Cấm Kỵ Sư
Chương 433: Mặt khác của sự thật
Thường Khánh cho rằng muốn nói lên gốc rễ thì phải bắt đầu từ hai trăm năm trước. Lúc đó, gia đình hắn tránh tai họa trong hang, vốn không có tai nạn xảy ra, cũng chưa từng làm hại ai, suốt ngày dè dặt lo lắng, cẩn trọng đề phòng.
Hai trăm năm trước, đạo hạnh của Thường Khánh mới hơn hai trăm năm, thậm chí còn chưa thể biến thành người, ngày ngày vô ưu vô lự chơi đùa trong động, tuy rằng không thể tùy ý ra ngoài, nhưng có cha và anh trai chăm sóc, ngày tháng qua đi cũng vô cùng thoải mái.
Chỉ là về sau có một ngày nọ, một thầy phong thủy gì đó ăn no rửng mỡ lại chạy đến kiếm chuyện, hơn nữa còn bày binh bố trận ngoài hang động, la hét phản đối vì dân trừ hại, thay trời hành đạo.
Vào thời điểm ấy, ngay từ đầu, những người trong bộ tộc của Thường Khánh không hề biết chuyện gì đang xảy ra, họ chỉ nghe thấy thiên lôi đánh đùng đùng, kinh thiên động địa tưởng là thiên kiếp sắp tới, nhất thời hoảng loạn, bèn rời khỏi hang động ẩn núp chạy ra ngoài, nhưng chỉ khi đi ra ngoài mới phát hiện thì ra là một lão già thối tha đang thi triển thiên lôi pháp. Ngay lúc đó vì quá tức giận nên người người trong nhà đều đồng loạt ra tay, đánh lão già một trận nhừ tử làm lão vắt giò lên cổ mà chạy, bên cạnh đó còn thu giữ một tấm gương thi triển thiên lôi pháp của hắn.
Rắn tộc đánh nhau với con người theo một cách kỳ diệu nào đó lại vô tình có được một bảo bối, không khỏi mừng rỡ. Ngay sau đó cha của Thường Khánh liền đưa người trong tộc mình trở về hang động. Sau khi mày mò tìm hiểu một phen thì khám phá ra được, bảo vật này rất có khả năng là kỳ bảo thượng cổ, Gương Luân Hồi.
Đạo hạnh của Thường Khánh vào thời điểm đó còn rất nông cạn, hắn cũng không thể can thiệp vào việc gia đình, nhưng cha của Thường Khánh-Thường Bính Thần lại có công lực cao thâm, đạo hạnh hơn hai ngàn năm, mà còn đã vượt qua khỏi một đợt thiên kiếp. Chính là vua của muôn yêu quỷ, thật không thể coi thường.
Vào lúc ấy ông nhận ra bảo vật này, liền nhận định rằng nó có thể giúp mọi người chống lại thiên kiếp. Lũ xà yêu tất nhiên rất hân hoan, nhảy nhót tung tăng. Thế là từng người sôi nổi theo chỉ dẫn của Thường Bính Thần, chăm chỉ luyện tập, chỉ đợi ngày thiên kiếp giáng xuống, dựa vào bảo gương, có thể sống sót sau thiên kiếp một cách an toàn.
Nhưng không ngờ trong lúc này, lão thầy phong thủy Gia Cát chết dẫm đó lại xuất hiện và chọn một ngày thiên kiếp nhỏ giáng xuống. Lão mượn oai lực của trời đất để thi pháp, uy lực của lão lớn gấp vô số lần, còn rút thiên lôi xuống đánh vào xà tộc trong động phủ.
Xà tộc ngay lập tức xông ra nghênh chiến, nhưng trước mặt thiên lôi, nhất là trước sức mạnh thiên lôi của thiên kiếp nhỏ, lại đỡ không nổi một đòn. Mặc dù Thường Bính Thần đã có chuẩn bị từ lâu, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại không tài nào sử dụng được chiếc gương đó, thế cho nên nhiều thành viên trong bộ tộc bị đánh chết trong đợt thiên kiếp ấy. Cuối cùng, Thường Bính Thần vô cùng tức giận hiện ra nguyên hình, đuôi quất bay lão già Gia Cát, sau đó phóng ra màn sương đen che kín dấu vết khiến thiên lôi không tìm được nơi để trút giận mới từ từ tan biến.
Trong trận chiến này, tộc rắn bị tổn thất nặng nề, anh em chú bác của Thường Khánh thiệt mạng không ít, Thường Bính Thần nổi giận đùng đùng muốn liều mạng với lão già Gia Cát, nhưng đã được khuyên răn, vì thiên kiếp trước mắt đang đến gần không thích hợp để xuất hiện. Nếu ông ấy thật sự dùng mọi cách để liều mạng thế nào cũng sẽ dẫn thiên kiếp đến trước ngày hạn, làm không khéo lại thành họa sát thân.
Sau cùng, Thường Bính Thần không còn cách nào khác đành phải dẫn mọi người tiếp tục ở trong hang động nghiên cứu tấm bảo gương, hy vọng trước khi thiên đạo ập xuống, sẽ có thể sử dụng nó để tránh tai họa chết chóc.
Họ vốn tưởng rằng ông lão Gia Cát đó chắc hẳn đã bị một đuôi quật chết rồi, nhưng ai ngờ lão chẳng những chưa chết mà còn ra sức hạ quyết tâm mời một cao nhân về từ sư môn đến, lập một phong thủy đại trận bên ngoài động muốn chiếm tận diệt tuyệt cả nhà Thường Khánh.
Khi ấy, lão già Gia Cát đã mời đến một vị cao nhân còn mang theo một cái quan tài, đồng thời nổi gió lên, bảo rằng lần này phải hủy diệt hết hang ổ của rắn.
Lúc Thường Khánh kể đến đây thì tôi đã ngăn hắn lại và hỏi:
- Tôi nói này... Thường huynh đệ, những điều mà anh đang nói đến, mặc dù có góc nhìn khác nhau và cách kể cũng không giống nhau, nhưng đến chỗ này thì lại giống với lời của lão quỷ, tôi biết rằng về sau lão quỷ đã tự mình ngủ trong quan tài, dùng sinh mệnh của lão để mở ra đại trận, cuối cùng kéo đến đại thiên kiếp, đúng không?
Thường Khánh nhướng con mắt:
- Ai là huynh đệ với mày, mày gọi tao là ông nội, tao còn chê mày nhỏ.
Hửm, tôi thở không ra hơi thiếu chút nữa là chết nghẹn. Thằng này độc địa quá. Tôi cười ha hả đáp lại:
- Đừng giả vờ là đại bối nữa. Nói thế này cho gần, Nam Cung Phi Yến là chị của anh, cũng là chị của tôi. Từ đây xét về quan hệ, hai chúng ta là cùng vai phải lứa nhưng nếu tính từ chỗ khác, thì Long bà bà của quán trọ Hoàng Tuyền ở m phủ là sư phụ của tôi, lão bà đến mấy vạn năm tu vi, đừng nói là ngươi, ngay cả cha ngươi nhìn thấy Long bà bà cũng phải quỳ xuống gọi một tiếng thái tổ lão thái thái, he he, nếu muốn tính như thế thì tôi không muốn anh làm cháu của tôi đâu...
Nhìn thấy vẻ mặt của Thường Khánh sắp thay đổi, Nam Cung Phi Yến vội giảng hòa:
- Được rồi, được rồi, hai người đừng không có chuyện gì lại cãi nhau được không? Có gì đáng cãi đâu, đều là em của chị, đều ngoan ngoãn nghe lời được chứ? Ai không thành khẩn, sau này không quan tâm nữa!
Tôi nhướng mắt không nói lời nào, sắc mặt của Thường Khánh có chút thay đổi, chung quy thì hắn vẫn là thành khẩn, hừ một tiếng nặng nề, trừng mắt với tôi, quay đầu đi, không nhìn tôi nữa.
Tôi không khỏi buồn cười. Tôi đã biết khuyết điểm của anh chàng này từ lâu rồi, người uy hiếp được hắn chính là Nam Cung Phi Yến. Chỉ cần Nam Cung Phi Yến bảo hắn đi về phía đông, anh ta tuyệt đối không đi về phía tây. Nam Cung Phi Yến nói quan tài hình tròn, hắn cũng phải nói giống với một chiếc đĩa bay...
Ơ, nói đến quan tài, tôi mới nhớ tới đề tài vừa rồi, tôi nháy mắt với Nam Cung Phi Yến, chị ấy đương nhiên hiểu được, thế là vừa cười vừa hỏi Thường Khánh:
- Thường đệ, em vừa nói là lão già Gia Cát mang đến một quan tài, sau đó thì thế nào?
Thường Khánh lúc này mới xoay lại và khịt mũi với tôi lần nữa mới nói:
- Lão già đó chính là hạng người mua danh trục lợi. Cái gì mà dùng chính mạng sống của mình để khai mở đại trận? Vớ vẩn. Trong quan tài đó là một pháp bảo đặc biệt. Khi đó, cha em đúng lúc luyện hóa gần hết bảo gương, đã căn bản có thể sử dụng tùy ý, nhưng mà không ngờ...
Hắn kể, lúc đó ông già Gia Cát mang người khiêng chiếc quan tài, trên danh nghĩa là muốn tộc rắn trả lại chiếc bảo gương, nếu tộc rắn không theo thì sẽ sống chết đánh nhau, chết rồi thì ngủ trong quan tài nếu chết. Thế là hai người giao nộp, gươm súng sẵn sàng, một lời bất hòa liền bắt đầu nổi chiến.
Lúc đó lão quỷ của Gia Cát không hề ra tay, thay vào đó là một vị cao nhân ra trận chiến, lúc đó người xà tộc hoàn toàn không biết người đó, cũng không để tâm đến chuyện đó. Nhưng người đó với Thường Bính Thần hoàn toàn ngang tài ngang sức. Đánh đến đất trời đảo lộn, cát đá bay mịt mù, chấn động lòng người.
Thường Bính Thần lúc đó trong lòng thầm kinh hãi, không biết người này rốt cuộc đến từ cái gì, cuối cùng đánh lâu không hồi kết, Thường Bính Thần không nhịn được nóng nảy, cuối cùng cũng sử dụng bảo gương, một tia sáng trắng chói qua, ngay lập tức buông thẳng xuống người này.
Gương m Dương kỳ bảo này, có câu nói rằng ánh sáng trắng thoáng qua là đường chết, ánh sáng đỏ thoáng qua là đường sống, lúc này Thường Bính Thần chính là muốn hạ đòn chí mạng, diệt trừ người này.
Nhưng sau khi ra đòn, Thường Bính Thần cũng thầm hối hận, bởi vì ngày thiên kiếp của ông ấy sắp đến rồi, trước đó tất nhiên khó mà sát sinh, thậm chí cũng không nên tranh đấu với người khác, nhưng ông cũng không có lựa chọn nào khác, chết cũng đành chịu.
Ông vốn tưởng rằng ngay khi hòa quang trắng lóe lên, người này thế nào cũng hét lên rồi ngã gục, hồn phách cắt đứt mà chết, nhưng lại không ngờ được người này đã chuẩn bị từ trước, ngay khi hào quang trắng của chiếc bảo gương trong tay Thường Bính Thần chói lên, người này liền xoay người, trong ranh giới giữa sống và chết, đã tránh được đòn một đòn chí mạng!
Thường Bính Thần sửng sốt, đồng thời cũng yên tâm một phần, đang bận lấy lại bảo gương thì ai mà biết đúng lúc này, lão già Gia Cát vỗ vỗ quan tài bên cạnh, hét lên một tiếng, thì thấy nắp quan tài bất thình lình bật ra, bên trong quan tài chợt bay ra một ánh hào quang màu vàng, thoáng chốc hóa thành một con phi đao, ông lão Gia Cát hét lên lần nữa, phi đao liền bay nhanh, bắn về phía bảo gương luân hồi của Thường Bính Thần.
Trong tích tắc, ánh sáng kim vàng vọt lên bầu trời, sấm gió nổi dậy mãnh liệt, bầu không khí vào giờ phút này đều ngưng đọng, bị thiêu cháy, phi đao mang theo một chuỗi dài màu vàng kim chói mắt, chém thẳng về phía gương luân hồi.
Thường Bính Thần lại bàng hoàng, ông nhìn thấy phi đao bay khí thế bay vun vút trong hào quang vàng kim không thể ngăn cản, liền quát to và vội thu hồi gương luân hồi nhưng lúc này đã quá muộn. Phi đao vàng kim đón đầu ánh sáng trắng, cả hai hòa vào nhau, chỉ thấy một vùng ánh sáng giống như mặt trời nổ tung, làm cho ánh mắt mọi người đều lóe rực.
Các tia sáng hòa vào nhau rất lâu mới tản ra, khi Trường Bính Thần lại nhìn thấy cảnh tượng trong trận rõ ràng, thấy gương luân hồi đã rơi xuống cõi phàm trần, mà phi đao kia cũng ảm đạm ánh sáng vàng, cuộn một vòng quanh bầu trời, lập tức bay trở về trong quan tài, ngay lập tức ánh sáng vàng thu lại rồi vụt tắt.
Thường Bính Thần liều mạng lấy lại bảo gương lâu hồi của Luân Hồi nhưng lại thấy chiếc bảo gương đã tan thành bụi, hình như nó đã chịu tổn thương nghiêm trọng, cũng khó có thể tái tạo lại như xưa, mà sau khi phi đao trở về, lão già Gia Cát không biết làm sao đột ngột hộc máu, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Thường Bính Thần cũng đã bị phản phệ, loạng choạng sắp ngã, ngay sau đó biết là không ổn, đúng lúc này thiên kiếp đến đột ngột kéo đến, Thường Bính Thần nóng lòng chạy thoát thân, mà thấy tấm Gương Luân Hồi đã trở thành món đồ tầm thường, ông hiểu rõ đạo lý “người mang ngọc lại bị mắc tội” thế là bất đắc dĩ phải giấu bảo gương luân hồi trong hang động, vội vàng mang người trong tộc gấp rút chạy trốn, trăm năm không về.
Về sau họ quay trở lại nơi này một lần nữa, mới nhận ra ông lão Gia Cát năm đó cũng chịu phản phệ của pháp bảo, đã chết từ lâu và được chôn cất gần đó. Nghe người ta nói rằng là để thay đổi phong thủy của vùng này mà trừ khử ảnh hưởng xấu của yêu khí.
Kết quả, Thường Khánh đã lớn lại trở thành người ăn no rửng mỡ đi gây sức ép lên lão già Gia Cát, mặc dù lão đã chết, cũng không để hồn phách lão yên.
Và mấy ngày trước, chiếc Gương Luân Hồi lại bị đánh mất một lần nữa, bị chủ trì Phúc Duyên Trai cướp đi, Thường Khánh rất không cam tâm bèn bức ép lão già Gia Cát nói hắn cách chế ngự chiếc Gương Luân Hồi.
Cũng chính là, chiếc phi đao vàng kim năm đó đã chém đứt Gương Luân Hồi
Nhưng mà lão giá Gia Cát lại một mực đánh chết cũng không nói, dù sao lão cũng đã chết từ lâu rồi, Thường Khánh đã tốn rất nhiều công sức, nhưng lại không làm gì được lão
Mấy ngày trước, Thường Khánh tình cờ phát hiện ra lão già Gia Cát đã bỏ trốn, càng thêm tức giận, bèn nhắn tin cầu cứu Nam Cung Phi Yến, muốn chị cùng mình tìm kiếm tung tích của lão Gia Cát, cho nên hôm nay Nam Cung Phi Yến mới đến đây để gặp hắn.
Nghe rõ tường tự nguyên nhân kết quả, lòng tôi bất giác kinh hãi tột độ, không ngờ được lão quỷ Gia Cát kia không hề nói thật, chỉ là phi đao kim quang lẫm liệt kia, làm sao tôi nghe có chút quen thuộc thế này?
Hai trăm năm trước, đạo hạnh của Thường Khánh mới hơn hai trăm năm, thậm chí còn chưa thể biến thành người, ngày ngày vô ưu vô lự chơi đùa trong động, tuy rằng không thể tùy ý ra ngoài, nhưng có cha và anh trai chăm sóc, ngày tháng qua đi cũng vô cùng thoải mái.
Chỉ là về sau có một ngày nọ, một thầy phong thủy gì đó ăn no rửng mỡ lại chạy đến kiếm chuyện, hơn nữa còn bày binh bố trận ngoài hang động, la hét phản đối vì dân trừ hại, thay trời hành đạo.
Vào thời điểm ấy, ngay từ đầu, những người trong bộ tộc của Thường Khánh không hề biết chuyện gì đang xảy ra, họ chỉ nghe thấy thiên lôi đánh đùng đùng, kinh thiên động địa tưởng là thiên kiếp sắp tới, nhất thời hoảng loạn, bèn rời khỏi hang động ẩn núp chạy ra ngoài, nhưng chỉ khi đi ra ngoài mới phát hiện thì ra là một lão già thối tha đang thi triển thiên lôi pháp. Ngay lúc đó vì quá tức giận nên người người trong nhà đều đồng loạt ra tay, đánh lão già một trận nhừ tử làm lão vắt giò lên cổ mà chạy, bên cạnh đó còn thu giữ một tấm gương thi triển thiên lôi pháp của hắn.
Rắn tộc đánh nhau với con người theo một cách kỳ diệu nào đó lại vô tình có được một bảo bối, không khỏi mừng rỡ. Ngay sau đó cha của Thường Khánh liền đưa người trong tộc mình trở về hang động. Sau khi mày mò tìm hiểu một phen thì khám phá ra được, bảo vật này rất có khả năng là kỳ bảo thượng cổ, Gương Luân Hồi.
Đạo hạnh của Thường Khánh vào thời điểm đó còn rất nông cạn, hắn cũng không thể can thiệp vào việc gia đình, nhưng cha của Thường Khánh-Thường Bính Thần lại có công lực cao thâm, đạo hạnh hơn hai ngàn năm, mà còn đã vượt qua khỏi một đợt thiên kiếp. Chính là vua của muôn yêu quỷ, thật không thể coi thường.
Vào lúc ấy ông nhận ra bảo vật này, liền nhận định rằng nó có thể giúp mọi người chống lại thiên kiếp. Lũ xà yêu tất nhiên rất hân hoan, nhảy nhót tung tăng. Thế là từng người sôi nổi theo chỉ dẫn của Thường Bính Thần, chăm chỉ luyện tập, chỉ đợi ngày thiên kiếp giáng xuống, dựa vào bảo gương, có thể sống sót sau thiên kiếp một cách an toàn.
Nhưng không ngờ trong lúc này, lão thầy phong thủy Gia Cát chết dẫm đó lại xuất hiện và chọn một ngày thiên kiếp nhỏ giáng xuống. Lão mượn oai lực của trời đất để thi pháp, uy lực của lão lớn gấp vô số lần, còn rút thiên lôi xuống đánh vào xà tộc trong động phủ.
Xà tộc ngay lập tức xông ra nghênh chiến, nhưng trước mặt thiên lôi, nhất là trước sức mạnh thiên lôi của thiên kiếp nhỏ, lại đỡ không nổi một đòn. Mặc dù Thường Bính Thần đã có chuẩn bị từ lâu, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại không tài nào sử dụng được chiếc gương đó, thế cho nên nhiều thành viên trong bộ tộc bị đánh chết trong đợt thiên kiếp ấy. Cuối cùng, Thường Bính Thần vô cùng tức giận hiện ra nguyên hình, đuôi quất bay lão già Gia Cát, sau đó phóng ra màn sương đen che kín dấu vết khiến thiên lôi không tìm được nơi để trút giận mới từ từ tan biến.
Trong trận chiến này, tộc rắn bị tổn thất nặng nề, anh em chú bác của Thường Khánh thiệt mạng không ít, Thường Bính Thần nổi giận đùng đùng muốn liều mạng với lão già Gia Cát, nhưng đã được khuyên răn, vì thiên kiếp trước mắt đang đến gần không thích hợp để xuất hiện. Nếu ông ấy thật sự dùng mọi cách để liều mạng thế nào cũng sẽ dẫn thiên kiếp đến trước ngày hạn, làm không khéo lại thành họa sát thân.
Sau cùng, Thường Bính Thần không còn cách nào khác đành phải dẫn mọi người tiếp tục ở trong hang động nghiên cứu tấm bảo gương, hy vọng trước khi thiên đạo ập xuống, sẽ có thể sử dụng nó để tránh tai họa chết chóc.
Họ vốn tưởng rằng ông lão Gia Cát đó chắc hẳn đã bị một đuôi quật chết rồi, nhưng ai ngờ lão chẳng những chưa chết mà còn ra sức hạ quyết tâm mời một cao nhân về từ sư môn đến, lập một phong thủy đại trận bên ngoài động muốn chiếm tận diệt tuyệt cả nhà Thường Khánh.
Khi ấy, lão già Gia Cát đã mời đến một vị cao nhân còn mang theo một cái quan tài, đồng thời nổi gió lên, bảo rằng lần này phải hủy diệt hết hang ổ của rắn.
Lúc Thường Khánh kể đến đây thì tôi đã ngăn hắn lại và hỏi:
- Tôi nói này... Thường huynh đệ, những điều mà anh đang nói đến, mặc dù có góc nhìn khác nhau và cách kể cũng không giống nhau, nhưng đến chỗ này thì lại giống với lời của lão quỷ, tôi biết rằng về sau lão quỷ đã tự mình ngủ trong quan tài, dùng sinh mệnh của lão để mở ra đại trận, cuối cùng kéo đến đại thiên kiếp, đúng không?
Thường Khánh nhướng con mắt:
- Ai là huynh đệ với mày, mày gọi tao là ông nội, tao còn chê mày nhỏ.
Hửm, tôi thở không ra hơi thiếu chút nữa là chết nghẹn. Thằng này độc địa quá. Tôi cười ha hả đáp lại:
- Đừng giả vờ là đại bối nữa. Nói thế này cho gần, Nam Cung Phi Yến là chị của anh, cũng là chị của tôi. Từ đây xét về quan hệ, hai chúng ta là cùng vai phải lứa nhưng nếu tính từ chỗ khác, thì Long bà bà của quán trọ Hoàng Tuyền ở m phủ là sư phụ của tôi, lão bà đến mấy vạn năm tu vi, đừng nói là ngươi, ngay cả cha ngươi nhìn thấy Long bà bà cũng phải quỳ xuống gọi một tiếng thái tổ lão thái thái, he he, nếu muốn tính như thế thì tôi không muốn anh làm cháu của tôi đâu...
Nhìn thấy vẻ mặt của Thường Khánh sắp thay đổi, Nam Cung Phi Yến vội giảng hòa:
- Được rồi, được rồi, hai người đừng không có chuyện gì lại cãi nhau được không? Có gì đáng cãi đâu, đều là em của chị, đều ngoan ngoãn nghe lời được chứ? Ai không thành khẩn, sau này không quan tâm nữa!
Tôi nhướng mắt không nói lời nào, sắc mặt của Thường Khánh có chút thay đổi, chung quy thì hắn vẫn là thành khẩn, hừ một tiếng nặng nề, trừng mắt với tôi, quay đầu đi, không nhìn tôi nữa.
Tôi không khỏi buồn cười. Tôi đã biết khuyết điểm của anh chàng này từ lâu rồi, người uy hiếp được hắn chính là Nam Cung Phi Yến. Chỉ cần Nam Cung Phi Yến bảo hắn đi về phía đông, anh ta tuyệt đối không đi về phía tây. Nam Cung Phi Yến nói quan tài hình tròn, hắn cũng phải nói giống với một chiếc đĩa bay...
Ơ, nói đến quan tài, tôi mới nhớ tới đề tài vừa rồi, tôi nháy mắt với Nam Cung Phi Yến, chị ấy đương nhiên hiểu được, thế là vừa cười vừa hỏi Thường Khánh:
- Thường đệ, em vừa nói là lão già Gia Cát mang đến một quan tài, sau đó thì thế nào?
Thường Khánh lúc này mới xoay lại và khịt mũi với tôi lần nữa mới nói:
- Lão già đó chính là hạng người mua danh trục lợi. Cái gì mà dùng chính mạng sống của mình để khai mở đại trận? Vớ vẩn. Trong quan tài đó là một pháp bảo đặc biệt. Khi đó, cha em đúng lúc luyện hóa gần hết bảo gương, đã căn bản có thể sử dụng tùy ý, nhưng mà không ngờ...
Hắn kể, lúc đó ông già Gia Cát mang người khiêng chiếc quan tài, trên danh nghĩa là muốn tộc rắn trả lại chiếc bảo gương, nếu tộc rắn không theo thì sẽ sống chết đánh nhau, chết rồi thì ngủ trong quan tài nếu chết. Thế là hai người giao nộp, gươm súng sẵn sàng, một lời bất hòa liền bắt đầu nổi chiến.
Lúc đó lão quỷ của Gia Cát không hề ra tay, thay vào đó là một vị cao nhân ra trận chiến, lúc đó người xà tộc hoàn toàn không biết người đó, cũng không để tâm đến chuyện đó. Nhưng người đó với Thường Bính Thần hoàn toàn ngang tài ngang sức. Đánh đến đất trời đảo lộn, cát đá bay mịt mù, chấn động lòng người.
Thường Bính Thần lúc đó trong lòng thầm kinh hãi, không biết người này rốt cuộc đến từ cái gì, cuối cùng đánh lâu không hồi kết, Thường Bính Thần không nhịn được nóng nảy, cuối cùng cũng sử dụng bảo gương, một tia sáng trắng chói qua, ngay lập tức buông thẳng xuống người này.
Gương m Dương kỳ bảo này, có câu nói rằng ánh sáng trắng thoáng qua là đường chết, ánh sáng đỏ thoáng qua là đường sống, lúc này Thường Bính Thần chính là muốn hạ đòn chí mạng, diệt trừ người này.
Nhưng sau khi ra đòn, Thường Bính Thần cũng thầm hối hận, bởi vì ngày thiên kiếp của ông ấy sắp đến rồi, trước đó tất nhiên khó mà sát sinh, thậm chí cũng không nên tranh đấu với người khác, nhưng ông cũng không có lựa chọn nào khác, chết cũng đành chịu.
Ông vốn tưởng rằng ngay khi hòa quang trắng lóe lên, người này thế nào cũng hét lên rồi ngã gục, hồn phách cắt đứt mà chết, nhưng lại không ngờ được người này đã chuẩn bị từ trước, ngay khi hào quang trắng của chiếc bảo gương trong tay Thường Bính Thần chói lên, người này liền xoay người, trong ranh giới giữa sống và chết, đã tránh được đòn một đòn chí mạng!
Thường Bính Thần sửng sốt, đồng thời cũng yên tâm một phần, đang bận lấy lại bảo gương thì ai mà biết đúng lúc này, lão già Gia Cát vỗ vỗ quan tài bên cạnh, hét lên một tiếng, thì thấy nắp quan tài bất thình lình bật ra, bên trong quan tài chợt bay ra một ánh hào quang màu vàng, thoáng chốc hóa thành một con phi đao, ông lão Gia Cát hét lên lần nữa, phi đao liền bay nhanh, bắn về phía bảo gương luân hồi của Thường Bính Thần.
Trong tích tắc, ánh sáng kim vàng vọt lên bầu trời, sấm gió nổi dậy mãnh liệt, bầu không khí vào giờ phút này đều ngưng đọng, bị thiêu cháy, phi đao mang theo một chuỗi dài màu vàng kim chói mắt, chém thẳng về phía gương luân hồi.
Thường Bính Thần lại bàng hoàng, ông nhìn thấy phi đao bay khí thế bay vun vút trong hào quang vàng kim không thể ngăn cản, liền quát to và vội thu hồi gương luân hồi nhưng lúc này đã quá muộn. Phi đao vàng kim đón đầu ánh sáng trắng, cả hai hòa vào nhau, chỉ thấy một vùng ánh sáng giống như mặt trời nổ tung, làm cho ánh mắt mọi người đều lóe rực.
Các tia sáng hòa vào nhau rất lâu mới tản ra, khi Trường Bính Thần lại nhìn thấy cảnh tượng trong trận rõ ràng, thấy gương luân hồi đã rơi xuống cõi phàm trần, mà phi đao kia cũng ảm đạm ánh sáng vàng, cuộn một vòng quanh bầu trời, lập tức bay trở về trong quan tài, ngay lập tức ánh sáng vàng thu lại rồi vụt tắt.
Thường Bính Thần liều mạng lấy lại bảo gương lâu hồi của Luân Hồi nhưng lại thấy chiếc bảo gương đã tan thành bụi, hình như nó đã chịu tổn thương nghiêm trọng, cũng khó có thể tái tạo lại như xưa, mà sau khi phi đao trở về, lão già Gia Cát không biết làm sao đột ngột hộc máu, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Thường Bính Thần cũng đã bị phản phệ, loạng choạng sắp ngã, ngay sau đó biết là không ổn, đúng lúc này thiên kiếp đến đột ngột kéo đến, Thường Bính Thần nóng lòng chạy thoát thân, mà thấy tấm Gương Luân Hồi đã trở thành món đồ tầm thường, ông hiểu rõ đạo lý “người mang ngọc lại bị mắc tội” thế là bất đắc dĩ phải giấu bảo gương luân hồi trong hang động, vội vàng mang người trong tộc gấp rút chạy trốn, trăm năm không về.
Về sau họ quay trở lại nơi này một lần nữa, mới nhận ra ông lão Gia Cát năm đó cũng chịu phản phệ của pháp bảo, đã chết từ lâu và được chôn cất gần đó. Nghe người ta nói rằng là để thay đổi phong thủy của vùng này mà trừ khử ảnh hưởng xấu của yêu khí.
Kết quả, Thường Khánh đã lớn lại trở thành người ăn no rửng mỡ đi gây sức ép lên lão già Gia Cát, mặc dù lão đã chết, cũng không để hồn phách lão yên.
Và mấy ngày trước, chiếc Gương Luân Hồi lại bị đánh mất một lần nữa, bị chủ trì Phúc Duyên Trai cướp đi, Thường Khánh rất không cam tâm bèn bức ép lão già Gia Cát nói hắn cách chế ngự chiếc Gương Luân Hồi.
Cũng chính là, chiếc phi đao vàng kim năm đó đã chém đứt Gương Luân Hồi
Nhưng mà lão giá Gia Cát lại một mực đánh chết cũng không nói, dù sao lão cũng đã chết từ lâu rồi, Thường Khánh đã tốn rất nhiều công sức, nhưng lại không làm gì được lão
Mấy ngày trước, Thường Khánh tình cờ phát hiện ra lão già Gia Cát đã bỏ trốn, càng thêm tức giận, bèn nhắn tin cầu cứu Nam Cung Phi Yến, muốn chị cùng mình tìm kiếm tung tích của lão Gia Cát, cho nên hôm nay Nam Cung Phi Yến mới đến đây để gặp hắn.
Nghe rõ tường tự nguyên nhân kết quả, lòng tôi bất giác kinh hãi tột độ, không ngờ được lão quỷ Gia Cát kia không hề nói thật, chỉ là phi đao kim quang lẫm liệt kia, làm sao tôi nghe có chút quen thuộc thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận