Cấm Kỵ Sư

Chương 505: Ngọc thạch ảo cảnh

Trước đó thì uy phong ngang ngược, dẫn người vây quanh Thiên Hồ cốc, thậm chí nguyện muốn sửa mà đổi thiên phúc duyên trai chủ. Bây giờ lại đột nhiên chạy đến Thiên Hồ Cốc, trong động ngọc thanh, cách một cái cửa đá, hạ thấp mình ăn nói khép nép với Nam Cung Phi Yến, thật sự khiến người ta khó hiểu.
Tôi càng nghe càng cảm thấy nghi hoặc, Nam Cung Phi Yến nhìn qua cũng cảm thấy không đúng, vẫn kiên trì nói:
“Ý kiến của tôi vẫn như lúc đầu, Trai Chủ nếu có thể không phá hư tòa thạch thất này, thuận lợi đi vào, thì tôi không còn gì để nói, còn nếu không thể, vậy xin hãy rời đi cho. Còn nữa, tôi không hy vọng có quá nhiều người vào quấy rầy mẹ của tôi. Cho nên, nếu vào được, mong Trai Chủ hãy đi vào một mình.”
Phúc Duyên Trai Chủ than nhỏ một tiếng:
“Ta thật sự không muốn đến gặp lệnh đường với một thân phận không mời mà đến như vậy, nhưng nếu ngươi đã nói như thế, vậy được.”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, ở cửa thạch thất lập tức vô thanh vô tức xuất hiện một bóng người, bóng người này dần dần hiện rõ trong màn sương trắng, một tay trường bào, mặt như quan ngọc, khí chất hiên ngang, đúng là Phúc Duyên Trai Chủ đã lâu không gặp.
Tôi theo bản năng lấy tay che trán. Nam Cung Phi Yến cũng thật là, biết rõ không thể ngăn lại nhân gia còn cố tình nghĩ ra một cái chủ ý như vậy, bây giờ nhân gia còn chưa tạo ra chút động tĩnh nào đã đi vào được, xem cô còn nói được cái gì.
Nam Cung Phi Yến thấy Phúc Duyên Trai Chủ đã vào được, thần sắc cũng không có biến hóa gì, cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ gật đầu nói:
“Được, rất tốt, Trai Chủ quả nhiên là không giống người thường, nếu đã như vậy, tôi sẽ dẫn Trai Chủ đi gặp mẹ.”
Cô vừa dứt lời, sương trắng vẫn lởn vởn trong thạch thất bỗng nhiều lên, lăn qua lộn lại, rất nhanh đã tràn ngập toàn bộ thạch thất, trong màn sương trắng, bóng dáng của hai người cũng bị che phủ, không nhìn thấy đâu nữa.
Tôi không rõ nguyên do, chỉ cảm thấy thạch thất giống như đột nhiên rung động, đồng thời xoay tròn, không, cũng không phải là thạch thất xoay, đúng hơn mà nói thì là màn sương trắng đang xoay tròn, nhìn như một cơn lốc. Trong màn sương trắng cuồn cuộn xoay vòng như muốn nuốt chửng hết tất cả mọi thứ trong thạch thất, tôi bắt đầu cảm thấy choáng đầu hoa mắt, tầm nhìn mờ ảo, không nhìn thấy bất cứ một thứ gì cả.
Thời gian trôi qua như chỉ trong một cái chớp mắt, lại giống như đã thật lâu, đột nhiên, một âm thanh mơ hồ vang lên từ trong màn sương trắng.
“Trăm năm không thấy, phu nhân lại biệt lai vô dạng phủ.”
Trong đầu tôi chợt vang lên mấy tiếng ong ong, nhưng thần trí rất nhanh đã khôi phục lại. Giương mắt lên nhìn thì thấy sương trắng ở xung quanh đã dần tan đi, mà tôi thì lại đang ở trong một khoảng không vô tận, trong mắt đều là mây mù sương trắng bốc lên lượn lờ. Ở phía trước tôi không xa, trên mặt đất có một cái đệm hương bồ, bên trên có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ngay ngắn, hai mắt khép hờ, bình thản an tĩnh, một viên ngọc hoàn màu máu đang chậm rãi xoay tròn ở trên đỉnh đầu của bà.
Đó chính là Thiên Hồ Phu nhân, nhưng so với ở trong thạch thất kia lại có sức sống hơn, quần áo trên người cũng khác. Bà tuy rằng chỉ ngồi đó bất động, hai mắt khép hờ, nhưng phong thái lại hơn người, bà dường như chỉ cần yên tĩnh ngồi chỗ đó thôi cũng có thể khiến người ta muốn quỳ bái, thậm chí còn có một loại suy nghĩ có thể vì bà mà làm tất cả mọi thứ.
Mà ở bên cạnh Thiên Hồ Phu nhân, Nam Cung Phi Yến lẳng lặng đứng đó, không chớp mắt nhìn chằm chằm người đang đứng đối diện Thiên Hồ Phu nhân, Phúc Duyên Trai Chủ.
Đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ, một ảo cảnh không thể tưởng tượng được, phép ẩn thân của tôi ở trong màn sương trắng này đã mất đi hiệu lực, nhưng ba người kia lại không một ai liếc mắt nhìn đến tôi bên trên này một cái, giống như trong mắt mấy người đó, tôi căn bản không hề tồn tại.
“Tại hạ mạo muội, tự tiện xông vào Thiên Hồ Cốc, quấy rầy Phu nhân thanh tu, thật sự có tội.”
Phúc Duyên Trai Chủ hơi khom người xuống, cả thần thái lẫn lời nói đều thể hiện sự cung kính.
Nam Cung Phi Yến vẫn không nói gì, cô chỉ đứng đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, giống như tất cả những gì xảy ra ở bên ngoài đều không liên quan đến cô vậy.
Tôi không khỏi buồn bực, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Không phải nói rằng Thiên Hồ Phu nhân đã chết hơn trăm năm rồi sao, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Phúc Duyên Trai Chủ nói ra câu kia xong thì vẫn đứng nguyên, dường như đang chờ Thiên Hồ Phu Nhân đáp lại, một hồi lâu sau, một giọng nói bình thản bỗng vang lên:
“Ta ẩn cư ở Thiên Hồ nhất tộc đã hơn ngàn năm, sớm đã bị người đời quên đi, bây giờ lại có thể được Trai Chủ đến đây hỏi thăm, thật sự là phúc hạnh ba đời, nào dám trách tội.”
m thanh này lọt vào tai khiến tôi không khỏi ngẩn người ra, bởi vì trong mấy câu nói ngắn ngủi này, thế nhưng lại phảng phất mang theo một loại uy nghiêm và sức mạnh không thể chống lại được. Tôi theo bản năng nhìn Thiên Hồ Phu nhân đang ngồi ngay ngắn ở đó, trong lòng hiểu rõ, mấy câu nói đó đương nhiên là do bà nói ra, nhưng bà rõ ràng không hề mở miệng, cũng không mở mắt, hơn nữa âm thanh vừa rồi lượn lờ, mơ hồ, mờ ảo như tiên âm, giống như đến từ phía đông, lại giống như phát ra ở phía tây, lại hình như truyền đến từ phía chân trời, thật sự rất huyền bí.
Sắc mặt Phúc Duyên Trai Chủ trầm xuống, lại khom người thi lễ với Thiên Hồ Phu nhân, nói:
“Phu nhân, đã lâu không gặp, từ ngày từ biệt không nghĩ tới đã cả trăm năm trôi qua, vậy mà phong thái của Phu nhân vẫn như cũ, thật tốt.”
Nam Cung Phi Yến bỗng nhiên lạnh lùng nói:
“Phong thái của mẹ tôi vẫn như cũ thì có liên quan gì đến anh, có chuyện thì mau nói nhanh đi, mẹ tôi gặp anh đã là phá lệ rồi đấy.”
Phúc Duyên Trai Chủ hơi mỉm cười, nói:
“Thật ra cũng không có việc gì, ta chỉ là đến xem Phu nhân có khỏe hay không, đồng thời tới đưa một đồ vật, mong Phu nhân vui lòng nhận cho.”
Hắn nói rồi đột nhiên giơ tay lên, tức khắc, một luồng ánh sáng trắng phóng đi, Nam Cung Phi Yến giật mình, quá lớn một tiếng làm càn, nhanh chóng duỗi tay bắt lấy ánh sáng kia. Phúc Duyên Trai Chủ thấy vậy, cười nói:
“Mong rằng Phu nhân vẫn chưa quên ước định lúc trước, tại hạ xin cáo từ.”
Nói xong, hắn đương nhiên định rời đi luôn, thân hình hắn bỗng hơi lập lòe, có vẻ như sắp biến mất.
Đúng lúc này, giọng nói của Thiên Hồ phu nhân bỗng vang lên:
“Ngươi trở về có thể nói lại với Trai Chủ rằng ước định lúc trước, ta đã thực hiện, nói hắn đừng vọng tưởng nữa, dưới đạo trời, tất cả đều có nhân quả, nếu trong lòng hắn vẫn còn chấp niệm, cuối cùng, người chịu khổ vẫn chính là hắn.”
Bà nói ra lời này khiến tôi rất kinh ngạc, cái này, Phúc Duyên Trai Chủ rõ ràng đang đứng ngay trước mặt bà, sao có thể nói ra lời như này chứ?
Nam Cung Phi Yến cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, xong lại thấy “Phúc Duyên Trai Chủ” kia ha ha cười nói:
“Thiên Hồ Phu Nhân quả nhiên không giống người thường, lời ngài nói ta nhất định sẽ thuật lại cặn kẽ, cáo từ cáo từ.”
Tiếng nói hắn vừa dứt, cả người liền bay lên không trung, nháy mắt đã không thấy đâu.
Nam Cung Phi Yến cả kinh nói:
“Mẹ, đây là có chuyện gì, hắn...”
Không đợi nàng nói hết, một tiếng sấm ầm ầm bỗng vang lên giữa không trung, thân hình “Phúc Duyên Trai Chủ” lại hiện ra, dường như vừa bị sét đánh trúng, nhìn qua có vẻ nhưng cũng không bị thương gì, nhưng lại thoáng thấy hơi chật vật.
“Ha ha ha ha, lễ gặp mặt này của Phu nhân thật không tồi, tại hạ đa tạ Phu nhân hạ thủ lưu tình, xin cáo từ.”
“Ngươi có thể tiếp được một đạo Cửu Tiêu Thần Lôi này của ta cũng coi như không tồi, đi đi.”
Giọng nói của Thiên Hồ Phu nhân nhàn nhạt vang lên, “Phúc Duyên Trai Chủ” kia ở giữa không trung chắp tay lại, ngay sau đó lại biến mất.
Trời đất dần trở lại dáng vẻ ban đầu, Thiên Hồ Phu nhân cũng không nói gì nữa. Nam Cung Phi Yến đứng bên cạnh cúi đầu nhìn Thiên Hồ Phu nhân đang ngồi xếp bằng, thấp giọng hỏi:
“Mẹ, người sao vậy?”
Nhưng Thiên Hồ Phu nhân cũng không đáp lại, đúng ra mà nói bà căn bản cũng chưa từng nói chuyện. Nam Cung Phi Yến thấy vậy, vẻ mặt buồn bã, ngẩng đầu nhìn trời, nhưng trên bầu trời cũng không có bất kỳ âm thanh gì, thật giống như chuyện vừa rồi căn bản chưa từng xảy ra vậy.
“Mẹ, tất cả những ảo cảnh ngọc thanh này, rốt cuộc là thật hay giả? Vừa rồi.... thật sự là mẹ nói sao?”
Cô ngẩn ngơ nhìn không trung một hồi, lẩm bẩm nói nhỏ, ánh mắt tràn ngập đau thương, u buồn không thể miêu tả thành lời.
Nghe câu nói kia của cô, tôi cũng có chút mê man, chuyện vừa rồi thật sự có chút hư ảo, khiến người ta nghi ngờ tính chân thực của nó, đặc biệt là với tôi, thân ở đây mà cảnh lại tựa như trong mơ vậy.
Ảo cảnh ngọc thanh, đúng rồi, vừa rồi cô có nhắc đến cái tên này, hay đây chỉ là một ảo cảnh bên trong động ngọc thanh, là dựng lên để bảo vệ Phu nhân sao?
Tôi ngẩn ngơ trong lòng, một lúc lâu sau lại nghe thấy Nam Cung Phi Yến thấp giọng thở dài một tiếng, cô phất phất tay, trời đất lại chậm rãi xoay tròn, tôi lại bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Chỉ là tôi còn chưa kịp đưa tay đỡ trán thì đã bị một màn sương trắng dày đặc che phủ tầm mắt, xung quanh lại một lần nữa trở về hư vô.
Tôi biết, Nam Cung Phi Yến đã thành công trong việc dùng ảo cảnh ngọc thanh lần này, khiến cho “Phúc Duyên Trai Chủ” không biết thật giả kia rút lui, bây giờ, hẳn là đang trở lại thạch thất.
Nhưng đúng lúc này, tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn, một trực giác cực kỳ mãnh liệt dâng lên trong lòng...
Phía sau tôi, hình như có một người đang đứng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận