Cấm Kỵ Sư

Chương 393: Kính Âm Dương.

Nếu như răng Dạ Ma kia đã có nơi để chôn thì chúng tôi cũng không cần phải vội nữa, cùng ngồi xuống với Gia Cát lão gia tử nói về chuyện của Kính Âm Dương, bởi vì tôi rất muốn biết cái kính kia rốt cuộc là thứ gì.
Lão nhân này còn rất là khách khí, chỉ là chuyện của một cái kính thôi mà cũng mời chúng tôi vào nhà để nói chuyện. Tôi liên tục lắc đầu xua tay, đùa cái gì vậy, vào nhà của ông vậy chẳng phải là vào trong mộ sao? Tôi mới không đi đâu……
Vì thế chúng tôi liền tìm một chỗ bên cạnh mộ phần của Gia Cát Khổng Minh rồi ngồi xuống. Tôi hỏi Gia Cát Khổng Minh, rốt cuộc cái Kính m Dương kia là bảo vật gì. Ông ta có chút đắc ý nói, Kính m Dương, đương nhiên chính là pháp bảo của tiên gia, vật này giống như một chiếc gương cổ, khi chiếu vào cơ thể người thì có thể định đoạt sinh tử, có hai mặt phân thành âm dương: âm là trắng, dương là đỏ. Màu trắng nhoáng lên một cái thì chính là tử lộ (đường chết) còn màu đỏ nhoáng lên thì là sinh môn (đường sống), phàm là người có âm dương thì đều bị nó khống chế.
Lời này tôi nghe thấy rất quen tai, Kính Âm Dương, một mặt sống một mặt chết? Tôi bảo Gia Cát Khổng Minh nói rõ ràng hơn một chút, ông ta nhướng mắt nói, chắc ngươi đã xem qua Phong Thần Diễn Nghĩa rồi đi, Kính m Dương này chính là pháp bảo của vị Xích Tinh Tử đại tiên kia.
Tôi lập tức kinh ngạc há to miệng, đây lại là đang đùa cái gì vậy, Phong Thần Diễn Nghĩa không phải chỉ là câu chuyện được bịa ra sao, còn Xích Tinh Tử, Kính m Dương, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?
Gia Cát Khổng Minh rung đùi đắc ý nói, Xích Tinh Tử kia chính là một trong mười hai vị tiên ở Côn Luân, là môn hạ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, từng tu hành ở vùng Hoa Sơn, sáng tạo nên chưởng bát quái, Tử Thụ Tiên Y, Kính m Dương, Thủy Hỏa Phong Đằng và các pháp bảo khác, là một đại nhân vật cùng thời với Hiên Viên Hoàng Đế.
Những pháp bảo khác của ông thường không được đề cập tới, ngoại trừ Kính m Dương kia là không thể coi thường. Vạn vật trên thế gian đều có âm dương, dương tạo thành thân thể, âm tạo thành hồn phách, âm dương giao hòa tạo thành nhất thể. Theo quan niệm xưa thì âm dương được ngưng tụ thành từ tinh hoa của vạn vật, nhiếp hồn thủ phách, âm dương hỗ trợ lẫn nhau. Chỉ có những tiên nhân có pháp lực cao thâm có thể thoát ly khỏi âm dương thì mới không bị nó ảnh hưởng.
Mà Gia Cát Khổng Minh này lại là một mạch truyền nhân của Xích Tinh Tử, chỉ tiếc rằng đại đạo ngày một suy tàn. Mặc dù pháp bảo Kính m Dương vẫn được truyền tới tay của ông ta, nhưng đáng tiếc là công pháp đã bị thất truyền, chỉ còn lại một chút mạt kỹ. Nếu không thì muốn hàng phục mấy con xà tinh bình thường kia đã không cần phải phí nhiều sức lực như vậy, cuối cùng còn phải bỏ mạng.
Nói đến đây, Gia Cát Khổng Minh lại thở ngắn than dài. Ông ta nói nếu như ông ta có năng lực, có thể vì sư môn mà đoạt lại pháp bảo, thì dù cho hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh thì ông ta cũng cam tâm tình nguyện. Đáng tiếc ông ta đã bị nhốt ở chỗ này hơn hai trăm năm rồi, ngay cả sư môn của mình có truyền nhân hay không ông ta cũng không biết.
Tôi và Tiểu Bạch liếc nhau một cái, thì ra cái kính Luân Hồi kia chính là kỳ bảo thượng cổ - Kính m Dương. Nhưng mà năm đó rõ ràng là kính Luân Hồi đã bị người ta hiến cho Thủy Hoàng Đế, sao có thể là do Xích Tinh Tử truyền lại được?
Tôi nghi hoặc nói ra nghi vấn này, Gia Cát Khổng Minh trợn to hai mắt, gãi đầu nói, cũng có khả năng chính là được truyền lại từ Thủy Hoàng Đế……
Tôi không nhịn được cười, gia hỏa này rõ ràng là đang khoác lác. Dù cho nó thật sự là pháp bảo thì cũng không phải là do cái gì mà Xích Tinh Tử truyền lại, nói không chừng chính là được một phong thuỷ sư hay là một âm dương gia nào đó trong lúc vô tình thì có được kính Luân Hồi. Vì muốn làm như là đạt được chí bảo nên mới biên soạn ra một câu chuyện xưa về truyền nhân của Xích Tinh Tử để nâng thân phận của cái kính kia lên, hoặc là chuyện xưa này căn bản do chính Gia Cát Khổng Minh biên soạn ra.
Bất quá chuyện xưa có thể là giả nhưng đồ vật thì hẳn là thật, mặc kệ vật kia rốt cuộc là Kính m Dương hay là kính Luân Hồi thì đây đều là kỳ bảo.
Tôi lại hỏi Gia Cát Khổng Minh, Kính m Dương kia rốt cuộc có diệu dụng gì, lúc ở trên tay ông ta có phát sinh hiện tượng kỳ quái nào không?
Gia Cát Khổng Minh nghĩ một lát rồi nói, có thể là do pháp lực của ông ta không đủ nên kính m Dương này cũng không có lợi hại giống như trong truyền thuyết, màu trắng nhoáng lên cái sẽ chết, màu đỏ nhoáng lên một cái liền sống. Nhưng xác thực đã cứu được không ít người, kính m Dương này có thể rút dần hồn phách của con người, cũng có thể ổn định hồn phách của con người, ví dụ như có người bị bệnh nặng, hoặc là người trọng thương gần chết, chỉ cần kính m Dương nhoáng lên thì hồn phách sẽ được ổn định, trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi thân thể, sau đó sẽ tiến hành cứu chữa, như vậy đã được coi là tăng thêm một cơ hội sống cho con người rồi. Tuy nhiên, nếu như thương thế quá nặng, thì dù có kính Âm Dương cũng vô dụng.
Kính m Dương này đã làm nên tên tuổi không nhỏ cho Gia Cát Khổng Minh, chỉ tiếc thời điểm ông ta muốn lang bạt thiên hạ thì lại gặp phải ổ xà tinh kia.
Theo như lời nói của Gia Cát Khổng Minh thì công dụng của kính m Dương đúng thật là không khác biệt lắm so với kính Luân Hồi, chỉ là với công dụng như vậy đáng để cho Phúc Duyên Trai cướp về sao?
Tôi còn nhớ rõ câu chuyện mà lúc ấy Thiên Hồ phu nhân đã kể, rõ ràng có nói Tần Thủy Hoàng tìm kiếm phương pháp tu tiên để trường sinh, sau đó có một dị nhân dâng lên cho Tần Thủy Hoàng một bảo vật, đó là kính Luân Hồi.
Dị nhân kia còn nói rằng chiếc kính này là do các vị thần thượng cổ để lại, có khả năng đảo ngược âm dương, trường sinh bất tử, không bị luân hồi.
Tần Thủy Hoàng soi mình trong gương thì nhìn thấy dung mạo thời trẻ của mình trong đó, cho rằng quả nhiên là có thể phản lão hoàn đồng, liền vui mừng trọng thưởng cho người hiến bảo vật, từ đây cho rằng mình sẽ trường sinh bất lão.
Sau đó lại có người vào triều gặp Tần Thủy Hoàng, nói là trong kính Luân Hồi chỉ có thể nhìn thấy dung mạo của bản thân sau khi luân hồi. Nếu như có thể tìm được phương pháp đặc thù, để câu thông với đời sau của bản thân thì có thể mở ra lỗ trống của Thiên Đạo, sau đó lại lấy sức mạnh của luân hồi để hấp thu sinh mệnh lực của bản thân sau khi luân hồi, khi đó mới có tác dụng trường sinh bất tử.
Mà loại phương pháp đặc thù này, cần phải loại nước mắt hiếm thấy trên thế gian này - đó là nước mắt của Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhỏ lên trên kính Luân Hồi liền có thể mở ra phương pháp trường sinh của Luân Hồi Kính.
Tôi cảm thấy rất là băn khoăn, không biết kính m Dương theo như lời Gia Cát Khổng Minh nói rốt cuộc có phải là kính Luân Hồi mà Phúc Duyên Trai muốn cướp đoạt kia hay không. Bất quá nghe ông ta miêu tả, thì cảm thấy hai đồ vật này chính là một. Như vậy chỉ có thể là Gia Cát Khổng Minh căn bản không biết diệu dụng chân chính của Kính m Dương, ông ta đây là đang cầm Thượng Phương Bảo Kiếm để đi giết gà a.
Chúng tôi hàn huyên cùng Gia Cát Khổng Minh hồi lâu, mắt thấy phía Đông trời bắt đầu hừng sáng, bất tri bất giác chúng tôi cư nhiên lại cùng lão quỷ này nói chuyện một đêm. Ngoại trừ chuyện của kính Âm Dương, ông ta còn nói cho chúng tôi biết vị trí cụ thể mà ông ta muốn dời mộ tới, dặn dò rất là tỉ mỉ kỹ càng.
Mà sau khi tôi nghe xong lại càng kinh ngạc, bởi nơi mà ông ta muốn dời mộ tới chính là tòa núi hoang mà chúng tôi đã từng đi qua kia, có cổ mộ ngầm đáng sợ cùng với cả trăm ngàn cương thi của võ sĩ ở nơi đó.
Tôi tò mò hỏi ông ta tại sao lại muốn dời mộ đến một nơi mà ngay cả thỏ còn không thèm ị kia thì Gia Cát lão nhân một bộ đã định liệu trước nói rằng nơi đó tuy rằng hoang vắng, hẻo lánh, ít dấu chân người, nhưng lại là nơi âm dương giao hội hiếm thấy. Chôn ở nơi đó, đối với một người đã thông hiểu âm dương như ông ta mà nói thì quả thật là một bảo địa, có thể giúp hồn phách ông ta có thể tiếp tục tu luyện. Dù sao ông ta cũng không thể trông cậy vào việc có thể đầu thai chuyển thế, nói không chừng, còn có thể tu thành quỷ tiên, thoát ly nỗi khổ của lục đạo.
Tôi đáp ứng yêu cầu của ông ta. Bất quá trước khi đi tôi lại hỏi ông ta, hang ổ của Xà tộc kia rốt cuộc ở nơi nào, vì sao chúng tôi tìm cả một đêm cũng không tìm thấy?
Gia Cát Khổng Minh nói, mấy ngày trước Hỏa xà tinh đột nhiên đóng cửa hang động lại. Đừng nói là các cậu, dù cho thần tiên có tới tìm cũng phải tốn sức. Nhưng cũng nhân lúc này ông ta mới có cơ hội dời mộ, nếu không thì mọi thời khắc ông ta đều bị người ta giám sát, dù muốn chạy cũng không chạy được.
Tôi muốn đem răng Dạ Ma để tạm tại nơi này của ông ta, bởi vì từ giờ đến mồng năm tháng sau còn hơn nửa tháng. Tôi không muốn mình cứ phải cầm cái răng Dạ Ma kia rồi sống trong lo lắng sợ hãi. Gia Cát Khổng Minh cũng có chút kiêng kị đối với cái răng Dạ Ma này, nói đây là vật đại hung, bất quá nghĩ một lát liền đồng ý. Ông ta nói bằng bản lĩnh của ông ta đảm bảo nửa tháng không có việc gì, thì vẫn có thể làm được.
Cứ như vậy, chúng tôi đem răng Dạ Ma để lại chỗ của Gia Cát Khổng Minh, rồi quay trở lại trường học, sau đó cùng Tiểu Bạch đi mua sắm một số vật dụng và túi da rắn gì đó cần thiết cho việc dời mộ, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ chờ mồng năm tháng sau.
Tôi không bao giờ nghĩ tới, đi một chuyến tới mộ của Hoàng Bì Tử còn có thể tự tìm phiền toái cho chính mình, bất quá nghĩ tới có thể giải quyết chuyện răng Dạ Ma, lại còn biết thêm được chuyện trước kia của Luân Hồi Kính, cũng có thể giúp Gia Cát Khổng Minh, đây cũng là một chuyện tốt, tục ngữ nói giúp người chính là giúp mình không phải sao.
Sinh hoạt trong trường học thật sự vẫn đơn điệu như cũ. Ban ngày tôi chạy đến một vùng hoang vu rồi tự mình tu luyện, buổi tối trở về đả tọa. Nơi này hẻo lánh, lại có không khí tươi mát, không khí cũng không bị ô nhiễm nhiều, nói đúng ra thì nơi này có linh khí thiên địa dồi dào.
Tiểu Bạch đôi khi sẽ cùng tôi đi xem náo nhiệt, tới vùng dã ngoại chơi, có đôi khi lại ở trong trường học đi trêu chọc người khác. Cậu ta còn được hoan nghênh hơn so với tôi nhiều, bởi vì trong bụng tiểu tử này chứa một đống chuyện xưa quỷ quái, hơn nữa tính cách lại hoạt bát, trêu đùa cũng không khiến người ta tức giận. Thời gian ở trong trường học tuy ngắn nhưng nhân duyên của cậu ta cũng không tệ lắm.
Tân Nhã cũng khôi phục lại việc học tập như bình thường, mỗi ngày đều đi học, nghiêm túc nghe giảng, giống như một đứa trẻ ngoan, bất quá vẫn không ai để ý cô ấy, ngoại trừ Sở Kỳ kia.
Từ sau khi chúng tôi trở về, Sở Kỳ luôn là bạn bè duy nhất của Tân Nhã, hơn nữa nữ sinh này có chút ngốc manh, quan hệ với Tiểu Bạch còn cực kỳ tốt, hai người cả ngày hi hi ha ha, trở thành một đôi bạn.
Thật nhanh, thời gian nửa tháng đã trôi qua. Chúng tôi cũng đã chuẩn bị tốt công cụ, vì thế nên tranh thủ lúc trời tối gió lớn liền lặng lẽ chuồn khỏi trường học, đi dời mộ cho Gia Cát Khổng Minh.
Khi tôi cầm lấy cái xẻng, thời điểm hạ xẻng đối với mộ của Gia Cát Khổng Minh thật đúng là có chút cảm giác trộm mộ, sau đó Gia Cát Khổng Minh cũng đi ra, thấp giọng hô với chúng tôi:
- Nhẹ chút nha, đừng làm hỏng xương cốt của tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn ông ta một cái, nói:
- Yên tâm đi lão gia tử, ông cứ ở bên cạnh chờ xem……
Bạn cần đăng nhập để bình luận