Cấm Kỵ Sư

Chương 346: Thiếu Nữ Trong Rừng Đào

Tôi trăm triệu không nghĩ tới, lúc này đây hành trình đi tới Nam Sơn, lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như thế, lúc này lại càng không biết thân ở nơi nào, tôi ở trên cây chậm rãi phục hồi tinh thần lại, chậm rãi bò xuống, phát hiện bản thân đang ở một cái sơn cốc, chung quanh có vô số cổ thụ to mấy người ôm mới hết, trên mặt đất là cành khô lá rụng cùng tro bụi bùn đất, một tầng thật dày, cũng không biết có bao nhiêu sâu.
Đưa mắt nhìn chung quanh, tôi bỗng nhiên phát hiện ở nơi xa có một cái đường núi thật dài, uốn lượn mà xuống, không biết thông đến nơi nào, trong lòng tôi thầm nghĩ, nơi này đã có lối đi, tất nhiên là có người thường đi, thì cứ đi theo con đường này mà đi thôi, nếu có thể gặp được người thì mọi chuyện được giải quyết rồi.
Nghĩ đến đây, tôi quyết định thật nhanh, một đường đi hướng về phía trước, nhanh chóng tới gần đường núi, bề mặt đường núi giống như là thường xuyên có người đi lại trên đó, rất là sạch sẽ ngăn nắp, trong lòng tôi nghi hoặc, dọc theo đường núi đi về phía trước, đi tới đi tới, phía trước đường núi bỗng nhiên bị chặn, phía trước là một cái khe núi, tôi rẽ vào đường núi, cảnh vật trước mắt lập tức thay đổi, vậy mà lại xuất hiện một mảnh rừng hoa đào.
Tôi khiếp sợ, bây giờ đang là mùa đông khắc nghiệt, trên núi nơi nơi đều trụi lủi, ở nơi này sao lại có thể xuất hiện rừng đào?
Chỉ thấy này rừng đào còn rất là tươi tốt, hơn nữa độ ấm nơi này cũng ấm áp hơn rất nhiều so với bên ngoài, tôi đang mặc một cái áo bông, đi vào trong đó một chốc vậy mà có chút nóng lên, vì thế càng thêm buồn bực, chỉ thấy đào hoa khắp nơi như lửa đốt, những cành hoa đậm nhạt giao nhau, đào hoa khắp cây đỏ tươi như máu đào, diễm lệ như son, ngàn thụ vạn thụ, dệt thành một mảnh hoa vân cẩm, đưa mũi ngửi thử, con mẹ nó đúng là hoa thật, không phải ảo giác.
Kỳ quái, tôi theo bản năng đi vào rừng đào, vô tận hương thơm cứ lượn lờ nơi chóp mũi, đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng cười của con gái, tôi tức tốc xoay người, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ bạch y như tuyết, lúm đồng tiền như hoa, màu da như bạch ngọc, thanh diễm không gì sánh được, vừa nhìn thấy giống như là tiên nữ lâm phàm, tóc đen nhu thuận thon dài khoác trên vai, cánh tay cầm một cái lẵng hoa nho nhỏ, quần áo hơi hơi lộ ra một đôi chân trần như tuyết trắng, gót sen nhẹ nhàng, che miệng cười khẽ, cứ như thế mà thướt tha đi tới.
Tôi nhìn tới mức ngây người, đây, đây là cái tiết tấu gì, tiên nữ hạ phàm? Tôi thầm kêu má ơi, cho dù là Nam Cung Phi Yến, cũng không có như vậy đẹp đâu……
- Phì...
Cô ấy bỗng nhiên nhìn tôi nở nụ cười, quả thực nụ cười này còn đẹp hơn cả rừng đào bên cạnh, hơi hơi phiếm hồng, kiều mị vô cùng, đang nghiêng đầu nhìn tôi.
Trên mắt tôi bỗng nhiên nóng lên, một luồng nóng rát nóng rực tê ngứa cảm giác từ đầu sợi tóc chạy thẳng tới cổ, tôi không dám ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Trên trán cũng thấm ra mồ hôi, tôi thầm mắng chính mình một câu, duỗi tay lau mồ hôi, cố gắng lấy hết dũng khí, mở miệng hỏi.
- Cái kia…… Tôi hỏi một chút, đây là chỗ nào vậy?
Thiếu nữ che miệng lại cười khẽ một trận, lại không để ý tới tôi, chầm chậm đi đến dưới một gốc cây đào, vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng ngắt lấy một đóa đào hoa phấn diễm, đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi một chút, lại nhẹ nhàng bỏ vào trong lẵng hoa.
Tôi há miệng thở dốc, đang muốn tiếp tục hỏi, rừng đào bên cạnh bỗng nhiên nhảy ra một cái bóng đen thật lớn, đánh tới hướng thiếu nữ kia, tôi liếc mắt một cái liền nhận ra, trong lòng bỗng nhiên cả kinh, đây đúng là cái con quái vật đã đào tẩu khỏi tay tôi kia!
- Cẩn thận!
Tôi hô to một tiếng, vội vàng nhảy qua đó, bốc ra một nắm phù, muốn ném về phía trước. Nhưng thiếu nữ kia vẫn mang bộ dáng cười tủm tỉm vừa rồi, hình như cũng không dao động, tôi mới vừa chạy ra hai bước, đã thấy quái vật đánh tới nơi, thân thể phát ra một mảnh bạch quang mênh mông, thân hình thật lớn kịch liệt vặn vẹo vài cái trong bạch quang, mắt thấy nó sắp nhào lên thân mình thiếu nữ, lại vèo một chút, biến thành một con mèo đen béo tốt mập mạp.
Tôi đã hoàn toàn trợn tròn mắt, này, này mụ nội nó tình huống là như thế nào, hóa ra cái con mèo đen chỉ tôi đâm đầu vào vách núi, chính là do con quái vật này biến thành? Chuyện này là chuyện lung tung rối loạn gì vậy?
Trong lúc tôi đang còn trợn mắt há mồm, thiếu nữ kia trực tiếp vươn tay bắt lấy con mèo đen, ôm vào trong ngực, mèo đen kêu ngao ô một tiếng, ngẩng đầu cọ cọ cằm thiếu nữ, trạng thái cực kỳ thân mật.
Tôi xoa xoa cái mũi, có chút không được tự nhiên, hừ hừ nói.
- Thì ra quái vật này là do cô nuôi, thật là có mắt không thấy Thái Sơn, nhưng mà tôi còn là phải hỏi một chút, nơi này rốt cuộc là địa phương nào, cô lại là ai, đem tôi đưa tới nơi này là muốn làm gì?
Thiếu nữ chớp chớp mắt mấy cái với tôi, vuốt ve con mèo béo trong lồng ngực, bỗng nhiên cô ấy chỉ chỉ cái mũi của mình nói.
- Ngu ngốc, nếu như con quái vật này là do tôi nuôi, thì đương nhiên tôi cũng là yêu quái đấy, chẳng lẽ cậu nhìn không ra hay sao? Tôi dẫn cậu tới nơi này, là do tôi muốn ăn thịt người đó.
Cô ấy nói mấy câu, giọng nói thanh thúy dễ nghe, nũng nịu, mềm như bông, làm gì có chỗ nào giống như yêu quái đâu chứ, trong lòng tôi không khỏi mềm mại, nói.
- Như vậy tôi nói thật với cô đi, tôi tới tìm Nam Cung Phi Yến, nếu như cô biết chị ấy, còn phiền toái cô chỉ đường giúp tôi.
Thiếu nữ nhìn nhìn tôi, lắc lắc đầu nói.
- Bây giờ cậu tới tìm cô ấy, thì có hơi chậm rồi.
Tôi lắp bắp kinh hãi.
- Cái gì, cô nói cái gì chậm?
Cô ấy lại suy tư một lát, bỗng nhiên thân hình khẽ động, như thanh phong bay tới bên cạnh tôi, kéo tay của tôi, cười nói.
- Cùng tôi đi tới một chỗ, thì cậu sẽ hiểu thôi.
Cô ấy lôi kéo tôi đi phía về trước, tôi hoàn toàn hồ đồ, không được nói.
- Này này, cô buông tôi ra trước đã, rốt cuộc cô là ai, cô muốn mang tôi đi nơi nào, Nam Cung Phi Yến làm sao vậy, có phải nhà chị ấy xảy ra chuyện gì rồi không …
Tôi một hơi hỏi ra một đống vấn đề, thiếu nữ bỗng nhiên dừng bước chân, trừng mắt nhìn tôi một cái, hừ nói.
- Đừng có làm rộn, tôi đây là đang cứu cậu đấy, ngu ngốc. Chỉ cần cậu im lặng đi theo tôi là được, chẳng lẽ còn lo tôi sẽ hại cậu chắc?
Tôi sửng sốt, không khỏi ngậm miệng, nhìn bộ dáng xinh xắn của cô ấy, trong lòng có chút mơ hồ, dưới chân lại không tự chủ được tùy cô ấy dẫn đi.
Dường như, thật sự là cô ấy đang giúp tôi…
Chúng tôi ở rừng đào vòng mấy vòng, lại rẽ qua mấy chỗ chân núi, phương xa không biết từ nơi nào bỗng nhiên vang lên một tiếng gào thét.
Tức khắc sắc mặt thiếu nữ bỗng nhiên biến đổi, thấp thấp nhắc câu gì đó, giơ tay ném con mèo đen đi ra ngoài, mèo đen ngao ô kêu lên một tiếng, nhảy nhảy mấy cái đã không thấy tăm hơi, cô ấy một tay lăng không vẽ gì đó trong không khí, bỗng nhiên vách núi bên cạnh lay động hư ảo, đột nhiên hiện ra một cái huyệt động.
Cô ấy xoay người giữ chặt tay của tôi, một đầu chui đi vào…
Tôi mới ra một cái sơn động, lại vào một cái sơn động khác, chỉ là tuy rằng trong sơn động này một mảnh đen nhánh, lại không có xương khô bạch cốt đầy đất âm trầm quỷ dị mà thôi.
Đầu ngón tay thiếu nữ hơi cong lại, lập tức vách đá sơn động hơi hơi phát ra ánh sáng, chiếu sáng con đường đi tới, lòng tôi càng thêm ngạc nhiên, nếu nói cô ấy cong cong ngón tay, đầu ngón tay toát ra ngọn lửa, tôi cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng cô ấy chỉ hơi cong tay, cục đá tự nhiên phát ra ánh sáng, đây là pháp thuật gì?
Chỉ là tuy rằng có ánh sáng phát ra, tôi còn không nhìn rõ được con đường, mà thiếu nữ này lại giống như đi trên đường lúc ban ngày, lôi kéo tôi một đường chạy như bay, sau một lúc ở trong sơn động quanh co lòng vòng, phía trước cách đó không xa bỗng nhiên có ánh sáng le lói tràn tới.
Theo ánh sáng càng ngày càng gần, tôi dần dần thấy rõ cảnh vật trước mặt, đó là một cái lối ra có kích thước khoảng vài mét, phía trước cửa động lại là một chỗ sơn động trống trải thật lớn.
Thiếu nữ lôi kéo tôi đến cửa động, hướng ra phía ngoài nhìn xem, trong lòng tôi hơi kinh hãi, hóa ra cửa động này cách mặt đất mấy chục trượng, phía dưới có vô số cây đuốc cắm đầy toàn bộ lòng núi, nhưng trong mảnh đất trống thật lớn này chỉ có thể phát ra ánh sáng le lói.
Toàn bộ lòng núi thật là rộng lớn, dài chừng trăm trượng, cách chỗ hai người một khoảng mấy chục mét về phía bên tay phải có một mỏm đá nhô ra, nói vậy đây chính là cửa động.
Bên trái phía dưới chính là đáy sơn động, một khối cự thạch ngăm đen nằm trên mặt đất, trên cự thạch có một người khoanh chân ngồi, áo đen trùm đầu bao lại toàn thân, cúi đầu thật sâu, hai tay đặt ở trên đầu gối, không hề nhúc nhích.
Cúi đầu nhìn một hồi, kẻ thần bí kia không có một chút động tĩnh nào, tôi nhịn không được muốn hỏi thiếu nữ người rốt cuộc là ai, cô ấy vội ra ý bảo tôi im tiếng, vươn tay chỉ chỉ vào phía dưới.
Tôi theo cô ấy cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy tiếng huýt gió ngoài cửa động càng ngày càng dồn dập, toàn bộ lòng núi dường như lay động theo từng trận huýt gió, tảng đá lớn trên cửa bỗng nhiên nổ tung, tức khắc ánh mặt trời chui vào, ngay sau đó hơn mười cái người áo đen bỗng dưng xuất hiện ở cửa động, chậm rãi đi vào sơn động.
Tôi vừa nhìn thấy những người này, trong lòng nhất thời cả kinh, cái người cầm đầu kia, không phải là Kim Đao môn Long lão đại sao?
Làm sao ông ta lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ là…
Tôi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hay là ông ta từ bỏ tiến công Xà tộc, lại tới đánh lén quê nhà Nam Cung Phi Yến, như vậy cái người đang ngồi im không động đậy kia, lại là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận