Cấm Kỵ Sư
Chương 535: Trận chiến cuối cùng (6)
Trong cơn mê man, tôi cảm thấy hơi ấm dần quay lại trong cơ thể, ý thức từ từ trở lại.
Trong hoảng hốt, tôi dường như nghe thấy có người đang gọi tên tôi không ngừng, không, không đúng, không phải một người, mà là một đám người.
Tôi cố sức mở to mắt, một loạt gương mặt hiện ra ngay trước mặt tôi, Nam Cung Phi Yến, Tiểu Bạch, Thiệu Bồi Một, thần quân Giải Trĩ, Tư Đồ tiên sinh, đều là những gương mặt quen thuộc.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tôi bỗng nhiên nhớ ra những chuyện vừa xảy ra trước đó, vội giãy giụa ngồi dậy, hỏi:
- Từ Phúc đâu, cả Dương Thần... thế nào rồi?
Tôi còn chưa dứt lời thì đã thấy ở một chỗ cách sơn cốc không xa có hai người đang giằng co với nhau, một người là Phúc Duyên Trai Chủ, bộ dáng của hắn vẫn như vậy, chỉ là quần áo xộc xệch, nhìn khá chật vật, hỏa long Bát Hoang khủng bố kia đã không thấy đâu nữa.
Đối diện với hắn là một bà lão tóc trắng xóa, tôi vừa thấy bà, tức khắc vui mừng khôn xiết, lại nhớ tới tình cảnh vừa rồi, hóa ra vị này chính là Long bà bà của khách điếm dưới hoàng tuyền Minh giới!
- Đây, sao lại thế này?
Tôi đứng dậy, chỉ cảm thấy cả người đều choáng váng, suy yếu vô lực. Nam Cung Phi Yến đỡ lấy tôi, nhẹ nhàng nói:
- Bà bà kia thật sự lợi hại, dùng thoi trảm long của ngươi tiêu diệt nguyên thần của hỏa long kia, có điều lúc hỏa long sắp chết thì đã phản công lại, gần như, gần như hủy hoại toàn bộ Thiên Hồ Cốc...
Tôi không khỏi ngạc nhiên, giương mắt nhìn lên liền thấy cả Thiên Hồ Cốc là một mảnh hỗn động, khắp nơi đều có lửa cháy, cây cối đều bị thiêu cả, những nơi đó từng là những cánh đồng hoa xinh đẹp, bây giờ cũng chỉ còn là một bãi đất hoang.
- Vậy Thiên Hồ Phu nhân đâu?
Tôi nhìn quanh tìm kiếm hình bóng của Cửu Vĩ Thiên Hồ. Nam Cung Phi Yến nghe tôi hỏi vậy thì không nói gì, ánh mắt chuyển động nhìn về một bên, tôi theo đó nhìn qua thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc cung trang đang ngồi ngay ngắn ở bên trên vách núi, nhắm mắt im lặng, trên người bà tản ra một tầng ánh sáng trắng nhạt, bên cạnh bà là Yến Thanh Tuyết đang quỳ xuống. Yến Thanh Tuyết yên lặng nhìn Thiên Hồ Phu nhân, trong ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Mà Xa bà bà thì vẻ mặt tức giận cũng đang ngồi ngay ngắn ở một bên khác, cả người run rẩy, nhưng hành động giống như bị chế trụ, căn bản không thể di chuyển một chút nào. Nhìn kỹ mới thấy trên người Xa bà bà có một vài sợi dây leo mỏng quấn chặt lấy, buộc chặt lại thân thể bà ta.
Đây dường như là việc làm của Liễu Vô Ngôn. Tôi nhìn xung quanh một lượt, gió bụi đã lắng xuống, tôi đứng dậy, đi đến bên cạnh Long bà bà mới phát hiện Dương Thần cũng đang đứng ở đó. Vẻ mặt hắn nghiêm trọng nhìn vào giữa không trung, trên bầu trời, trảm tiên phi đao và Kính Luân Hồi vẫn đang giằng co, nhưng bạch quang của Kính Luân Hồi đã bị ngăn chặn, đang bị trảm tiên phi đao chậm rãi áp sát, thoạt nhìn cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, tiến lên cung kính nói với Long bà bà:
- May mà có bà bà kịp thời giúp đỡ, bằng không, bây giờ thật sự là phiền toái, thoi trảm long kia... tôi vẫn chưa thực sự khống chế được.
Long bà bà liếc mắt nhìn tôi một cái, mỉm cười nói:
- Ta sớm biết ngươi không khống chế được nó, cho nên mới đặc biệt tới đây, còn may mà chưa có chuyện gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Bà vẫn cầm thoi trảm long trong tay. Lúc này, thoi trảm long đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trong ánh sáng đó dường như có một con rồng nhỏ đang bơi lội không ngừng khiến tôi không khỏi âm thầm lấy làm kỳ lạ. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Phúc Duyên Trai Chủ, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- Hỏa long Bát Hoang đã xong đời rồi, Kính Luân Hồi cũng đã bị chế trụ, những người đi theo người cũng đều đã giơ tay chịu trói, bây giờ ngươi còn muốn nói cái gì không?
Phúc Duyên Trai Chủ lẳng lặng đứng đó, vẻ mặt thờ ơ nhìn tôi, một lúc lâu sau cũng không thấy nói gì. Tôi lại nói thêm:
- Nếu ngươi không còn lời gì để nói, vậy tự ngẩng cổ chờ chém đi, kiếm Tần định đã sớm chuẩn bị cho ngươi từ cả ngàn năm trước rồi.
Hắn lại hơi xoay đầu, nhìn về phía Long bà bà, chậm rãi nói:
- Bà bà cũng ấp ủ đã lâu, tới tận giờ mới ra tay sao, chỉ là ước định của chúng ta lúc trước, bà bà hình như đã quên mất rồi?
Long bà bà thản nhiên cười, nói:
- Ta không quên, chỉ là Trai Chủ hình như lại quên mất, năm đó ngươi từng đồng ý với ta rằng chỉ cần không phá hỏng cân bằng giữa hai giới, ngươi muốn lăn lộn thế nào ta mặc kệ. Nhưng bây giờ, ngươi dường như cũng đã quên mất lời hứa hẹn của chính mình rồi.
Phúc Duyên Trai Chủ thở dài một hơi, lắc đầu nói:
- Cũng không phải ta quên mất, mà là hắn quên mất, dù sao thì cũng vẫn cảm ơn bà bà đã nhắc nhở, bà bà biết đấy, ta cũng chỉ là thân bất do kỷ.
Long bà bà nhìn hắn, ý vị thâm trường nói:
“Ngươi thân bất do kỷ, vậy khi nào thì hết?”
Phúc Duyên Trai Chủ cười khổ:
- Nếu ta không nuốt xuống viên Uẩn Tử Đan kia, có lẽ rất nhanh sẽ có kết quả rồi, nhưng bây giờ, chính ta cũng không biết. Ta nghĩ, kiếm Tần định xuất hiện hôm nay, đại khái chính là ý trời đi.
Tôi nghe ra ý của hắn, nhưng trong đó dường như còn có một ý tứ sâu xa hơn nữa khiến tôi không khỏi buồn bực. Thật ra lúc này tôi cũng đã biết, Phúc Duyên Trai Chủ hẳn là có hai tính cách, hoặc là nói trong thân thể hắn có hai linh hồn hoàn toàn khác biệt đồng thời tồn tại. Mà lúc này, khí thế hung ác điên cuồng tàn bạo trên người Phúc Duyên Trai Chủ dường như đã biến mất, thay vào đó là một Phúc Duyên Trai Chủ ôn tồn lễ độ.
Mà trong lời hắn nói rõ ràng có ý cam nguyện chịu chết, điều này khiến tôi không khỏi sửng sốt, tôi chưa từng nghĩ tới rằng hắn sẽ có loại suy nghĩ này. Long bà bà nói:
- Chẳng lẽ mấy trăm năm tu tâm dưỡng tính cũng không thể khiến tâm ngươi hoàn toàn bình tĩnh trở lại sao?
Phúc Duyên Trai Chủ lắc đầu:
- Đã thành tâm ma, tâm tính khó bình, huống chi ta đã có được thuốc trường sinh bất tử, cho nên vốn đã rơi vào trong ma rồi. Muốn rút ra, nói dễ hơn làm, lúc này bà bà giúp ta thì cũng chỉ là giải thoát tạm thời chứ không phải vĩnh viễn.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thiên Hồ Phu nhân, ánh mắt có chút mê mang, nói:
- Huống chi, ta đau khổ truy tìm lý tưởng đã lâu như vậy, muốn từ bỏ cũng phải chuyện dễ dàng, tuy rằng ta biết, ta có lẽ đã sai rồi, từ lúc bắt đầu, ta đã sai rồi.
Lời hắn nói khiến tôi không khỏi cảm động, nhưng lời này của hắn vừa dứt thì khuôn mặt bỗng nhiên biến hóa, lộ ra một tia hung tàn, ngay sau đó đột nhiên ra tay, một đạo ánh sáng bắn về phía Long bà bà.
Tôi vốn đang nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên thấy hắn ra tay như vậy thì không khỏi kinh hô một tiếng, vội tiến lên tạo ra một đạo huyết chú, nhưng thời gian gấp gáp cho nên còn chưa kịp thành hình, huyết chú vừa mới đi ra đã bị ánh sáng kia đánh tan. Mặc dù bị huyết chú của tôi cản trở một chút nhưng uy lực của luồng sáng kia vẫn không hề giảm, tiếp tục lao nhanh về phía Long bà bà.
Nhưng Long bà bà lại không hề hoảng hốt, dường như đã sớm đoán trước được, thân hình hơi lóe, tức khắc đã biến mất không thấy đâu. Sau khi luồng sáng đập vào không trung, Long bà bà mới xuất hiện lần nữa, thở dài nói:
- Ai, ngươi rốt cuộc vẫn không thể chiến thắng được chính mình.
Phúc Duyên Trai Chủ không thèm nghe nữa, lợi dụng lúc này, nhoáng cái đã bay đến bên cạnh Thiên Hồ Phu nhân. Yến Thanh Tuyết thấy vậy thì kinh hô một tiếng, lập tức đứng dậy định ngăn cản nhưng lại bị Phúc Duyên Trải Chủ phất tay đánh lui. Hắn tóm lấy Thiên Hồ Phu nhân, cười lớn:
- Giang sơn, mỹ nhân, trong hai thứ này chỉ có thể chọn một thôi sao, có điều, ta lại muốn có cả hai.
Hắn đột nhiên phất tay, Kính Luân Hồi ở trên không trung lập tức hóa thành một đạo bạch quang bay trở về trong tay hắn. Mọi người sợ hãi kêu lên, chỉ thấy Phúc Duyên Trai Chủ một tay cầm Kính Luân Hồi, một tay bóp chặt yết hầu của Thiên Hồ Phu nhân, lạnh lùng nói:
- Bây giờ ta đã có Kính Luân Hồi trong tay, sẽ không bao giờ thất bại được. Tía Tô, ta muốn ngươi cùng ta trở lại quá khứ, trở lại ban đầu, trở lại nơi chúng ta bắt đầu, làm lại tất cả một lần nữa, lúc này đây, ta muốn ngươi tận mắt nhìn xem ta sẽ trở thành quân lâm thiên hạ như thế nào, thao túng tứ phương như thế nào, ta muốn cho ngươi biết, ta so với người kia không hề kém hơn dù chỉ một chút.
Thiên Hồ Phu Nhân từ từ mở mắt, khóe miệng hơi nhếch, tạo thành một nụ cười buồn bã, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, nói:
- Không sai, ta tin ngươi có thể trở thành quân lâm thiên hạ, cũng tin ngươi có thể thao túng tứ phương, bởi vì ngươi đã cắn nuốt linh hồn của hắn và rồi. Nhưng kể cả không phải như vậy, ngươi so với hắn, vĩnh viễn kém hơn.
Phúc Duyên Trai Chủ giận dữ nói:
- Hắn có thể không tiếc tất cả tìm kiếm trường sinh cho ngươi, ta cũng có thể vì ngươi mà trả bất cứ cái giá nào, chẳng lẽ ta bằng lòng lưng đeo bêu danh, dùng thời gian hai ngàn năm cũng không khiến ngươi cảm động một chút nào sao?
- Vậy ngươi có biết ngươi rốt cuộc là kém hơn hắn ở điểm nào không? Để ta nói cho ngươi biết, ta mặc dù là chưa từng cười với hắn, cũng chưa từng quan tâm tới hắn, nhưng hắn cho đến chết cũng chưa từng làm tổn thương ta, càng sẽ không nói nặng với ta dù chỉ là một câu, bá chủ thiên hạ trong mắt hắn chẳng qua chỉ là cái danh phù phiếm, thứ quan trọng nhất trong lòng hắn, từ trước đến nay chỉ có một mình ta.
Phúc Duyên Trai Chủ ngạc nhiên, cả người chấn động, bàn tay đang bóp chặt lấy cổ của Thiên Hồ Phu nhân buông xuống, trên mặt hiện ra vẻ mông lung, nhưng ngay lập tức lại hung ác trở lại, bàn tay một lần nữa bóp chặt lấy yết hầu của Thiên Hồ Phu nhân, nói lớn:
- Nói bậy, ta ngày đó si tình ngươi như thế nào, có con mắt nào của ngươi từng liếc qua sao? Đến tận khi ta đi khắp nơi cầu lấy tiên đan cho hắn, ngươi mới để ý tới sự tồn tại của ta một chút, hai ngàn năm qua ta thương ngươi hại ngươi, khắp nơi suy nghĩ vì ngươi, ngươi lại có thái độ như nào đối với ta? Nếu nói ta biến thành như bây giờ, cũng là do ngươi làm hại, không cần nhiều lời, có nói nữa ta cũng không tin, chờ ta trở thành nam nhân cường đại nhất thế giới này rồi, ngươi sẽ phải quỳ ngã dưới thân ta!
Thiên Hồ Phu nhân buồn bã cười, nói:
- Vậy ngươi chớ có quên, nước mắt của Cửu Vĩ Thiên Hồ, khắp thiên hạ chỉ có một giọt, cũng đã bị ngươi ăn vào, mà muốn mượn Kính Luân Hồi để trở lại quá khứ thì nhất định phải có nước mắt của Cửu Vĩ Thiên Hồ, bây giờ, ngươi còn có cách gì sao?
Phúc Duyên Trai Chủ dữ tợn cười, nói:
- Ta sớm đã có tính toán, cái này không cần ngươi lo lắng, chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo ta, ta vẫn sẽ cho ngươi trở thành mẫu nghi thiên hạ, chứ không giống như người kia, đến chết cũng không cho ngươi được một danh phận gì!
Hắn vừa dứt lời, ống tay áo bỗng nhiên mở ra, một bóng người từ trên trời rơi xuống. Tôi nheo mắt nhìn kĩ, cả người lập tức chấn động, người này lại chính là Tân Nhã mất tích đã lâu!
Trong hoảng hốt, tôi dường như nghe thấy có người đang gọi tên tôi không ngừng, không, không đúng, không phải một người, mà là một đám người.
Tôi cố sức mở to mắt, một loạt gương mặt hiện ra ngay trước mặt tôi, Nam Cung Phi Yến, Tiểu Bạch, Thiệu Bồi Một, thần quân Giải Trĩ, Tư Đồ tiên sinh, đều là những gương mặt quen thuộc.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tôi bỗng nhiên nhớ ra những chuyện vừa xảy ra trước đó, vội giãy giụa ngồi dậy, hỏi:
- Từ Phúc đâu, cả Dương Thần... thế nào rồi?
Tôi còn chưa dứt lời thì đã thấy ở một chỗ cách sơn cốc không xa có hai người đang giằng co với nhau, một người là Phúc Duyên Trai Chủ, bộ dáng của hắn vẫn như vậy, chỉ là quần áo xộc xệch, nhìn khá chật vật, hỏa long Bát Hoang khủng bố kia đã không thấy đâu nữa.
Đối diện với hắn là một bà lão tóc trắng xóa, tôi vừa thấy bà, tức khắc vui mừng khôn xiết, lại nhớ tới tình cảnh vừa rồi, hóa ra vị này chính là Long bà bà của khách điếm dưới hoàng tuyền Minh giới!
- Đây, sao lại thế này?
Tôi đứng dậy, chỉ cảm thấy cả người đều choáng váng, suy yếu vô lực. Nam Cung Phi Yến đỡ lấy tôi, nhẹ nhàng nói:
- Bà bà kia thật sự lợi hại, dùng thoi trảm long của ngươi tiêu diệt nguyên thần của hỏa long kia, có điều lúc hỏa long sắp chết thì đã phản công lại, gần như, gần như hủy hoại toàn bộ Thiên Hồ Cốc...
Tôi không khỏi ngạc nhiên, giương mắt nhìn lên liền thấy cả Thiên Hồ Cốc là một mảnh hỗn động, khắp nơi đều có lửa cháy, cây cối đều bị thiêu cả, những nơi đó từng là những cánh đồng hoa xinh đẹp, bây giờ cũng chỉ còn là một bãi đất hoang.
- Vậy Thiên Hồ Phu nhân đâu?
Tôi nhìn quanh tìm kiếm hình bóng của Cửu Vĩ Thiên Hồ. Nam Cung Phi Yến nghe tôi hỏi vậy thì không nói gì, ánh mắt chuyển động nhìn về một bên, tôi theo đó nhìn qua thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc cung trang đang ngồi ngay ngắn ở bên trên vách núi, nhắm mắt im lặng, trên người bà tản ra một tầng ánh sáng trắng nhạt, bên cạnh bà là Yến Thanh Tuyết đang quỳ xuống. Yến Thanh Tuyết yên lặng nhìn Thiên Hồ Phu nhân, trong ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Mà Xa bà bà thì vẻ mặt tức giận cũng đang ngồi ngay ngắn ở một bên khác, cả người run rẩy, nhưng hành động giống như bị chế trụ, căn bản không thể di chuyển một chút nào. Nhìn kỹ mới thấy trên người Xa bà bà có một vài sợi dây leo mỏng quấn chặt lấy, buộc chặt lại thân thể bà ta.
Đây dường như là việc làm của Liễu Vô Ngôn. Tôi nhìn xung quanh một lượt, gió bụi đã lắng xuống, tôi đứng dậy, đi đến bên cạnh Long bà bà mới phát hiện Dương Thần cũng đang đứng ở đó. Vẻ mặt hắn nghiêm trọng nhìn vào giữa không trung, trên bầu trời, trảm tiên phi đao và Kính Luân Hồi vẫn đang giằng co, nhưng bạch quang của Kính Luân Hồi đã bị ngăn chặn, đang bị trảm tiên phi đao chậm rãi áp sát, thoạt nhìn cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, tiến lên cung kính nói với Long bà bà:
- May mà có bà bà kịp thời giúp đỡ, bằng không, bây giờ thật sự là phiền toái, thoi trảm long kia... tôi vẫn chưa thực sự khống chế được.
Long bà bà liếc mắt nhìn tôi một cái, mỉm cười nói:
- Ta sớm biết ngươi không khống chế được nó, cho nên mới đặc biệt tới đây, còn may mà chưa có chuyện gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Bà vẫn cầm thoi trảm long trong tay. Lúc này, thoi trảm long đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trong ánh sáng đó dường như có một con rồng nhỏ đang bơi lội không ngừng khiến tôi không khỏi âm thầm lấy làm kỳ lạ. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Phúc Duyên Trai Chủ, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- Hỏa long Bát Hoang đã xong đời rồi, Kính Luân Hồi cũng đã bị chế trụ, những người đi theo người cũng đều đã giơ tay chịu trói, bây giờ ngươi còn muốn nói cái gì không?
Phúc Duyên Trai Chủ lẳng lặng đứng đó, vẻ mặt thờ ơ nhìn tôi, một lúc lâu sau cũng không thấy nói gì. Tôi lại nói thêm:
- Nếu ngươi không còn lời gì để nói, vậy tự ngẩng cổ chờ chém đi, kiếm Tần định đã sớm chuẩn bị cho ngươi từ cả ngàn năm trước rồi.
Hắn lại hơi xoay đầu, nhìn về phía Long bà bà, chậm rãi nói:
- Bà bà cũng ấp ủ đã lâu, tới tận giờ mới ra tay sao, chỉ là ước định của chúng ta lúc trước, bà bà hình như đã quên mất rồi?
Long bà bà thản nhiên cười, nói:
- Ta không quên, chỉ là Trai Chủ hình như lại quên mất, năm đó ngươi từng đồng ý với ta rằng chỉ cần không phá hỏng cân bằng giữa hai giới, ngươi muốn lăn lộn thế nào ta mặc kệ. Nhưng bây giờ, ngươi dường như cũng đã quên mất lời hứa hẹn của chính mình rồi.
Phúc Duyên Trai Chủ thở dài một hơi, lắc đầu nói:
- Cũng không phải ta quên mất, mà là hắn quên mất, dù sao thì cũng vẫn cảm ơn bà bà đã nhắc nhở, bà bà biết đấy, ta cũng chỉ là thân bất do kỷ.
Long bà bà nhìn hắn, ý vị thâm trường nói:
“Ngươi thân bất do kỷ, vậy khi nào thì hết?”
Phúc Duyên Trai Chủ cười khổ:
- Nếu ta không nuốt xuống viên Uẩn Tử Đan kia, có lẽ rất nhanh sẽ có kết quả rồi, nhưng bây giờ, chính ta cũng không biết. Ta nghĩ, kiếm Tần định xuất hiện hôm nay, đại khái chính là ý trời đi.
Tôi nghe ra ý của hắn, nhưng trong đó dường như còn có một ý tứ sâu xa hơn nữa khiến tôi không khỏi buồn bực. Thật ra lúc này tôi cũng đã biết, Phúc Duyên Trai Chủ hẳn là có hai tính cách, hoặc là nói trong thân thể hắn có hai linh hồn hoàn toàn khác biệt đồng thời tồn tại. Mà lúc này, khí thế hung ác điên cuồng tàn bạo trên người Phúc Duyên Trai Chủ dường như đã biến mất, thay vào đó là một Phúc Duyên Trai Chủ ôn tồn lễ độ.
Mà trong lời hắn nói rõ ràng có ý cam nguyện chịu chết, điều này khiến tôi không khỏi sửng sốt, tôi chưa từng nghĩ tới rằng hắn sẽ có loại suy nghĩ này. Long bà bà nói:
- Chẳng lẽ mấy trăm năm tu tâm dưỡng tính cũng không thể khiến tâm ngươi hoàn toàn bình tĩnh trở lại sao?
Phúc Duyên Trai Chủ lắc đầu:
- Đã thành tâm ma, tâm tính khó bình, huống chi ta đã có được thuốc trường sinh bất tử, cho nên vốn đã rơi vào trong ma rồi. Muốn rút ra, nói dễ hơn làm, lúc này bà bà giúp ta thì cũng chỉ là giải thoát tạm thời chứ không phải vĩnh viễn.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thiên Hồ Phu nhân, ánh mắt có chút mê mang, nói:
- Huống chi, ta đau khổ truy tìm lý tưởng đã lâu như vậy, muốn từ bỏ cũng phải chuyện dễ dàng, tuy rằng ta biết, ta có lẽ đã sai rồi, từ lúc bắt đầu, ta đã sai rồi.
Lời hắn nói khiến tôi không khỏi cảm động, nhưng lời này của hắn vừa dứt thì khuôn mặt bỗng nhiên biến hóa, lộ ra một tia hung tàn, ngay sau đó đột nhiên ra tay, một đạo ánh sáng bắn về phía Long bà bà.
Tôi vốn đang nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên thấy hắn ra tay như vậy thì không khỏi kinh hô một tiếng, vội tiến lên tạo ra một đạo huyết chú, nhưng thời gian gấp gáp cho nên còn chưa kịp thành hình, huyết chú vừa mới đi ra đã bị ánh sáng kia đánh tan. Mặc dù bị huyết chú của tôi cản trở một chút nhưng uy lực của luồng sáng kia vẫn không hề giảm, tiếp tục lao nhanh về phía Long bà bà.
Nhưng Long bà bà lại không hề hoảng hốt, dường như đã sớm đoán trước được, thân hình hơi lóe, tức khắc đã biến mất không thấy đâu. Sau khi luồng sáng đập vào không trung, Long bà bà mới xuất hiện lần nữa, thở dài nói:
- Ai, ngươi rốt cuộc vẫn không thể chiến thắng được chính mình.
Phúc Duyên Trai Chủ không thèm nghe nữa, lợi dụng lúc này, nhoáng cái đã bay đến bên cạnh Thiên Hồ Phu nhân. Yến Thanh Tuyết thấy vậy thì kinh hô một tiếng, lập tức đứng dậy định ngăn cản nhưng lại bị Phúc Duyên Trải Chủ phất tay đánh lui. Hắn tóm lấy Thiên Hồ Phu nhân, cười lớn:
- Giang sơn, mỹ nhân, trong hai thứ này chỉ có thể chọn một thôi sao, có điều, ta lại muốn có cả hai.
Hắn đột nhiên phất tay, Kính Luân Hồi ở trên không trung lập tức hóa thành một đạo bạch quang bay trở về trong tay hắn. Mọi người sợ hãi kêu lên, chỉ thấy Phúc Duyên Trai Chủ một tay cầm Kính Luân Hồi, một tay bóp chặt yết hầu của Thiên Hồ Phu nhân, lạnh lùng nói:
- Bây giờ ta đã có Kính Luân Hồi trong tay, sẽ không bao giờ thất bại được. Tía Tô, ta muốn ngươi cùng ta trở lại quá khứ, trở lại ban đầu, trở lại nơi chúng ta bắt đầu, làm lại tất cả một lần nữa, lúc này đây, ta muốn ngươi tận mắt nhìn xem ta sẽ trở thành quân lâm thiên hạ như thế nào, thao túng tứ phương như thế nào, ta muốn cho ngươi biết, ta so với người kia không hề kém hơn dù chỉ một chút.
Thiên Hồ Phu Nhân từ từ mở mắt, khóe miệng hơi nhếch, tạo thành một nụ cười buồn bã, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, nói:
- Không sai, ta tin ngươi có thể trở thành quân lâm thiên hạ, cũng tin ngươi có thể thao túng tứ phương, bởi vì ngươi đã cắn nuốt linh hồn của hắn và rồi. Nhưng kể cả không phải như vậy, ngươi so với hắn, vĩnh viễn kém hơn.
Phúc Duyên Trai Chủ giận dữ nói:
- Hắn có thể không tiếc tất cả tìm kiếm trường sinh cho ngươi, ta cũng có thể vì ngươi mà trả bất cứ cái giá nào, chẳng lẽ ta bằng lòng lưng đeo bêu danh, dùng thời gian hai ngàn năm cũng không khiến ngươi cảm động một chút nào sao?
- Vậy ngươi có biết ngươi rốt cuộc là kém hơn hắn ở điểm nào không? Để ta nói cho ngươi biết, ta mặc dù là chưa từng cười với hắn, cũng chưa từng quan tâm tới hắn, nhưng hắn cho đến chết cũng chưa từng làm tổn thương ta, càng sẽ không nói nặng với ta dù chỉ là một câu, bá chủ thiên hạ trong mắt hắn chẳng qua chỉ là cái danh phù phiếm, thứ quan trọng nhất trong lòng hắn, từ trước đến nay chỉ có một mình ta.
Phúc Duyên Trai Chủ ngạc nhiên, cả người chấn động, bàn tay đang bóp chặt lấy cổ của Thiên Hồ Phu nhân buông xuống, trên mặt hiện ra vẻ mông lung, nhưng ngay lập tức lại hung ác trở lại, bàn tay một lần nữa bóp chặt lấy yết hầu của Thiên Hồ Phu nhân, nói lớn:
- Nói bậy, ta ngày đó si tình ngươi như thế nào, có con mắt nào của ngươi từng liếc qua sao? Đến tận khi ta đi khắp nơi cầu lấy tiên đan cho hắn, ngươi mới để ý tới sự tồn tại của ta một chút, hai ngàn năm qua ta thương ngươi hại ngươi, khắp nơi suy nghĩ vì ngươi, ngươi lại có thái độ như nào đối với ta? Nếu nói ta biến thành như bây giờ, cũng là do ngươi làm hại, không cần nhiều lời, có nói nữa ta cũng không tin, chờ ta trở thành nam nhân cường đại nhất thế giới này rồi, ngươi sẽ phải quỳ ngã dưới thân ta!
Thiên Hồ Phu nhân buồn bã cười, nói:
- Vậy ngươi chớ có quên, nước mắt của Cửu Vĩ Thiên Hồ, khắp thiên hạ chỉ có một giọt, cũng đã bị ngươi ăn vào, mà muốn mượn Kính Luân Hồi để trở lại quá khứ thì nhất định phải có nước mắt của Cửu Vĩ Thiên Hồ, bây giờ, ngươi còn có cách gì sao?
Phúc Duyên Trai Chủ dữ tợn cười, nói:
- Ta sớm đã có tính toán, cái này không cần ngươi lo lắng, chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo ta, ta vẫn sẽ cho ngươi trở thành mẫu nghi thiên hạ, chứ không giống như người kia, đến chết cũng không cho ngươi được một danh phận gì!
Hắn vừa dứt lời, ống tay áo bỗng nhiên mở ra, một bóng người từ trên trời rơi xuống. Tôi nheo mắt nhìn kĩ, cả người lập tức chấn động, người này lại chính là Tân Nhã mất tích đã lâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận