Cấm Kỵ Sư

Chương 448: Thiên cơ khó lường

Ông Tư Đồ điềm nhiên như không ngẩng đầu nhìn tôi, cười điềm đạm:
- Ha ha, đừng ngạc nhiên. Ta chỉ đang làm một phép so sánh thôi.
Đột nhiên ông lại im lặng, quay đầu nhìn về cây đèn chong, lẩm bẩm nói:
- Chỉ là nói thôi, là nói thôi, nếu thật sự có thể làm được, trên đời này sẽ có mấy người đây...
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, bèn nói với ông ấy:
- Đúng rồi, thật sự làm được thì còn bao nhiêu người chứ, ngay cả Tần Thủy Hoàng lúc đó chẳng phải cũng cưỡng cầu chuyện trường sinh, cuối cùng thất bại trong gang tấc đó sao, không, ngài ấy không gọi là thất bại mà là vốn dĩ đó chỉ là những ảo cảnh không thể chạm tới, phí công vô ích mà thôi.
Từ Đồ tiên sinh chỉ cười nhẹ, không phủ nhận những gì tôi nói mà quay sang bảo:
- Nếu cậu đến đây hỏi ta về ngày Tam Sát, ta có thể nói cho cậu biết. Nhưng trước đó, cậu phải kể cho ta nghe chuyện cương thi ngàn năm của những ngôi mộ lớn đó đi. Cậu định xử trí thế nào?
Tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Thực ra tôi cũng chưa tính toán ổn thỏa, cho nên mới đến để bàn bạc với ông. Vấn đề là đám cương thi kia quá nhiều, hàng nghìn con, bọn nó bất tử bất diệt lại muốn được tự do. Nhưng trong thâm tâm, tôi cảm giác chúng chỉ có sự diệt vong thực thụ mới tính là giải thoát. Nhưng mà, muốn thực sự giết sạch chúng, thì cứ tận diệt chúng. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, lại không có khả năng là ý định ban đầu của chúng. Nếu tự tìm đường chết còn vô số cách, hà tấc gì cầu xin tôi chứ?
Tư Đồ tiên sinh lắc đầu:
- Sát, không phải là dấu chấm hết cho sự sống. Diệt, cũng chỉ là một dạng tồn tại khác. Muốn thực sự giải thoát và đạt được cứu thực, cần phải sử dụng từ 'Độ', mới là chính đạo.
"Độ"?
Lòng tôi chợt dao động, Tư Đồ tiên sinh vừa rồi cố ý hay vô ý nhắc đến Sát và Diệt thế này, sau đó còn nhắc đến Độ, chẳng lẽ cảnh giới cuối cùng của tầng thứ hai của cấm pháp Hàn gia chính là chữ Độ này sao?
Sát, Diệt, Độ?
Tôi lặng người xuống, im lặng suy tư một lúc, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, cảm giác kỳ kỳ quái quái. Chữ ‘Độ’ có vẻ hơi quá lớn, cho dù là khả năng Hàn gia mạnh mẽ, nhưng tầng thứ hai này là pháp quyết phá ma thần. Dùng chữ ‘Độ’, chẳng lẽ phải độ quỷ, độ thần à?
Nếu thực sự có thể có khả năng đó, e rằng trên đời này cũng chỉ có Phật Tổ mới làm được, đúng không?
Thế hệ người trần chúng ta nào dám nói xằng nói bậy độ quỷ độ thần.
Sợ là đến cả thiên đạo cũng không dám khoác loác như vậy đâu, bằng không, trên đời tại sao vẫn còn nhiều yêu ma quỷ quái như vậy?
Cả trăm suy tư không được giải đáp, tôi bền hỏi ông:
- Tiên sinh, trên trần thế này, đường đi gian khổ, tôi còn không dám nói đến độ người, huống hồ lòng người đang ngày càng mục nát. Chữ ‘Độ’ có phải quá sâu xa rồi không? Tôi nghe thôi cũng cảm thấy không dám gánh vác.
Ông gật đầu trả lời:
- Cậu nói cũng đúng, nhưng có điều, bọn họ đều gửi gắm tất cả niềm hy vọng vào cậu, nếu cậu không giúp chúng hóa độ thì chúng chỉ đành trường sinh bất tử, sau đó dưới tác động của thiên tượng, lần lượt từng kẻ một sẽ lại phát điên cho đến lúc diệt vong mới thôi. Còn ngày Tam Sát mà ta vừa nói, chắc hẳn cậu cũng đã hiểu sơ bộ về nó, đó chính là năm m Sát, m Sát Nguyệt, m Sát Nhật, Tam Sát hợp nhất, nối liền một chuỗi thất tinh trên bầu trời. Những tai họa liên tiếp ập xuống nhân gian, lúc đó mọi vật âm của thế gian sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Bất kể là ác quỷ đang ẩn nấp, cương thi sẽ mất đi lý trí còn lại và hoàn toàn trở nên điên loạn, giống như...
Ông chợt khựng lại khi nói đến đây, như đang chọn lọc từ ngữ, một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu tôi, buộc miệng thốt ra:
- Giống như lúc động đất, rắn rết chuột thú vật chạy loạn cả núi, ếch nhái nhảy loạn đầy mặt đất. Chó mèo sủa loạn khắp đường xá, còn… gà vịt ngỗng bay loạn cả trời?
Tư Đồ tiên sinh mỉm cười:
- Mấy phần đầu đều đúng, nhưng liệu gà, vịt, ngan có thể bay khắp trời sao?
Tôi đỏ mặt, xua tay:
- Dù sao thì cũng là ý nghĩa đó, biết bay... nhưng bay không cao thôi. Nói như vậy, chẳng phải là thời điểm ngày Tam Sát đến, thế gian này sẽ xảy ra chuyện lớn sao?
Ông Tư Đồ nói:
- Cũng chưa hẳn. Một số hiện tượng thiên văn không nhất thiết phải chính xác 100%, bởi vì có thể chuyển dời theo thời gian, các thiên thể thay đổi và tạo ra một số biến động, giống như một số lời tiên đoán cổ xưa trong một khoảng thời gian ngắn rất khó chuẩn xác, nhưng thời gian càng dài, càng nhiều biến số, ví như... lời tiên tri của người Maya.
- À, là ngày tận thế phải không? Tôi hiểu rồi, hóa ra là xuất hiện biến số, sao chưa xuất hiện vậy...
Tôi lại hỏi ông
- Cụ thể ngày Tam Sát là ngày nào, tiên sinh có thể mách cho tôi không, để để tôi chuẩn bị kỹ càng trước.
Ông lại lắc đầu đáp:
- Cái ngày này, đã được định từ lâu rồi, nhưng bên trong lại có biến số, mấy ngày nay ta tĩnh tọa bế quan chính là muốn phá vỡ thiên cơ này, nhưng hôm nay cậu khăng khăng muốn gặp ta, cho nên ta đành gặp mặt cậu nói ngọn ngành đầu đuôi.
- Thế nhưng, Hướng Vũ sao lại ở đây? Chẳng phải ông không tiếp khách sao?
Tôi hiểu ý những lời ông ấy nói, chẳng qua tôi vẫn thắc mắc, nếu ông ấy đang ngồi bế quan, không muốn tiếp khách thì làm sao lại gặp Hướng Vũ?
- Ha ha, đơn giản thôi. Lần trước Hạng Vũ trúng độc bị thương, vẫn chưa sạch độc chút. Mấy ngày qua luôn ở đây cùng ta dưỡng thương, xem như là nửa học trò của ta đi, cho nên cậu ta không phải là khách.
Tôi nhất thời không biết nói gì hơn, ông lão này thật biết cách làm thân, sau bao nhiêu ngày, Hướng Vũ cũng đã trở thành một nửa học trò của ông. Nhưng nghĩ cũng phải thôi, ông được mệnh danh là Thiên cơ tiên sinh, là bậc vô song trong thiên hạ, tinh thông vạn vật trên đời, ai tiếp xúc với ông một thời gian cũng phải thán phục, đừng nói nửa học trò, dù có trực tiếp quỳ xuống bái sư phụ đều có khả năng.
- Thế… Ông đã giải được thiên cơ chưa?
Tôi tiếp tục hỏi, Tư Đồ tiên sinh liền cúi đầu, nhắm mắt, từ tốn nói:
- Giải mã thiên cơ không phải là chuyện nhỏ, cần có thời gian, cần có thời gian…. à, cậu không ngại thì làm việc của mình trước đi, thời cơ đến, mọi thứ sẽ tự nhiên được tiết lộ.
Tôi cười khổ:
- Tiên sinh, mấu chốt là tôi sợ ông không tiết lộ. Ông sẽ không ở đây để trốn tránh tai họa phải không, chủ trì Phúc Duyên Trai rốt cuộc đã chạy đến chỗ nào rồi, ông có thể chỉ dẫn cho tôi không, dù là một chút gợi ý cũng được nữa.
Nhưng ông ấy lại không nói gì nữa, chỉ trầm giọng nói:
- Thiên cơ khó lường, thiên cơ khó lường...
Tôi bất lực đứng dậy, thở dài:
- Thôi, ông không muốn nói thì tôi cũng hết cách, nhưng tôi muốn nói với ông rằng đối với thế lực tà ác, ông không đánh đổ được chúng, chúng sẽ đè bẹp ông, ức hiếp ông. Muốn vùng lên, cách duy nhất chính là diệt sạch hết bọn chúng, có lẽ ông không dám, có lẽ ông có rất nhiều băn khoăn, nhưng nếu một ngày nào đó, những kẻ uy hiếp chúng sẽ bị chúng quét sạch từng kẻ một, lúc đó ông sẽ hối hận rằng tại vì sao không đấu tranh sớm hơn nữa mà làm một con ếch bị đun sôi từng chút một trong nồi nước lạnh
Nói xong, tôi cũng không đợi ông ta phản ứng, liền xoay người rời đi, con mẹ nó gì mà thiên cơ tiên sinh, nếu thiên cơ tiên sinh không dám nói ra chân tướng còn không bằng tên thầy bói miệng đầy “pháo nổ".
Sự việc đã thế này, nhiều lời với ông ta cũng vô ích. Tốt hơn hết là đi làm việc riêng của mình. Xem như tôi đã hiểu, hiện giờ ông ta chỉ một con rùa rụt đầu, sớm đã bị Phúc Duyên Trai đó dọa xanh mật rồi.
Tôi bực mình bước ra khỏi Luân Hồi Các, Huớng Vũ đang đứng bên ngoài, vừa thấy tôi đi ra liền hỏi:
- Thế nào? Sao ra sớm vậy.
- không ra thì còn làm gì được nữa, cứ ru rú trong phòng chung với ông ta sao? Hướng đại ca, em biết anh là một đại trượng phu, tốt hơn là anh nên làm những gì mình nên làm, đừng dính líu đến ông ta, thà anh đi bắt ma với Lãnh Thanh Dương còn hơn ở chỗ này.
Hướng Vũ lại cười ha hả rồi lắc đầu:
- Chuyện này đừng lo lắng. Tâm tư và trí tuệ của Tư Đồ tiên sinh không phải thứ chúng ta có thể suy đoán được. Cậu có việc thì đi đi, à mà nếu gặp u Dương Dương, hãy giúp tôi chuyển lời cảm ơn và thăm đến cô ấy nhé.
Anh ta vừa nói tôi cũng nhớ đến cô gái mặc đỏ đó đã khá lâu rồi không gặp, không biết hiện tại cô ấy đang làm gì.
Tôi gật đầu nhận lời Hướng Vũ:
- OK, nếu gặp được, em nhất định giúp anh chuyển lời, chỉ là không biết biết hiện giờ cô ấy ở đâu. Em không có thời gian để chạy đến nhà người ta, tùy vào vận may của anh đã.
- Giờ cô ấy… cùng với Liệt Thanh Dương, chắc là lên núi Thái Sơn rồi.
Hạng Vũ chợt nói.
- Thái Sơn, họ đến đó làm gì?
Tôi buồn bực hỏi, Huớng Vũ đáp:
- Chắc có chuyện gì lớn đấy, nhưng anh không hỏi nhiều, nhưng ngày họ rời đi, Lãnh Thanh Dương đã đến gặp tôi và đề cập chuyện đó.
- Ừm, em biết rồi, vậy anh ở lại đây chờ tiếp đi. Em thấy sắc mặt anh hãn chưa tốt lắm, có thể cần dưỡng thương thêm mấy ngày nữa. Vậy nha, em đi đây
Nói xong, tôi tạm biệt Hướng Vũ và bước ra khỏi cửa, Nam Cung Phi Yến đang đợi bên ngoài, thấy tôi đi ra, vội vàng bước tới hỏi:
- Tiểu Thiên, sao rồi, tiên sinh nói thế nào?
- Tiên sinh… suy tư về đời người.
Tôi nở một nụ cười gượng gạo, cũng không nói gì nhiều, nhìn sang phía bên cạnh hô lớn:
- Tiểu Bạch, đi thôi, theo tôi ra ga xe lửa mua vé.
Tiểu Bạch vẫn đang đùa giỡn với Miêu nô ở đó, có điều cậu ấy lại không dám đến quá gần, nghe tiếng tôi gọi liền rối rít đi tới, còn quay đầu nháy mắt với Miêu nô:
- Tạm biệt...
Miêu nô bị cậu ta trêu giận đến mức không chịu nổi, trong lòng tôi chợt vụt quá một ý nghĩ, vội vàng kéo Tiểu Bạch qua, ba chân bốn cẳng vọt chạy, đúng lúc này Khốn Tự Quyết hết hiệu lực, nô lệ mèo liền “ngao” một tiếng, thân thể đột nhiên nhảy ra, móng vuốt xông qua đây, nhưng may mà tôi kéo Tiểu Bạch nhanh chóng trốn đi, may mắn tránh được, theo sau đó Nam Cung Phi Yến ngăn cản trước mặt Miêu nô, hai tay chống nạnh, cũng không quay đầu nhìn mà hô to:
- Mấy người đi đi, để ta xử lý con mèo nhỏ không nghe lời này...
Cả hai chúng tôi chạy thục mạng ra khỏi con đường, bốn mắt nhìn nhau không nhịn được mà bật cười ha hả, quay đầu nhìn thì thấy Nam Cung Phi Yến đang dạo bước đến, xem ra con mèo nhỏ cũng không làm gì được chị ấy.
Tôi cười vỗ vai Tiểu Bạch ra hiệu cho cậu ấy đi cùng nhưng Tiểu Bạch nói:
- Anh họ, anh mua vé rồi thì sao, lẽ nào anh quên mất rằng trong trường còn có ma nữ trong phòng tắm của trường học chưa được giải quyết sao……
Tôi vỗ trán cái bốp:
- Ối, đúng là quên chuyện này thật. Được rồi, chúng ta đi mua vé trước, dù sao cũng là xe lúc 3 giờ đêm, sau đó chúng ta đi xử con ma nữ kia, rồi lên xe cũng không muộn.
Tôi dõng dạc nói một cách tự tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận