Cấm Kỵ Sư

Chương 366: Nguy Cơ Tứ Phía

Tôi đi vào trong sương mù cổ, quay đầu nhìn lại, liền trợn tròn mắt, chỉ thấy bốn phương tám hướng đều là trứng cổ trùng rậm rạp đỏ như máu, vừa rồi đứng xa nhìn, còn xem không rõ ràng, lúc này tới gần, mới phát hiện những thứ này giống như là tro bụi được ánh mặt trời chiếu rọi mới nhìn thấy được, chẳng qua nhan sắc huyết hồng, ở nơi đó không ngừng mấp máy, lăn qua lộn lại.
Trên người tôi không tự kìm hãm được nổi lên một tầng nổi da gà, cái thứ này cũng quá là khiếp người rồi, chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, đầy trời đều là sâu tinh.
Đương nhiên đây đều là hiệu quả của hạt châu kia, còn có cái người u Dương Dương ở trước mắt tôi khoa tay múa chân, tôi phỏng chừng cũng là do tác dụng của hạt châu này, nếu không, bằng mắt người bình thường, khẳng định phân biệt không ra cổ trùng nhỏ bé như vậy.
Một đường cổ độc này, tôi biết đến cũng không nhiều, chỉ là đại khái biết một ít, thông thường người hạ cổ, dùng đều là cổ trùng vô hình vô tung, đây cũng là một loại vu thuật, gọi là vu cổ.
Rất nhiều người cho rằng dưỡng cổ chính là dưỡng độc trùng, hạ cổ chính là phóng độc trùng cắn người, cái gì con rết con bò cạp, rắn độc sâu độc, trên thực tế mấy thứ hẳn nên gọi là khu trùng, mà không phải chân chính cổ.
Vu cổ vốn xuất phát từ Miêu Cương Thập Vạn Đại Sơn, là một loại Hắc Vu thuật cổ xưa. Ở thời trước, Miêu Cương Thập Vạn Đại Sơn hẻo lánh ít dấu chân người, rắn độc, rết, bò cạp, hay là cóc cũng đầy khắp núi đồi, người Miêu sinh hoạt ở trong Miêu trại, thời gian lâu rồi, tự nhiên sẽ có hiểu biết với các loại sâu độc này, sau đó chậm rãi phát triển ra loại văn hóa thần bí chỉ có ở Miêu Cương này.
Miêu Cương vu thuật, đại khái có hiến tế, bái thần, vu y, bùa chú, bói toán, cầu mưa, dục cổ các loại, quá kỹ càng tỉ mỉ tôi cũng không phải rất hiểu biết, nhưng dục cổ chỉ là một trong số vu thuật Miêu Cương.
Trong truyền thuyết, phương pháp chế tác cổ trùng, chính là đem các loại độc trùng độc tính cường đại đặt trong một hoàn cảnh phong kín, để chúng nó ở bên trong cắn nuốt thôn phệ lẫn nhau, lẫn nhau giết hại, cuối cùng chỉ còn dư lại một con được gọi là Cổ.
Thuật dưỡng cổ này, vào thời điểm sớm nhất, vốn là dùng để trị bệnh cứu người, chẳng qua sau này trong quá trình phát triển, biến thành đồ vật hại người, cũng thành vật đại biểu cho vu thuật Miêu Cương, bị các đời lịch đại thống trị căm thù đến tận xương tuỷ.
Trước kia ở Thanh triều, người Miêu bắt được bà cốt hạ cổ thì sẽ giết chết bất luận tội, nhưng sau lại bởi vì cổ độc thần bí đáng sợ, quỷ bí khó lường, chậm rãi không dám lại gần, vì thế cổ thuật mới có thể truyền lưu rộng rãi.
Lúc này tôi được cổ trùng không thể nào dùng mắt thường nhìn thấy được, nói là trứng trùng, trên thực tế, hẳn là đang ở thời điểm dưỡng cổ, độc trùng tẩm bổ sinh ra một loại virus cùng vi khuẩn, đương nhiên cũng có thể kêu trứng trùng.
Rất nhiều cao thủ dưỡng cổ, hạ cổ với người khác, cũng không phải thả ra độc trùng cắn người, chỉ cần niệm chú ngữ một phen, dùng tay chỉ về phía người đó một cái, như thế này thì cổ độc vô hình vô tung cũng đã thượng thân, căn cứ chủng loại cổ độc bất đồng, tác dụng cũng bất đồng, tỷ như có người trúng cổ, sẽ bị đau bụng vô cùng, mặt ngoài nhìn không ra cái gì, nhưng chạy tới tiêu chảy, bảo đảm lôi ra một đống sâu trắng bóng.
Cho nên, tôi đi giữa cái đám trứng cổ trùng này, thực sự là trong lòng run sợ, đi thật cẩn thận, sợ lây dính lên người một chút, cho dù không chết, nhưng mà lôi ra một đống sâu cũng đã đủ đáng sợ.
Nhưng mà có vẻ như những cổ trùng đó có chút sợ hãi với tôi, hoặc là nói đúng hơn thì là hạt châu phát ra khí vị có sợ hãi, sôi nổi lui tản ra, tôi đi đến nơi nào, nơi đó sẽ có một cái đường đi, cứ như vậy, tôi một đường hữu kinh vô hiểm đi qua, vậy mà bình yên vô sự.
Tôi đi ra khỏi mảnh sương mù này, quay đầu lại nhìn xem, phía sau vẫn như cũ vẫn là một mảnh huyết sắc, rậm rạp, lúc này mới dần dần nhẹ nhàng thở ra, mà ở trước người tôi, quả nhiên là một rừng cây.
Thật ra rừng cây này không nhỏ, mặt đất có chút tuyết đọng cùng cành khô, thoạt nhìn giống như không có gì dị thường, hơn nữa những cái cây đó đều trụi lủi, không có gì có thể che lấp, chỉ là bóng cây che đậy ánh mắt, có chút âm u.
Tôi không dám sơ ý, cẩn thận nhìn chằm chằm dưới chân cùng chung quanh, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mà ở thời điểm tôi đang muốn cất bước đi, ánh mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuyên qua từng chạc cây, tôi bỗng nhiên phát hiện dưới chân có chút đồ vật sáng lấp lánh, không khỏi nghi hoặc, cúi người nhìn thử, trên mặt đất là một lớp bột phấn xám trắng, nằm xen giữa những cành lá khô, không nhìn kỹ thật đúng là khó có thể chú ý.
Tôi liếc mắt một cái đã nhận ra, bột phấn này, rõ ràng chính là Hóa Cốt Phấn của Mã Cửu, hừ, đây đúng thật là một bẫy rập liên hoàn, tảng lớn sương mù cổ ở bên ngoài, trong rừng cây lại dấu diếm Hóa Cốt Phấn, đây là tiết tấu muốn đem tôi đưa vào chỗ chết đây mà.
Tôi đứng ở tại chỗ, cẩn thận quan sát một chút, này rừng cây nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỗ sâu trong rừng cây còn có một mảnh mông lung sương mù lượn lờ, trong mơ hồ còn có thể nghe thấy hình như có cái gì quái trùng đang thấp thấp kêu to, mà Hóa Cốt Phấn trên mặt đất cũng không có phủ kín mặt đất nhiều như vậy, tôi phỏng chừng Mã Cửu cũng không có trữ hàng, cho nên mới phải dùng chiêu che giấu tai mắt như thế này, muốn cho tôi không cẩn thận trúng chiêu.
Tôi có thể khẳng định, cái tên cổ vương cùng Mã Cửu, chắc là ở bên trong, hơn nữa bọn họ dùng sương mù cùng quái trùng kêu to, chính là đang nhắc nhở tôi, bọn họ đang ở bên trong, mau tiến vào đi…
Tôi thầm mắng một câu, hai tên gia hỏa này, đây là đang uy hiếp tôi mà, để tôi biết rõ nguy hiểm, còn không thể không đi vào, lại còn có không ngừng câu dẫn tôi, thật là đủ tổn hại nha.
Tôi tùy tay nặn ra một cái Phá Tự Phù, vốn định muốn đánh cho nổ bay tro bụi Hóa Cốt Phấn cùng với những cành cây lá khô trên mặt đất, nhưng đang muốn động thủ, nghĩ lại, nếu nói vậy chính là rút dây động rừng, hiện tại tuy rằng địch trong tối còn tôi ở ngoài sáng, nhưng chỉ cần lặng lẽ bất động thanh sắc, vẫn là có thể nắm giữ một chút tiên cơ, lại nói, ai biết Hóa Cốt Phấn bay lên có tạo thành phiền toái lớn cho tôi hay không, hai tên gia hỏa kia đều là người xảo trá cực kỳ, nói không chừng đã sớm tính tới tôi sẽ dùng chiêu này, phía dưới Hóa Cốt Phấn, lại bày cho tôi sát chiêu lợi hại hơn thì sao.
Nghĩ vậy, tôi thu hồi Phá Tự Phù, thầm nghĩ mặc kệ các người dùng thủ đoạn gì, tôi cứ né tránh là được.
Tôi nhón mũi chân, ngừng thở, cẩn thận dẫm lên những những khe hở giữa Hóa Cốt Phấn, đi từng bước một về phía trước, đây cũng là cái kỹ thuật sống, vẫn là cái nhãn lực sống, tôi đã từng chứng kiến qua uy lực Hóa Cốt Phấn của Mã Cửu, tôi không nghi ngờ chút nào, nếu tôi một chân dẫm lên, lòng bàn chân sẽ bị ăn mòn ra một cái lỗ lớn.
Cứ như vậy mà đi vào phía trong rừng chừng mấy chục mét, trên trán tôi liền đổ mồ hôi, đây thuần túy là do khẩn trương cao độ tạo thành, bởi vì sau khi tôi đi được vài bước thì mới nhớ tới, trên mặt đất trừ bỏ Hóa Cốt Phấn, cái tên cổ vương kia có thể âm thầm lại phóng mấy cái con rết, mấy chỉ con bò cạp gì đó hay không? Thậm chí mỗi khi đi ngang qua một thân cây, tôi đều phải lưu ý trên đó có dính con rắn độc nào hay không, đồng thời còn muốn nhìn chằm chằm dưới chân, lưu ý không nên dẫm đến Hóa Cốt Phấn.
Loại khẩn trương cao độ như thế này, không thua gì công binh gỡ mìn, thậm chí còn muốn nguy hiểm hơn, bởi vì tôi còn phải thời khắc chú ý, đến từ chỗ sâu trong rừng cây, tùy thời tùy chỗ khả năng xuất hiện công kích của Mã Cửu cùng cổ vương.
Ước chừng lại đi về phía trước hơn 100 mét, đã xem như thâm nhập rừng cây, tôi lau lau mồ hôi trên trán, đưa mắt nhìn lại khắp nơi, khoảng cách đoàn sương mù phía trước đã dần dần gần, kỳ thật rừng cây này không tính rất sâu, nhưng lại rất rộng, nếu không tôi cũng không cần lao lực như vậy, vừa rồi trực tiếp đi vòng qua là được rồi.
Tôi sợ một khi không cẩn thận hút vào độc khí gì đó, cho nên trước sau đều ngừng thở, chỉ là ở thời điểm không nín được mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, lúc này nhìn thấy mình đã đi vào, không khỏi tinh thần hơi nhẹ nhõm, đang muốn phun ra một ngụm trọc khí trong ngực, bỗng nhiên, trên đỉnh đầu có một mảnh hắc ảnh rơi xuống, mang theo một trận kình phong, đánh úp vào đầu!
Tôi sớm có phòng bị, vừa rồi đã thấy rõ địa thế chung quanh, lập tức không ngẩng đầu, mau lui mấy bước, vừa vặn tránh khỏi Hóa Cốt Phấn dưới chân, lúc này mới ngẩng đầu đi xem, chỉ thấy kia là một bóng người, thẳng tắp rơi xuống dưới, bụp một tiếng quăng ngã ở chỗ tôi vừa đứng lúc nãy, hình như người nọ đã không có tri giác, sau khi rơi xuống đất mắt cứ úp thẳng xuống, ghé vào nơi đó không nhúc nhích.
Tôi thầm hô may mắn, nếu vừa rồi tôi chậm một bước, đã bị người này đập trúng, nhưng mà người này vẫn không nhúc nhích, chẳng lẽ, là cái người chết hay sao?
Trong lòng tôi nhất thời toát ra cái ý niệm này, chẳng lẽ là cổ vương hoặc là Mã Cửu dùng người chết, rồi giở mánh khóe gì đó trên cơ thể người chết, lợi dụng nhược điểm tôi mềm lòng, khi tôi đi qua đó xem xét sẽ làm tôi trúng chiêu?
Tôi đứng im không nhúc nhích, đứng ở nơi đó đầu tiên là quan sát khắp nơi một trận, phát hiện cũng không có gì khác thường, lại xem người nọ vẫn như cũ quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, trong lòng không khỏi buồn bực, đây chẳng phải là làm tôi khó xử sao.
Lòng tôi nghĩ, nếu đây là một người bị bọn họ làm hại, còn chưa chết, tôi ra tay có lẽ có thể cứu được, nhưng cũng có khả năng bởi vậy trúng chiêu. Nếu người này đã chết, như vậy tôi mặc kệ quay lưng bỏ đi, chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, tôi lặng lẽ hoạt động bước chân, muốn cách người này xa một ít, mặc kệ thế nào, ở cái nơi nguy cơ bốn phía như thế này, vẫn tận lực lấy an toàn cho bản thân là chủ, mặc kệ người này sống hay chết, đều tuyệt đối là quỷ kế của địch nhân.
Ai ngờ tôi vừa muốn đi về nơi khác, người này lại làm như nghe được tiếng lòng của tôi, cổ họng thấp thấp rên rỉ một tiếng, một cánh tay bỗng nhiên run rẩy hai cái.
Ấy, còn chưa có chết? Tôi theo bản năng dừng bước, này……
Cứu, hay là không cứu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận