Cấm Kỵ Sư

Chương 238: Chiến Thư

Tiệp Dư xông lên máy ủi đất, đẩy cần điều khiển lung tung, vậy mà chậm rãi quay đầu máy ủi đất, chạy tới chỗ những công nhân đang tụ tập, những công nhân lại lần nữa há hốc mồm, phát ra tiếng kêu, tiếp tục kêu cha gọi mẹ rồi bỏ chạy tứ tán……
Mà mấy người đang khởi động máy khí kia cũng đều ngốc luôn rồi, phỏng chừng bọn họ cũng chưa từng thấy hộ bị cưỡng chế sinh mãnh như vậy, đoạt máy ủi đất đối kháng với bọn họ, nhưng những người đi vào trong này ngày hôm nay, cơ bản đều biết tình huống nơi này, hơn nữa Tiệp Dư này trời lạnh thế này mà mặc váy, đồ trang sức quần áo đều rất đặc biệt, tin tưởng bọn họ cũng có thể nhìn ra được, cái hộ bị cưỡng chế này chưa chắc là nhân loại……
Tiệp Dư đối với loại chuyện này cũng rất là ngựa quen đường cũ, trên mặt tràn đầy hưng phấn chuẩn bị làm lớn một hồi, Mặc Tiểu Bạch ở bên cạnh xem cũng hưng phấn, kêu to rồi chạy ra bên ngoài, tôi không kịp giữ chặt nên để cậu ta xông ra ngoài, Mặc Tiểu Bạch chạy đến phía trước Tiệp Dư, dùng sức phất tay nói.
- Em họ, là tôi này, tôi ở đây, mang tôi theo chơi với…
Tiệp Dư vừa thấy là cậu ta, phỏng chừng cũng mừng rỡ hồ nháo, tiếp đón một tiếng, Mặc Tiểu Bạch lập tức nhảy lên máy ủi đất, hai người lung tung kêu to, mở ra máy ủi đất nơi nơi đuổi theo mấy cái máy móc kia mà đâm loạn xạ, mấy người kia làm gì đã gặp qua được trận thế như vậy, người ta lái máy ủi đất hay gì đó đều là để tác nghiệp công trình, Tiệp Dư là cái người mà chạm vào xe chỉ để chơi, cái tư duy này đúng thật là không ở chung một tọa độ với người thường được, nhất thời bị Tiệp Dư lái xe đâm ngã trái ngã phải, sôi nổi xuống xe chạy trốn.
Chỉ khoảng nửa khắc, nhóm người này người đã bị Tiệp Dư cùng Mặc Tiểu Bạch đuổi chạy giống như vịt, chạy hết nơi này đến nơi kia, ánh mắt Long tổng kia lạnh lùng, lại xoay nói gì đó với tiểu đầu mục kia, tiểu đầu mục kia gật gật đầu, từ trên người lấy ra một cái điều khiển từ xa, dùng sức nhấn một cái, cái máy ủi đất Tiệp Dư đang ngồi, bỗng nhiên tắt ngúm, cái xẻng to cũng bất động, bánh xe bánh xích cũng không chạy.
Cái này mà còn có điều khiển từ xa nữa, tôi tức khắc rất là ngạc nhiên, xem ra bọn họ vì phá bỏ và di dời, thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào, hơn nữa hiển nhiên là chuẩn bị đầy đủ, đã có đầy đủ biện pháp ứng đối với các loại tình huống có thể xảy ra.
Tiệp Dư lại dùng sức kéo cần điều khiển vài cái, thấy máy ủi đất thật sự bất động, hừ một tiếng, nhảy xuống máy ủi đất, đôi tay chống nạnh, kêu lên.
- Các người đều là người xấu, dựa vào cái gì một lần lại một lần tới hủy đi phòng ở của tôi.
Những công nhân kia nhất thời không nói được gì, phỏng chừng bọn họ cũng không nghĩ tới, hộ bị cưỡng chế nơi này, còn có một cô nương nũng nịu xinh đẹp như thế, tiểu đầu mục kia tiến lên nói.
- Không chỉ là hủy đi phòng ở của cô, mà cái mảnh đất này chúng tôi đã mua lại, mấy khoản bồi thường khi phá bỏ và di dời bồi thường cũng đã sớm giao hết rồi, dựa vào cái gì không thể hủy đi?
Tiệp Dư mắng.
- Đánh rắm, ông nói ông mua chính là ông mua sao? Làm sao tôi lại không biết được, chẳng lẽ ông không biết, muốn mua điền sản của dân chúng thì cần dân chúng đồng ý mới được sao, đừng tưởng rằng có mấy cái tiền dơ bẩn là có thể muốn làm gì thì làm, không ai hiếm lạ tiền của mấy người. Nơi này là nhà của tôi, đã ở mấy trăm năm, ông chỉ nói hủy đi liền hủy đi, không có cửa đâu!
Tiểu đầu mục kia nói.
- Cô không thể không nói lý lẽ như thế được, vài lần trước có mấy công ty phá bỏ và di dời khác, tôi đã nghe nói cô là hộ bị cưỡng chế di dời, rất là càn quấy, lúc này đây cô lại ra đây quấy rối, tiểu cô nương, tôi có lời không thể nói với cô được, kêu người lớn trong nhà ra nói chuyện!
Tiệp Dư cười lạnh nói.
- Cô nãi nãi chính là người lớn đây, ông chỉ mới có một tí tuổi, làm cháu cố cho tôi thì tôi còn ngại mất mặt, dù sao tôi nói cho ông biết, nơi này chính là không được phá bỏ và di dời, ông còn dám đến, tôi liền dám đem ông đánh chạy đi.
Tiểu đầu mục còn muốn nói gì nữa, Long tổng đứng ở bên cạnh bỗng nhiên xua tay ý bảo, tiểu đầu mục lập tức ngậm miệng, hung tợn trừng mắt nhìn Tiệp Dư một cái, lui về sau hai bước.
Long tổng chậm rãi ngẩng đầu, rất có hứng thú nhìn Tiệp Dư, gật đầu nói.
- Không sai, cậu ta đích xác không xứng làm cháu cố cho cô, nhưng mà cô cũng không đủ tư cách làm bà cố, muốn tôi nói, tốt nhất cô vẫn nên kêu người lớn trong nhà ra đây, hôm nay miếng đất này, tôi phải phá hủy cho bằng được, nếu cô không cho, vậy đừng trách tôi không khách khí.
Tiệp Dư hừ lạnh nói.
- Vậy được nha, tôi cũng muốn xem ông như thế nào gọi là không khách khí.
Long tổng hơi hơi mỉm cười, lại bảo tiểu đầu mục kia lần nữa, tiểu đầu mục lập tức quay đầu lại hô.
- Mấy cái phế vật các người, ngay cả một tiểu cô nương đều không đối phó được, đều nên làm gì thì đi làm đi.
Những người công nhân này đều gục đầu xuống, bọn họ mạo hiểm nhất định nguy hiểm tới nơi này, đều là vì muốn kiếm một ít tiền, lại không nghĩ tới, vừa mới hai hiệp, đã bị hộ bị cưỡng chế nơi này đánh thất bại thảm hại.
Rất nhanh nhóm công nhân đã chạy sạch sẽ, Long tổng lẳng lặng chờ bọn họ đều đi sạch sẽ, lúc này mới mở miệng nói với Tiệp Dư.
- Không sai, xem ra cái phương pháp này vẫn là rất hữu hiệu, muốn gặp các người một lần, cũng thật là không dễ dàng.
Tiệp Dư trừng mắt nói.
- Ông là ai, ông nói lời này là có ý gì?
Long tổng ha hả cười nói.
- Tôi là ai, tôi tự nhiên là một người tới phá bỏ và di dời, mà cô là hộ bị cưỡng chế kháng cự phá bỏ và di dời, hai bên chúng ta hình như là đối đầu nhau đấy, ha ha ha ha.
Ông ta nói xong, bỗng nhiên lên tiếng nở nụ cười, dáng vẻ rất là đắc ý, Mặc Tiểu Bạch có chút khẩn trương nhìn ông ta, bỗng nhiên lặng lẽ lôi kéo quần áo Tiệp Dư, nói.
- Em họ, cái tên này giống như biến thái, nhưng mà cô đừng sợ, tôi tới bảo vệ cô.
Tiệp Dư khinh thường nhìn cậu ta một cái, mà không nói thêm một lời nào, chỉ là lơ đãng liếc mắt về phía tôi đang đứng một cái, hiển nhiên biết tôi trốn ở chỗ này, hơi mỉm cười với tôi, sau đó quay đầu lại nói với Long tổng.
- Ngại quá nha, tôi đối với những người tới phá bỏ và di dời, không có chút hảo cảm nào, ông ở trong mắt tôi, cũng chẳng khác gì mấy so với những người vừa rồi, tôi yêu cầu ông cũng lập tức rời đi, nói cách khác, ông cũng sẽ bị Liễu bá bá quăng ra ngoài, đến lúc đó mông quăng ngã thành tám cánh cũng đừng trách tôi không có nói trước cho ông biết.
Long tổng cười u ám nói.
- Liễu bá bá? Ha hả, ông ta ở trong mắt tôi, cũng là một cái cây chết mà thôi, hừ, đừng cho là tôi không biết lai lịch của các người, tôi xin khuyên các người một câu, nơi này là xã hội nhân loại, càng là địa bàn của tôi, mà hiện tại tôi đã nhận thầu chỗ này, cho nên, tôi tới thỉnh các người rời đi.
Tiệp Dư khinh thường nói.
- Hừ, thật buồn cười, chỉ bằng cái điểm thủ đoạn nhỏ bé vừa rồi của ông hay sao?
Dường như tâm tình của Long tổng rất tốt, lại cười nói.
- Thủ đoạn vừa rồi chỉ là dùng để bức các người ra ngoài này mà thôi, nếu không phải như vậy, cô sẽ chịu ra tới sao?
Tiệp Dư trên dưới đánh giá cậu ta vài lần, hồ nghi nói.
- Rốt cuộc ông là ai, tìm chúng tôi ra đây, chẳng lẽ thật sự chỉ là vì phá bỏ và di dời?
Long tổng nói.
- Không sai, chính là vì phá bỏ và di dời, tôi hy vọng các người rời đi.
Tiệp Dư xua tay nói.
- Nếu là nói chuyện này, vậy không cần nhiều lời, nếu ông là người thường, cái gì cũng đều không hiểu, tôi cũng lười nói vô nghĩa với ông, mà nếu ông là một người hiểu chuyện, kia càng không cần tôi nhiều lời, ông hẳn là biết, chúng tôi là không có khả năng dọn đi.
Long tổng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng vào trong phố Phúc Duyên, cười lạnh nói.
- Tôi biết quy củ của các người, cũng biết các người sẽ không cam tâm rời đi, nhưng mà, hiện tại khác với trước kia, tôi nói rồi, nơi này là địa bàn của tôi, nếu các người không đi, tôi đây về sau chỉ biết dựa theo phương thức của tôi mà làm tới, đến lúc đó, đừng trách tôi không có nói cho các người biết.
Tiệp Dư bĩu môi nói.
- Ông có ý gì, cái này coi như là tối hậu thư uy hiếp hả? Là cảnh cáo, hay là uy hiếp? A, tôi sợ quá nha…..
- Hừ, cô sợ hay không sợ, tôi cũng không để ý, tôi đã làm xong nghĩa vụ cảnh báo rồi, cũng coi như đã hết lễ nghĩa, nếu trong vòng ba ngày các người còn không rời đi, đến lúc đó, tôi liền sẽ dùng những thủ đoạn khác, tới bức các người rời đi, nhưng mà khi đó tôi sẽ không tốt tính tới mức nói chuyện dong dài với các người nữa, tiểu cô nương, cô vẫn nên suy nghĩ lại cho thật kỹ đi, tốt nhất đem lời tôi nói, chuyển cho người lớn trong nhà cô nghe một chút.
Lời ông ta còn chưa dứt, bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng lại có một thanh âm truyền ra.
- Hừ, cái tên cuồng vọng kia, nếu cậu nói như vậy, không khác chiến thư, chúng tôi đáp ứng, ba ngày sau, vô luận cậu có bản lĩnh gì, cứ việc dùng ra, tôi cũng muốn nhìn, cậu bức chúng tôi rời đi như thế nào.
Lời này đương nhiên chính là thụ yêu ngàn năm Liễu bá bá phát ra, sắc mặt Long tổng liền biến, dường như còn muốn nói cái gì, bất quá cuối cùng vẫn là hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói.
- Thôi được rồi, xem ra các người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, lời của tôi đã nói xong, các người không nghe, vậy đừng trách tôi. Tôi nói một câu cuối cùng, nơi này là xã hội nhân loại, không phải là nơi mà các người nên ở, nếu các người không nghe tôi nói, như vậy hết thảy hậu quả, thỉnh các người tự chịu.
Ông ta nói một hơi xong những lời này, bỗng nhiên liền quay người, cũng không quay đầu lại đi về phía chiếc xe thể thao kia, tiểu đầu mục đi theo ở phía sau ông ta, cảnh giác nhìn bốn phía, chậm rãi lui ra phía sau, rốt cuộc cũng lên xe, ngay sau đó xe thể thao nổ vang, tiếng kèn to lớn vang lên liên tiếp ba lần, thật giống như là đang thị uy với chúng tôi, sau đó mới chậm rãi đi rồi.
Nhóm người này tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, chỉ khoảng nửa khắc cũng đã đi tới không còn người nào nán lại, Tiệp Dư đôi tay chống nạnh đứng ở đầu phố, trên mặt lại lộ ra mê mang cùng ngưng trọng, sau một hồi đứng ngốc, bỗng nhiên mở miệng hướng về phía tôi ẩn thân kêu.
- Uy, cậu xem náo nhiệt như thế đủ chưa, ra đây mau!
Tôi bất đắc dĩ cười cười, nói với tiểu Hồ tử đang ở phía sau trợn mắt há mồm bộ mặt ngốc nghếch.
- Anh em tốt, nói cho tôi nghe xem, cậu vừa rồi cái gì cũng chưa thấy, không nghe thấy có phải hay không?
Tiểu Hồ tử cười khổ lắc đầu.
- Đại ca, cậu hiện tại chơi quá cao thâm rồi, đầu óc tôi bây giờ có chút không đủ xài rồi.
Tôi vỗ vỗ cậu ta nói.
- Đầu không đủ dùng, vậy là tốt nhất, đôi khi, làm người phải ngu một chút mới tốt, nghe tôi, cậu cứ ở lại chỗ này đi, không cần đi đâu hết.
Nói xong, tôi liền đi ra ngoài, thân hình Tiệp Dư chợt lóe, cũng đã tới trước mặt tôi, nhíu mày nói.
- Cậu nói thử xem, người này tới đây để làm gì vậy?
Tôi nói.
- Rất rõ ràng, đây là ông chủ của công ty kiến trúc nào đó, tới nơi này, làm công tác tư tưởng cho các người. Muốn cho các người đồng ý phá bỏ và di dời.
Tiệp Dư hừ một tiếng nói.
- Hừ, phá bỏ và di dời, ông ta suy nghĩ hay thật, hiện tại Phúc Duyên Trai đã sắp hoàn toàn xuất hiện ở nhân gian, đã không phải ai nói rời đi là có thể rời đi.
Phúc Duyên Trai sắp hoàn toàn xuất hiện ở nhân gian?
Tôi tức khắc ngạc nhiên, nhìn Tiệp Dư hỏi.
- Vừa rồi cô nói cái gì, Phúc Duyên Trai sắp hoàn toàn xuất hiện ở nhân gian? Đó là sao lại thế?
Tiệp Dư bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, lè lưỡi, hiển nhiên tự biết mình nói lỡ nời, vội ngắt lời nói.
- Không có gì đâu, đúng rồi, cậu nói người này rốt cuộc là ai, cư nhiên dám cùng chúng tôi hạ chiến thư?
Tôi lắc đầu nói.
- Cái này làm sao tôi biết được, có điều tôi có thể thay các người đi điều tra thử một chút, không phải ông ta đã nói cho các người thời gian ba ngày hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận