Cấm Kỵ Sư

Chương 275: Lại Gặp Y Thắng

Chỉ là chung quanh một mảnh yên tĩnh không thấy dấu vết người nào, tôi nên chạy đi đâu bây giờ.
Tôi lấy di động ra muốn gọi điện thoại cho Nam Cung Phi Yến, nhưng nghĩ một hồi lại cất vào, bây giờ tình huống không rõ vẫn lặng lẽ đi vào thì tốt hơn.
Tôi đưa tay vào bên hông móc ra một tấm Ẩn Tự Phù, nghĩ nghĩ lại giơ tay đem tất cả phù chú đều lấy ra, vừa nhìn lập tức trợn tròn mắt, bởi vì trong túi Càn Khôn của tôi chỉ còn lại có hơn mười mấy tấm phù mà thôi.
Tôi vỗ trán, mình thật là hồ đồ, gần đây có quá nhiều chuyện phải bận tâm, ngay cả thời gian chuẩn bị phù cùng đạn dược đều không có, thì ra mọi thứ đã sắp hết rồi, ít nhất phải nhìn qua một chút, nếu không đợi lát nữa có người đánh tôi thì tôi gặp phải xui xẻo rồi.
Tôi vội kiểm tra một chút phát hiện trong đám phù này, một tấm Trấn Tự Phù cũng không còn, Khu Tự Phù còn bốn tấm, Phá Tự Phù còn hai tấm, Định Từ Phù chỉ còn một tấm, Ẩn Tự Phù chỉ còn một tấm. Mà Dẫn Tự Phù hẳn là không có tác dụng gì còn có 10 tấm, Hỏa Tự Phù cũng còn 10 tấm.
Có những thứ này thêm vào khẳng định cũng không ít, nhưng mà Dẫn Tự Phù chắc là vô dụng rồi, Dẫn Tự Phù với Ẩn Tự Phù mặc dù đọc gần giống nhau nhưng tác dụng lại không hề giống.
Còn có Hỏa Tự Phù, cái này nói không chừng cũng sẽ có tác dụng, nhưng mà nơi này khắp nơi đều là những vật liệu kiến trúc, nếu tôi phóng hỏa ở chỗ này làm không tốt chắc sẽ xảy ra một hồi hỏa hoạn. Không đến vạn bất đắc dĩ vẫn không nên sử dụng thì tốt hơn.
Tôi tùy tay đem cất hai loại phù chú này vào, chỉ để lại hai tấm Phá Tự Phù, bốn tấm Khu Tự Phù, một tấm Định Tự Phù, bảy tấm phù ít tới đáng thương này chính là toàn bộ gia sản của tôi bây giờ.
Mà Ẩn Tự Phù tôi sẽ lập tức chuẩn bị sử dụng ngay bây giờ. Căn cứ vào kinh nghiệm buổi sáng cái thứ đồ chơi này có thời gian hữu hiệu khoảng chừng chỉ nửa giờ, thời gian để quá lâu sẽ mất đi hiệu lực, hơn nữa hiện tại trên người tôi chỉ còn một tấm Ẩn Tự phù nên nhất định phải sử dụng cho thật tốt.
Kế tiếp tôi lại mang lên Huyết Ngọc Ban Chỉ, đây xem như là trạng thái võ trang hạng nặng, sau đó tay cầm lấy tấm Ẩn Tự Phù dán lên người, cẩn thận đi về phía tòa nhà ở gần tôi nhất.
Tòa nhà này chỉ có mấy tầng còn chưa có đỉnh, tôi đi đến dưới lầu nhìn thoáng qua bên trong, lúc này trời đầy mây bên trong này càng nhìn càng âm u, gió không biết từ đâu thổi vào lại thổi ra phát ra từng trận tiếng vang quái dị, lại nghe thêm truyền thuyết cao ốc bỏ hoang này từng có quỷ quấy phá, không khí này thật đúng là làm cho người ta dựng thẳng lông tơ.
Tôi cũng không quản những thứ này, hít thở thật sâu rồi cất bước đi vào.
Bên trong lại càng âm u hơn, mơ hồ mang theo một luồng hơi thở ẩm ướt, dưới chân là cát đá gập ghềnh, nhìn về phía trước đó là một cái đại sảnh trống rỗng, chỉ có mấy cây cột lẻ loi đứng ở nơi đó, trừ những thứ đó ra không còn vật nào nữa.
Liếc mắt một cái là có thể xem hết toàn bộ, lầu một cũng không có chút nào khác thường, ở bên trái phía trước cách đó không xa chính là một cái thang bộ đơn sơ đi lên lầu trên.
Lên lầu nhìn thử.
Tôi lại tiếp tục đi về phía trước, cũng không nghĩ nhiều chỉ là đề cao tinh thần cùng lực chú ý, thu tất cả những âm thanh ở gần đó vào trong tai, sau đó chậm rãi cất bước đạp lên thang bộ đi lên lầu hai.
Bố cục của lầu hai có chút khác với lầu một, nhưng mà vừa xem là hiểu ngay nơi này cũng không có cái gì.
Bên cạnh đó vẫn cứ là thang bộ.
Đang muốn cất bước đi lên lầu ba tôi lại ngừng lại suy nghĩ, như vậy không thích hợp đây là một nhà cao tầng có tới sáu hay bảy tầng, nơi này tổng cộng có bốn tòa nhà cao tầng như thế, tính cả cái tòa nhà hai ba tầng vừa mới xây xong được che lại kia miễn cưỡng cũng xem như là năm tòa nhà, cộng vào với nhau cao cũng ít nhất hai mươi mấy tầng chẳng lẽ tôi phải bò lên từng tầng một hay sao? Như vậy còn không mệt chết người mới là lạ.
Lại nói nếu thực sự có tình huống xảy ra người ta ở trong tối còn tôi ở ngoài sáng, lại là làm chơi ăn thật chỉ sợ đến lúc đó tôi mệt tới thở hổn hển, một khi lộ diện sẽ khiến cho người ta bay ra xử lý ngay lập tức.
Không được, như vậy không được, tôi phải nghĩ cách nào đó.
Tôi đi đến một cái cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Góc độ cùng vị trí này thật là trùng hợp, những tòa nhà đằng sau tôi đều thu hết vào trong đáy mắt. Lúc này tôi mới phát hiện mấy tòa nhà này hiện lên hình chữ phẩm (


) hơn nữa khoảng cách cũng rất nhỏ ước chừng cũng không đến 20 mét.
Cái này làm cho tôi có chút kỳ quái, theo lý thuyết xây nhà ở mảnh đất trống trải như thế này hẳn phải thật lớn mới đúng, tuy rằng tôi từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, nhưng mấy ngày nay cũng hiểu biết được một ít, khoảng cách giữa những tòa nhà nhỏ như vậy là tuyệt đối không hợp lý.
Xung quanh đây lại không bị đồ vật nào ngăn trở, vì cái gì không đem khoảng cách xây rộng ra một ít?
Nhưng vấn đề này chỉ lóe lên một chút trong đầu tôi mà thôi, giờ này khắc này tôi không có thời gian rảnh rỗi để mà suy nghĩ về chuyện khoảng cách giữa các ngôi nhà này.
Nhưng mà khoảng cách gần như vậy, cũng làm tôi nhớ tới một cái chủ ý, nếu bây giờ tôi không nhìn thấy hư thật ở chỗ này như vậy thì tới dẫn xà xuất động thôi.
Ý niệm trong lòng vừa động, hồng mang trên Huyết Ngọc Ban Chỉ lóe lên, phất tay thì đã có cái một Phá Tự Quyết loại nhỏ được hình thành, tôi ngắm chuẩn ngoài cửa sổ, đôi tay tận lực đẩy ra, Phá Tự Quyết lăng không bay ra ngoài, khó khăn lắm mới bay ra khoảng cách 20m, hồng mang bỗng nhiên có chút mỏng manh, tôi biết đây là đã tới cực hạn vội mặc niệm ở trong lòng: Phá!
Đúng như tôi mong muốn, hồng mang kia ở giữa không trung cách đây 20m ầm ầm nổ vang, hơn nữa nơi này trống trải, xung quanh lại có năm tòa nhà quây xung quanh, tiếng động mạnh truyền ra vậy mà có từng trận tiếng vang hưởng ứng truyền đi ra ngoài rất xa.
Tôi co người nấp ở đằng sau cửa sổ mà nhìn ra ngoài. Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, tiếng nổ mạnh này còn chưa hoàn toàn biến mất thì ở trong một tòa nhà phía trước đã chạy ra bảy tám người, mỗi người cầm theo đao trong tay quay đầu nhìn ngó khắp nơi.
Tôi chấn động tinh thần vội vàng nhìn kỹ, những người này đều là những người lạ đao xách trong tay chỉ là những thanh đao bình thường giống như Yakuza trên TV nhưng mà không phải là Kim Đao.
Tôi nhìn kỹ một lát thì phát hiện chỗ bọn họ chạy ra, bên cạnh một đống cát đá hình như có mấy chiếc xe đang dừng ở nơi đó, trên xe che những tấm bạt đậy hàng hơi cũ, hình như là cố ý làm thế để ngụy trang. Nếu không phải cố tình nhìn thật kỹ chỉ sợ là khó có thể phát hiện.
Ý niệm bay nhanh trong đầu tôi, nơi này là công trường kiến trúc, những người này nhìn qua thì có hơi giống những tay đánh thuê, hơn nữa mấy ngày nay có đủ loại dấu hiệu nên tôi đã tính ra được thân phận đại khái của bọn họ, chắc đều đều là người của công ty kiến trúc Long Đằng, thủ hạ của Long Lão Đại.
Hẳn là sẽ không sai, hai cái sát thủ Kim Đao ngày hôm qua khẳng định chính là người của Long lão đại, bọn họ muốn ám sát tôi lại không thể thành công, vì thế hôm nay liền lại làm ra chuyện xấu, nhân lúc Thiệu Bồi Nhất đi ra ngoài đã bắt cóc cậu ta, Nam Cung Phi Yến đi tìm trùng hợp cũng phải vì thế lại đuổi đến nơi này nhưng không biết đã bị người nào vây lại.
Nhất định là như thế, lấy năng lực của Long lão đại kia Nam Cung Phi Yến mà đối phó với ông ta chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng, mà những người này nhìn qua chắc cũng chỉ là tiểu lâu la mà thôi. Tôi tin tưởng ở trong tòa nhà kia khẳng định còn có những nhân vật càng cao cấp hơn, nói không chừng Thiệu Bồi Nhất cùng Nam Cung Phi Yến cũng ở trong đó.
Nhưng nhìn không khí im ắng xung quanh, nếu bọn họ thật sự ở trong đó chỉ sợ cũng đã bị người quản chế.
Trong lòng tôi càng thêm nôn nóng, mà những người này chỉ ra xem xét một hồi tự nhiên là không thu hoạch được gì. Lúc này sau khi Phá Tự Quyết nổ mạnh cũng không lưu lại dấu vết gì, bọn họ nhìn nửa ngày cũng không phát hiện còn đang nghi hoặc muốn lui về, bỗng nhiên từ phía bên trong tòa nhà lại đi ra một người, phất tay kêu những người này đứng lại, sau đó ngẩng đầu lên đánh giá chung quanh.
Tôi vừa nhìn thấy người này nhất thời giận sôi máu. Bởi vì người này mặc một tấm áo choàng màu đen đỏ, tóc dài buộc ở sau đầu, bộ dạng vênh váo tự đắc để người ta nhìn thấy liền sinh ra cảm giác chán ghét, hơn nữa còn là người tôi biết đã lâu.
Y Thắng!
Cái tên này đã biến mất một đoạn thời gian dài, thì ra là trốn ở sau màn cấu kết cùng với Long lão đại âm thầm xuống tay với chúng tôi. Tôi còn đang nói làm sao lâu vậy rồi mà không còn tin tức của tên này, còn tưởng rằng cái tên này bỏ ác hướng thiện rồi.
Hắn ta đứng ở nơi đó ngửa mặt lên trời nhìn nhìn, lại đánh giá xung quanh một phen, hình như trên mặt lộ ra ý cười tà tà, bỗng nhiên phân phó những người đó vài câu. Những người đó lại rất nghe lời, một đám cắm đầu chạy vào trong tòa nhà. Vì thế cũng chỉ chừa lại một mình Y Thắng đứng ở nơi đó.
Trong lòng tôi không khỏi vừa động, tên này này đã giao thủ với tôi mấy lần, đối với những chiêu số của tôi hẳn là rất quen thuộc, vừa rồi cái Phá Tự Quyết kia hắn ta đã gặp qua nhiều lần, chẳng lẽ từ những hồng mang tiêu tán vừa rồi cùng với âm thanh nổ mạnh kia mà tên này đã đoán được tôi ở chỗ này sao.
Ý niệm trong lòng tôi quay nhanh nhưng tôi vẫn không nhúc nhích, chỉ thấy Y Thắng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn như có ý tựa như vô tình nhìn thoáng qua bên chỗ tôi, sau đó cầm quần áo phất lên lại không chút hoang mang ngồi ở trước bậc thang tòa nhà.
Cái tên đáng chết này là đang cố ý để cho tôi thấy hắn ta ngồi ở nơi đó chờ tôi hay sao?
Bây giờ tôi nên làm như thế nào đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận