Cấm Kỵ Sư
Chương 225: Cuộc chiến đấu khó giải quyết
Người này nói xong thì bỗng nhiên vung tay lên, một tảng đá với hình thù kỳ quái lại xuất hiện ở trước người của hắn, di chuyển lơ lửng nhẹ nhàng ở giữa không trung. Người này cười lạnh nói:
- Đối với cô thì viên Cửu Khiếu Thạch này là thích hợp nhất. Đến đây đi, nhóc con, ở bên trong Cửu Khiếu Thạch này, cô có thể nhanh chóng tu luyện thành Linh Hồ chín đuôi, bớt cho cô mấy nghìn năm khổ luyện. Một trận đánh vừa rồi, tôi chẳng qua muốn thử bản lĩnh của cô, xem có đủ tư cách không mà thôi...
Tôi vừa thấy được tảng đá kia đã lập tức nhận ra ngay, đây chính là trấn vật Yếm Thắng Sư của người bị cô ta giết chết khi tôi nhìn thấy miêu nô kia lần đầu tiên!
Lúc này tôi mới bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra miêu nô đi cướp giật trấn vật ở khắp nơi chính là để cho người này sử dụng. Mà nghe hắn nói, hắn cần trấn vật này để phong trấn Nam Cung Phi Yến ở trong đó, tu Linh Hồ chín đuôi gì đó.
Nhưng cho dù kẻ ngu si cũng có thể đoán được, nếu quả thật bị hắn phong ấn, vậy xem như thật sự tu luyện thành công, chẳng qua cũng sẽ trở thành công cụ và thủ hạ của hắn mà thôi, thậm chí còn đáng sợ hơn, sẽ bị hắn chế luyện thành pháp bảo, đến lúc đó ý thức của bản thể đã mất đi, đừng nói là hồ ly chín đuôi, cho dù là mười chín đuôi lại có ích lợi gì?
Nam Cung Phi Yến cười lạnh nói:
- Thật ngại quá, một viên đá vỡ như vậy, bà cô đây còn không để ý đâu. Đừng nói cái này, năm đó mẹ tôi mang về một viên Bổ Thiên Di Thạch cũng bị tôi làm lót chân, cho nên anh hãy tỉnh lại đi.
Người này cười ha ha nhưng không nói thêm nữa, tay nâng lên, một đường khí đen tập trung lại, hắn nói:
- Thật ngại quá, vừa rồi tôi đã hạ kết giới ở trên người cô, đi đến đây, hồ ly nhỏ của tôi...
Dứt lời, khí đen kia bỗng nhiên hóa thành một quả cầu đen. Người này chỉ tay, quả cầu đen giữa không trung lại đột nhiên nảy lên, nhìn tiếp thấy Nam Cung Phi Yến chợt biến sắc, toàn thân run rẩy kịch liệt.
- Đáng giận, không ngờ lại hạ Đoạt Hồn cổ cho tôi...
Nam Cung Phi Yến cắn chặt hàm răng, sắc mặt tái nhợt, ngược lại giơ tay lên một cái, bỗng nhiên chín ánh sáng trắng rời khỏi tay bay ra ngoài, cẩn thận nhìn lại thì đây là chín cây phi châm màu trắng bạc, nhỏ như lông trâu, lóe ra ánh sáng trắng lóa mắt.
Nam Cung Phi Yến quát khẽ một tiếng, chín cái phi châm này lập tức giống như giống như điện quang bắn ra, đánh úp về phía người thần bí kia.
Cô ấy rõ ràng đã thật sự nổi giận rồi. Tôi không khỏi thầm giật mình. Tôi quen biết cô ấy rất lâu, từ trước đến nay đều thấy cô ấy cười đùa cợt nhả, chưa từng nghiêm túc ra tay với ai. Nhưng vào giờ phút này, không ngờ cô ấy lại dùng tới pháp bảo, điều này đã nói rõ cô ấy thấy người này thật sự rất khó đối phó. Nếu không, vừa rồi cô ấy cũng không cần phải cố ý mang mẹ mình ra để dọa người. Nhưng lại không nghĩ đến, người thần bí kia hình như căn bản không để ý tới.
Chín cái phi châm này lao ra nhanh như tia chớp, chỉ để lại mấy đường ánh sáng trên không trung đã tập kích đến trước mặt người thần bí kia, nhưng lấy năng lực quan sát của tôi lúc này đã nhìn ra rõ ràng, trong đó chỉ có tám cái đánh úp về phía người kia, một cái khác lại lặng lẽ theo đuôi phía sau, đâm về phía quả cầu do khí đen ngưng tụ thành.
Người kia cười hì hì, trong mắt lóe sáng và đột nhiên biến mất, chín cái ngân châm liền mất đi mục tiêu, dừng lại trên không trung, ngay sau đó người kia lại xuất hiện ở ngoài mấy mét. Nam Cung Phi Yến dùng tay ra hiệu thay đổi, chín cái ngân châm lập tức quay đầu, như bóng với hình tiếp tục bay về phía người kia.
Nhưng người kia không cứng rắn chống đỡ, thân hình lại lóe lên, lập tức biến mất, chín cái ngân châm lại vồ hụt, Nam Cung Phi Yến giận dữ, gần như muốn nghiến răng nghiến lợi. Cho dù khắp người khẽ rung lên nhưng vẫn chỉ huy chín cái ngân châm, sau khi người kia vừa xuất hiện đã tiếp tục tấn công!
Sau mấy lần như vậy, người kia hình như chỉ thuấn di, cũng không thể thật sự biến mất. Dưới sự công kích của ngân châm hắn liên tục di chuyển thay đổi mấy phương hướng vị trí, nhưng mỗi lần đều chỉ kém một ly, dù nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn tránh né được.
Nam Cung Phi Yến lại càng lúc càng thiếu kiên nhẫn, cơ thể càng run rẩy mãnh liệt hơn, gần như đã sắp không khống chế được ngân châm, cô dứt khoát giậm chân một cái, lật tay thu hồi ngân châm, trầm giọng điềm nhiên nói:
- Anh dám chống lại tôi sẽ lập tức đưa tới họa sát thân, tôi bảo đảm anh không đi quá được trăm dặm sẽ bị băm thây thành nghìn mảnh, thịt nát xương tan.
Người kia lại hiện thân, ngửa mặt cười ha ha nói:
- Tiểu hồ ly tinh, sao tôi phải đi ra ngoài? Phía dưới này âm u tĩnh mịch, trang nhã như vậy, lại không có người nào làm phiền, chờ sau khi tôi chế luyện lại những trấn vật này, phóng tầm mắt ra khắp thiên hạ, ai còn là đối thủ của tôi?
Nam Cung Phi Yến nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt lộ ra sát ý, lớn tiếng nói:
- Tự làm bậy không thể sống, lẽ nào anh cho rằng phía dưới ngôi mộ cổ này lại có thể mặc cho một mình anh tùy ý làm bậy sao?
Người kia hừ một tiếng nói:
- Hừ, tiểu hồ ly đừng nhiều lời vô ích, vẫn là ngoan ngoãn chờ chết đi. Không, tôi sẽ không để cho cô chết đâu. Cô yên tâm, tôi chỉ luyện hóa nguyên thần của cô mà thôi, đến lúc đó cô là Linh Hồ chín đuôi tốt, thành linh thú bảo vệ Cửu Khiếu Thạch này, ha ha ha ha, hay lắm hay lắm, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, không ngờ lại thuận lợi như vậy, xem ra lần này, tôi sẽ nổi tiếng rồi, ha ha ha ha...
Người này cười cực kỳ đắc ý. Nam Cung Phi Yến lại không nhịn được kêu lên một tiếng, phóng người nhảy lên, hóa thành một đám ánh sáng trắng, nhân lúc người kia cười to mà bỗng nhiên lao vọt tới.
Tiếng cười của người kia đột nhiên dừng lại, há miệng phun ra một đường khí đen, Nam Cung Phi Yến đến gần lại mạnh mẽ đi qua khí đen kia, móng tay di chuyển, không ngờ giống như miêu nô kia, triển khai cận chiến.
Nhưng người kia rõ ràng không muốn cứng đấu cứng với Nam Cung Phi Yến, thân hình liên tục chớp động. Nam Cung Phi Yến liên tiếp công kích ra mấy chiêu, đều bị hắn tránh được, đồng thời hắn không ngừng phun ra khí đen, Nam Cung Phi Yến liên tiếp lướt ngang qua trong khí đen, nhưng cho dù tấn công sắc bén cũng vô dụng.
Tôi thầm nghĩ không tốt. Người này có tà pháp lợi hại, Nam Cung Phi Yến ngang qua trong khí đen của hắn, tất nhiên sẽ bị nó làm hại.
Tôi cũng nhìn không được nữa, lập tức tiến lên, giơ tay đánh ra một đạo Cấm Tự Quyết. Người kia vừa vặn phun ra một đường khí đen đánh vào trên Cấm Tự Quyết, chỉ nghe một tiếng kêu kỳ lạ vang lên, khí đen kia nhất thời biến đổi hình dạng, trong đó không ngờ lại hóa ra dáng vẻ của một con ác quỷ với gương mặt dữ tợn, nhe răng nhếch miệng với tôi một lúc sau đó liền lập tức tiêu tan.
Người kia “A” một tiếng, thân hình lui nhanh lại phía sau. Nam Cung Phi Yến khẽ thở dốc, còn muốn xông lên trước liều mạng, tôi lao vọt tới và kéo cô lại, trầm giọng nói:
- Bây giờ chị tốt nhất nên đứng yên, người này muốn đối phó với chị, chỉ sợ đã sớm chuẩn bị tốt rồi, vẫn để em tới cho.
- Không được, người này quá lợi hại, em trai chị không sao, chỉ là một Đoạt Hồn cổ thôi, chị còn có thể ứng phó được. Chỉ cần giết chết hắn, cổ trùng này dĩ nhiên cũng sẽ chết.
Nam Cung Phi Yến lắc đầu nói và muốn tiến lên, nhưng hai chân mềm nhũn, cơ thể lập tức lảo đảo, suýt nữa ngã nhào trên đất.
Xem ra tình hình của cô ấy đã không ổn, trong lòng tôi khẩn trương, lại mỉm cười nói với cô ấy:
- Chị yên tâm đi, đừng quên em là cấm kỵ sư, người này giết người đoạt bảo, lại chế luyện người đang sống thành miêu nô, đã phạm phải cấm kỵ. Chị cứ giao cho em tới thu thập hắn đi.
Dừng một lát, tôi còn nói thêm:
- Hơn nữa hắn dám bắt nạt chị, vậy là chống đối với em rồi. Bất kể thế nào, em cũng muốn báo thù cho chị, đánh hắn một trận nên thân!
Nam Cung Phi Yến cuối cùng cũng mỉm cười, ngã ngồi trên mặt đất, nói:
- Em trai tốt, chị, chị tin em, em phải cẩn thận...
Tôi khẽ gật đầu, ngẩng đầu nhìn người thần bí này và hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi tới.
Tôi càng tới gần người thần bí này, trong lòng lại dần dần bình tĩnh. Tất cả những nghi ngờ liên quan tới miêu nô trước đó, bây giờ đã được tháo gỡ hết một nửa. Người đứng phía sau thao túng cũng đã hiện thân, như vậy hiện tại tôi chỉ cần làm một chuyện, đánh bại hắn, cũng như giết chết hắn.
Không sai, ngay vừa rồi, tôi bỗng nhiên có ý nghĩ này, người như thế đã không nên sống ở trên đời nữa. Tục ngữ có câu nói rất hay, kẻ giết người sẽ có ngày bị người giết chết. Giữa chính nghĩa và tà ác vốn không nên có nhân từ gì, lại giống như tôi trước đây lúc nào cũng nhân từ nương tay, không có ý định giết ai vẫn rất bị động đi xử lý sự việc. Nếu như tiếp tục như vậy trong thời gian dài, rất bất lợi đối với tôi. Bởi vì, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với chính mình.
Có lẽ lấy bạo chế bạo mới là cách giải quyết tốt nhất.
Cuối cùng khi đi tới trước mặt người này, tôi lại hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- Trước khi anh chết, có thể nói ra thân phận và mục đích của anh, tôi lấy danh nghĩa cấm kỵ sư, cho anh một kết thúc vui vẻ.
Tôi nói lời này nghiêm túc vô cùng, hắn lại cười ha ha, chỉ vào tôi nói:
- Nhóc con, cấm kỵ sư à? Ha ha ha ha, tôi cười chết mất. Lẽ nào bây giờ người của nhà họ Hàn đều chết hết sao, chỉ còn lại một mình cậu à? Hừ hừ, đừng nói là cậu, cho dù người lớn nhà họ Hàn cậu ở đây, tôi cũng không khiếp sợ, một nhóc con miệng còn hôi sữa chưa ráo máu đầu như cậu lại dám nói với tôi như vậy, xem ra, gia tộc cấm kỵ sư tung hoành thiên hạ mấy nghìn năm, bây giờ cũng đã cùng đường bí lối rồi.
Lời này của hắn rất cuồng vọng, tôi lập tức nổi giận, mở miệng mắng:
- Bớt thả rắm đi. Anh nghe rõ cho tôi, cho dù gia tộc cấm kỵ sư chỉ còn lại một người cũng là ác mộng của cấm kỵ giả anh. Anh làm nhiều việc ác, nếu như người lớn nhà họ Hàn tôi sớm phát hiện ra anh, chỉ sợ anh đã sớm bị giết chết rồi, còn có thể để cho anh càn rỡ cho tới hôm nay sao? Được rồi, nếu anh không phục, vậy hôm nay tôi lại cho anh một kết thúc vui vẻ, để cho anh xem thử, cấm kỵ sư truyền thừa mấy ngàn năm, hôm nay còn có thể thu thập anh hay không.
Nói xong, trong lòng tôi vừa xuất hiện một ý nghĩ, Huyết Ngọc Ban Chỉ lập tức lưu chuyển. Tôi vung ngón tay lên, viết lên không trung một chữ Phá thật lớn, trong lòng nghĩ thầm để cho người này càn rỡ, tạm thời cho anh yên tĩnh, để cho anh nếm thử uy lực của Phá Tự Quyết!
Ánh sáng đỏ như máu hiện ra và lưu chuyển, Huyết Ngọc Ban Chỉ đã lâu chưa từng dùng tới lại được phát uy. Trong nháy mắt, một Phá Tự Quyết đã viết ra. Tôi hét lớn một tiếng và đánh ra một chưởng. Ánh sáng đỏ của Phá Tự Quyết lại lóe lên, vù một cái bay ra, đánh thẳng về phía người thần bí cuồng vọng tự cao tự đại này.
Người này cười lạnh, trên người lập tức lại tuôn ra từng làn khí đen, cơ thể lập tức mờ nhạt, hình như lại muốn giở mánh khóe cũ để chạy trốn, nhưng trong phút chốc, vẻ mặt hắn đột nhiên biến đổi, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phá Tự Quyết đang lóe ánh sáng đỏ ma quái lạ thường kia, cơ thể không ngờ lại ở nguyên tại chỗ, không thể nào di chuyển được...
Trong lòng tôi lập tức mừng thầm. Không ngờ dùng Huyết Ngọc Ban Chỉ viết ra Phá Tự Quyết còn có uy lực như vậy, có thể chấn áp làm hắn không có cách nào thi triển ra tà pháp. Nói thật, tôi còn thật sự sợ hắn lại thuấn di chạy trốn, giống như vừa rồi, làm cho tôi tốn công vô ích. Phá Tự Quyết cho dù lợi hại, nhưng nếu đánh không trúng kẻ địch thì cũng không tốt.
Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, Phá Tự Quyết đón đầu công kích tới làm tôi càng thêm hưng phấn, nếu như một đòn này có hiệu quả, như vậy lần này cho dù hắn không đi đời nhà ma, cũng phải gần chết.
Nhưng vào lúc Phá Tự Quyết sắp đánh trúng hắn, phía sau của hắn bỗng nhiên xuất hiện hai bàn tay nắm lấy hắn và kéo hắn sang một bên...
- Đối với cô thì viên Cửu Khiếu Thạch này là thích hợp nhất. Đến đây đi, nhóc con, ở bên trong Cửu Khiếu Thạch này, cô có thể nhanh chóng tu luyện thành Linh Hồ chín đuôi, bớt cho cô mấy nghìn năm khổ luyện. Một trận đánh vừa rồi, tôi chẳng qua muốn thử bản lĩnh của cô, xem có đủ tư cách không mà thôi...
Tôi vừa thấy được tảng đá kia đã lập tức nhận ra ngay, đây chính là trấn vật Yếm Thắng Sư của người bị cô ta giết chết khi tôi nhìn thấy miêu nô kia lần đầu tiên!
Lúc này tôi mới bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra miêu nô đi cướp giật trấn vật ở khắp nơi chính là để cho người này sử dụng. Mà nghe hắn nói, hắn cần trấn vật này để phong trấn Nam Cung Phi Yến ở trong đó, tu Linh Hồ chín đuôi gì đó.
Nhưng cho dù kẻ ngu si cũng có thể đoán được, nếu quả thật bị hắn phong ấn, vậy xem như thật sự tu luyện thành công, chẳng qua cũng sẽ trở thành công cụ và thủ hạ của hắn mà thôi, thậm chí còn đáng sợ hơn, sẽ bị hắn chế luyện thành pháp bảo, đến lúc đó ý thức của bản thể đã mất đi, đừng nói là hồ ly chín đuôi, cho dù là mười chín đuôi lại có ích lợi gì?
Nam Cung Phi Yến cười lạnh nói:
- Thật ngại quá, một viên đá vỡ như vậy, bà cô đây còn không để ý đâu. Đừng nói cái này, năm đó mẹ tôi mang về một viên Bổ Thiên Di Thạch cũng bị tôi làm lót chân, cho nên anh hãy tỉnh lại đi.
Người này cười ha ha nhưng không nói thêm nữa, tay nâng lên, một đường khí đen tập trung lại, hắn nói:
- Thật ngại quá, vừa rồi tôi đã hạ kết giới ở trên người cô, đi đến đây, hồ ly nhỏ của tôi...
Dứt lời, khí đen kia bỗng nhiên hóa thành một quả cầu đen. Người này chỉ tay, quả cầu đen giữa không trung lại đột nhiên nảy lên, nhìn tiếp thấy Nam Cung Phi Yến chợt biến sắc, toàn thân run rẩy kịch liệt.
- Đáng giận, không ngờ lại hạ Đoạt Hồn cổ cho tôi...
Nam Cung Phi Yến cắn chặt hàm răng, sắc mặt tái nhợt, ngược lại giơ tay lên một cái, bỗng nhiên chín ánh sáng trắng rời khỏi tay bay ra ngoài, cẩn thận nhìn lại thì đây là chín cây phi châm màu trắng bạc, nhỏ như lông trâu, lóe ra ánh sáng trắng lóa mắt.
Nam Cung Phi Yến quát khẽ một tiếng, chín cái phi châm này lập tức giống như giống như điện quang bắn ra, đánh úp về phía người thần bí kia.
Cô ấy rõ ràng đã thật sự nổi giận rồi. Tôi không khỏi thầm giật mình. Tôi quen biết cô ấy rất lâu, từ trước đến nay đều thấy cô ấy cười đùa cợt nhả, chưa từng nghiêm túc ra tay với ai. Nhưng vào giờ phút này, không ngờ cô ấy lại dùng tới pháp bảo, điều này đã nói rõ cô ấy thấy người này thật sự rất khó đối phó. Nếu không, vừa rồi cô ấy cũng không cần phải cố ý mang mẹ mình ra để dọa người. Nhưng lại không nghĩ đến, người thần bí kia hình như căn bản không để ý tới.
Chín cái phi châm này lao ra nhanh như tia chớp, chỉ để lại mấy đường ánh sáng trên không trung đã tập kích đến trước mặt người thần bí kia, nhưng lấy năng lực quan sát của tôi lúc này đã nhìn ra rõ ràng, trong đó chỉ có tám cái đánh úp về phía người kia, một cái khác lại lặng lẽ theo đuôi phía sau, đâm về phía quả cầu do khí đen ngưng tụ thành.
Người kia cười hì hì, trong mắt lóe sáng và đột nhiên biến mất, chín cái ngân châm liền mất đi mục tiêu, dừng lại trên không trung, ngay sau đó người kia lại xuất hiện ở ngoài mấy mét. Nam Cung Phi Yến dùng tay ra hiệu thay đổi, chín cái ngân châm lập tức quay đầu, như bóng với hình tiếp tục bay về phía người kia.
Nhưng người kia không cứng rắn chống đỡ, thân hình lại lóe lên, lập tức biến mất, chín cái ngân châm lại vồ hụt, Nam Cung Phi Yến giận dữ, gần như muốn nghiến răng nghiến lợi. Cho dù khắp người khẽ rung lên nhưng vẫn chỉ huy chín cái ngân châm, sau khi người kia vừa xuất hiện đã tiếp tục tấn công!
Sau mấy lần như vậy, người kia hình như chỉ thuấn di, cũng không thể thật sự biến mất. Dưới sự công kích của ngân châm hắn liên tục di chuyển thay đổi mấy phương hướng vị trí, nhưng mỗi lần đều chỉ kém một ly, dù nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn tránh né được.
Nam Cung Phi Yến lại càng lúc càng thiếu kiên nhẫn, cơ thể càng run rẩy mãnh liệt hơn, gần như đã sắp không khống chế được ngân châm, cô dứt khoát giậm chân một cái, lật tay thu hồi ngân châm, trầm giọng điềm nhiên nói:
- Anh dám chống lại tôi sẽ lập tức đưa tới họa sát thân, tôi bảo đảm anh không đi quá được trăm dặm sẽ bị băm thây thành nghìn mảnh, thịt nát xương tan.
Người kia lại hiện thân, ngửa mặt cười ha ha nói:
- Tiểu hồ ly tinh, sao tôi phải đi ra ngoài? Phía dưới này âm u tĩnh mịch, trang nhã như vậy, lại không có người nào làm phiền, chờ sau khi tôi chế luyện lại những trấn vật này, phóng tầm mắt ra khắp thiên hạ, ai còn là đối thủ của tôi?
Nam Cung Phi Yến nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt lộ ra sát ý, lớn tiếng nói:
- Tự làm bậy không thể sống, lẽ nào anh cho rằng phía dưới ngôi mộ cổ này lại có thể mặc cho một mình anh tùy ý làm bậy sao?
Người kia hừ một tiếng nói:
- Hừ, tiểu hồ ly đừng nhiều lời vô ích, vẫn là ngoan ngoãn chờ chết đi. Không, tôi sẽ không để cho cô chết đâu. Cô yên tâm, tôi chỉ luyện hóa nguyên thần của cô mà thôi, đến lúc đó cô là Linh Hồ chín đuôi tốt, thành linh thú bảo vệ Cửu Khiếu Thạch này, ha ha ha ha, hay lắm hay lắm, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, không ngờ lại thuận lợi như vậy, xem ra lần này, tôi sẽ nổi tiếng rồi, ha ha ha ha...
Người này cười cực kỳ đắc ý. Nam Cung Phi Yến lại không nhịn được kêu lên một tiếng, phóng người nhảy lên, hóa thành một đám ánh sáng trắng, nhân lúc người kia cười to mà bỗng nhiên lao vọt tới.
Tiếng cười của người kia đột nhiên dừng lại, há miệng phun ra một đường khí đen, Nam Cung Phi Yến đến gần lại mạnh mẽ đi qua khí đen kia, móng tay di chuyển, không ngờ giống như miêu nô kia, triển khai cận chiến.
Nhưng người kia rõ ràng không muốn cứng đấu cứng với Nam Cung Phi Yến, thân hình liên tục chớp động. Nam Cung Phi Yến liên tiếp công kích ra mấy chiêu, đều bị hắn tránh được, đồng thời hắn không ngừng phun ra khí đen, Nam Cung Phi Yến liên tiếp lướt ngang qua trong khí đen, nhưng cho dù tấn công sắc bén cũng vô dụng.
Tôi thầm nghĩ không tốt. Người này có tà pháp lợi hại, Nam Cung Phi Yến ngang qua trong khí đen của hắn, tất nhiên sẽ bị nó làm hại.
Tôi cũng nhìn không được nữa, lập tức tiến lên, giơ tay đánh ra một đạo Cấm Tự Quyết. Người kia vừa vặn phun ra một đường khí đen đánh vào trên Cấm Tự Quyết, chỉ nghe một tiếng kêu kỳ lạ vang lên, khí đen kia nhất thời biến đổi hình dạng, trong đó không ngờ lại hóa ra dáng vẻ của một con ác quỷ với gương mặt dữ tợn, nhe răng nhếch miệng với tôi một lúc sau đó liền lập tức tiêu tan.
Người kia “A” một tiếng, thân hình lui nhanh lại phía sau. Nam Cung Phi Yến khẽ thở dốc, còn muốn xông lên trước liều mạng, tôi lao vọt tới và kéo cô lại, trầm giọng nói:
- Bây giờ chị tốt nhất nên đứng yên, người này muốn đối phó với chị, chỉ sợ đã sớm chuẩn bị tốt rồi, vẫn để em tới cho.
- Không được, người này quá lợi hại, em trai chị không sao, chỉ là một Đoạt Hồn cổ thôi, chị còn có thể ứng phó được. Chỉ cần giết chết hắn, cổ trùng này dĩ nhiên cũng sẽ chết.
Nam Cung Phi Yến lắc đầu nói và muốn tiến lên, nhưng hai chân mềm nhũn, cơ thể lập tức lảo đảo, suýt nữa ngã nhào trên đất.
Xem ra tình hình của cô ấy đã không ổn, trong lòng tôi khẩn trương, lại mỉm cười nói với cô ấy:
- Chị yên tâm đi, đừng quên em là cấm kỵ sư, người này giết người đoạt bảo, lại chế luyện người đang sống thành miêu nô, đã phạm phải cấm kỵ. Chị cứ giao cho em tới thu thập hắn đi.
Dừng một lát, tôi còn nói thêm:
- Hơn nữa hắn dám bắt nạt chị, vậy là chống đối với em rồi. Bất kể thế nào, em cũng muốn báo thù cho chị, đánh hắn một trận nên thân!
Nam Cung Phi Yến cuối cùng cũng mỉm cười, ngã ngồi trên mặt đất, nói:
- Em trai tốt, chị, chị tin em, em phải cẩn thận...
Tôi khẽ gật đầu, ngẩng đầu nhìn người thần bí này và hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi tới.
Tôi càng tới gần người thần bí này, trong lòng lại dần dần bình tĩnh. Tất cả những nghi ngờ liên quan tới miêu nô trước đó, bây giờ đã được tháo gỡ hết một nửa. Người đứng phía sau thao túng cũng đã hiện thân, như vậy hiện tại tôi chỉ cần làm một chuyện, đánh bại hắn, cũng như giết chết hắn.
Không sai, ngay vừa rồi, tôi bỗng nhiên có ý nghĩ này, người như thế đã không nên sống ở trên đời nữa. Tục ngữ có câu nói rất hay, kẻ giết người sẽ có ngày bị người giết chết. Giữa chính nghĩa và tà ác vốn không nên có nhân từ gì, lại giống như tôi trước đây lúc nào cũng nhân từ nương tay, không có ý định giết ai vẫn rất bị động đi xử lý sự việc. Nếu như tiếp tục như vậy trong thời gian dài, rất bất lợi đối với tôi. Bởi vì, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với chính mình.
Có lẽ lấy bạo chế bạo mới là cách giải quyết tốt nhất.
Cuối cùng khi đi tới trước mặt người này, tôi lại hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- Trước khi anh chết, có thể nói ra thân phận và mục đích của anh, tôi lấy danh nghĩa cấm kỵ sư, cho anh một kết thúc vui vẻ.
Tôi nói lời này nghiêm túc vô cùng, hắn lại cười ha ha, chỉ vào tôi nói:
- Nhóc con, cấm kỵ sư à? Ha ha ha ha, tôi cười chết mất. Lẽ nào bây giờ người của nhà họ Hàn đều chết hết sao, chỉ còn lại một mình cậu à? Hừ hừ, đừng nói là cậu, cho dù người lớn nhà họ Hàn cậu ở đây, tôi cũng không khiếp sợ, một nhóc con miệng còn hôi sữa chưa ráo máu đầu như cậu lại dám nói với tôi như vậy, xem ra, gia tộc cấm kỵ sư tung hoành thiên hạ mấy nghìn năm, bây giờ cũng đã cùng đường bí lối rồi.
Lời này của hắn rất cuồng vọng, tôi lập tức nổi giận, mở miệng mắng:
- Bớt thả rắm đi. Anh nghe rõ cho tôi, cho dù gia tộc cấm kỵ sư chỉ còn lại một người cũng là ác mộng của cấm kỵ giả anh. Anh làm nhiều việc ác, nếu như người lớn nhà họ Hàn tôi sớm phát hiện ra anh, chỉ sợ anh đã sớm bị giết chết rồi, còn có thể để cho anh càn rỡ cho tới hôm nay sao? Được rồi, nếu anh không phục, vậy hôm nay tôi lại cho anh một kết thúc vui vẻ, để cho anh xem thử, cấm kỵ sư truyền thừa mấy ngàn năm, hôm nay còn có thể thu thập anh hay không.
Nói xong, trong lòng tôi vừa xuất hiện một ý nghĩ, Huyết Ngọc Ban Chỉ lập tức lưu chuyển. Tôi vung ngón tay lên, viết lên không trung một chữ Phá thật lớn, trong lòng nghĩ thầm để cho người này càn rỡ, tạm thời cho anh yên tĩnh, để cho anh nếm thử uy lực của Phá Tự Quyết!
Ánh sáng đỏ như máu hiện ra và lưu chuyển, Huyết Ngọc Ban Chỉ đã lâu chưa từng dùng tới lại được phát uy. Trong nháy mắt, một Phá Tự Quyết đã viết ra. Tôi hét lớn một tiếng và đánh ra một chưởng. Ánh sáng đỏ của Phá Tự Quyết lại lóe lên, vù một cái bay ra, đánh thẳng về phía người thần bí cuồng vọng tự cao tự đại này.
Người này cười lạnh, trên người lập tức lại tuôn ra từng làn khí đen, cơ thể lập tức mờ nhạt, hình như lại muốn giở mánh khóe cũ để chạy trốn, nhưng trong phút chốc, vẻ mặt hắn đột nhiên biến đổi, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phá Tự Quyết đang lóe ánh sáng đỏ ma quái lạ thường kia, cơ thể không ngờ lại ở nguyên tại chỗ, không thể nào di chuyển được...
Trong lòng tôi lập tức mừng thầm. Không ngờ dùng Huyết Ngọc Ban Chỉ viết ra Phá Tự Quyết còn có uy lực như vậy, có thể chấn áp làm hắn không có cách nào thi triển ra tà pháp. Nói thật, tôi còn thật sự sợ hắn lại thuấn di chạy trốn, giống như vừa rồi, làm cho tôi tốn công vô ích. Phá Tự Quyết cho dù lợi hại, nhưng nếu đánh không trúng kẻ địch thì cũng không tốt.
Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, Phá Tự Quyết đón đầu công kích tới làm tôi càng thêm hưng phấn, nếu như một đòn này có hiệu quả, như vậy lần này cho dù hắn không đi đời nhà ma, cũng phải gần chết.
Nhưng vào lúc Phá Tự Quyết sắp đánh trúng hắn, phía sau của hắn bỗng nhiên xuất hiện hai bàn tay nắm lấy hắn và kéo hắn sang một bên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận