Cấm Kỵ Sư

Chương 428: Khu vực bí mật của Hồ cốc

Ẩn ý trong lời của Yến phu nhân là muốn đuổi Nam Cung Phi Yến ra khỏi Hồ cốc.
Tôi không khỏi ngạc nhiên, nhưng cũng không thể thốt nên lời. Nhìn thấy Nam Phi Yến chậm rãi ngẩng đầu, mặt đầy đau thương:
- Mẹ, mẹ thật sự định đuổi con đi?
Người Yến phu nhân khẽ nhúc nhích, quay đầu lại nhìn Nam Cung Phi Yến, trong mắt hình như có chút không đành lòng, nhưng vẫn khăng khăng gật đầu:
- Ta không phải đuổi con đi, là do lòng con chưa định, duyên chưa hết thì ở lại đây làm gì? Con cho rằng... tu đạo, dễ dàng như con nghĩ sao? Nếu không thể tháo gỡ khúc mắc của chính mình, cho dù tâm nguyện có thành toại, cũng là vô ích. Mẹ... mẹ cũng không muốn nhìn con lạc lối. Vẫn là nghe lời mẹ mà đi đi. Nếu một ngày nào đó, con có thể ngộ ra đạo lý chân chính của tu đạo thì trở về cũng không muộn. Con yên tâm, dòng chảy đang chảy trong cơ thể con, chung quy cũng là huyết mạch của Thiên Hồ chín đuôi.
Huyết mạch của Thiên Hồ chín đuôi?
Tôi hơi sững sờ, làm sao tôi nhớ được xưa kia Yến phu nhân bảo rằng Nam Cung Phi Yến là nhặt được giống như Tiệp Dư, làm sao lại trở thành huyết thống của Thiên Hồ chín đuôi?
Tôi ngây người nhìn họ và thấy Nam Cung Phi Yến đang lắng nghe Yến phi nhân. Sau một hồi im lặng, Yến phu nhân lại lắc đầu thở dài, ngẩng đầu lên nói với tôi:
- Hàn công tử, nếu ta không nhầm thì cậu có thể vào, hẳn là A La đã giúp cậu?
Tôi giật mình:
- À ừm, dù sao cũng là một cô gái đưa tôi đến đây...
Lòng tôi thầm ngạc nhiên, làm sao bà ấy biết A La đã giúp tôi?
Yến phu nhân mỉm cười và nói:
- A La trái lại rất có lòng, chẳng qua con bé có thể tìm ra điểm yếu của Hồ cốc đại trận, thật ngoài dự đoán của ta, nhưng đây là… Cửu Gia, có chuyện gì thì cứ lại đây nói, đừng có trốn ở đó nữa, là người trong nhà không cần ngại.
Bà ấy đột nhiên gọi Cửu Gia, sau đó thấy ông già với bộ râu trắng phơ, Hồ Cửu Gia, từ sau một cái cây vòng đến, khà khà cười:
- Làm phu nhân chê cười, đúng lúc tôi đi ngang qua, ha ha, đi ngang qua, tôi không nghe được gì hết, cũng không thấy gì hết...
- Ha ha, Cửu Gia thật là thú vị. Trong những ngày qua, Cửu Gia đã vất vả rồi, tôi vô cùng cảm kích
- Đâu có đâu có, Tam Gia đã bảo tôi đến giúp, tôi tất nhiên không thể chối từ. Chúng ta có chuyện gì cũng nên từ từ nói, nhưng con bé Yến này, bà thực sự muốn nó rời khỏi Hồ cốc sao?
- Hầy, không phải tôi hoàn toàn muốn để con bé đi, mà là nó không thể ở lại được nữa, Cửu Gia, có một số chuyện ông cũng hiểu đấy, chúng ta đừng nhiều lời nữa. Mai sau ta hy vọng ông hãy chăm sóc con bé tử tế.
Hồ Cửu Gia gật đầu lia lịa:
- Ừ, nhất định là vậy, nhưng mà bà thực sự để cô bé đi như thế này? Cái đó. Yến phu nhân...
Lão già vừa nói đến đây thì Yến phu nhân đột ngột cắt ngang lời của lão:
- Cửu Gia không cần phải nói thêm, trong lòng ông với tôi đều hiểu rõ, tôi lẽ ra phải đi bế quan. Đại trận thượng coi giữ núi có chỗ sai sót, thảo luận canh phòng nghiêm ngặt mới là...
Giọng nói của bà ấy càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng bà biến mất trước mặt tôi một cách lặng lẽ.
Cái này, bà ấy đã đi rồi sao?
Sau khi bọn họ nói chuyện hồi lâu, tôi vẫn chẳng hiểu ra sao, cúi đầu nhìn Nam Cung Phi Yến, nét mặt chị đầy thê lương, cắn chặt môi, Hồ Cửu Gia chắp hai tay sau lưng đứng bên cạnh, cũng lắc đầu ngao ngán.
Tôi bứt rứt không chịu nổi, bước tới kéo Nam Cung Phi Yến lên và nói:
- Chị, nếu Hồ cốc đã đối xử như thế với chị, chúng ta cứ rời khỏi đây là được. Mặc kệ có uất ức gì, có nỗi khổ tâm gì, cứ cùng em quay về rồi hẵng nói.
Chị ấy lắc đầu liên tục:
- Không, không phải, em không hiểu, em không hiểu đâu, chị, chị...
Tôi một tay kéo cô ấy dậy:
- Không cần nói gì cả, em biết chị đã chịu uất ức, nhưng nếu bây giờ không muốn nói với em thì thôi. Bất cứ lúc nào chị muốn, hãy nói cho em biết. Bây giờ, chúng ta đi trước đi.
Hồ Cửu Gia bước tới bảo:
- Cũng tốt, bé Yến này, cục diện hiện giờ con nên rời Hồ cốc một thời gian trước đã, suy nghĩ đàng hoàng, đợi đến khi thông suốt rồi hẵng quay lại.
Nam Cung Phi Yến không ngừng lắc đầu, nghẹn ngào lên tiếng:
- Con không đi, con không muốn đi, đây là nhà của con, con không đi đâu hết...
Hồ Cửu Gia thở dài:
- Con bé ngốc, đây đương nhiên là nhà của con, nhưng mà từ sau khi Yến phu nhân rời đi, trọng trách con phải gánh trên vai là cả bộ tộc Thiên Hồ, cho nên khi số mệnh muốn con rời đi, con không thể phản kháng, cũng không thể tùy ý theo tính khí của bản thân.
Càng nghe tôi càng sốt ruột, không khỏi nắm chặt tay:
- Mấy người, rốt cuộc mấy người đang nói cái quái gì thế, số phận gì, trách nhiệm gì? Yến phu nhân rời đi rồi, có ý gì hả?
Hồ Cửu Thiên nhìn Nam Cung Phi Yến, muốn nói rồi lại thôi, Nam Cung Phi Yến chợt lau những giọt nước mắt, nghiến chặt răng, lôi tay tôi:
- Được, con rời khỏi đây, Tiểu Thiên, chúng ta đi.
Chị nói rồi đột nhiên dùng sức, tôi không kiềm được mà bay vút lên cao, tôi bị chị ấy kéo bay lên trời, lướt qua sơn cốc ở bên dưới, tốc độ nhanh đến kinh ngạc, chỉ trong nháy mắt đã tới phía trước màn sương mù, giáp ranh của Hồ cốc.
Hồ cốc vào lúc này đang bao bọc bởi một lớp sương mờ mờ ảo ảo, trải dài trong dãy núi ngang dọc có vô số linh khí trời đất lúc ẩn lúc hiện. Một bên chóp núi phía xa có một nguồn linh khí vô cùng mãnh liệt xuyên lên bầu trời. Giữa không trung, nơi linh khí tụ hội có một kết giới đảo ngược, sương mù hư ảo bao phủ toàn bộ Hồ cốc.
Nam Cung Phi Yến lôi tôi đến chỗ này, chỉ thấy linh khí nồng đậm cũng như sương mù cuồn cuộn dày đặc, lòng tôi thầm kinh ngạc khi biết rằng đây chính là ranh giới đại trận canh giữ núi của Hồ cốc.
Nam Cung Phi Yến chợt đưa tay chỉ về phía trước, miệng quát khẽ “Mở!”
Tiếng nói vừa dứt, ngay lập tức thấy một vùng hào quang chói lóa, một đường sáng màu trắng chiếu ra từ ngón tay của chị ấy, rơi vào trong sương mù như đánh vào vật thật, gây chấn động ầm ĩ, thoáng chốc trời rung núi chuyển, sương mù quay cuồng nghẹt trời.
Tôi vốn tưởng Nam Cung Phi Yến sẽ đưa tôi ra khỏi Hồ cốc, không ngờ rằng chị ấy lại mạnh mẽ ra tay phá trận. Trong lòng kinh hãi nhìn sương mù cuồn cuộn trước mặt, hàng loại tia sáng chiếu lên, trong nháy mắt, sương mù nhanh chóng tản ra, thấp thoáng hiện ra sơn môn của một ngôi đền.
- Đây, đây là nơi nào?
Tôi kinh ngạc lên tiếng hỏi, xem ra đây không phải cửa ra vào núi.
Nam Cung Phi Yến ra hiệu bảo tôi đừng lên tiếng, khẩn trương kéo tay tôi, nhanh chóng bay vào trong sương mù.
Người chúng tôi xuyên qua lớp sương, không thể nhìn thấy gì trước mắt. Nhưng chỉ trong giây lát đã ra khỏi màn sương. Nam Cung Phi Yến kéo tôi lên không trung, nhìn về phía trước, tôi không khỏi kinh ngạc mà suýt xuống mất.
Ngay trước mặt chúng tôi là một ngọn núi cao dựng đứng hàng trăm mét, lại nhẹ tựa lông hồng mà lơ lửng giữa không trung, mấy chóp mái lầu các ẩn ẩn hiện hiện trên đỉnh núi. Giữa sơn cốc có vài khe suối trong vắt chảy róc rách, từng lùm tre, từng hành trúc đung đưa theo làn gió điểm xuyết cho cảnh núi non. Một vài con hươu tiên và vượn trắng đang chạy nhảy trên núi. Trên không trung thấp thoáng đàn hạc bay lượn theo từng đợt, vô số loài kỳ hoa dị thảo khắp núi tranh nhau khoe sắc, những gợn mây mờ bao quanh đỉnh núi. Chốn thần tiên là đây chứ ở đâu nữa!
- Đây là nơi nào vậy chị?
Ta không thể kìm lòng mà thốt lên, Nam Cung Phi Yến lắc đầu bảo:
- Trước hết em đừng hỏi nhiều thế, đợi lát nữa chị tự nói với em sau.
Vừa nói chị vừa đưa tôi bay càng lúc càng cao, mây trôi trước mặt càng lúc càng đặc, đi xuyên qua những áng mây, trong chốc lát đã bay tới đỉnh núi cao trên bầu trời.
Bất chợt hai mắt của tôi sáng tỏ thông suốt mở ra, mây mù dần tiêu tan, cảm giác được chân đã chạm xuống mặt đất, quay đầu nhìn lại, bọn tôi đã ở đến bên sườn của ngọn núi, đứng sừng sững phía trước mặt là một tòa đại điện cổ sơ, hùng vĩ.
Đại điện mái cong bốn góc được lợp ngói lưu ly, cổ hương cổ sắc, vừa trang nghiêm mà vừa uy nghi, phía trên có điểm một vài ký tự to lớn thếp vàng.
"Tam Thanh Phúc Địa"
Trời đất ơi! Tam Thanh Phúc địa?
Tôi kinh ngạc tột độ, không thể hiểu tại sao, trò đùa gì thế này, đây là, chị ấy đưa tôi đi đến nơi nào rồi?
Nam Cung Phi Yến lại không quan tâm nhiều đến thế, dường như chị rất quen thuộc với nơi này, lôi tay tôi chạy vào trong.
Bên trong mở ra một số điện sảnh, một trong số đó là tráng lệ nhất. Bước vào điện có thể thấy đại điện cả rộng cả dài là cả trăm mét, vô cùng rộng lớn, trong điện có thờ ba vị tam thanh: Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn, trong đó có một tấm bảng nền đen chữ vàng, trên bảng khắc ba chữ "Ngọc Thanh Điện"
Nhìn Nam Cung Phi Yến rảo bước đến bên dưới tấm bảng, thắp hương, trang trọng hành lễ ba vị tam thanh, sau đó chắp tay im lặng cầu nguyện một lúc, rồi đột ngột vươn tay lấy viên ngọc Như Ý trong tay Linh Bảo Thiên Tôn xuống.
Tôi đang ngơ ngác thì chị lại vội vàng kéo tôi lách mình ra khỏi sảnh, đôi mắt tràn ngập nét cười ranh mãnh, nói với tôi:
- Đi thôi, lần này chúng ta về được rồi, hừ, để bà ấy đuổi chị đi, lần này chị không làm ầm ĩ một phen thì thật không được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận