Cấm Kỵ Sư
Chương 270: Thay Đổi Lớn
Tôi trăm triệu lần không nghĩ tới, nguyên nhân mấy người cảnh sát này tới bắt tôi là bởi vì cho rằng tôi là hung thủ giết người!
- Tôi không có, tôi không có giết người, A Long là bạn tốt của tôi, làm sao tôi có thể làm ra loại chuyện như thế này, lại nói, đúng rồi, đêm qua tôi căn bản không ở trường học, tôi mới từ nơi khác trở về, có người làm chứng cho tôi, còn có, trên người tôi còn có vé xe…
Tôi không thể không biện giải cho chính mình như thế, kỳ thật ở trong nháy mắt vừa rồi, tôi đã từng nghĩ tới dùng Cấm Pháp, nhưng rõ như ban ngày, trước mắt bao người, tôi dùng Định Tự Quyết, hay là Ẩn Tự Quyết?
Đương nhiên, mặc kệ dùng loại nào, tôi đều có thể đủ thành công thoát vây được khỏi nơi này, nhưng mà kế tiếp phải làm sao bây giờ, tôi phải giải thích với người khác như thế nào, tôi nói tôi là yêu quái, hay là thần tiên?
Huống chi, tôi căn bản không phải là hung thủ giết người, tôi hoàn toàn có chứng cứ mình không ở hiện trường, vậy vì sao tôi phải chạy?
Nhưng tôi không nghĩ tới chính là, cảnh sát ở đây căn bản không nghe tôi nói, người cầm đầu phất phất tay, vì thế kẻ túm người đẩy, đưa tôi tới phòng bảo vệ trong trường.
Xem ra, nơi này đã bị coi như phòng thẩm vấn tạm thời, khi tôi bị đẩy mạnh đi tới đó, phát hiện tiểu Hồ tử cùng Thiệu Bồi Nhất cư nhiên đều ở đó, nhưng mà đãi ngộ của bọn họ so ra còn tốt hơn tôi rất nhiều, được ngồi ở trên ghế, đối diện có cảnh sát đang liên tục đặt bút viết gì đó.
Nhìn tôi tiến vào, hai người đều rất là kinh ngạc, tiểu Hồ tử lập tức nhảy dựng lên, kêu lên.
- Tiểu Thiên, làm sao cậu quay lại đây rồi?
Thiệu Bồi Nhất cũng mở to hai mắt nhìn.
- Làm gì, làm gì vậy, các người bắt lầm người…
Nhưng mà trả lời bọn họ chỉ có vài tiếng quát lớn, tôi cũng chỉ có thể cười khổ, trơ mắt nhìn một ông cảnh sát mặt mũi âm trầm tháo một bên còng tay của tôi ra còng vào chân bàn, dùng chân đá tới một cái ghế dựa, trừng mắt quát.
- Ngồi xuống đi, rồi nói sao lại thế này.
Tôi cũng chỉ có thể ngồi xuống, nhưng mà tôi có thể nói cái gì?
- Làm ơn đi, những gì tôi muốn nói vừa rồi đã nói xong, vé xe còn ở trong túi tôi đây này, các người có thể móc ra xem, còn có, người này có thể làm chứng cho tôi, hai chúng tôi trước sau đều ở cùng nhau.
Ngồi ở phía đối diện, đúng là người cảnh sát trung niên kia, ông ta ngẩng đầu nhìn tôi một cái, rồi gật đầu ra hiệu với người bên cạnh, tên cảnh sát mặt âm trầm bước tới, lục lọi móc ra hai tấm vé xe từ trong người tôi, đặt ở trên bàn.
Người cảnh sát trung niên cầm lấy vé xe nhìn nhìn, lại liếc mắt nhìn tôi một cái nói.
- Không tệ lắm, đúng là một vé xe khứ hồi, nhưng mà theo tôi được biết, chỗ mà cậu đi tới cách nơi này đại khái chỉ có bảy tám tiếng đồng hồ, mà vé xe lửa này khởi hành vào giữa trưa, cho nên…… Mặc dù cậu thật sự đi trên chuyến xe lửa này, cũng có cũng đủ thời gian gây án. Bởi vì lúc cậu tới thành phố này hẳn là trước 8 giờ tối, mà án mạng ngày hôm qua, phát sinh ban đêm khoảng 10 giờ!
Ông ta dập mạnh cái vé xe xuống bàn, trong lòng tôi không khỏi run lên, Thiệu Bồi Nhất ở bên cạnh đứng lên, lớn tiếng nói.
- Từ hôm qua tới hôm nay, hai chúng tôi vẫn luôn ở cùng nhau trên chiếc xe này, mấy ngày rồi không có trở về trường học, tôi có thể làm chứng!
- Đúng vậy, xác thực là tối nay, không tin các người có thể đi hỏi ga tàu hỏa, thời gian đến trạm đúng là khoảng gần 1 giờ sáng!
Tôi vội phụ họa nói.
Ông ta lạnh lùng nhìn đôi mắt tôi, cũng không quay đầu lại mà nói.
- Tiểu Vương, lập tức tra một chút thời gian đến trạm của chuyến xe lửa này cho tôi.
- Vâng!
Vẫn là cái người cảnh sát kia lên tiếng, cậu ta lập tức đi tới cửa gọi điện thoại, nói nói mấy câu liền đi trở về, nói với người nọ.
- Mã đội trưởng, đã hỏi được, đúng là chiếc xe này tới trạm vào tối hôm nay, thời gian đến trạm là 0h53 phút.
Thì ra cảnh sát trung niên này chính là đội trưởng, ông ta quay đầu nhìn chằm chằm tôi, hừ lạnh nói.
- Như vậy thì thế nào, tôi hoàn toàn có lý do tin tưởng, các cậu căn bản là không có lên chiếc xe này, các cậu mua vé xe, nói không chừng chính là vì muốn giấu tai mắt người khác, bắt lại cái người kia cho tôi, nhất định cậu ta chính là đồng lõa!
Ông ta duỗi một lóng tay chỉ vào mặt Thiệu Bồi Nhất, lập tức lại có hai cảnh sát tiến lên nhấn Thiệu Bồi Nhất xuống mặt bàn, tôi tức khắc không nói được gì, này thật đúng là muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do, lúc mới bắt đầu tôi mang theo suy nghĩ sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ được làm rõ ràng, lúc này lại như thế này nên lửa giận bốc lên tận đầu, nhìn chằm chằm ông ta nói.
- Ông luôn miệng nói tôi là hung thủ, cậu ấy là đồng lõa, tôi cũng muốn hỏi một chút mấy người có chứng cứ gì không? Dựa vào cái gì nhận định là chúng tôi giết người? Thời gian gây án, động cơ gây án, nhân chứng, vật chứng, bây giờ ông có thể lấy ra được cái gì?
Ông ta lại vỗ bàn một cái rầm lần nữa, hung tợn chỉ vào tôi kêu lên.
- Cậu đừng có mà giả bộ hồ đồ với tôi, cậu muốn chứng cứ, được, tôi hiện tại liền cho cậu thấy!
Cậu ta bỗng nhiên một lóng tay tiểu Hồ tử.
- Cậu lại đây, đem câu nói đêm qua cậu nghe được kia lặp lại lần nữa…
Tôi không khỏi ngạc nhiên, trơ mắt mà nhìn tiểu Hồ tử sắc mặt trắng bệch đứng lên, nhìn nhìn tôi, khẩn trương tới mức tay chân luống cuống không biết nên bỏ ở đâu, vẻ mặt đau khổ nói.
- Cảnh sát đại ca à, ngày hôm qua tôi chỉ nghe được A Long hô một câu đó mà thôi, nhưng mà, các người cũng không thể dùng cái này tới định tội được đâu, tôi tin tưởng Tiểu Thiên, chúng tôi đều là bạn bè tốt của nhau, cậu ta đã từng trợ giúp chúng tôi, đã cứu chúng tôi rất nhiều lần, cậu ta không có khả năng…
- Ít nói nhảm, bảo mày nói thì cứ nói đi!
Mã đội trưởng bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt lệ khí, tròng mắt trừng trắng, tiểu Hồ tử cảm thấy hai chân mềm nhũn, bật thốt lên nói.
- Tôi nói, ngày hôm qua lúc A Long xảy ra chuyện, cậu ta, cậu ta hô một câu ‘Tiểu Thiên, cậu…’
Mã đội trưởng lộ ra vẻ mặt đắc chí, hừ một tiếng, quay đầu nói.
- Đừng nghĩ chống chế, chúng tôi đã làm điều tra, Tiểu Thiên mà người bị hại kêu chính là cậu!
Tôi bỗng nhiên cả người lạnh lẽo, hoàn toàn không biết đây là có chuyện gì, vào lúc A Long xảy ra chuyện, làm sao lại kêu tên của tôi, chẳng lẽ, là có người giả mạo tôi hay sao?
- Tiểu Hồ tử, cậu lập tức đem toàn bộ sự tình nói lại cho tôi nghe một lần, chuyện này có kỳ quặc, hai ngày này tôi vẫn luôn ở trong nhà Dương Thần, căn bản không ở trong thành phố…
Tiểu Hồ tử há miệng thở dốc, lại bị ánh mắt của tên Mã đội trưởng kia dọa ngậm miệng lại, Mã đội trưởng lạnh lùng nói:.
- Người như cậu vậy tôi thấy nhiều, nhưng mà cậu chỉ mới nhiêu đó tuổi thôi mà tố chất tâm lý thật ra khá tốt, hừ, mỗi cái nghi phạm đều sẽ tìm đủ loại lý do cho bản thân mình, nói cho cậu, đây là vô dụng…
Thiệu Bồi Nhất ở bên kêu lên.
- Mấy người các ông có thể tùy tiện đi điều tra, ga tàu hỏa, trạm xe khách, nhà Dương Thần, đều có thể đi, toàn bộ đều là sự thật, chúng tôi hoàn toàn trong sạch, không có làm chính là không có làm!
Mã đội trưởng một lần nữa ngồi xuống, phất phất tay, lại có người lấy ra một tờ vé xe từ trên người Thiệu Bồi Nhất, ông ta cầm trong tay, so đúng sai một chút, chậm rãi nói.
- Các cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tra, nhưng mà trước tiên phải để hai người ăn cơm trại mấy ngày rồi.
Ông ta lại tiếp tục đập bàn, quát.
- Thu đội, dẫn hai người kia trở về thẩm vấn thật kỹ, tiểu Vương, cậu lập tức dẫn người đi tra những lời vừa rồi bọn họ nói, rốt cuộc có phải là nói dối hay không!
Mấy cái cảnh sát cùng đáp lại.
- Dạ!
Tôi tức khắc nóng nảy, hô lớn.
- A Long, hiện tại A Long rốt cuộc thế nào, các người có dám nói cho tôi hay không, cậu ta rốt cuộc là sống hay chết!
Mã đội trưởng lộ ra một nụ cười quái dị, nhìn tôi nói.
- Cậu còn rất quan tâm cậu ta nhỉ, có phải cậu ta chết rồi thì cậu liền an tâm hay không?
- Tôi phi, tôi an tâm bà ngoại ông đó!
Lửa giận thiêu đốt phừng phừng trong ngực tôi, mấy tên cảnh sát này đúng là đầu bò, nếu tôi thật sự là hung thủ, tôi sẽ tự chui đầu vào lưới ngay lúc này hay sao?
- Con mẹ nó, dám mắng người, đánh chết mày!
Cái tên tiểu Vương hùng hùng hổ hổ đi lên, không chút do dự liền hăng đánh một quyền vào bụng tôi, tôi tức khắc cong lưng, một trận đau nhức cùng với một luông lửa giận không thể nào kiềm nén được nữa bắt đầu cùng nhau tuôn trào lên.
Không thể trông cậy vào mấy tên bại hoại này, tôi trong sạch, tôi chính mình làm chủ!
Tay trái tôi đang còn bị còng trên bàn, tay phải lại tự do, lập tức duỗi tay về hướng bên hông, bàn tay vừa lật, một tờ Phá Tự Quyết đã nơi tay, một tiếng quát còn chưa ra khỏi cổ họng, tùy tay liền chụp về hướng tay trái, trước mắt tức khắc chợt lóe hồng quang, nổ mạnh kịch liệt chấn tôi văng ra ngoài, chỉ nghe tiếng hô vang trong luồng hồng quang, cái người cảnh sát kia cũng bị oanh tạc nhảy ra ngoài.
Đồng thời, trên cổ tay trái bỗng nhiên nhẹ hẫng.
Thành công! Lúc này tôi mới nhớ tới chính mình có điểm lỗ mãng, ở khoảng cách gần như thế mà sử dụng Phá Tự Quyết thì đây vẫn là lần đầu tiên, giơ tay nhìn thử, cái còng bên tay trái thì vẫn còn đó, nhưng xiềng xích lại bị chặt đứt, mấy cảnh sát kia đang dùng ánh mắt như là nhìn quái vật mà nhìn tôi, một đám há to miệng, trừng mắt, súng cũng đã cầm sẵn trên tay, một đám họng súng tôi ôm chĩa về phía tôi, nhưng không một ai dám nổ súng.
Tiểu Hồ tử bị dọa tới ngột bệt xuống đất, mấy người trong trường học cũng đều trợn tròn mắt, Thiệu Bồi Nhất lại là người trước tiên nhảy tới bên cạnh tôi, che ở trước người tôi rồi quát to.
- Chậm đã, đừng nổ súng, vừa rồi là ngoài ý muốn...
Tôi hiểu cậu ta muốn làm gì, cậu ta là đang ám chỉ tôi, không cần đối nghịch với đám cảnh sát này, rốt cuộc đây là xã hội hiện thực, không phải trong tiểu thuyết có thể khoái ý ân cừu.
Chỉ là tôi không có thời gian đứng đây nói chuyện vô nghĩa với đám cảnh sát này, như thế chỉ làm chậm trễ thời gian của tôi, hiện tại thành phố Bình Sơn gió nổi mây phun, thật giống như có một đoàn mây đen bao phủ ở trên không thành thị, tùy thời đều sẽ có khả năng bùng nổ một hồi mưa rền gió dữ, thời khắc quan trọng như vậy, tôi là cấm kỵ sư, chẳng lẽ muốn đi mài mông trong cục cảnh sát sao? Như thế đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Tôi duỗi tay kéo Thiệu Bồi Nhất hai cái, đồng thời lặng lẽ lấy ra hai tờ Ẩn Tự Quyết, tôi biết, chỉ cần tôi đem Ẩn Tự Quyết dán ở trên người hai chúng tôi, chúng tôi sẽ lập tức biến mất trước mặt những người cảnh sát này, đến lúc đó liền tính thật sự có viên đạn bay tới, cũng sẽ thất bại hết mà thôi.
Tôi đã quản không được quá nhiều chuyện, cái gì thần tiên, cái gì yêu quái, thích nghĩ gì thì nghĩ cái đó đi, cùng lắm thì về sau vĩnh viễn cũng không trở lại.
Tôi chậm rãi đứng lên, lắc lắc cánh tay, mang cái còng tay thật đúng là không thoải mái, nhưng mà bây giờ trong mắt những người cảnh sát này, ước chừng tôi cũng đã không còn quan hệ gì tới nhân loại nữa, mỗi người đều ngốc ngốc nhìn tôi, trong ánh mắt có một tia hoảng loạn, một tia khẩn trương.
Tôi khẽ cười cười, nói.
- Không thể không nói, có lẽ điểm xuất phát của các người không có sai, nhưng mà, các người vẫn sai rồi, trước khi tôi rời đi thì tôi cũng có vài lời muốn nói, tôi thật sự không có giết người, hơn nữa, tôi nhất định phải tìm ra hung thủ chân chính.
Tôi vừa dứt lời, cái người Mã đội trưởng là người thứ nhất phản ứng lại, lập tức hô.
- Mau xông lên, mau bắt lấy bọn họ!
Mấy cái cảnh sát làm bộ muốn xông lên, khóe miệng tôi hơi hơi nâng lên, đôi tay phân ra, hai tờ Ẩn Tự Quyết phân biệt dán lên người tôi cùng Thiệu Bồi Nhất, mấy tên ngu xuẩn này, cho các người thấy cái gì gọi là thay đổi lớn!
Nhưng mà ngay lúc Ẩn Tự Quyết sắp dán lên trán chúng tôi, cửa phòng bảo vệ bỗng bị người dùng một chân đá văng đi, một người vọt vào hét lớn một tiếng.
- Dừng tay!
Tôi không khỏi sửng sốt, nhưng mà, cũng đã dừng không được nữa rồi…
- Tôi không có, tôi không có giết người, A Long là bạn tốt của tôi, làm sao tôi có thể làm ra loại chuyện như thế này, lại nói, đúng rồi, đêm qua tôi căn bản không ở trường học, tôi mới từ nơi khác trở về, có người làm chứng cho tôi, còn có, trên người tôi còn có vé xe…
Tôi không thể không biện giải cho chính mình như thế, kỳ thật ở trong nháy mắt vừa rồi, tôi đã từng nghĩ tới dùng Cấm Pháp, nhưng rõ như ban ngày, trước mắt bao người, tôi dùng Định Tự Quyết, hay là Ẩn Tự Quyết?
Đương nhiên, mặc kệ dùng loại nào, tôi đều có thể đủ thành công thoát vây được khỏi nơi này, nhưng mà kế tiếp phải làm sao bây giờ, tôi phải giải thích với người khác như thế nào, tôi nói tôi là yêu quái, hay là thần tiên?
Huống chi, tôi căn bản không phải là hung thủ giết người, tôi hoàn toàn có chứng cứ mình không ở hiện trường, vậy vì sao tôi phải chạy?
Nhưng tôi không nghĩ tới chính là, cảnh sát ở đây căn bản không nghe tôi nói, người cầm đầu phất phất tay, vì thế kẻ túm người đẩy, đưa tôi tới phòng bảo vệ trong trường.
Xem ra, nơi này đã bị coi như phòng thẩm vấn tạm thời, khi tôi bị đẩy mạnh đi tới đó, phát hiện tiểu Hồ tử cùng Thiệu Bồi Nhất cư nhiên đều ở đó, nhưng mà đãi ngộ của bọn họ so ra còn tốt hơn tôi rất nhiều, được ngồi ở trên ghế, đối diện có cảnh sát đang liên tục đặt bút viết gì đó.
Nhìn tôi tiến vào, hai người đều rất là kinh ngạc, tiểu Hồ tử lập tức nhảy dựng lên, kêu lên.
- Tiểu Thiên, làm sao cậu quay lại đây rồi?
Thiệu Bồi Nhất cũng mở to hai mắt nhìn.
- Làm gì, làm gì vậy, các người bắt lầm người…
Nhưng mà trả lời bọn họ chỉ có vài tiếng quát lớn, tôi cũng chỉ có thể cười khổ, trơ mắt nhìn một ông cảnh sát mặt mũi âm trầm tháo một bên còng tay của tôi ra còng vào chân bàn, dùng chân đá tới một cái ghế dựa, trừng mắt quát.
- Ngồi xuống đi, rồi nói sao lại thế này.
Tôi cũng chỉ có thể ngồi xuống, nhưng mà tôi có thể nói cái gì?
- Làm ơn đi, những gì tôi muốn nói vừa rồi đã nói xong, vé xe còn ở trong túi tôi đây này, các người có thể móc ra xem, còn có, người này có thể làm chứng cho tôi, hai chúng tôi trước sau đều ở cùng nhau.
Ngồi ở phía đối diện, đúng là người cảnh sát trung niên kia, ông ta ngẩng đầu nhìn tôi một cái, rồi gật đầu ra hiệu với người bên cạnh, tên cảnh sát mặt âm trầm bước tới, lục lọi móc ra hai tấm vé xe từ trong người tôi, đặt ở trên bàn.
Người cảnh sát trung niên cầm lấy vé xe nhìn nhìn, lại liếc mắt nhìn tôi một cái nói.
- Không tệ lắm, đúng là một vé xe khứ hồi, nhưng mà theo tôi được biết, chỗ mà cậu đi tới cách nơi này đại khái chỉ có bảy tám tiếng đồng hồ, mà vé xe lửa này khởi hành vào giữa trưa, cho nên…… Mặc dù cậu thật sự đi trên chuyến xe lửa này, cũng có cũng đủ thời gian gây án. Bởi vì lúc cậu tới thành phố này hẳn là trước 8 giờ tối, mà án mạng ngày hôm qua, phát sinh ban đêm khoảng 10 giờ!
Ông ta dập mạnh cái vé xe xuống bàn, trong lòng tôi không khỏi run lên, Thiệu Bồi Nhất ở bên cạnh đứng lên, lớn tiếng nói.
- Từ hôm qua tới hôm nay, hai chúng tôi vẫn luôn ở cùng nhau trên chiếc xe này, mấy ngày rồi không có trở về trường học, tôi có thể làm chứng!
- Đúng vậy, xác thực là tối nay, không tin các người có thể đi hỏi ga tàu hỏa, thời gian đến trạm đúng là khoảng gần 1 giờ sáng!
Tôi vội phụ họa nói.
Ông ta lạnh lùng nhìn đôi mắt tôi, cũng không quay đầu lại mà nói.
- Tiểu Vương, lập tức tra một chút thời gian đến trạm của chuyến xe lửa này cho tôi.
- Vâng!
Vẫn là cái người cảnh sát kia lên tiếng, cậu ta lập tức đi tới cửa gọi điện thoại, nói nói mấy câu liền đi trở về, nói với người nọ.
- Mã đội trưởng, đã hỏi được, đúng là chiếc xe này tới trạm vào tối hôm nay, thời gian đến trạm là 0h53 phút.
Thì ra cảnh sát trung niên này chính là đội trưởng, ông ta quay đầu nhìn chằm chằm tôi, hừ lạnh nói.
- Như vậy thì thế nào, tôi hoàn toàn có lý do tin tưởng, các cậu căn bản là không có lên chiếc xe này, các cậu mua vé xe, nói không chừng chính là vì muốn giấu tai mắt người khác, bắt lại cái người kia cho tôi, nhất định cậu ta chính là đồng lõa!
Ông ta duỗi một lóng tay chỉ vào mặt Thiệu Bồi Nhất, lập tức lại có hai cảnh sát tiến lên nhấn Thiệu Bồi Nhất xuống mặt bàn, tôi tức khắc không nói được gì, này thật đúng là muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do, lúc mới bắt đầu tôi mang theo suy nghĩ sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ được làm rõ ràng, lúc này lại như thế này nên lửa giận bốc lên tận đầu, nhìn chằm chằm ông ta nói.
- Ông luôn miệng nói tôi là hung thủ, cậu ấy là đồng lõa, tôi cũng muốn hỏi một chút mấy người có chứng cứ gì không? Dựa vào cái gì nhận định là chúng tôi giết người? Thời gian gây án, động cơ gây án, nhân chứng, vật chứng, bây giờ ông có thể lấy ra được cái gì?
Ông ta lại vỗ bàn một cái rầm lần nữa, hung tợn chỉ vào tôi kêu lên.
- Cậu đừng có mà giả bộ hồ đồ với tôi, cậu muốn chứng cứ, được, tôi hiện tại liền cho cậu thấy!
Cậu ta bỗng nhiên một lóng tay tiểu Hồ tử.
- Cậu lại đây, đem câu nói đêm qua cậu nghe được kia lặp lại lần nữa…
Tôi không khỏi ngạc nhiên, trơ mắt mà nhìn tiểu Hồ tử sắc mặt trắng bệch đứng lên, nhìn nhìn tôi, khẩn trương tới mức tay chân luống cuống không biết nên bỏ ở đâu, vẻ mặt đau khổ nói.
- Cảnh sát đại ca à, ngày hôm qua tôi chỉ nghe được A Long hô một câu đó mà thôi, nhưng mà, các người cũng không thể dùng cái này tới định tội được đâu, tôi tin tưởng Tiểu Thiên, chúng tôi đều là bạn bè tốt của nhau, cậu ta đã từng trợ giúp chúng tôi, đã cứu chúng tôi rất nhiều lần, cậu ta không có khả năng…
- Ít nói nhảm, bảo mày nói thì cứ nói đi!
Mã đội trưởng bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt lệ khí, tròng mắt trừng trắng, tiểu Hồ tử cảm thấy hai chân mềm nhũn, bật thốt lên nói.
- Tôi nói, ngày hôm qua lúc A Long xảy ra chuyện, cậu ta, cậu ta hô một câu ‘Tiểu Thiên, cậu…’
Mã đội trưởng lộ ra vẻ mặt đắc chí, hừ một tiếng, quay đầu nói.
- Đừng nghĩ chống chế, chúng tôi đã làm điều tra, Tiểu Thiên mà người bị hại kêu chính là cậu!
Tôi bỗng nhiên cả người lạnh lẽo, hoàn toàn không biết đây là có chuyện gì, vào lúc A Long xảy ra chuyện, làm sao lại kêu tên của tôi, chẳng lẽ, là có người giả mạo tôi hay sao?
- Tiểu Hồ tử, cậu lập tức đem toàn bộ sự tình nói lại cho tôi nghe một lần, chuyện này có kỳ quặc, hai ngày này tôi vẫn luôn ở trong nhà Dương Thần, căn bản không ở trong thành phố…
Tiểu Hồ tử há miệng thở dốc, lại bị ánh mắt của tên Mã đội trưởng kia dọa ngậm miệng lại, Mã đội trưởng lạnh lùng nói:.
- Người như cậu vậy tôi thấy nhiều, nhưng mà cậu chỉ mới nhiêu đó tuổi thôi mà tố chất tâm lý thật ra khá tốt, hừ, mỗi cái nghi phạm đều sẽ tìm đủ loại lý do cho bản thân mình, nói cho cậu, đây là vô dụng…
Thiệu Bồi Nhất ở bên kêu lên.
- Mấy người các ông có thể tùy tiện đi điều tra, ga tàu hỏa, trạm xe khách, nhà Dương Thần, đều có thể đi, toàn bộ đều là sự thật, chúng tôi hoàn toàn trong sạch, không có làm chính là không có làm!
Mã đội trưởng một lần nữa ngồi xuống, phất phất tay, lại có người lấy ra một tờ vé xe từ trên người Thiệu Bồi Nhất, ông ta cầm trong tay, so đúng sai một chút, chậm rãi nói.
- Các cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tra, nhưng mà trước tiên phải để hai người ăn cơm trại mấy ngày rồi.
Ông ta lại tiếp tục đập bàn, quát.
- Thu đội, dẫn hai người kia trở về thẩm vấn thật kỹ, tiểu Vương, cậu lập tức dẫn người đi tra những lời vừa rồi bọn họ nói, rốt cuộc có phải là nói dối hay không!
Mấy cái cảnh sát cùng đáp lại.
- Dạ!
Tôi tức khắc nóng nảy, hô lớn.
- A Long, hiện tại A Long rốt cuộc thế nào, các người có dám nói cho tôi hay không, cậu ta rốt cuộc là sống hay chết!
Mã đội trưởng lộ ra một nụ cười quái dị, nhìn tôi nói.
- Cậu còn rất quan tâm cậu ta nhỉ, có phải cậu ta chết rồi thì cậu liền an tâm hay không?
- Tôi phi, tôi an tâm bà ngoại ông đó!
Lửa giận thiêu đốt phừng phừng trong ngực tôi, mấy tên cảnh sát này đúng là đầu bò, nếu tôi thật sự là hung thủ, tôi sẽ tự chui đầu vào lưới ngay lúc này hay sao?
- Con mẹ nó, dám mắng người, đánh chết mày!
Cái tên tiểu Vương hùng hùng hổ hổ đi lên, không chút do dự liền hăng đánh một quyền vào bụng tôi, tôi tức khắc cong lưng, một trận đau nhức cùng với một luông lửa giận không thể nào kiềm nén được nữa bắt đầu cùng nhau tuôn trào lên.
Không thể trông cậy vào mấy tên bại hoại này, tôi trong sạch, tôi chính mình làm chủ!
Tay trái tôi đang còn bị còng trên bàn, tay phải lại tự do, lập tức duỗi tay về hướng bên hông, bàn tay vừa lật, một tờ Phá Tự Quyết đã nơi tay, một tiếng quát còn chưa ra khỏi cổ họng, tùy tay liền chụp về hướng tay trái, trước mắt tức khắc chợt lóe hồng quang, nổ mạnh kịch liệt chấn tôi văng ra ngoài, chỉ nghe tiếng hô vang trong luồng hồng quang, cái người cảnh sát kia cũng bị oanh tạc nhảy ra ngoài.
Đồng thời, trên cổ tay trái bỗng nhiên nhẹ hẫng.
Thành công! Lúc này tôi mới nhớ tới chính mình có điểm lỗ mãng, ở khoảng cách gần như thế mà sử dụng Phá Tự Quyết thì đây vẫn là lần đầu tiên, giơ tay nhìn thử, cái còng bên tay trái thì vẫn còn đó, nhưng xiềng xích lại bị chặt đứt, mấy cảnh sát kia đang dùng ánh mắt như là nhìn quái vật mà nhìn tôi, một đám há to miệng, trừng mắt, súng cũng đã cầm sẵn trên tay, một đám họng súng tôi ôm chĩa về phía tôi, nhưng không một ai dám nổ súng.
Tiểu Hồ tử bị dọa tới ngột bệt xuống đất, mấy người trong trường học cũng đều trợn tròn mắt, Thiệu Bồi Nhất lại là người trước tiên nhảy tới bên cạnh tôi, che ở trước người tôi rồi quát to.
- Chậm đã, đừng nổ súng, vừa rồi là ngoài ý muốn...
Tôi hiểu cậu ta muốn làm gì, cậu ta là đang ám chỉ tôi, không cần đối nghịch với đám cảnh sát này, rốt cuộc đây là xã hội hiện thực, không phải trong tiểu thuyết có thể khoái ý ân cừu.
Chỉ là tôi không có thời gian đứng đây nói chuyện vô nghĩa với đám cảnh sát này, như thế chỉ làm chậm trễ thời gian của tôi, hiện tại thành phố Bình Sơn gió nổi mây phun, thật giống như có một đoàn mây đen bao phủ ở trên không thành thị, tùy thời đều sẽ có khả năng bùng nổ một hồi mưa rền gió dữ, thời khắc quan trọng như vậy, tôi là cấm kỵ sư, chẳng lẽ muốn đi mài mông trong cục cảnh sát sao? Như thế đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Tôi duỗi tay kéo Thiệu Bồi Nhất hai cái, đồng thời lặng lẽ lấy ra hai tờ Ẩn Tự Quyết, tôi biết, chỉ cần tôi đem Ẩn Tự Quyết dán ở trên người hai chúng tôi, chúng tôi sẽ lập tức biến mất trước mặt những người cảnh sát này, đến lúc đó liền tính thật sự có viên đạn bay tới, cũng sẽ thất bại hết mà thôi.
Tôi đã quản không được quá nhiều chuyện, cái gì thần tiên, cái gì yêu quái, thích nghĩ gì thì nghĩ cái đó đi, cùng lắm thì về sau vĩnh viễn cũng không trở lại.
Tôi chậm rãi đứng lên, lắc lắc cánh tay, mang cái còng tay thật đúng là không thoải mái, nhưng mà bây giờ trong mắt những người cảnh sát này, ước chừng tôi cũng đã không còn quan hệ gì tới nhân loại nữa, mỗi người đều ngốc ngốc nhìn tôi, trong ánh mắt có một tia hoảng loạn, một tia khẩn trương.
Tôi khẽ cười cười, nói.
- Không thể không nói, có lẽ điểm xuất phát của các người không có sai, nhưng mà, các người vẫn sai rồi, trước khi tôi rời đi thì tôi cũng có vài lời muốn nói, tôi thật sự không có giết người, hơn nữa, tôi nhất định phải tìm ra hung thủ chân chính.
Tôi vừa dứt lời, cái người Mã đội trưởng là người thứ nhất phản ứng lại, lập tức hô.
- Mau xông lên, mau bắt lấy bọn họ!
Mấy cái cảnh sát làm bộ muốn xông lên, khóe miệng tôi hơi hơi nâng lên, đôi tay phân ra, hai tờ Ẩn Tự Quyết phân biệt dán lên người tôi cùng Thiệu Bồi Nhất, mấy tên ngu xuẩn này, cho các người thấy cái gì gọi là thay đổi lớn!
Nhưng mà ngay lúc Ẩn Tự Quyết sắp dán lên trán chúng tôi, cửa phòng bảo vệ bỗng bị người dùng một chân đá văng đi, một người vọt vào hét lớn một tiếng.
- Dừng tay!
Tôi không khỏi sửng sốt, nhưng mà, cũng đã dừng không được nữa rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận