Cấm Kỵ Sư

Chương 484: Đại Niết bàn

Trong khoảng không bất tận, hình như tôi đã hóa thành một quả trứng được bọc trong sắc máu vô tận, và tôi có thể cảm nhận rõ ràng điều đó. Cảnh tượng hỗn tạp xung quanh đột ngột xoay chuyển tôi càng lúc càng nhanh, cùng lúc đó, vô số bóng người lúc ẩn lúc hiện trong sắc máu.
Nhưng tôi đã bỏ qua cảnh tượng kinh hoàng này mà hoàn toàn đắm chìm vào cảnh giới của Thiên thư cổ họa. Mọi thứ, cứ như đã quay về thuở ban đầu, khi tôi vẫn chỉ là một thằng bé ngu ngơ chẳng biết cái gì.
Trời và đất thoáng chốc xuất hiện trong thức hải của tôi, lúc này tôi nhảy ra khỏi cái thế giới này, trước mắt liền rộng mở sáng tỏ. Nhưng nhìn thế giới mờ mịt đầy hoang tàn, tôi lại dịch chuyển đến Thiên Hỏa cốc và chỉ thấy bốn bề đều là lửa, sơn cốc đã sụp đổ, rất nhiều người, rất nhiều người từ xa xông đến, bầu trời lượn lờ khói lửa, và mặt đất là một cõi đã chết. Hoàn toàn chỉ là khung cảnh sau khi tai kiếp qua đi.
Tôi vô cùng kinh hoàng, vừa rồi chính mình đã rơi vào cảnh giới của Thiên thư cổ họa. Làm thế nào, lại nhảy ra ngoài?
Cảnh tượng trước mắt là thực hay là ảo ảnh?
Hỏa long cuồng bạo đầy thú tính đi đâu mất rồi?
Vào thời điểm này, tôi cảm thấy mình như đang đi trên không, lại như đã hóa thành một cơn gió, phiêu bạt trong thế giới vô tận này, mọi thứ trước mắt làm tôi kinh ngạc, hình như tôi thấy được nơi sâu thẳm của dãy núi Miêu Cương, từng làng trại bị ngọn lửa thiêu rụi, từng hộ gia đình phải rời bỏ nhà cửa, ruộng vườn, đồi núi, suối Thanh Tuyền, đều là một đống ngổn ngang, đổ nát.
Người người khóc ngất, nhìn lên trời cao đầy bất lực, cứ như đang kể với đất trời về nỗi gian khổ, thỉnh cầu công đạo, nhưng con người nhỏ bé như con kiến giữa thế giới mênh mông bát ngát này, bao giờ họ có đủ khả năng làm Thiên Đạo thương xót đây?
Thiên Địa bất nhân, vạn vật chúng sinh cũng toàn là chó cỏ thôi!
Lồng ngực tôi lại bốc lên máu nóng hổi, bất thình lình, những cảnh vật trước mắt lại thay đổi, có vẻ như tôi đã trở lại Thiên Hỏa cốc. Giữa không trung, có một đám huyết cầu lơ lửng, sự sống chung quanh hóa thành sóng gợn, đang từng đợt tràn vào huyết cầu.
Tôi khó hiểu nhìn huyết cầu, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng lúc này, một sức mạnh cực lớn bất ngờ đẩy tôi vào huyết cầu. Trước khi kịp phản ứng, tôi đã cảm thấy cảnh vật phía trước lại biết đổi ngay tức thì, bỗng chốc, nó đã là một màu máu.
Tôi hét lên trong vô thức, nhưng căn bản không phát ra âm thanh nào. Máu xung quanh tôi bỗng đặc lại vào lúc này, ngay lập tức bao trùm lấy tôi. Đầu tôi dâng lên một cơn mơ hồ, liên tục vùng vẫy theo bản năng, nhưng vốn không thể cử động được. Ngay lúc trong tim đang hoảng loạn, một tiếng nói lớn bất ngờ vang bên tai.
- Đừng di chuyển!
Giọng nói này là của ông nội, lòng tôi liền trấn tĩnh, và có vẻ tôi đã hiểu ra điều gì đó.
Lẽ ra tôi phải quay lại thế giới kỳ diệu đó một lần nữa. Huyết Ngọc Ban Chỉ đang sử dụng năng lực của nó cùng tinh huyết của tổ tiên Hàn gia đang định hình lại cơ thể tôi!
Lúc này tôi như bị mắc kẹt trong biển máu hỗn loạn, vô số năng lượng thuần túy không ngừng tập trung quanh tôi, tụ hợp, biến hóa ra muôn hình vạn trạng, đồng thời, càng nhiều hình ảnh lộn xộn tràn vào não thức của tôi. Tôi cảm thấy mình vô tri vô giác, ý thức đã dần mờ nhạt, cứ như thể, tôi đã trở lại cơ thể của mẹ và trải qua quá trình thai nghén một lần nữa.
Dần dần, dường như tôi đã cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể, bắt đầu từ thân thô, tiếp theo là tay chân, tứ chi, từng centimet, từng centimet, sinh trưởng một cách thong thả...
Giờ phút này, lòng tôi là một khoảng tĩnh mịch, tôi buông bỏ hoàn toàn mọi ý thức, chỉ coi mình như hạt bụi nhỏ bé trong vũ trụ, nghe nó, mặc nó, hình thái tự nhiên của vạn vật không hơn không kém.
Đạo pháp tự nhiên, trời đất có độ.
Không biết đã trôi qua bao lâu, thời gian như đã ngưng đọng vào giờ phút này, nhưng lại giống như đã trôi qua ngàn năm, ý thức cũng trở nên sáng tỏ.
Tôi chậm chạp mở mắt, cảm thấy như có một âm thanh đang reo hò trong cơ thể, tôi giật mình đứng dậy, nhìn xuống bản thân mình, trên người như trán một lớp máu, trần như nhộng, như thể tôi vừa được sinh ra từ cơ thể mẹ, nhưng khi ánh mắt chạm đến trước ngực của mình, tôi liền kinh hãi.
Lồng ngực hoàn toàn trống rỗng, chỉ có vài đốm sáng màu trắng bạc, không ngừng quanh quẩn trong đó, cùng lúc đó một hơi thở mát mẻ quen thuộc cũng từ lồng ngực truyền ra.
Đây, đây sẽ không là mấy trái Thanh minh chức?
- Còn cách điểm cuối một bước nữa thôi.
Giọng ông nội vang lên, tôi nhìn lên thì thấy vô số cảnh tượng trước mắt đã ít đi rất nhiều, mặc dù sắc máu vẫn đầy trời nhưng lúc này đã cách xa tôi hơn chút, cảm giác bức bối khôn cùng cũng đã có biến mất rồi.
Tôi ngây người quan sát mọi thứ, tập trung lục lọi trong não thức, ngẩng mặt hơi thất vọng nói với ông nội:
- Ông nội, Cấm pháp tầng ba, có vẻ như cháu vẫn chưa lĩnh hội được.
Ông nội bật cười:
- Đừng vội, đừng vội, rất nhiều ký ức về tổ tiên của Hàn gia đã được dung nhập vào thức hải của cháu. Thứ cháu cần chỉ là thời gian để sắp xếp lại những ký ức lộn xộn này. Tất nhiên, một số ký ức có thể mãi mãi sẽ không xuất hiện, bởi vì nó chỉ là sự tổng hợp từ rất nhiều mảnh vụn. Muốn chọn cái hữu ích từ nhiều mảnh kí ức cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, nhưng nó cũng tốt cho cháu, nếu không, một đống ký ức rõ nét kia sẽ dồn vào thức hải của cháu và cháu sẽ tan vỡ.
Tôi đã rõ hơn một ít, gật đầu đáp:
- Điều này có nghĩa là nếu một ngọn núi Kim Sơn bất ngờ từ trên trời rơi xuống, cháu sẽ bị đè chết ngay và luôn, nhưng bây giờ cháu được ban cho một bãi cát với vàng được chôn khắp, có tìm được hay không, tìm được bao nhiêu thì phụ thuộc vào sự cố gắng của chính cháu.
- Đúng thế, chính là ý này.
- Nhưng mà ông nội, ông vừa nói tinh huyết của tổ tiên Hàn gia nhiều đến thế, đủ để giúp cháu đột phá tầng ba, đạt tới cảnh giới tối cao, phá bỏ ràng buộc sinh tử...
- Ha ha ha ha…
Ông nội lại bật cười, trong ánh mắt đầy vẻ sâu xa:
- Thằng nhóc ngớ ngẩn, hiện tại cháu đã đạt đến cảnh giới cao nhất, nhưng vẫn còn thiếu công pháp vận dụng mà thôi.
Tôi chợt nhận ra:
- À, giống như cháu đã có được công lực của trăm năm, nhưng không biết cách sử dụng nó. Chỉ cần cháu lĩnh ngộ được những điều trong các mảnh ký ức và tìm được thông tin của công pháp của tầng thứ ba, cháu sẽ có thể trở thành người đầu tiên đạt đến cảnh giới tối cao một cách chính thức.
Ông nội mỉm cười gật đầu:
- Cháu hiểu rồi, cháu đã hiểu rồi đấy, cháu trai à, cơ nghiệp Hàn gia sẽ còn mãi. Dù chặng đường gập ghềnh, lắm chông gai, gian nan chất chồng nhưng chúng ta chưa bao giờ hối hận. Hãy nhớ rằng, chớ để ngày hôm nay che mờ mắt cháu, chớ để đất ngăn trở đường đi của cháy, ông nội tin rằng cháu sẽ làm được...
Sau khi ông nội nói hết những lời này thì bóng dáng ông bỗng trở nên mờ đi, tôi kinh hãi kêu lên:
- Ông nội, ông sao thế ông ơi...
- Ha ha ha, cháu trai, ông đi đây. Huyết Ngọc Ban Chỉ này thực ra chính là mộ phần của truyền nhân qua nhiều thế hệ của Hàn gia. Bây giờ ông nội về ngay.
Bóng hình của ông đã dần tan biến, tôi vội la lên:
- Nhưng ông ơi, linh hồn bất diệt có thể tái nhập luân hồi và bắt đầu lại mà, nếu như ông trở về nơi này sẽ vĩnh viễn ở lại đây, không thể chuyển kiếp được đâu ạ....
- Sống là người Hàn gia, chết là ma Hàn gia. Chỉ khi thuộc về nơi này mới đạt được sự bất diệt vĩnh hằng. Nếu không tin thì cháu xem, cha cháu cũng ở đây...
Ngay khi ông nội dứt lười, cả người đã bay vèo một cái một cái bóng mờ nhạt, liền hóa thành một cái bóng mờ nhạt hòa vào sắc máu thấu trời.
Vào lúc này, sắc máu thiên không cuồn cuộn, khuôn mặt của ông nội lại hiện lên, bên cạnh ông, một bóng người khác chậm rãi xuất hiện, nét mặt cũng dần trở nên rõ ràng, là cha!
- Ối…
Lòng tôi kích động, vô thức bước một bước, nhưng lại không biết nói gì, thấy cha chậm rãi gật đầu, trên mặt mang theo nét cười, chợt lên tiếng:
- Con trai, cuối cùng con cũng trưởng thành rồi, cha rất vui mừng. Những lời vừa rồi của ông nội con, con phải nhớ kỹ trong tâm. Kỳ thật cha luôn giấu diếm một chuyện, lúc trước cha tình cờ đột phá tầng thứ ba, chỉ là khi chạm đến ngưỡng cửa cha đã cố gắng sử dụng Cấm pháp trong đó để tháo gỡ lời nguyền của Hàn gia, giải mệnh cho ông nội con, nhưng cuối cùng là cảnh giới chưa tới, cha chỉ đành dùng chính mạng sống của mình để chuyển đổi, và rốt cuộc vẫn không tháo gỡ được lời nguyền. Cho nên, con phải nhớ lời giải của lời nguyền Hàn gia nằm ở tầng thứ 3. Trong hàng trăm năm qua, Hàn gia không hoàn toàn chịu nguyền rủa mà là chưa ai tu luyện được đến cảnh giới tầng thứ ba mới dẫn đến chết yểu, nhưng trên thực tế cũng coi như một loại lời nguyền. Đáng tiếc, mặc dù đạo lý rất đơn giản, nhưng cha không nhận ra điểm mấu chốt cho đến khi đến thế giới này.
- Giờ đây, rốt cuộc con cũng tới chỗ này, cha mới có cơ hội nói với con những lời này, con đường sau này con phải bước tiếp, vì Hàn gia, và cũng vì sinh linh thiên hạ.
Tôi không kiềm được mà gật đầu đầy kích động, luôn miệng nói:
- Con nhớ rồi, con nhớ rồi...
Ông nội đột nhiên lên tiếng:
- Được rồi, thời gian không còn bao lâu nữa, Hàn Thanh Thiên, nhớ rõ cháu ở đây đã hứa hẹn với tổ tiên Hàn gia. Đừng khiến chúng ta thất vọng, đi thôi!
Có một luồng năng lượng xoay tròn cực nhanh trên lồng ngực, đưa cơ thể tôi từ từ bay lên không, tôi hoàn toàn thân bất do kỷ, bay càng lúc càng cao, chỉ trơ mắt nhìn như thế ông nội và cha càng ngày càng cách xa tôi...
- A…
Tôi hét lên, đầu ong ong một hồi rồi bất tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận