Cấm Kỵ Sư

Chương 496: Lệnh phù Mã gia

Mã Đạo Đồng lấy ra hai tấm lệnh phù màu vàng, lần lượt đưa cho tôi và Y Thăng rồi bảo:
- Mọi môn phái đều tề tụ lại chỗ này. Để phân biệt danh tính ta dùng phù này để làm cơ sở. Hai người các cậu có thể mang theo lệnh phù Mã gia, bắt đầu từ đây trên đường đi nếu có người ngăn chặn thì cứ nói rằng Mã gia có việc khẩn cấp báo cho Trai chủ, chắc chắn sẽ đến được đại bản doanh một cách thuận lợi.
Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết, nhận lấy lệnh phù thì thấy trên nền vàng có một có thêu một chữ “Mã" kiểu Triện*.
(* Chữ Triện là một trong kiểu chữ Hán.)
- Đa tạ Mã đạo trưởng, lần này đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.
- Ha ha, cái này thì tính gì chứ, đi đi.
Y Thăng lại có phần hoài nghi mà hỏi:
- Mã đạo trưởng giúp chúng ta như thế lẽ nào không sợ sự tình bại lộ, gây bất lợi cho các người sao? Với lại, hình như vừa rồi ông đã nói người đó có đại ân với các người mà?
Mã Đạo Đồng khẽ cười không nói gì, người đứng cạnh lên tiếng:
- Dòng tộc trừ tà của Mã gia đã lưu truyền cả ngàn năm, nếu như cái gì cũng sợ thì không cần chỗ đứng trong giới giang hồ này rồi. Về việc có ơn, đó cũng là một chuyện của hàng trăm năm trước. Mã gia đến đây cũng chỉ để không phụ lời hứa năm xưa, nhưng nếu nói là tiếp tay cho giặc thì vạn lần không thể.
Tôi gật đầu tán thán:
- Đúng là dòng tộc Mã gia vừa trọng nghĩa vừa chính đại, vãn bối khâm phục. Nếu đã như vậy thì chúng ta không nói nhiều nữa, xin cáo từ. Mã đạo trưởng yên tâm, hai tấm lệnh phù Mã gia này tôi chỉ bảo là cướp được, tuyệt đối không làm khó Mã gia.
Mã Đạo Đồng nói:
- Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Trước mắt đạo tiêu ma trướng, an nguy của thiên hạ đều nằm ở chúng ta. Khổ nỗi lực lượng bạc nhược, không có sức chống đỡ, có người đứng ra như Hàn gia thật là hiếm có, Mã gia đương nhiên có bổn phận.
Tôi nhìn sang Lão Ma m Sơn và hỏi:
- Thế xử lý tên này như thế nào đây?
Ông ta đáp:
- Đừng lo, tên này đã rút Thiên Hồn của con người tu luyện ma đạo, tán tận lương tâm, tội ác chất chồng, bọn ta đã muốn thu phục nó từ lâu chỉ là hành tung của tên này bí hiểm lại luôn cấu kết với Kẻ Dưỡng Thi, này anh ta đã trà trộn với người chăn nuôi xác chết. Lần này cuối cùng cũng tóm được nó, tất nhiên là báo ứng của nó.
Dứt lời, ông ta xoay người dặn dò những người đứng đằng sau:
- Dùng khóa Phược Linh trói nó lại, không để nó biến hình mà trốn mất. Sau khi điều tra được một số nghi vấn thì sẽ xử lý theo quy củ.
Một vài người rầm rộ trả lời liền kéo Lão Ma m Sơn vào trong rừng. Lão ta đã bị phong ấn bởi lá bùa, đang hấp hối từng cơn và trong miệng ư ử như con chó sắp chết bị kéo đi.
Mã Đạo Đồng cúi đầu chào chúng tôi rồi nói thêm:
- Từ đây về phía trước Thái Hành Ngũ Quỷ của Tam Kiệt Hà Nội, nhưng dạo gần đây bọn họ có phần kiêng dè Mã gia. Các người mang theo lệnh phù Mã gia, chắc họ sẽ không gây cản trở đâu. Tiếp đó chính là địa bàn của Hoàng Hà bang và Kim Đao Môn, nhưng ta cũng không quen thuộc.
Tôi nghe xong thì lấy làm lạ, đã tộc Từ Tà Mã gia này với đám nuôi ma nuôi quỷ giở trò kia là kẻ thù không đội trời chung, vậy thì tại sao Phúc Duyên Trai lại hết lần này đến lần khác xếp họ gần nhau như vậy, chẳng lẽ không sợ đánh nhau sao?
Y Thăng suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:
- Hoàng Hà bang thì cũng dễ nói, người của Kim Đao Môn cũng quen biết chúng tôi chắc cũng không trở ngại gì. Chắc hẳn đại bản doanh của chủ trì Phúc Duyên Trai nằm trong Kim Đao Môn. Tôi nhớ đi về bên kia là Thần gia Kiềm Tây, Cán Nam Linh Môn. Hai môn phái này cũng người đông thế mạnh nhưng họ ít khi đi qua lại với giang hồ và vị trí cũng cũng khá xa, chắc sẽ đe dọa gì đến chúng ta đâu.
Sau một hồi phân tích, chúng tôi liền rời đi, người Mã gia tránh đường cho chúng tôi tiến về phía trước.
Y Thăng và tôi nhanh chóng băng qua khu rừng này, nhưng đằng trước lại có một khe trũng, tôi đứng ở lối vào khe nhíu mày hỏi Y Thăng:
- Vậy Tái Hành Ngũ Quỷ, Tam Kiệt Hà Nội là những loại nào thế?
Y Thăng nói:
- Còn có thể là loại gì nữa? Toàn là những kẻ nuôi ma quỷ làm chuyện ác, nhiều lần lạm dụng tiểu quỷ giở trò lừa bịp khắp nơi. Từ khi tới đây, chúng vẫn chưa lộ mặt.
Tôi hỏi tiếp:
- Tộc Trừ tà Mã gia và những người nuôi ma này có được coi là kẻ thù không đội trời chung không?
Y Thăng nói:
- Gần như là vậy. Trước đây, nhà họ Mã thường bắt ma trừ tà, yêu quái. Nhất là đám tiểu quỷ bị xem thường, thực ra tôi cũng khá khó hiểu, xếp Mã gia vào vị trí này có hơi kỳ lạ.
Tôi gật đầu đáp:
- Ừ, vừa rồi tôi cũng nghĩ như vậy. Chẳng khác nào để mèo và chuột làm hàng xóm của nhau, cáo và gà sống trong một tổ. không có chuyện gì mới lạ.
Y Thăng tiếp lời:
- Lo ông ta nhiều làm gì chứ, mấy tên đó tôi cũng không thèm để vào mắt, cho dù không có lệnh phù Mã gia thì một đường giết chết bọn chúng cũng quá dễ dàng. Còn Hoàng Hà bang cũng là một đám ô hợp vớt xác chết ở sông Hoàng Hà, làm quỷ nước, đến núi này chính là một bầy chuột nước đã trèo lên cây, trong 10 tên thì thì không đến 3 tên có bản lĩnh, không có gì đáng lo ngại. Điều tôi lo lắng nhất là Kim Đao Môn, nhìn chung thực lực của bọn chúng là mạnh nhất. Còn Thần gia Càn Tân, Càn Nam Linh Môn, mặc dù vừa rồi tôi nói là nhẹ nhàng, nhưng hai môn phái này vẫn luôn hành sự bí hiểm, thâm tàng bất lộ, không nên coi thường. Thực ra tôi vẫn còn một nghi ngờ, chúng ta chẳng phải đã nói thẳng tay quét sạch chướng ngại sao? Sao phải lẻn thẳng vào đảo Hoàng Long, lỡ vào địa bàn của Kim Đao Môn mà rơi vào phục kích thì thật không dễ xử lý.
Tôi thở dài trả lời:
- Tôi cũng mới nghĩ thấu đáo thôi. Với năng lực của hai người chúng ta thật muốn một đường giết chết. Dù có thực sự giết sạch những kẻ đó thì cũng không thể nào lung lay được gốc rễ của Phúc Duyên Trai. Ngược lại bản thân ta sức tàn lực kiệt rồi không còn đủ sức đối phó với chủ trì Phúc Duyên Trai thì còn ích lợi gì nữa? Còn không bằng trực tiếp lẻn vào hang ổ của hắn, một là tìm Tân Nhã, hai là thăm dò tình hình, thế là xong.
Y Thăng cau mày nói:
- Thôi được, nếu đối phó với chủ trì Phúc Duyên Trai thật sự là không thực tế, nếu nghe ngóng được một tình hình thì cũng tương tự như vậy. Về phần Tân Nhã đó, nếu chủ trì Phúc Duyên Trai thực sự đã bắt cô ấy đến đây thì cũng phải giải cứu cô ấy, chắc chắn sẽ phá vỡ kế hoạch của Phúc Duyên Trai.
Tôi hít sâu một hơi, gật đầu cái mạnh và lập tức cùng Y Thăng tiến vào khe trũng phía trước.
Trong thung lũng tối tăm và u ám hơn hẳn những nơi khác, đâu đâu cũng có bụi cây gai, tiếng động lạ xung quanh khí có khi không, chốc chốc vài ma trơi xanh nhàn nhạt bốc ra, gió lạnh giật thổi, thoạt nhìn chẳng khác gì đã đi vào yêu ma quỷ quái.
Nơi này thực ra còn u ám hơn nhiều so với địa bàn của Lão Ma m Sơn, tôi và Y Thăng cầm lệnh phù trong trên tay, cẩn thận bước đi và cứ cảm thấy như có người nhìn trộm trong bóng tối. Ma trơi màu xanh như con mắt của dã thú lại giống như một con quỷ đang rình mò.
Nhưng mà chúng tôi đi một mạch hết con khe trũng này, tuy trong lòng có chút mờ mịt nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra, sau vài khúc quanh trong thung lũng, phía trước liền rộng mở sáng sủa, xuất hiện một quả đồi.
Khi chúng tôi đi ra khỏi thung lũng, Y Thăng ngoái đầu nhìn lại con đường đã đi qua, khịt mũi:
- Mấy tên đó cũng khôn đấy, không dám ra mặt.
Tôi nói:
- Lẽ nào Thái Hành Ngũ Quỷ với Tam Kiệt Hà Nội kia đều ở trong khe trũng này sao?
Hắn gật đầu đáp:
- Chắc là vậy. Đám người này trong thời gian qua quan hệ rất tốt, hơn nữa năng lực yếu kém, hơn phân nữa là cấu kết với nhau. Nếu vừa rồi chúng dám ra mặt, không thể nào mà không chết vài tên của chúng.
Tôi nói:
- Vậy thì không cần chúng ta bận tâm nữa. Tôi nghĩ tộc Trừ Tà Mã tộc e là sớm đã để mắt đến chúng, vả lại có thể thấy được bọn chúng dường như rất kiêng dè Mã gia. Vừa nãy chúng ta cầm lệnh phù Mã gia, không kẻ nào dám ra ngăn cản, chỉ không biết Hoàng Hà bang có như vậy không, nếu thế chúng ta có thể trực tiếp tiến vào lãnh thổ của Kim Đao Môn.
Chúng tôi lập tức leo lên đồi, phóng mắt thấy bên dưới khoảng đất trống, có hơn chục cái lều nằm rải rác dưới đó, Y Thăng chỉ xuống bên dưới rồi nói:
- Mặc dù Hoàng Hà bang được biết đến là đại bang lớn nhất Hoàng Hà, nhưng đều là một đám tạp nham. Rất nhiều người thậm chí còn không biết lẫn nhau. Chúng chia thành nhiều nhóm, đến cả tên cầm đầu cũng chẳng có. Tôi với cậu đánh cược, chúng ta đi một mạch qua đó mà không gặp trở ngại.
Tôi nói:
- Ngay cả chúng có chặn, thì mang lệnh phù Mã gia chắc sẽ có tác dụng
Y Thăng bật cười:
- Cho dù lệnh phù Mã gia không hoạt động tốt, tôi đem lệnh phù của riêng tôi với danh Yếm Thăng Sư thì chúng cũng chẳng dám gây.
Lúc này tôi mới nhớ, hắn chắc cũng có lệnh phù, tôi nghĩ một hồi rồi hỏi hắn:
- Anh ra ngoài bắt thú rừng lâu vậy rồi không trở lại. Liệu những sư phụ đó của anh kiếm không hả?
Y Thăng nói:
- Có lẽ là không. Một số lực lượng ở đây không thể tự ý rời khỏi lãnh địa. Cho dù chúng ta có đánh ở đây, cũng không ai nghĩ đến đó là tôi. Đi thôi, gần sáng rồi, tranh thủ thời gian.
Tôi gật đầu, nhìn xuống và nghĩ, sau khi đi qua địa bàn của bang Hoàng Hà này chắc là đến đích rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận