Cấm Kỵ Sư

Chương 486: Thu hoạch bất ngờ

Đột nhiên, vầng hào quang lưu chuyển trước mặt tôi, tựa như một con đường đầy sao bất ngờ mở ra trước mặt tôi, và mọi thứ xung quanh đều biến mất. Tôi như đặt chân lên vũ trụ sao trời, và cơ thể không nhịn được mà bay lên.
Lòng tôi kinh ngạc, hóa ra dịch chuyển hàng ngàn dặm trong nháy mắt là thế này sao?
Bên tai chợt vang lên tiếng cười của Hoàng Cửu Khanh:
- Thật tuyệt vời, ha ha, thật tuyệt vời. Nếu cậu vẫn ở trạng thái thể chất, mảnh vỡ của Thông Thiên Thạch sẽ không cách nào mang cậu theo, nhưng cậu giờ đây đã ngưng tụ thành linh thể. Thông Thiên Thạch đúng lúc thích hợp, đi đi, đến nơi mà cậu muốn, Thông Thiên Thạch này, từ giờ ta sẽ trao cho cậu.
Tôi đang ở trong hư không, lớn tiếng đáp:
- Cám ơn...
Được bao quanh bởi vô số tinh quang, cơ thể tôi xuyên qua con đường kỳ diệu này, trong lòng liên tục nghĩ về phố Bình Sơn và Thiên Hồ cốc. Một điểm sáng từ từ hiện ra trước mắt, giống như một ngọn đèn sáng trong con đường tối tăm này. Tim tôi mừng thầm, liền gấp rút bay đến đó.
Thời gian bên trong thông đạo vô tận này dường như hoàn toàn ngưng đọng, không biết đã qua bao lâu, chỉ ngẩn ngơ trong chốc lát như đã trôi qua trăm năm, trước mắt chợt sáng liền lao vào một dải ánh sáng. Tôi cảm thấy có vô số ngôi sao tràn vào cơ thể mình ngay tức thì. Đầu óc tôi bối rối, hét lên và loạng choạng rơi xuống từ trên không
Lần này nằm ngoài dự đoán của tôi, nó giống như đang đi trên đường. Đường đột nhiên sụp lún, cảm giác tự dưng rơi xuống hố sâu, mà còn là hố sâu vạn trượng.
Nhưng nó chỉ có vẻ mơ hồ một lúc, cảm giác rơi không điểm dừng liền biến mất, tôi ngã cái bịch xuống đất, hơi đau, khi mở mắt ra đã thấy ngay trước mặt là một ngọn núi cao, và cây cối thưa thớt và rải rác, một cảnh hoang vắng.
Đây... hình như không phải Hồ cốc?
Tôi đứng dậy và xem xét xung quanh, nhưng nhìn thế nào tôi thấy nó giống như ngọn núi vô danh đó, cũng chính là nơi mà đám cương thi tụ tập.
Tại sao lại đến chỗ này rồi vậy? Nơi này còn cách phố Bình Sơn trăm dặm, Hồ cốc thì xa hơn nữa. Thông Thiên Thạch này...
Tôi lấy Thông Thiên Thạch ra, kiểm tra xem mà cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một viên đá đen thui mà thôi. Tôi khó mà tin được, vừa rồi chính món hàng này đã đưa tôi xuyên qua khoảng cách nghìn dặm trong tích tắc?
Mặc dù vẫn còn cách thành phố Bình Sơn một đoạn, nhưng có thể đến đây đã tốt lắm rồi, có thể có chút sai lệch, nhưng cũng không là gì cả. Tôi có thể làm lại lần nữa mà.
Chỉ là lúc tôi cầm Thông Thiên Thạch, muốn bay lại lần nữa thì lại không hề có phản ứng, mặc cho tôi tập trung tinh thần cỡ nào, thậm chí niệm kinh với cục đá như bệnh thần kinh, đều vô hiệu tất thảy.
Tôi hậm hực cất viên đá vào, thầm nghĩ chắc thứ này có thời gian hiệu lực của nó. Trong bao lâu thì không thể sử dụng lại? Hay là vừa rồi Hoàng Cửu Khanh giúp tôi làm phép mới hữu hiệu, với lại mình tôi không thể nào thúc đẩy nó?
Ngẫm nghĩ một hồi, tôi có hơi ù ù cạc cạc, nhưng dù Thông Thiên Thạch không còn dùng nữa thì hơn trăm dặm còn lại tôi vẫn phải đi, nhưng cái nơi quỷ quái này trước không có làng sau không có quán nếu cuốc bộ thì không biết đến ngày tháng năm nào.
Tôi lục người mình, hoàn toàn không có gì cả, đồ đạc, tiền bạc, điện thoại, túi Càn Khôn ban đầu và tất cả những thứ trong đó đều mất hết rồi.
Câu “nhất cùng nhị bạch” chính là thời điểm của tôi bây giờ đây.
Với lại, mụ nội nó đến giày còn không có nữa!
Đúng là thảm còn hơn chữ thảm, nhìn núi non bao la mà tôi có chút chạnh lòng, có cảm giác khóc không ra nước mắt. Linh thể thì làm được gì, vừa trắng vừa mềm yếu có thể làm được gì cơ chứ. Ước gì bây giờ trong tay tôi có điện thoại, có thể gọi cho ông anh Kha Nam người đưa đò Hoàng Tuyền nhờ anh ấy đến đón tôi thì hay biết mấy...
Đúng lúc này, sau một bụi cây bên cạnh đột nhiên có thứ gì đó chuyển động, lòng tôi chợt động, tiến lên dạt bụi cây sang một bên thì thấy một con cương thi đang ngồi chồm hổm trong đó, trên tay cầm một nửa cánh tay người, máu lem đầy mặt.
Con cương thi vừa nhìn thấy tôi nhất thời ngẩn cả người, một tia hoảng sợ hiện lên trong mắt nó, nó định cong đuôi lên mà bỏ chạy
Tôi hét lên:
- Mày đứng lại cho tao, thứ mày ăn là cái gì, lấy đâu ra?
Cương thi cũng nghe lời đấy, ngoan ngoãn liền đứng lại, run rẩy quay đầu lại, dường như còn không dám nhìn tôi nữa, đem cánh tay đầy máu trong tay giao ra.
Tôi cũng sững sờ, có ý gì đây, oh shit, đừng nói là tưởng tôi muốn giật đồ ăn của nó nha?
Tôi lùi lại hai bước, nói
- Mày hiểu lầm rồi, đồ ăn của mày..... tao không có hứng thú, tao đang hỏi ngươi, cái này mày lấy ở đâu?
Cương thi hiểu tôi đang nói gì, tay chân quờ quạng, trong miệng u u như đang nói gì đó, nhưng thực tế là nó không phát ra một chữ nào. Toàn là những âm thanh kỳ lạ được thốt ra từ cổ họng của nó, trải qua hàng nghìn năm, dây thanh quản của nó đã bị hư hại từ lâu nên nói được mới là lạ.
Nhưng nó hiểu tôi chứ tôi lại không hiểu nó nói gì, đang bực dọc thì đột nhiên có người cất tiếng nói sau lưng tôi.
- Nó đang nói với cậu rằng cánh tay này là của đồng loại nó, không phải của người sống, và xin cậu tha cho nó.
Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy lão quỷ Gia Cát đang đứng sau lưng, với con sói lớn đang ngồi xổm kế bên, đang nhìn tôi cười
- Lão quỷ, sao ông lại ra đây? Trong núi này xảy ra chuyện gì rồi hả?
Vừa nhìn thấy là ông ấy, tôi liền có cảm giác thân thiết, tiến lên hỏi.
Lão quỷ Gia Cát thở dài:
- Dưới đất ngột ngạt quá, ta phải chui ra ngoài để hít thở. Mấy ngày nay âm khí trời đất quá nặng nề, lão quỷ ta cũng không thoải mái cho lắm. Cương thi trong này núi đã ăn hết thức ăn mà chúng có thể ăn. Và giờ bắt đầu chém giết lẫn nhau. Haiz, trong thời gian mấy ngày qua, đã có hàng trăm nô lệ cương thi bị các cương thi võ sĩ ăn thịt.
Tôi kinh hoàng, hóa ra thứ con cương thi này đang ăn lại là xác đồng loại nó, chả trách trông máu có vẻ màu đỏ sẫm và nhớp nháp, không hề tươi một chút nào.
Tôi thầm thở dài, lắc đầu đáp:
- Xem ra thật sự thế giới biến đổi mạnh mẽ rồi. Chẳng lẽ vận mệnh cuối cùng của bọn chúng chính là tương tàn đến diệt vong như thế này sao?
- Không, sẽ không đâu. Cậu đã hứa với bọn ta rằng cậu sẽ cứu bọn ta thoát khỏi bể khổ này. Cậu quên rồi hả?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên cạnh, lần này không cần quay đầu lại, tôi cũng biết đó là thợ săn Thường hoặc đội trưởng Thường đến rồi
- Đúng thế, tôi đã hứa với mọi người, nhưng hiện giờ tôi phải làm một việc quan trọng hơn, và nó cũng liên quan đến các người nữa. Khi tôi thành công, sẽ quay lại tìm các người, thế nào?
Tôi từ từ xoay người, nói với đội trưởng Thường.
Chú ấy vẫn như xưa, chỉ khác là vết sẹo trên nửa khuôn mặt dường như đã có dấu hiệu phân hủy, sắc lại càng khó coi hơn, trông giống một khối xác thối rữa.
Tôi nghĩ nét mặt tôi đã bắt đầu khó chịu, chú liếc mắt nhìn tôi, nhưng không nói lời nào, nhìn một hướng lên bầu trời, lạnh lùng nói:
- Ba ngày, thời gian cuối cùng của chúng ta, chỉ còn ba ngày thôi. Rất có thể không đợi được cậu quay lại.
- Ba ngày, tại sao?
- Khí âm dương giữa trời và đất sắp hoàn toàn hỗn loạn, đến lúc đó gốc rễ nuôi dưỡng sinh khí của thế gian sẽ biến mất, vạn vật sẽ xuất hiện những biến hóa khôn lường, mà bọn ta dựa vào khí Cực âm của ngọn núi này để tồn tại. Một khi bất cứ điều gì xảy ra, mọi thứ sẽ kết thúc...
Khí Cực âm xảy ra biến đổi?
Tôi kiềm không nổi mà hít một hơi thật sâu, quả nhiên tôi cảm thấy bầu không khí xung quanh có gì đó không ổn, không khỏi nhíu mày đáp:
- Tôi hiểu rồi, tôi cố gắng giải quyết vấn đề trong thời gian ngắn nhất có thể, và lại các người cứ yên tâm nếu tôi không làm được thì các người cũng không cần đợi, tôi ắt cùng sống chết với thế lực tà ác kia. Dù sao cũng là một cái chết, mọi người đừng lo nghĩ nữa.
Đội trưởng Thường đầy nghiệm nghị, mắt nhìn chằm chằm vào tôi, bỗng duỗi tay đưa cho tôi con dao găm và nói:
- Được, tôi tin lời này của cậu, kim đao này có thể ra lệnh cho các võ sĩ trong mộ. Nếu thật sự đến lúc phải chết, chuyện cùng sống cùng chết cũng tính là một phần của bọn ta
Tôi trịnh trọng cầm lấy kim đao, gật đầu, nhưng trong lòng đột nhiên có chút khó hiểu nên hỏi
- Nhưng mà chú có biết đối thủ là ai chứ?
Đội trưởng Thường ngẩng mặt lên đáp:
- Ta không quan tâm hắn là ai, đều liên quan đến bọn ta cả. Những kẻ cản đường ta phải chết.
Tôi phì cười:
- Được, câu nói này của chú rất cao hứng, vậy các người ở đây đợi lệnh, nếu cần tôi sẽ gọi cho các người bất cứ lúc nào, nhưng hai bên cách nhau quá xa, chỉ sợ đến không kịp. Thế này đi, thời điểm đến tôi sẽ tìm cách thông báo trước cho mọi người, giờ đến chỗ nào đó ẩn tránh trước rồi chờ lệnh của tôi.
Đội trưởng Thường gật đầu đồng ý với chút phấn khích. Tôi nhìn về phía trước, lại có chuyện bận tâm đây. Tôi có thể quay lại thế nào đây
Tôi hỏi Đội trưởng Thường và lão quỷ Gia Cát xem họ có cách gì, cả hai đều lắc đầu liên tục. Lúc này, con sói lớn đang ngồi xổm bên cạnh tôi đột nhiên kêu lên, lão quỷ Gia Cát vỗ tay nói:
- Ờ ha. Con sói này có thể cõng cậu trở về.
- Hả? Nó có thể cõng tôi về ư, được không đấy?
Tôi hơi nghi ngờ hỏi.
Lão quỷ Gia Cát vỗ vỗ con sói lớn, đầy tin tin đáp:
- Đừng lo, nếu như trước kia nhất định không được, nhưng ta có thể thấy được cậu hiện tại đã thay da đổi thịt, vậy thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Không tin thì lên thử đi.
Ngẫm lại cũng hay hay, bộ dạng con sói cũng rất sẵn lòng, chạy đến trước tôi một cách vui vẻ, tôi thử ngồi lên thì rất vừa vặn, con sói lớn cao to cường tráng, còn đang ngồi. Tôi ngồi bên trên cũng không khó chịu tí nào
Không ngờ, cái này vô tình đi chệch khỏi mục đích, nhưng lại có thu hoạch.
- Được rồi, vậy tôi xin cáo từ, mọi người, đợi tin tức của tôi
Tôi giơ nắm tay về phía họ, con sói lớn liền ngẩng đầu và tru lên một tiếng, bốn nhấc lên, không chạm đất chạy một mạch. Tốc độ nhanh đến không ngờ!
Nhưng lúc này trời đã tối dần, màn đêm dần buông xuống.
Tôi nắm chặt bờm của con sói, mặc áo choàng của Hoàng Cửu Khanh, với Kim đao thắt quanh eo, đôi chân trần, nhìn về phía xa bằng ánh mắt kiên định, chạy thẳng đến thành phố Bình Sơn.
Được rồi, anh đây sẽ giải cứu thế giới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận