Cấm Kỵ Sư

Chương 230: Còn chưa kết thúc

Sương mù màu đen phía trên đã loãng rất nhiều, chậm rãi lùi bước, vô số hồn phách cũng đã biến mất. Bóng dáng Nam Cung Phi Yến xuất hiện ở phía trên, lại phóng người xuống, đang lớn tiếng gọi.
Tôi kêu to ầm ĩ, Nam Cung Phi Yến xoay quanh một vòng, cuối cùng phát hiện ra vị trí của tôi, thân hình vừa thu lại, lập tức rơi vào trên núi đá, vội la lên:
- Em trai, em không sao chứ, tên xấu xa kia đâu?
Tôi thấy trên gương mặt cô đầy vẻ khẩn trương và quan tâm, tóc tai, quần áo không chỉnh tề, trong khi nói chuyện còn thở hổn hển, biết vừa rồi cô tất nhiên đã đấu một trận trong sương mù màu đen ấu, trong lòng không nhịn được mà cảm động, mỉm cười nói với cô:
- Chị, tôi không sao, chị có bị thương ở đâu không?
Cô chợt sửng sốt, kinh ngạc nhìn tôi, cuối cùng khẽ cười và thở dài một hơi nói:
- Em cuối cùng cũng gọi chị là chị...
Tôi cũng sửng sốt nhìn cô, nhưng chợt nhớ tới hóa ra lâu như vậy tới nay, từ trước đến nay tôi còn chưa từng gọi cô một tiếng chị.
Tôi bỗng nhiên xấu hổ, gãi đầu và đổi đề tài:
- Vậy... phía trên thế nào, Tà Thuật Sư vừa rồi bị tôi đánh rơi xuống vực sâu, thoạt nhìn chắc là xong đời rồi.
Cô chớp chớp mắt nói nói với tôi:
- Oa, đường đường là ngài cấm kỵ sư cũng biết đỏ mặt à? Hì hì, chị đã biết được em trai chị rất tuyệt.chắc chắn sẽ không có việc gì, nếu kẻ đó đã chết, vậy chúng ta nhanh lên thôi. Em họ em còn đang khóc lóc nỉ non trên kia đấy.
- Em họ?
Tôi sững sờ hỏi, Nam Cung Phi Yến cười khúc khích nói:
- Là Mặc Tiểu Bạch kia.
Tôi không khỏi bất đắc dĩ, em họ tự nhiên nhặt được này đúng là một người kỳ lạ.
Ngay lập tức, Nam Cung Phi Yến bảo tôi nằm ở trên lưng của cô, một tay cô cầm đao, một tay cố ý nâng mông của tôi, còn cân nhắc:
- Bám chặt vào, nếu không ngã xuống thì mông thành hai nửa đấy.
Ngửi mùi thơm trên người cô m, cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô, tôi làm sao có thể không biết xấu hổ mà bám chặt chứ. Cô lại đột nhiên bay lên cao, ở trong vực sâu này vẽ ra một tia sáng trắng, đồng thời phát ra tiếng kêu lớn, có vẻ hết sức hưng phấn và vui mừng.
Bất ngờ không kịp đề phòng, tôi suýt nữa bị cô ném xuống. Tôi bị dọa vội vàng giơ tay ôm lấy cổ cô, sống chết cũng không buông tay, chọc cho cô lại cười khanh khách rồi nhẹ nhàng nói:
- Đầu đất nhỏ, chị sẽ không để cho em bị ngã xuống đâu, sợ cái gì chứ.
Trong lòng tôi ấm áp, khẽ ừ một tiếng, thầm thở dài và chậm rãi nhắm mắt lại.
Thân tình và ấm áp lâu ngày không cảm nhận được làm cho mắt của tôi không nén được có chút ướt át.
Khi tôi lại mở mắt ra, không ngờ đã một lần nữa trở lại mặt đất, đứng ở trên ngọc thạch đỏ như máu, tôi lại có cảm giác như đã trải qua hai đời người. Mặc Tiểu Bạch là người đầu tiên vọt tới, trên gương mặt đầy vẻ hưng phấn, cười ha ha nói:
- Anh họ, anh họ à, em đã nói anh mạng lớn, chắc chắn không chết được mà, ha ha ha, em nói quả nhiên không sai...
Hướng Vũ cũng đi qua theo và cười khẽ, giơ tay về phía Nam Cung Phi Yến nhận lại trường đao của anh ta. Anh ta cúi đầu nhìn về phía trong vực sâu, nhíu mày nói:
- Ngươi giết chết người kia rồi à?
Tôi lắc đầu:
- Tôi cũng không biết, chỉ đánh rơi hắn xuống vực sâu thôi. Nhưng tôi thấy hắn cuối cùng muốn xông lên lại bị sương mù màu đen phía dưới cắn nuốt, sau đó thì không nhìn thấy hắn nữa. Tôi đoán hơn phân nửa là xong đời rồi.
Anh ta nhíu mày nói:
- Người này cáo già lắm, rất khó nói được, nói không chừng hắn chỉ ẩn nấp mà thôi. Cậu phải biết dưới vực sâu này lại chẳng khác nào quê nhà của hắn.
Tôi không khỏi buồn bực hỏi:
- Tà Thuật Sư ày rốt cuộc là ai vậy? Nghe nói vết nứt dưới nền đất là con đường đi thông Minh giới, vì sao hắn có thể tới lui tự nhiên thế?
Hướng Vũ nói:
- Rất đơn giản, hắn tu luyện chính là một môn tà thuật vô cùng cổ xưa, một loại bản lĩnh trong đó được gọi là Lạc m Thuật, đừng nói nơi đây còn có vết nứt thông tới Minh giới, cho dù là trên mặt đất, hắn cũng có thể qua lại tự nhiên giữa hai giới.
Lạc m Thuật? !
Tôi lập tức trợn tròn mắt, nói:
- Anh nói hắn biết Lạc m Thuật à?
Hướng Vũ gật đầu nói:
- Không sai, nói vậy cậu cũng đã nghe nói qua về Lạc m Thuật, môn pháp thuật này cổ xưa thần kỳ, nhưng người biết gần như đã chết hết từ lâu. Bây giờ hắn chính là người duy nhất nắm giữ Lạc m Thuật.
Tôi lập tức vỗ tay, lớn tiếng nói:
- Hóa ra là hắn. Tôi biết, lúc trước người này tự xưng là Xuyên Tây Quỷ Y gì đó, chạy đến trong thành chữa bệnh cho người ta, còn làm cái gì tuổi thọ đổi âm mạng, kết quả không chỉ không cứu người, còn hại chết một cô bé vô tội. Nếu tôi sớm biết rằng là hắn, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ hắn được!
Hướng Vũ nhíu mày nói:
- Tên ghê tởm, hắn vẫn luôn lén làm chuyện này. Tôi truy tìm điều tra hắn rất nhiều năm, nhưng vẫn không thể nắm giữ tung tích của hắn, mãi đến vài ngày trước, tôi ở chỗ của chủ Phúc Duyên Trai thấy được bức tượng con chó bảo vệ địa ngục, hỏi ra mới biết được chuyện tuổi thọ đổi âm mạng, lúc đó tôi đã đoán được là hắn. Sau đó miêu nô xuất hiện, tôi lại một đường theo dõi mới tìm được hắn, nhưng vẫn bị hắn trốn thoát.
Tôi suy nghĩ một lát mới hỏi anh ta:
- Hắn vừa nói với tôi, sư đệ của hắn đã giúp đỡ hắn tìm hồn phách của mèo già. Tôi biết đó là một Chỉ Chú Sư, từng đánh với tôi một trận, nhưng không biết người này là ai? Hai người bọn họ rốt cuộc có lai lịch gì?
Hướng Vũ suy nghĩ một lát nói:
- Sư đệ của hắn là A Vượng, cũng giống như hắn, đều người Miêu, theo lời đồn đại thì hai người đều đã hơn hai trăm tuổi, lúc đầu ở trong núi sâu tu hành cổ thuật với một người tu hành, sau lại đi khắp nơi tìm thầy. Có người nói còn từng đi qua Thái Lan và Đông Nam Á, chuyện cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm.
Tôi kinh ngạc nói:
- Hơn hai trăm tuổi? Vậy thì không phù hợp. Tôi nhớ lần trước người bị hại đổi âm mạng nói người thi triển pháp thuật đổi mạng cho anh ta là một người thanh niên hai mươi mấy tuổi, hơn nữa phong độ phiêu dật, còn từng lừa gạt đêm đầu và tình yêu của một cô gái...
Hướng Vũ bực bội nói:
- Đây chẳng qua là pháp thuật trú nhan mà thôi, hoặc là một pháp thuật nhỏ đổi mặt, lại hoặc là hắn chỉ mượn cơ thể người nào đó mà thôi. Nói chung, đó tuyệt đối không phải là mặt mũi thật của hắn, về phần đầu đêm của cô bé, điều này ngược lại phù hợp với yêu cầu của bọn họ, bởi vì đối với loại tà thuật này của bọn họ, máu gái trinh là thuốc bổ tốt nhất.
Tôi không khỏi bừng tỉnh, trong lòng càng thêm chán ghét về Tà Thuật Sư, sau đó khẽ gật đầu, bước đến trước thân thể của Tà Thuật Sư A Nam còn đang nằm trên mặt đất, nhìn rồi xoay người nói:
- Nếu hắn là một người tà ác như vậy, cho dù hồn phách của hắn không biết sống hay chết, nhưng anh muốn xử lý thân thể này thế nào?
Anh ta ngẫm nghĩ một lát nói:
- Ý kiến của cậu thế nào?
Tôi lắc đầu nói:
- Tôi và hắn hoàn toàn không có thù hận gì, trước đó anh đã nói muốn lấy đầu của hắn. Vào giờ phút này vừa vặn chính là cơ hội. Xử lý như thế nào vẫn là do anh thôi.
Anh ta liếc nhìn tôi cảm kích nói:
- Được, nếu đã vậy, tôi lại lấy đầu của hắn xuống, cho dù sau này hồn phách của hắn trở về, cũng khiến cho hắn không có chỗ quay về, rơi vào tình trạng một cô hồn dã quỷ cũng tránh làm hại người.
Anh ta vừa nói dứt lời bỗng nhiên nâng trường đao trong tay lên gác ở trên cổ Tà Thuật Sư A Nam và đang muốn ra tay, lại khẽ nhíu mày, nói:
- Bây giờ hồn phách của hắn không ở, đây chỉ là một túi da. Cho dù tôi chặt đầu hắn, hắn cũng không biết, không thích hợp không thích hợp, như vậy lợi cho hắn quá. Hơn nữa, thắng như vậy cũng không anh hùng.
Mặc Tiểu Bạch lại bĩu môi nói:
- Vậy thì thế nào? Lẽ nào anh muốn học mấy tên ngốc trong tivi, cứ nhất quyết nói quy củ với đạo nghĩa cùng những kẻ xấu xa, cuối cùng để cho kẻ xấu thành công lật ngược tình thế à? Ví dụ như vậy còn ít sao? Theo tôi thì cứ một đao chém xuống là được. Nam tử hán đại trượng phu làm gì cũng phải sảng khoái một chút. Người như hắn không bằng heo chó, còn muốn đối xử như con người sao? Tôi khinh...
Cậu ta nói những lời này cho dù bừa bãi nhưng lại là lời lẽ chí lý. Ánh mắt Hướng Vũ lập tức sáng lên, trong lòng rộng mở, cười ha ha nói:
- Không sai, người anh em này nói rất đúng. Kẻ ác chính là kẻ ác, trừ ác không cần nói đạo nghĩa, giết là được, lề rà lề rề thì không phải là anh hùng.
Anh ta vừa nói dứt lời, trường đao bỗng nhiên chuyển động. Đầu của Tà Thuật Sư A Nam lặng lẽ rơi xuống đất, một dòng máu phun ra. Anh ta lấy cái đầu và bay lên một bước, thi thể này mới bịch một tiếng ngã xuống đất.
Lần này, Tà Thuật Sư tự cho mình siêu phàm lại không thể thi triển ra Phi Đầu Thuật gì nữa.
Tôi nhìn thi thể của hắn, trong lòng vô cùng xúc động. Cái này gọi là ác giả ác báo, cho dù hắn biết Lạc m Thuật gì đó, có thể xuống Cửu U Hoàng Tuyền mượn cơ hội đổi âm mạng để kéo dài tính mạng cho mình, nhưng cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết. Cho dù hồn phách của hắn không chết, nhưng thi thể không còn, hơn phân nửa cũng chỉ có thể vĩnh viễn quanh quẩn ở dưới vực sâu này.
Thợ săn Thường chẳng biết đã đứng ở bên cạnh từ lúc nào, nhìn chằm chằm vào thi thể của Tà Thuật Sư A Nam và đột nhiên kêu lên:
- Người tự tiện xông vào mộ cổ, giết không tha!
Tôi lập tức bật cười, ông chú Thường này không biết lại có cử chỉ điên rồ gì nữa? Nam Cung Phi Yến cũng đi tới và chỉ vào miêu nô vẫn nằm im không động đậy cách thợ săn Thường không xa nói:
- Còn người này phải làm thế nào đây? Tôi đã ngăn cản cửu khiếu của cô ấy, các người xem...
Thợ săn Thường mở miệng lại muốn hô lên, tôi vội hỏi:
- Chú Thường, chú đừng giết không tha nữa. Mèo nô này là một cô gái trong sạch bị mèo yêu bám thân thôi. Như vậy đi, tôi thấy còn nên dẫn cô đi, sau đó tôi sẽ từ từ nghĩ cách cứu cô ấy.
Mấy người đều gật đầu đồng ý. Thợ săn Thường nhìn chằm chằm vào miêu nô, trong mắt gần như đỏ lên nhưng cũng không nói gì, cơ mặt chỉ khẽ giật vài cái rồi hừ lạnh một tiếng.
Người này có chút kỳ lạ, dường như sau khi vào đây lại càng không đúng. Tôi liếc nhìn anh ta nhưng không nói gì, quay đầu nhìn lại. Không biết Lãnh Thanh Dương đã đi từ lúc nào.
Anh ta đúng là ngoan ngoãn, thấy mình không chiếm được lợi ích gì liền đi sao? Nhưng điều này ngược lại không phù hợp với tính tình của anh ta. Tôi nhìn hai mắt miêu nô dại ra, vẫn không nhúc nhích, khẽ nói với Nam Cung Phi Yến:
- Vậy làm phiền chị.
Nam Cung Phi Yến cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu và chỉ tay vào miêu nô. Miêu nô nhất thời hóa thành một ánh sáng trắng, tiến vào đầu ngón tay của cô.
Tôi hơi kinh ngạc, Nam Cung Phi Yến lại tinh nghịch giơ ngón tay lên, nói:
- Nhìn cái gì, chị có pháp bảo đấy.
Tôi mỉm cười, bước đến bên cạnh vực sâu này, cúi đầu nhìn và lẩm bẩm:
- Không ngờ chúng ta lại kết thúc như vậy? Thật sự có cảm giác không thể tin nổi.
Tôi vừa nói dứt lời, bên cạnh chợt truyền đến một tiếng hừ lạnh.
- Ai nói đã kết thúc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận