Cấm Kỵ Sư
Chương 532: Trận chiến cuối cùng (3)
Đúng lúc này, có mấy bóng người bỗng nhảy ra từ một góc của Thiên Hồ Cốc, lại đúng là đám người Tiểu Bạch và Thiệu Bồi Nhất vừa mới mất tích, người cầm đầu đương nhiên là A La.
Mấy người này chạy tới, nhìn bảy cột sáng vọt lên không trung kia. Tiểu Bạch đắc ý kêu lên:
- Anh, vừa rồi chúng em đã mở ra cấm chế của Thiên Hồ Cốc, nguyên thần của Thiên Hồ Cốc Phu nhân cũng sắp khôi phục rồi.
Lời nói của hắn vừa dứt thì đã thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ bay đến chỗ cao, bảy cột sáng phóng ra từ bảy chỗ khác nhau vừa vặn hội tụ lại trên thân Cửu Vĩ Thiên Hồ. Xung quanh giờ chỉ còn nghe thấy tiếng sáo du dương, ánh sáng bảy màu phát ra từ trên thân Cửu Vĩ Thiên Hồ bỗng như hóa tuyết rơi xuống, bao phủ toàn bộ Thiên Hồ Cốc. Khung cảnh rực rỡ sáng lạn, cực kỳ đẹp mắt.
Lúc này, hai bên đang giao chiến đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn trời, ngay cả Yến Thanh Tuyết đã biến thành Bát Vĩ Thiên Hồ cũng ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ trên không trung. Tiếc rằng Xa bà bà thì lại hoàn toàn không để ý đến cảnh đẹp mỹ lệ này, thân rắn khổng lồ vẫn quay cuồng trên mặt đất, dũng mãnh lao lên chém giết.
Giờ phút này, thời gian như ngừng lại, nhưng cũng chỉ được chốc lát, Phúc Duyên Trai Chủ bỗng kêu to một tiếng, đánh vỡ cảnh tượng kỳ diệu này. Hắn ngồi trên hỏa long Bát Hoang bay vút lên trời, mang theo khí thế hủy diệt một lần nữa định sử dụng tuyệt chiêu đốt tẫn Bát Hoang.
Trên bầu trời, một cái hố màu đen thật lớn xuất hiện, Phúc Duyên Trai Chủ cũng không cho chúng tôi bất cứ cơ hội nào. Hắn đã qua giai đoạn suy yếu, ngọn lửa đỏ rực dần bùng lên trong cái hố đó, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra ngoài. Đúng lúc này, trên tay Phúc Duyên Trai Chủ bỗng xuất hiện Kính Luân Hồi, nó từ từ bay lên không, phát ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng này nháy mắt đã bao trùm toàn bố ơn cốc, thậm chí còn lan ra xa hơn...
Cửu Vĩ Thiên Hồ vẫn đang ở trên cao, lúc này mặt đất đột nhiên chấn động, không biết từ chỗ nào, một tiếng khóc rống phát ra, bao trùm toàn bộ vùng núi, mang theo một loại hơi thở quỷ dị khủng bố.
Tôi vội bay lên trời cao, đứng từ trên cao nhìn xuống thì thấy ngọn núi vây quanh Hồ Cốc đang nứt toác ra, một đống gì đó đen xì trào ra từ giữa rãnh nứt, vừa kêu vừa bò về phía Thiên Hồ Cốc. Tôi nhìn kỹ lại mới thấy đống đen này toàn là người, đang chen chúc nhau leo lên.
Những người này hình như là cương thi, đối với bọn tôi thì chẳng khác nào ác quỷ. Mỗi người đều mang theo bộ mặt đáng sợ, trong tay cầm đủ loại vũ khí thô sơ như đoản kiếm giáo mác, vô số người như vậy lao tới nhìn như một đám mây đen lớn đang vọt tới từ bốn phương tám hướng. Một màn này khiến tất cả mọi người đều chấn kinh, Phúc Duyên Trai Chủ thì cười ha ha:
- Tử sĩ Đại Tần của ta đã sớm mai phúc ở bên ngoài Cốc, các ngươi chắc là đều không biết đi. Giờ để xem còn ai có thể ngăn cản được ta, Tử Tô, ngươi nếu đã không muốn theo ta, vậy thì đành ở lại giúp ta hoàn thành nghiệp lớn vậy, đến lúc đó ngươi cũng phải cúi đầu trước ta.
Tình thế vô cùng nguy cấp, những tử sĩ Đại Tần chôn ở dưới đất đã không biết bao nhiêu năm nhưng động tác lại vẫn cực kỳ nhanh nhẹn linh hoạt, rất nhanh đã vọt vào trong Thiên Hồ Cốc. Những hồ nữ thấy tình thế không ổn thì nhanh chóng phân nhóm chạy đến ngăn cản.
Nhưng các nàng vốn đã không có nhiều người lắm, đứng trước đám cương thi đông như kiến này lại càng yếu thế. Những tử sĩ Đại Tần đó căn bản không hề sợ bất cứ công kích gì của các nàng, quả thực chính là đầu đồng tay sắt, đao thương không thể xâm phạm. Thiên Hồ nữ vốn không hiểu chuyện chém giết, căn bản là không ngăn nổi những tử sĩ Đại Tần gần như là bất tử kia, chưa được bao lâu đã bị đánh lui xuống dưới.
Tôi đang cực kỳ nôn nóng thì bỗng nhiên một tầng mây đen cuồn cuộn bay tới từ ngoài sơn cốc, phía trước có ba người đang bay tới, là Nam Cung Phi Yến và hồ Cửu gia, ngoài ra còn có một người khác nữa, người này cao lớn uy phong, trên thân mặc một bộ hoàng bào.
Khi ba người đã tới gần chỗ chúng tôi, Nam Cung Phi Yến ở trên không hô to:
- Hồ tam thái gia đã dẫn nhân mã đến đây, tỷ muội hãy cố gắng chống đỡ!
Không lâu sau, tầng mây đen kia đã bay tới phía trên Thiên Hồ Cốc, đụn mây rơi xuống, hiện ra ít nhất hơn một ngàn nhân mã, tuy lúc này đều mang hình dáng con người nhưng tôi biết đây đều là những người xuất sắc. Hồi, Hoàng, Bạch, Liễu, Hôi, năm tộc đại tiên tinh nhuệ đã tụ tập ở chỗ này!
Hồ Cửu gia nhanh chóng dẫn đoàn nhân mã gia nhập trận chiến, lao vào đánh giết đám tử sĩ Đại Tần kia. Thủ pháp của bọn họ hoàn toàn khác với Thiên Hồ Cốc, đơn giản thô bạo trực tiếp hơn nhiều, giống như một bầy hổ lao vào một bầy sói, trực tiếp cắn xé đám tử sĩ Đại Tần, gầm rú không ngừng cho đến tận khí xé nát kẻ thù mới thôi.
Cứ như vậy, cái gọi là tử sĩ Đại Tần một thân bất tử cũng liền xong đời. Chỉ là đám tử sĩ Đại Tần đó ít cũng phải hơn vạn người, tụ tập ở phía rìa Thiên Hồ Cốc làm cả khu vực đó trở thành một mảnh đen nghịt, nhìn giống như một đám kiến đen vậy. Năm tộc đại tiên tuy rằng dũng mãnh, tả xung hữu đột chưa đến nửa phút đã khiến một mảnh tử sĩ ngã xuống, nhưng dù sao cũng chỉ có gần ngàn người, vẫn có chút giống như muối bỏ biển. Huống chi, những tử sĩ Đại Tần đó cũng không phải ăn chay, kiếm trong tay tuy rằng đã bị chôn dưới đất hơn ngàn năm nhưng lại vẫn cứ sáng đến độ có thể soi gương được, cực kỳ sắc bén. Năm tộc đại tiên tuy rằng lợi hại, nhưng cũng chỉ là máu thịt bình thường, lúc mới đánh thì còn hùng hổ hung mãnh, nhưng dần dần cũng bắt đầu xuất hiện thương vong.
Tôi nhìn một đàn tử sĩ Đại Tần kia, đột nhiên nhớ tới trong tay mình còn có một con át chủ bài, lập tức lấy kim đao ra giơ lên, ngửa đầu nhìn trời thét dài một tiếng. Một lát sau, một luồng sương khói từ xa kéo đến trên núi, trong nháy mắt, một đoàn cương thi trong mộ cổ vọt tới như gió xoáy!
Ha, đây chính là một đám cương thi bất tử thật sự, là chiến sĩ tinh nhuệ của Kim Quốc, năm đó cũng đã càn quét hơn nửa giang sơn, vừa vặn là kỳ phùng địch thủ của đám tử sĩ Đại Tần này, quyết phân cao thấp!
Từ xa xa có thể nhìn thấy một người đi đầu là đội trưởng Thường, theo sau là mấy ngàn dũng sĩ Kim Quốc, mỗi người trên tay đều cầm một thanh đao, vọt tới như sóng triều. Tôi lập tức bay qua trả lại kim đao cho đội trưởng Thường, trong mắt hắn lập tức ánh lên vẻ hưng phấn, nhận lấy kim đao, giơ lên đỉnh đầu, ngửa đầu hô to. Những dũng sĩ Kim Quốc phía sau thấy vậy thì thi nhau gào lên, giống như bị đánh thuốc kích thích vậy, điên cuồng vọt về phía trước!
Tình cảnh dưới đất rất nhanh đã loạn thành một mớ, quả thực là một chiến trường hỗn loạn vượt thời đại. Triều Tần và võ sĩ bất tử của Kim Quốc, người của Nhân tộc Linh Giới, hồ nữ của Thiên Hồ Cốc và năm tộc đại tiên đánh nhau loạn cào cào, hoàn toàn đã trở thành trạng thái của một nồi cháo.
Nhưng lúc này, nguy cơ lớn nhất vẫn là ở trên không trung. Hố đen trước mặt hỏa long Bát Hoang vẫn đang mở rộng không ngừng, lúc này đã trở nên lớn đến mức có thể hoàn toàn nuốt chửng cả ngọn núi. Bên trong hố đen đó, một ngọn lửa lớn hừng hực không ngừng lan ra bên ngoài, Kính Luân Hồi ở bên trên hố đen lăn qua lộn lại, vẫn đang phát ra ánh sáng chói mắt. Phúc Duyên Trai Chủ đứng ở đằng sau thì cười lớn liên tục, căn bản hoàn toàn ngó lơ một đám người đang chém giết nhau dưới mặt đất, giống như đối với hắn, đó chỉ là một đám kiến bọ thôi vậy.
- Hừ hừ, trăm vạn tướng sĩ Đại Tần này, các ngươi căn bản là không thể nào ngăn cản được, để ta hủy diệt từ nơi này trước đi, thế giới mới đã ở ngay trước mắt rồi!
Tôi và Nam Cung Phi Yến thấy vậy thì vội vàng bay lên, nhưng căn bản cũng chỉ có thể bó tay đứng nhìn, đứng trước cái hố đen khổng lồ kia, chúng tôi chỉ như một con kiến nhỏ bé. Mà Cửu Vĩ Thiên Hồ đứng trước hố đen kia thì đang dần hấp thụ ánh sáng xung quanh lại, sau khi bảy màu ánh sáng hoàn toàn biến mất thì nó đã trở thành một con hồ ly khổng lồ, chân giẫm lên đất, chín cái đuôi lắc lư đằng sau tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Nó cứ đứng yên như vậy, lặng lẽ nhìn hỏa long đang tàn sát bừa bãi và cái hố đen thật lớn trước mặt, còn cả Phúc Duyên Trai Chủ vẻ mặt dữ tợn đang cười lớn kia nữa. Bỗng nhiên, nó nhẹ nhàng nhấc một chân lên, chậm rãi bước về phía trước một bước.
Một bước này khiến cả trời đất rung chuyển, ánh sáng tỏa ngập rời. Cửu Vĩ Thiên Hồ khổng lồ lúc này lại giống như thiên thần, đôi mắt híp lại đột nhiên mở to ra, ngay cả hỏa long cũng hơi e ngại trước nó, khí thế lập tức yếu đi vài phần.
Từ rất xa, tôi như nghe thấy Yến Thanh Tuyết nhẹ thở dài một hơi, tôi biết, bà thở dài là bởi mặc dù Bát Vĩ Thiên Hồ và Cửu Vĩ Thiên Hồ chỉ kém nhau có một đuôi, nhưng lại cách biệt một trời một vực, có lẽ đó là cảnh giới mà một kiếp này bà sẽ không bao giờ đạt được.
- Từ Phúc, ma niệm trong lòng ngươi khi nào mới có thể lui bước, chẳng lẽ, ngươi thật sự không thể chiến thắng được sao?
Giọng nói này vang vọng giống như tiếng trời, chậm rãi vang lên từ trên bầu trời bao phủ lấy Thiên Hồ Cốc. Phúc Duyên Trai Chủ nghe xong, hừ một tiếng:
- Cái gì là ma, cái gì là thần? Không phải đều là chấp niệm trong tâm sao? Ta là Từ Phúc, không phải ma niệm gì đó, ta muốn kiến tạo thế giới mới một lần nữa, đây đã là lý tưởng của ta suốt nghìn năm qua. Thé giới này, trên trời dưới đất, không ai có thể ngăn cản ta được, ngay cả ngươi cũng không được.
- Ta không phải là muốn ngăn cản ngươi, Từ Phúc, ngươi giương mắt lên nhìn thế giới này một chút đi.
Phúc Duyên Trai Chủ hơi sững người, vậy mà lại nghe lời ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh một vòng.
Tôi cũng nhìn theo, lúc này vừa đúng sáng sớm, ánh nắng rực rỡ, trong trẻo, sơn cốc yên tĩnh, cỏ cây hoa lá vươn mình đón nắng, lại văng vẳng đâu đây tiếng chim hót, vạn vật đều tràn đầy sức sống. Nhìn từ xa, cả dãy núi như phập phồng trôi trong làn sương sớm, trên mấy thôn trang, khói bếp lượn lờ bay lên. Cả khung cảnh nhìn như một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ, khiến người ta không kìm được mà vui vẻ thoải mái.
- Từ Phúc, có lẽ thế giới này đúng như lời ngươi nói, nhân tính méo mó, đạo đức suy thoái đến cực điểm. Nhưng trên thế giới này cũng không chỉ có con người mà còn có rất nhiều sinh mệnh khác nữa, và cũng còn rất rất nhiều điều tốt đẹp. Huống chi từ xưa tới nay, cuối cùng con người vẫn luôn sửa sai, trưởng thành từ những sai lầm của mình, nếu không có nhân loại, thế giới này không biết sẽ trở thành bộ dáng gì, có lẽ là đã sớm bị bao phủ trong bóng tối và giết chóc rồi. Tuy là con người đã phá hủy rất nhiều thứ tốt đẹp, nhưng cũng tạo nên rất nhiều thứ tốt đẹp, giống như chúng ta đứng dưới ánh mặt trời bây giờ, tất cả đều tốt đẹp như vậy. Nhưng luôn sẽ có những ngày trời mây hay đêm tối, ngươi không thể chỉ vì có một đám mây đen bay ngang qua che khuất mất mặt trời mà phủ nhận ánh nắng chúng ta đang hưởng thụ là tốt đẹp, mà ra tay hủy diệt mây đen, thậm chí hủy diệt tất cả, bởi vì ngươi cũng chỉ là một trong muôn nghìn chúng sinh, lý tưởng của ngươi có thể là lý tưởng của rất nhiều người, nhưng có một vài thứ chỉ phù hợp làm lý tưởng chứ không nên thực sự thực hiện. Giống như ngươi vừa rồi nuốt Uẩn Tử Đan vào, dung hợp hồn phách của Tần Vương vào người mình, nhưng ngươi sẽ không bao giờ có thể thực sự trở thành Tần Vương được, ngươi nói có đúng không?
Thiên Hồ Phu nhân nói, tuy rằng giọng nói cực kỳ mềm mỏng, giống như đang thì thầm ở bên tai nhưng lại vang lên rất rõ ràng. Nam Cung Phi Yến si ngốc ngửa đầu nhìn, nói với tôi:
- Hóa ra dì Tuyết phân tán nguyên thần của mẹ ta nhập vào mặt đất của Thiên Hồ Cốc, hóa thành một phần trong lực lượng bảo hộ, nhưng thật ra là muốn cảm ơn A La dẫn người đến giải quyết... đệ đệ, ngươi nói xem, mẹ ta sẽ thắng sao?
Tôi nắm chặt kiếm Tần định trong tay, thở dài:
- Yên tâm đi, tôi tin rằng mẹ cô chắc chắn sẽ thắng, chắc chắn sẽ đem theo kiếm Tần định này và Từ Phúc về Đại Tần, để hắn chuộc lại tội lỗi.
Phúc Duyên Trai Chủ nghe xong lời Thiên Hồ Phu nhân nói, một lúc lâu sau mới lạnh lùng lên tiếng:
- Ngươi có nói gì cũng vô dụng thôi. Ta đã chuẩn bị cho điều này cả ngàn năm, đã chờ đợi cả ngàn năm, không thể chỉ vì một lời nói của ngươi mà từ bỏ được. Tía Tô, ngươi yên tâm, sau khi ta thành công, ta sẽ phong ấn ngươi lại rồi đặt bên cạnh ta, ngươi sẽ được tận mắt nhìn thấy ta thành lập một thế giới mới, sẽ tận mắt chứng kiến xem đó có phải là sai lầm hay không.
Hắn vừa dứt lời, Kính Luân Hồi trên trời đột nhiên biến lớn, một tia sáng trắng bắn ra, vạch thẳng một đường về phía thành thị xa trên không.
Kính Luân Hồi, hay còn gọi là Kính Âm Dương, ánh sáng trắng là chết, ánh sáng hồng là sống. Lúc này ánh sáng trắng bắn ra, hiển nhiên là hắn muốn động thủ!
Cùng lúc đó, hố đến trước người hỏa long cũng đột nhiên xoay hướng, chậm rãi xoay về phía thành thị trên không kia, lửa cháy rừng rực bên trong đã sắp phun trào ra!
Tôi lúc này mới hiểu ra mục đích của Phúc Duyên Trai Chủ, hắn muốn từ nơi này hủy diệt tất cả!
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc!
Cửu Vĩ Thiên Hồ thét dài một tiếng, thân hình vươn lên, lao về trước hố đen. Tôi thấy tình thế không ổn cũng lập tức bay lên, dùng kiếm Tần định chém xuống một nhát, nhắm thẳng vào cổ của Phúc Duyên Trai Chủ, đồng thời cũng ném thoi trảm long ra để chém giết hỏa long.
Nhưng Kính Luân Hồi treo cao trên trời, luồng sáng trắng bắn ra khiến tất cả chim muông gần đó đều rơi xuống đất, cỏ cây khô héo, một cỗ tử khí dần tràn ngập trong không khí.
Thời khắc quan trọng nhất tới rồi!
Mấy người này chạy tới, nhìn bảy cột sáng vọt lên không trung kia. Tiểu Bạch đắc ý kêu lên:
- Anh, vừa rồi chúng em đã mở ra cấm chế của Thiên Hồ Cốc, nguyên thần của Thiên Hồ Cốc Phu nhân cũng sắp khôi phục rồi.
Lời nói của hắn vừa dứt thì đã thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ bay đến chỗ cao, bảy cột sáng phóng ra từ bảy chỗ khác nhau vừa vặn hội tụ lại trên thân Cửu Vĩ Thiên Hồ. Xung quanh giờ chỉ còn nghe thấy tiếng sáo du dương, ánh sáng bảy màu phát ra từ trên thân Cửu Vĩ Thiên Hồ bỗng như hóa tuyết rơi xuống, bao phủ toàn bộ Thiên Hồ Cốc. Khung cảnh rực rỡ sáng lạn, cực kỳ đẹp mắt.
Lúc này, hai bên đang giao chiến đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn trời, ngay cả Yến Thanh Tuyết đã biến thành Bát Vĩ Thiên Hồ cũng ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ trên không trung. Tiếc rằng Xa bà bà thì lại hoàn toàn không để ý đến cảnh đẹp mỹ lệ này, thân rắn khổng lồ vẫn quay cuồng trên mặt đất, dũng mãnh lao lên chém giết.
Giờ phút này, thời gian như ngừng lại, nhưng cũng chỉ được chốc lát, Phúc Duyên Trai Chủ bỗng kêu to một tiếng, đánh vỡ cảnh tượng kỳ diệu này. Hắn ngồi trên hỏa long Bát Hoang bay vút lên trời, mang theo khí thế hủy diệt một lần nữa định sử dụng tuyệt chiêu đốt tẫn Bát Hoang.
Trên bầu trời, một cái hố màu đen thật lớn xuất hiện, Phúc Duyên Trai Chủ cũng không cho chúng tôi bất cứ cơ hội nào. Hắn đã qua giai đoạn suy yếu, ngọn lửa đỏ rực dần bùng lên trong cái hố đó, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra ngoài. Đúng lúc này, trên tay Phúc Duyên Trai Chủ bỗng xuất hiện Kính Luân Hồi, nó từ từ bay lên không, phát ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng này nháy mắt đã bao trùm toàn bố ơn cốc, thậm chí còn lan ra xa hơn...
Cửu Vĩ Thiên Hồ vẫn đang ở trên cao, lúc này mặt đất đột nhiên chấn động, không biết từ chỗ nào, một tiếng khóc rống phát ra, bao trùm toàn bộ vùng núi, mang theo một loại hơi thở quỷ dị khủng bố.
Tôi vội bay lên trời cao, đứng từ trên cao nhìn xuống thì thấy ngọn núi vây quanh Hồ Cốc đang nứt toác ra, một đống gì đó đen xì trào ra từ giữa rãnh nứt, vừa kêu vừa bò về phía Thiên Hồ Cốc. Tôi nhìn kỹ lại mới thấy đống đen này toàn là người, đang chen chúc nhau leo lên.
Những người này hình như là cương thi, đối với bọn tôi thì chẳng khác nào ác quỷ. Mỗi người đều mang theo bộ mặt đáng sợ, trong tay cầm đủ loại vũ khí thô sơ như đoản kiếm giáo mác, vô số người như vậy lao tới nhìn như một đám mây đen lớn đang vọt tới từ bốn phương tám hướng. Một màn này khiến tất cả mọi người đều chấn kinh, Phúc Duyên Trai Chủ thì cười ha ha:
- Tử sĩ Đại Tần của ta đã sớm mai phúc ở bên ngoài Cốc, các ngươi chắc là đều không biết đi. Giờ để xem còn ai có thể ngăn cản được ta, Tử Tô, ngươi nếu đã không muốn theo ta, vậy thì đành ở lại giúp ta hoàn thành nghiệp lớn vậy, đến lúc đó ngươi cũng phải cúi đầu trước ta.
Tình thế vô cùng nguy cấp, những tử sĩ Đại Tần chôn ở dưới đất đã không biết bao nhiêu năm nhưng động tác lại vẫn cực kỳ nhanh nhẹn linh hoạt, rất nhanh đã vọt vào trong Thiên Hồ Cốc. Những hồ nữ thấy tình thế không ổn thì nhanh chóng phân nhóm chạy đến ngăn cản.
Nhưng các nàng vốn đã không có nhiều người lắm, đứng trước đám cương thi đông như kiến này lại càng yếu thế. Những tử sĩ Đại Tần đó căn bản không hề sợ bất cứ công kích gì của các nàng, quả thực chính là đầu đồng tay sắt, đao thương không thể xâm phạm. Thiên Hồ nữ vốn không hiểu chuyện chém giết, căn bản là không ngăn nổi những tử sĩ Đại Tần gần như là bất tử kia, chưa được bao lâu đã bị đánh lui xuống dưới.
Tôi đang cực kỳ nôn nóng thì bỗng nhiên một tầng mây đen cuồn cuộn bay tới từ ngoài sơn cốc, phía trước có ba người đang bay tới, là Nam Cung Phi Yến và hồ Cửu gia, ngoài ra còn có một người khác nữa, người này cao lớn uy phong, trên thân mặc một bộ hoàng bào.
Khi ba người đã tới gần chỗ chúng tôi, Nam Cung Phi Yến ở trên không hô to:
- Hồ tam thái gia đã dẫn nhân mã đến đây, tỷ muội hãy cố gắng chống đỡ!
Không lâu sau, tầng mây đen kia đã bay tới phía trên Thiên Hồ Cốc, đụn mây rơi xuống, hiện ra ít nhất hơn một ngàn nhân mã, tuy lúc này đều mang hình dáng con người nhưng tôi biết đây đều là những người xuất sắc. Hồi, Hoàng, Bạch, Liễu, Hôi, năm tộc đại tiên tinh nhuệ đã tụ tập ở chỗ này!
Hồ Cửu gia nhanh chóng dẫn đoàn nhân mã gia nhập trận chiến, lao vào đánh giết đám tử sĩ Đại Tần kia. Thủ pháp của bọn họ hoàn toàn khác với Thiên Hồ Cốc, đơn giản thô bạo trực tiếp hơn nhiều, giống như một bầy hổ lao vào một bầy sói, trực tiếp cắn xé đám tử sĩ Đại Tần, gầm rú không ngừng cho đến tận khí xé nát kẻ thù mới thôi.
Cứ như vậy, cái gọi là tử sĩ Đại Tần một thân bất tử cũng liền xong đời. Chỉ là đám tử sĩ Đại Tần đó ít cũng phải hơn vạn người, tụ tập ở phía rìa Thiên Hồ Cốc làm cả khu vực đó trở thành một mảnh đen nghịt, nhìn giống như một đám kiến đen vậy. Năm tộc đại tiên tuy rằng dũng mãnh, tả xung hữu đột chưa đến nửa phút đã khiến một mảnh tử sĩ ngã xuống, nhưng dù sao cũng chỉ có gần ngàn người, vẫn có chút giống như muối bỏ biển. Huống chi, những tử sĩ Đại Tần đó cũng không phải ăn chay, kiếm trong tay tuy rằng đã bị chôn dưới đất hơn ngàn năm nhưng lại vẫn cứ sáng đến độ có thể soi gương được, cực kỳ sắc bén. Năm tộc đại tiên tuy rằng lợi hại, nhưng cũng chỉ là máu thịt bình thường, lúc mới đánh thì còn hùng hổ hung mãnh, nhưng dần dần cũng bắt đầu xuất hiện thương vong.
Tôi nhìn một đàn tử sĩ Đại Tần kia, đột nhiên nhớ tới trong tay mình còn có một con át chủ bài, lập tức lấy kim đao ra giơ lên, ngửa đầu nhìn trời thét dài một tiếng. Một lát sau, một luồng sương khói từ xa kéo đến trên núi, trong nháy mắt, một đoàn cương thi trong mộ cổ vọt tới như gió xoáy!
Ha, đây chính là một đám cương thi bất tử thật sự, là chiến sĩ tinh nhuệ của Kim Quốc, năm đó cũng đã càn quét hơn nửa giang sơn, vừa vặn là kỳ phùng địch thủ của đám tử sĩ Đại Tần này, quyết phân cao thấp!
Từ xa xa có thể nhìn thấy một người đi đầu là đội trưởng Thường, theo sau là mấy ngàn dũng sĩ Kim Quốc, mỗi người trên tay đều cầm một thanh đao, vọt tới như sóng triều. Tôi lập tức bay qua trả lại kim đao cho đội trưởng Thường, trong mắt hắn lập tức ánh lên vẻ hưng phấn, nhận lấy kim đao, giơ lên đỉnh đầu, ngửa đầu hô to. Những dũng sĩ Kim Quốc phía sau thấy vậy thì thi nhau gào lên, giống như bị đánh thuốc kích thích vậy, điên cuồng vọt về phía trước!
Tình cảnh dưới đất rất nhanh đã loạn thành một mớ, quả thực là một chiến trường hỗn loạn vượt thời đại. Triều Tần và võ sĩ bất tử của Kim Quốc, người của Nhân tộc Linh Giới, hồ nữ của Thiên Hồ Cốc và năm tộc đại tiên đánh nhau loạn cào cào, hoàn toàn đã trở thành trạng thái của một nồi cháo.
Nhưng lúc này, nguy cơ lớn nhất vẫn là ở trên không trung. Hố đen trước mặt hỏa long Bát Hoang vẫn đang mở rộng không ngừng, lúc này đã trở nên lớn đến mức có thể hoàn toàn nuốt chửng cả ngọn núi. Bên trong hố đen đó, một ngọn lửa lớn hừng hực không ngừng lan ra bên ngoài, Kính Luân Hồi ở bên trên hố đen lăn qua lộn lại, vẫn đang phát ra ánh sáng chói mắt. Phúc Duyên Trai Chủ đứng ở đằng sau thì cười lớn liên tục, căn bản hoàn toàn ngó lơ một đám người đang chém giết nhau dưới mặt đất, giống như đối với hắn, đó chỉ là một đám kiến bọ thôi vậy.
- Hừ hừ, trăm vạn tướng sĩ Đại Tần này, các ngươi căn bản là không thể nào ngăn cản được, để ta hủy diệt từ nơi này trước đi, thế giới mới đã ở ngay trước mắt rồi!
Tôi và Nam Cung Phi Yến thấy vậy thì vội vàng bay lên, nhưng căn bản cũng chỉ có thể bó tay đứng nhìn, đứng trước cái hố đen khổng lồ kia, chúng tôi chỉ như một con kiến nhỏ bé. Mà Cửu Vĩ Thiên Hồ đứng trước hố đen kia thì đang dần hấp thụ ánh sáng xung quanh lại, sau khi bảy màu ánh sáng hoàn toàn biến mất thì nó đã trở thành một con hồ ly khổng lồ, chân giẫm lên đất, chín cái đuôi lắc lư đằng sau tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Nó cứ đứng yên như vậy, lặng lẽ nhìn hỏa long đang tàn sát bừa bãi và cái hố đen thật lớn trước mặt, còn cả Phúc Duyên Trai Chủ vẻ mặt dữ tợn đang cười lớn kia nữa. Bỗng nhiên, nó nhẹ nhàng nhấc một chân lên, chậm rãi bước về phía trước một bước.
Một bước này khiến cả trời đất rung chuyển, ánh sáng tỏa ngập rời. Cửu Vĩ Thiên Hồ khổng lồ lúc này lại giống như thiên thần, đôi mắt híp lại đột nhiên mở to ra, ngay cả hỏa long cũng hơi e ngại trước nó, khí thế lập tức yếu đi vài phần.
Từ rất xa, tôi như nghe thấy Yến Thanh Tuyết nhẹ thở dài một hơi, tôi biết, bà thở dài là bởi mặc dù Bát Vĩ Thiên Hồ và Cửu Vĩ Thiên Hồ chỉ kém nhau có một đuôi, nhưng lại cách biệt một trời một vực, có lẽ đó là cảnh giới mà một kiếp này bà sẽ không bao giờ đạt được.
- Từ Phúc, ma niệm trong lòng ngươi khi nào mới có thể lui bước, chẳng lẽ, ngươi thật sự không thể chiến thắng được sao?
Giọng nói này vang vọng giống như tiếng trời, chậm rãi vang lên từ trên bầu trời bao phủ lấy Thiên Hồ Cốc. Phúc Duyên Trai Chủ nghe xong, hừ một tiếng:
- Cái gì là ma, cái gì là thần? Không phải đều là chấp niệm trong tâm sao? Ta là Từ Phúc, không phải ma niệm gì đó, ta muốn kiến tạo thế giới mới một lần nữa, đây đã là lý tưởng của ta suốt nghìn năm qua. Thé giới này, trên trời dưới đất, không ai có thể ngăn cản ta được, ngay cả ngươi cũng không được.
- Ta không phải là muốn ngăn cản ngươi, Từ Phúc, ngươi giương mắt lên nhìn thế giới này một chút đi.
Phúc Duyên Trai Chủ hơi sững người, vậy mà lại nghe lời ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh một vòng.
Tôi cũng nhìn theo, lúc này vừa đúng sáng sớm, ánh nắng rực rỡ, trong trẻo, sơn cốc yên tĩnh, cỏ cây hoa lá vươn mình đón nắng, lại văng vẳng đâu đây tiếng chim hót, vạn vật đều tràn đầy sức sống. Nhìn từ xa, cả dãy núi như phập phồng trôi trong làn sương sớm, trên mấy thôn trang, khói bếp lượn lờ bay lên. Cả khung cảnh nhìn như một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ, khiến người ta không kìm được mà vui vẻ thoải mái.
- Từ Phúc, có lẽ thế giới này đúng như lời ngươi nói, nhân tính méo mó, đạo đức suy thoái đến cực điểm. Nhưng trên thế giới này cũng không chỉ có con người mà còn có rất nhiều sinh mệnh khác nữa, và cũng còn rất rất nhiều điều tốt đẹp. Huống chi từ xưa tới nay, cuối cùng con người vẫn luôn sửa sai, trưởng thành từ những sai lầm của mình, nếu không có nhân loại, thế giới này không biết sẽ trở thành bộ dáng gì, có lẽ là đã sớm bị bao phủ trong bóng tối và giết chóc rồi. Tuy là con người đã phá hủy rất nhiều thứ tốt đẹp, nhưng cũng tạo nên rất nhiều thứ tốt đẹp, giống như chúng ta đứng dưới ánh mặt trời bây giờ, tất cả đều tốt đẹp như vậy. Nhưng luôn sẽ có những ngày trời mây hay đêm tối, ngươi không thể chỉ vì có một đám mây đen bay ngang qua che khuất mất mặt trời mà phủ nhận ánh nắng chúng ta đang hưởng thụ là tốt đẹp, mà ra tay hủy diệt mây đen, thậm chí hủy diệt tất cả, bởi vì ngươi cũng chỉ là một trong muôn nghìn chúng sinh, lý tưởng của ngươi có thể là lý tưởng của rất nhiều người, nhưng có một vài thứ chỉ phù hợp làm lý tưởng chứ không nên thực sự thực hiện. Giống như ngươi vừa rồi nuốt Uẩn Tử Đan vào, dung hợp hồn phách của Tần Vương vào người mình, nhưng ngươi sẽ không bao giờ có thể thực sự trở thành Tần Vương được, ngươi nói có đúng không?
Thiên Hồ Phu nhân nói, tuy rằng giọng nói cực kỳ mềm mỏng, giống như đang thì thầm ở bên tai nhưng lại vang lên rất rõ ràng. Nam Cung Phi Yến si ngốc ngửa đầu nhìn, nói với tôi:
- Hóa ra dì Tuyết phân tán nguyên thần của mẹ ta nhập vào mặt đất của Thiên Hồ Cốc, hóa thành một phần trong lực lượng bảo hộ, nhưng thật ra là muốn cảm ơn A La dẫn người đến giải quyết... đệ đệ, ngươi nói xem, mẹ ta sẽ thắng sao?
Tôi nắm chặt kiếm Tần định trong tay, thở dài:
- Yên tâm đi, tôi tin rằng mẹ cô chắc chắn sẽ thắng, chắc chắn sẽ đem theo kiếm Tần định này và Từ Phúc về Đại Tần, để hắn chuộc lại tội lỗi.
Phúc Duyên Trai Chủ nghe xong lời Thiên Hồ Phu nhân nói, một lúc lâu sau mới lạnh lùng lên tiếng:
- Ngươi có nói gì cũng vô dụng thôi. Ta đã chuẩn bị cho điều này cả ngàn năm, đã chờ đợi cả ngàn năm, không thể chỉ vì một lời nói của ngươi mà từ bỏ được. Tía Tô, ngươi yên tâm, sau khi ta thành công, ta sẽ phong ấn ngươi lại rồi đặt bên cạnh ta, ngươi sẽ được tận mắt nhìn thấy ta thành lập một thế giới mới, sẽ tận mắt chứng kiến xem đó có phải là sai lầm hay không.
Hắn vừa dứt lời, Kính Luân Hồi trên trời đột nhiên biến lớn, một tia sáng trắng bắn ra, vạch thẳng một đường về phía thành thị xa trên không.
Kính Luân Hồi, hay còn gọi là Kính Âm Dương, ánh sáng trắng là chết, ánh sáng hồng là sống. Lúc này ánh sáng trắng bắn ra, hiển nhiên là hắn muốn động thủ!
Cùng lúc đó, hố đến trước người hỏa long cũng đột nhiên xoay hướng, chậm rãi xoay về phía thành thị trên không kia, lửa cháy rừng rực bên trong đã sắp phun trào ra!
Tôi lúc này mới hiểu ra mục đích của Phúc Duyên Trai Chủ, hắn muốn từ nơi này hủy diệt tất cả!
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc!
Cửu Vĩ Thiên Hồ thét dài một tiếng, thân hình vươn lên, lao về trước hố đen. Tôi thấy tình thế không ổn cũng lập tức bay lên, dùng kiếm Tần định chém xuống một nhát, nhắm thẳng vào cổ của Phúc Duyên Trai Chủ, đồng thời cũng ném thoi trảm long ra để chém giết hỏa long.
Nhưng Kính Luân Hồi treo cao trên trời, luồng sáng trắng bắn ra khiến tất cả chim muông gần đó đều rơi xuống đất, cỏ cây khô héo, một cỗ tử khí dần tràn ngập trong không khí.
Thời khắc quan trọng nhất tới rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận