Cấm Kỵ Sư

Chương 250: Cuộc Chiến Phá Bỏ Và Di Dời

Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất chạy ra khỏi cửa lớn nhà họ La, lập tức gấp không chờ nổi mà bắt đầu triệu hoán người đưa đò Hoàng Tuyền. Muốn đi Phúc Duyên Trai, tìm anh ta là phương thức nhanh nhất, anh ta sẽ dùng thời gian chở chúng tôi đến đó.
Thiệu Bồi Nhất ngồi xổm xuống, bắt đầu vẽ bùa trên mặt đất, tôi lại bĩu môi, không chút hoang mang móc di động ra, gọi điện thoại.
Thiệu Bồi Nhất thấy tôi gọi điện thoại cho người đưa đò Hoàng Tuyền thì có chút giật mình, tôi đắc ý quơ quơ di động trước mặt cậu ta, nghĩ thầm đây là khoa học kỹ thuật hiện đại, cậu lao lực vẽ phù chú nửa ngày mà tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là làm được rồi.
Nhưng mà nét cười nhanh chóng cứng lại trên mặt tôi, bởi vì trong điện thoại truyền đến giọng nói.
- Thuê bao quý khách vừa gọi không nằm trong vùng phủ sóng hoặc đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Ôi cái cmn, cái tên này không ở trong vùng phủ sóng thì là chạy đi đâu rồi?
Thiệu Bồi Nhất thấy tôi phát ngốc thì cười ha ha nói với tôi.
- Đừng tưởng rằng có một số điện thoại là có thể tùy thời tùy chỗ đều sử dụng được, nói cho cậu biết số điện thoại của anh ta tôi cũng có, nhưng vì sao mà tôi không gọi điện thoại chứ, chính là bởi vì không biết bây giờ anh ta đang ở chỗ nào đó không thể gọi được đấy.
Trong đầu tôi nhanh chóng hiện lên một ý niệm, vội hỏi.
- Anh ta ở chỗ nào mới có thể làm cho điện thoại không bắt được tín hiệu?
Thiệu Bồi Nhất cười thần bí, hạ giọng nói.
- Ở địa phương nào thì không cần hỏi, dù sao, không phải là ở nhân gian……
Tôi lúc này mới biết thì ra là như thế, khó trách di động không kết nối được, còn không ở trong vùng phủ sóng, người ta ở âm phủ đấy, có thể gọi được mới thấy hết hồn.
Cuối cùng người đưa đò Hoàng Tuyền vẫn bị Thiệu Bồi Nhất gọi tới, anh ta vội vàng chạy tới nơi này mà cũng không hỏi gì nhiều, nhanh chóng đưa chúng tôi đến phụ cận Phúc Duyên Trai, nhưng mà lúc còn cách đó vài dãy phố, anh ta liền dừng xe lại, nghiêm túc nói với chúng tôi, phía trước có tình huống khẩn cấp, vì lẽ đó, quãng đường còn lại cần chính mình đi.
Tôi không khỏi kinh ngạc, chỗ này rốt cuộc là làm sao vậy, ngay cả người đưa đò Hoàng Tuyền đều chọn đường vòng mà đi?
Hai chúng tôi vội vội vàng vàng chạy qua đó, lại ở ngay lúc cách địa bàn Phúc Duyên Trai còn có trăm mét, chợt phát hiện phía trước có một đội ngũ kỳ lạ xếp hàng ngang, che ở phía trước.
Đây là một cái chướng ngại vật tạo thành từ mấy chục chiếc máy xúc đất, mấy chục chiếc máy xúc đất chặn đường đi, bên cạnh bóng người lắc lư, lại giống như đang làm gì đó. Vô số ánh đèn chiếu sáng con đường phía trước, mặt khác còn có mười mấy chiếc xe vận tải lớn kỳ quái, hình thể thật sự khổng lồ ngừng ở một bên, mà ở chính giữa, cái người tiểu đầu mục hai ngày trước có từng gặp qua đang đi tuần tra xung quanh, chỉ huy những người đó làm việc.
Đây đúng là một tình cảnh lao động khí thế ngất trời, tôi xem mà hồ đồ, vội cùng Thiệu Bồi Nhất nhanh chóng qua đó, vòng qua những chiếc xe rồi lặng lẽ đi tới một bên, vừa nhìn về phía trước tôi tức khắc bị dọa cho ngây người.
Chỉ thấy trên mặt đất đã bị đào thành một cái cống ngầm thật lớn, nhìn qua sâu chừng hai mét, rộng khoảng một mét, dọc theo một mảnh phá bỏ và di dời, giống như là bao thành một vòng tròn
Những người này rốt cuộc là đang làm cái gì, giờ cũng đã hơn nửa đêm rồi còn chạy đến nơi đây đào mương, chẳng lẽ bọn họ cho rằng như vậy sẽ hữu dụng sao?
Tôi không nghĩ ra mục đích của những người này, Thiệu Bồi Nhất lại đầy mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm những cái xe đó, lẩm bẩm nói.
- Đây là người của công ty kiến trúc Long Đằng sao, hơn nửa đêm rồi bọn họ còn làm cái gì vậy.
Tôi vung tay lên, thấp giọng nói.
- Mặc kệ bọn họ tới làm cái gì, dù sao không phải là chuyện tốt, chúng ta phải nhanh chóng chạy vào trong xem bọn họ chuẩn bị làm cái gì tiếp theo, nói không chừng buổi tối hôm nay sẽ có một cuộc đại chiến.
Thiệu Bồi Nhất nhíu mi nói.
- Nếu như thật sự bọn họ muốn đánh nhau, cậu nói hai chúng ta nên giúp ai?
Tôi sửng sốt, nói.
- Vô nghĩa, nếu như bọn họ đánh nhau, tự nhiên chúng ta phải giúp Phúc Duyên Trai, chẳng lẽ cậu còn muốn giúp đỡ người bên công ty kiến trúc Long Đằng, bọn họ cũng không phải là người tốt gì đâu.
Thiệu Bồi Nhất lặng lẽ cười, lắc lắc đầu, lại không hề tiếp lời tôi, chỉ nhàn nhạt nói một câu
- Người bên công ty kiến trúc Long Đằng, tám chín phần mười khẳng định không phải người tốt, có điều người bên Phúc Duyên Trai, lại cũng chưa chắc là người tốt.
Những lời này của cậu ta làm tôi giật mình, vội vàng hỏi tại sao cậu ta lại nói những lời đó, Thiệu Bồi Nhất nhìn tôi, chần chờ một lúc mới nói với tôi.
- Thôi, tôi cũng chỉ thuận miệng nói bừa, mà xem tình hình trước mắt, chúng ta chắc phải trợ giúp bên Phúc Duyên Trai rồi.
Tôi cho cậu ta một cái tát vào đầu, nói.
- Đúng thế, cậu suy nghĩ nhiều mà làm gì, mặc kệ nói như thế nào, dù sao hiện tại Phúc Duyên Trai cũng đứng ở bên phía của chúng ta, có chuyện gì, thì cần phải hỗ trợ họ.
Vì thế tôi liền cắm đầu chạy thẳng vào bên trong, Thiệu Bồi Nhất cũng không hề nói thêm cái gì, đi theo tôi cũng chạy vào trong đó.
Sau khi đi vào chúng tôi mới biết được, hoá ra bốn phương tám hướng, phàm là đất trống đều đã bị người vây quanh chặn đường, nơi nơi đều là mấy cái máy xúc đất, máy ủi đất gì đó, còn có thật nhiều xe vận tải lớn, nhìn qua chỉ thấy đen kịt, hơn nữa trên mỗi chiếc xe đều được phủ bằng những tấm bạt màu đen, nhìn qua thực sự rất thần bí.
Hai chúng tôi không dám trì hoãn, một hơi chạy vào, tới phố Phúc Duyên chỗ đó lại yên tĩnh không tiếng động, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy, tôi không khỏi nôn nóng, đang muốn kêu người ra, chỗ đầu phố bỗng nhiên chợt lóe bạch quang, Tiệp Dư xuất hiện.
Tôi vừa thấy nàng, vội chạy tới nói.
- Các người đúng là an nhàn mà, người ta đã đánh tới cửa rồi kia, đã đem người tới chặn khắp đầu ngõ cuối phố rồi đó.
Sắc mặt Tiệp Dư không có gì biến hóa, vẫn cứ là hì hì cười, nói.
- Yên tâm đi anh họ à, có Liễu bá bá ở đây, ai cũng không dám làm càn, lại nói, bây giờ Hắc thúc thúc cũng đã trở lại, có hai người bọn họ ở đây, vô luận là ai dám tới cửa, đều bảo đảm làm cho bọn họ có đến mà không có về.
Nàng nói tự tin vô cùng, thật ra cũng làm tôi thoáng yên tâm, nhưng mà quay đầu lại xem thử, nơi xa bỗng nhiên sáng lên ánh đèn pha, một cái loa công suất lớn bỗng nhiên truyền ra thanh âm.
- Hộ bị cưỡng chế bên trong nghe đây, hiện tại kỳ hạn ba ngày đã đến, chúng tôi làm theo mệnh lệnh thành phố, cần phải hoàn thành công tác phá bỏ và di dời trước khi trời sáng, cho nên, hiện tại cho các người thời gian ba phút cuối cùng để suy xét, nếu vẫn chấp mê bất ngộ, ngoan cố không thay đổi, chúng tôi đây phải tiến hành cưỡng ép phá bỏ.
Thanh âm này đúng là của tiểu đầu mục kia, nghe ý tứ thì đã là tối hậu thư, trong vòng ba phút, nếu còn không có hồi đáp chính xác, đành phải tiến hành cưỡng ép phá hủy.
Tiệp Dư cong môi cười, bỗng nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng kêu lên.
- Người bên ngoài cũng nghe đây, ý của hộ bị cưỡng chế chính là cứ ở lại chỗ này không dời đi, nếu các người có bản lĩnh, thì tới mà cưỡng chế phá hủy đi, tôi muốn nhìn trước hừng đông là ai thắng!
Giọng nói nàng trong trẻo cao vút, truyền ra khỏi con phố không người, trực tiếp truyền đi ra ngoài, sau một lúc lâu, người bên ngoài lại nói chuyện.
- Được, nếu đã như vậy, chúng tôi đây liền trực tiếp ra tay, lão đại nhà tôi nói, lão đại biết thủ đoạn cùng với bản lĩnh của các người, nhưng mà ông ấy chính là muốn thử xem, dựa vào thủ đoạn hiện đại hoá, có thể đối phó được yêu nghiệt các người hay không!
Giọng nói người này vừa dứt, bỗng nhiên liền truyền ra một trận tiếng còi bén nhọn, mấy người công nhân ở nơi xa phát ra một tiếng kêu, đồng thời cùng ra tay, kéo những tấm bạt đen chắn trên xe tải xuống.
Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất đứng ở đầu tường, dõi mắt trông về phía xa, đương nhiên trong đêm tối vốn đã thấy không rõ, khoảng cách lại xa, nhưng mà chỗ đó đã bật đèn pha sáng loáng, chiếu sáng chung quanh giống như ban ngày, cho nên chúng tôi vẫn có thể thấy được rõ ràng hành động của bọn họ.
Chỉ thấy sau khi những người kia kéo tấm bạt đen phủ trên xe tải xuống, lộ ra phía dưới một đám thùng lớn thùng nhỏ, những cái xe đó chậm rãi khởi động, phân tán ra mọi nơi, nhưng vẫn cứ tập trung dọc theo con đường mương vừa mới đào xong, trên mỗi chiếc xe đều có hai công nhân bận rộn làm việc, dường như đã bắt đầu muốn động thủ.
Nhưng rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì đây, trong những cái xe đó có chứa thứ gì vậy, tôi vận đủ thị lực, từ xa nhìn lại, một đống thùng lớn kia giống như thùng đựng xi măng, nhưng là bọn họ phí nhiều sức lực như thế, đào ra cái mương sâu vậy, rồi lại đổ nước bùn vào trong đó làm gì?
Tôi đang nghi hoặc khó hiểu, Thiệu Bồi Nhất bỗng nhiên lớn tiếng nói.
- Không tốt, đó là, đó là bình đựng nước thép!
Tôi tức khắc kinh hãi, chỉ thấy những công nhân kia đang dẫn một cái ống dài từ miệng bình ra, lại nhìn kỹ, những người đó đều ăn mặc trang phục phòng hộ thật dày, khi hành động đều thật cẩn thận, thả cái ống kia xuống cái mương.
Sau đó, tiểu đầu mục giơ tay lên, bỗng nhiên nhìn về phía chúng tôi mà cười tà, bỗng nhiên đột nhiên vung tay lên, công nhân trên chiếc xe đầu tiên liền mở bình ra, kế tiếp một màn làm cho người ta sợ hãi đã xảy ra, chỉ thấy trong cái bình kia chảy ra nước thép đỏ bừng, lập tức rót vào bên trong cái mương sâu!
Tôi kêu lên không tốt, trong lòng tức khắc rõ ràng mục đích của đám người này, bọn họ đào mương sâu ở chỗ này, rót nước thép vào trong, nói rõ là để đối phó với thụ yêu ngàn năm kia!
Không sai, bộ rễ của thụ yêu ngàn năm trải rộng khắp chốn, mỗi một nơi mỗi một chỗ đều có, lúc này bọn họ rót nước thép vào cống, tự nhiên là dùng nước thép để giết chết bộ rễ của thụ yêu ngàn năm rồi, phải biết rằng nhiệt độ của nước thép lỏng cao tới hai ngàn độ, đừng nói cái gì mà thụ yêu ngàn năm, cho dù là đại la thần tiên, chỉ sợ cũng chịu đựng không được.
Bọn người kia, quả nhiên là muốn dùng công nghệ cao tới đối phó những yêu quái này, thậm chí không tiếc phí công sức lớn như thế, tôi trơ mắt nhìn những dòng nước thép chảy vào trong mương, quả thực là nhìn thấy ghê người, vội quay đầu lại nói với Tiệp Dư.
- Các người đều là đồ ngốc hả, người ta dùng thời gian lâu như thế để đào mương ở bên ngoài, hiện tại lại dùng nước thép tới đối phó Liễu bá bá, mau mau nghĩ cách đi, sức nóng của nước thép này quá cao, kêu Liễu bá bá ngàn vạn không không được khinh địch, mau đi ngăn cản bọn họ!
Tiệp Dư cũng có chút ngây người, lúng ta lúng túng không nói được câu nào, tuy rằng chúng tôi ở cách xa, nhưng khí thế cùng độ nóng của nước thép kia quá mạnh, hơn nữa một chiếc xe nước thép trong lúc chúng tôi nói chuyện đã rót vào không ít, chiếc xe thứ hai đã bắt đầu chuẩn bị, ở khoảng cách mấy chục mét, đã cũng bắt đầu chuẩn bị rót xuống!
Không khí dường như đã bị ngưng đọng vào phút giây này, ánh đỏ của nước thép đỏ bừng nơi xa làm chúng tôi đỏ mặt, cũng làm đỏ cả mắt chúng tôi, nhưng, giờ này khắc này, lại thật sự an tĩnh bất thường, dường như thụ yêu ngàn năm đã đi ngủ rồi, không hề phản ứng.
Trong lòng tôi không khỏi trầm xuống, chẳng lẽ, cuộc chiến tranh giữa yêu quái và đồ công nghệ cao này vừa mới bắt đầu đã phải nhận thua hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận