tay của mình, có phải sẽ không có những việc đáng tiếc đó xảy ra hay không? Đặc biệt là trong thời gian cháu rời nhà đi học, trong lòng ông càng không yên, chỉ sợ cháu ở bên ngoài xảy ra chuyện gì thì nhà họ Dương chúng ta sẽ phải tuyệt hậu.
Tôi và Dương Thần lẳng lặng nghe. Dương lão tiên sinh lại thở dài, nói tiếp:
- Cho nên, lần này cháu trở về, ông vừa vui sướng lại vừa lo lắng. Ông luôn cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Mãi đến hôm qua xảy ra chuyện, ông mới biết cái gì nên tới cuối cùng vẫn sẽ tới. Ông vốn muốn tránh ra tất cả những điều này, nhưng không thể tránh được. Càng nghĩ, ông càng thấy nhất định không thể giao ra Thiên thư Lỗ Ban. Nhưng nếu như liều chết thì nhất định sẽ bất lợi cho chúng ta, nhất là cháu. Cho nên ông nội quyết định, bỏ hai chân này. Báo ứng thì báo ứng, trong lòng ông đã quyết rồi.
Dương Thần cầm lấy tay của ông nội, vội la lên:
- Nhưng ông nội, Thiên thư Lỗ Ban thì làm thế nào, lần sau người kia tới cửa thì phải làm sao? Ông không thể lại bỏ qua như vậy được...
- Ha ha a... cháu yên tâm đi, không người nào có thể cướp Thiên thư Lỗ Ban đi được. Cháu nghe lời của ông, đợi lát nữa cháu đi cùng cậu bé nhà họ Hàn trở lại trường, từ nay về sau lại quên Thiên thư Lỗ Ban đi. Về sau ông cũng không cho cháu thi triển ở trước mặt người khác nữa. Cháu phải biết rằng cháu biết chỉ là một chút vặt vãnh. Nếu như ngày nào gặp phải cao thủ thật sự, ông nội sợ sẽ gây bất lợi cho cháu.
Dương Thần làm sao chịu nghe, nói gì cũng không đồng ý. Dương lão tiên sinh còn nói:
- Nếu người kia nói thời hạn ba ngày, như vậy trong ba ngày này tất nhiên sẽ không có hành động gì khác. Các cháu cứ quay về đi học đi. Đây mới là chuyện quan trọng. Cũng không cần phải lo lắng tới chuyện ba ngày sau nữa. Ông nội đã sắp xếp xong xuôi tất cả, đến lúc đó chắc chắn sẽ làm cho người kia bận rộn một lần là được.
Dương Thần khổ sở nói:
- Nhưng ông nội, bây giờ ông còn không đứng lên được thì còn có thể có cách gì chứ? Lại nói, nếu như cháu đi rồi, ai sẽ tới chăm sóc ông?
- Lẽ nào cháu còn không tin ông nội sao? Nói thật với cháu, cháu ở nhà, ông trái lại vì lo lắng cho cháu mà không thể thi triển tốt được. Chờ các cháu đi rồi, ông nội nhất định có cách đánh bại người kia. Đến lúc đó, có thể lại chữa trị hai chân, không có chuyện gì nữa.
Dương Thần nói:
- Không đúng, ông nội đang lừa cháu. Vừa rồi ông còn nói sẽ bỏ qua hai chân này, làm sao có thể chữa trị được? Lại nói bây giờ ông đứng lên cũng không nổi, làm thế nào đánh bại người kia?
Dương lão tiên sinh không nói được lời nào, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, dùng sức đập mạnh vào bên giường, quát:
- Ông nội bảo cháu đi thì cháu cứ đi là được. Cháu là huyết mạch cuối cùng của nhà họ Dương, trách nhiệm của cháu là hương khói cho nhà họ Dương, sau đó sống bình an là tốt rồi. Cháu còn không nghe lời, ông nội sẽ đánh cho cháu ra ngoài!
Dương Thần lại òa khóc nhưng không chịu đi, hai mắt Dương lão tiên sinh rưng rưng, giơ tay lên cao nhưng không nỡ hạ xuống.
Nhìn đến đây, viền mắt tôi cũng ướt từ lâu, cũng không nhịn được mà tiến lên trước nói:
- Ông ơi, ông tha thứ cho cháu nói thẳng. Ông bảo chúng cháu rời đi, chắc hẳn trong lòng đã muốn chết? Chỉ có vậy thì Thiên thư Lỗ Ban mới không rơi vào trong tay người khác. Nhưng ông có nghĩ tới chưa? Một ngày ông còn ở trên đời thì có thể kìm chế người kia một ngày, nếu như ông không còn, người kia tất nhiên sẽ chuyển mục tiêu tới trên người Dương Thần, cho dù ông có trực tiếp đốt Thiên thư Lỗ Ban, người kia cũng sẽ không hết hy vọng. Đến lúc đó, Dương Thần trái lại càng gặp nhiều tai họa. Hắn tránh không khỏi, cũng không có bản lĩnh chống lại, chẳng phải là ngồi yên chờ chết sao?
Tôi nói ra lời này, Dương lão tiên sinh bỗng nhiên mở mắt, cả người chấn động, ngạc nhiên tới mức ngây ra một lát, bỗng nhiên ông xoay người ngồi dậy, hét lớn:
- Nói không sai, ông đúng là hồ đồ rồi, sao lại không nghĩ đến điểm này chứ!
Dương Thần cũng choáng váng. Vẻ mặt Dương lão tiên sinh thay đổi mấy lần, thật giống như đang phải quyết định một chuyện vô cùng khó khăn, bỗng nhiên ông cắn răng một cái, vỗ giường nói với Dương Thần:
- Cháu đi cầm kéo tới đây.
- Kéo? Ông nội lấy kéo làm gì?
Dương Thần sửng sốt.
- Không cần hỏi nhiều, cháu nhanh đi lấy tới đây. Ông nội bỗng nhiên suy nghĩ thông suốt rồi. Nếu chúng ta trốn cũng không phải, nhịn cũng không phải, vậy dứt khoát bất chấp mọi giá đi!
Tôi và Dương Thần không hiểu nhìn ông cụ. Chỉ thấy mặt Dương lão tiên sinh đỏ bừng, vẻ mặt kích động và chậm rãi nói:
- Là ông nội nghĩ sai. Ông nội suýt nữa đã hại cháu. Vậy ông nội sẽ để cho Thiên thư Lỗ Ban xuất hiện trên thế gian này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận