Cấm Kỵ Sư
Chương 479: Ngàn cân treo sợi tóc
Ngọn lửa vô biên đã bốc lên từ bên dưới, đó là sự trả thù căm phẫn của rồng lửa, là quyết tâm tiêu diệt tất cả.
Sự tồn tại của mấy người chúng ta như kiến như dế. Làm thế nào mà chạy thoát trước mặt nó được chứ?
Huyết chú mà tôi không biết tốn bao nhiêu công sức mới viết xong, đã hoàn toàn biến mất dưới sự vùng vẫy của nó. Nhìn xuống, hỏa long đã chui ra khỏi hang, cái đầu khổng lồ ngẩng cao, dưới thân to lớn mang theo vô số ngọn lửa, thét gào, gầm gừ và lao thẳng về phía chúng tôi.
Những làn sóng nhiệt vẫn không ngừng cuồn cuộn dưới chân. Thần quân Giải Trĩ cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt cũng có chút thay đổi, mấy người chúng tôi trong hang rồng không ngừng cất cao. Bầu trời đã ở ngay trên đỉnh đầu.
- Đừng nhìn xuống, tăng tốc, xông ra ngoài!
Hoàng Cửu Thanh hét lớn, cùng Thần quân Giải Trĩ đẩy nhanh tốc độ, phát động cuộc rượt đuổi sinh tử với con rồng lửa bên dưới.
Chiều cao thẳng đứng của hang rồng gần như ngang bằng với ngọn núi. Lên cao chừng 1000 mét, tốc độ bay của Thần quân Giải Trĩ nhanh hơn Hoàng Cửu Khanh rất nhiều, ngọn lửa dưới chân cũng chỉ bùng lên vài lần. Chúng tôi đã bay tới lối vào, bầu trời phía trên cao càng lúc càng rõ nét, cửa hang ngày càng lớn, sắp sửa thoát được nguy hiểm rồi.
Tim tôi cứ đập thình thịch. Nhìn qua thấy Hoàng Cửu Khanh và Dao Nhi đã tụt về sau, không khỏi sốt ruột, vừa định mở miệng gọi thì đột nhiên trước mắt sáng lên. Tôi giương mắt nhìn thì không ngờ đã ra khỏi hang hỏa long rồi.
Dưới chân Thông Thiên Nha đang có hơn chục cao thủ từ làng Thiên Thủy đứng đấy, thấy chúng tôi đi ra, họ cùng nhau hô hào. Tôi cúi đầu nhìn lại thì thấy một luồng nhiệt thoát ra từ lối vào. Đưa mắt xem xung quanh, Thiên Hỏa cốc vào lúc này gần như chìm trong biển lửa, thực sự rất giống Hỏa Diệm Sơn.
Và A Nam, người vừa đại chiến với mọi người đã mất tăm, chẳng biết đi đâu.
Thần Quân Giải Trĩ và tôi cuối cùng cũng “hạ cánh an toàn”, đáp xuống Thông Thiên Nha. Lúc này, Hoàng Cửu Khanh cũng bay đến nhưng có hơi chật vật. Anh ta không ngừng giải thích và giao Dao Nhi cho người trên Thông Thiên Nha, lớn giọng quát:
- Tất cả mọi người ngay lập tức rời khỏi Thông Thiên Nha, con súc sinh đó có lẽ sắp xuất hiện rồi.
Dân chúng đưa mắt nhìn nhau, Đại pháp sư Thiết Thác nhìn Dao Nhi với ánh mắt thân sâu bèn quay sang trưởng lão Vượng Tài và nói:
- Các người mau xuống núi. Nếu không giữ được Thiên Hỏa cốc thì Thông Thiên Nha ắt sẽ bị phá hủy theo. Làng Thiên Thủy cần mọi người truyền lại.
Vẻ mặt của trưởng lão Vượng Tài vô cùng nặng nề, vội trả lời:
- Không được, nếu như Thiên Hỏa cốc bị hủy thì làng Thiên Thủy nhất định cũng không còn tồn tại nữa. Là trưởng lão của làng Thiên Thủy, tôi quyết chí cùng sống chết với Thiên Hỏa cốc.
Đại pháp sư Thiết Thác nói:
- Ta là đại sư của tộc. Dù đã rời làng Thiên Thủy nhưng ta vẫn có quyền ra lệnh cho các ngươi. Làng Thiên Thủy đã được kế tục hàng nghìn năm và không thể vì điều này mà bị phá hủy. Mọi người mau xuống núi quay về làng Thiên Thủy kêu gọi dân làng nhanh chóng trốn thoát. Đừng ở lại đây hy sinh vô ích.
Trưởng lão Vượng Tài cả giận nói:
- Ông là đại pháp sư, tôi là đại trưởng lão, lệnh của ông tôi có thể không nghe. Hiện giờ Thiên Hỏa cốc xảy ra bất thường, tôi vừa cho người trở về báo tin để mọi người tạm thời chuyển đi. Một mình ngài ở lại lẽ nào chê chúng tôi phiền toái? Ngài đừng quên, trận huyền hỏa không thể mở với năng lực của mình ngài đâu.
Đám đông cũng nhốn nháo hô to:
- Đúng đó, an nguy của Thiên Hỏa cốc chính là an nguy của làng Thiên Thủy. Tất cả chúng ta đều có trách nhiệm bảo vệ quê hương đã được lưu truyền cả nghìn năm này.
Đại pháp sư Thiết Thác không nói gì nữa, ánh mắt đầy phức tạp nhìn hơn chục con người kia, thở dài:
- Mọi người đều là hòn đá trụ cột của làng Thiên Thủy. Nếu các người đều xảy ra chuyện, làng Thiên Thủy..... thôi thôi nếu đã nhất quyết như vậy thì chúng ta sẽ cùng ở lại, vạn con dân Miêu Cương cùng nhau ngăn chặn rồng lửa xuất thế.
Lúc này, tiếng rú bên dưới đã dần dần tới gần, Hoàng Cửu Khanh bước lên phía trước lớn tiếng nói:
- Phương pháp mở trận Bát hoang Huyền hỏa cần lượng máu rất lớn. Bây giờ mời mọi người mau chóng dàn trận, lần lượt đứng vào vị trí của Bát Hoang.
Ngay khi tiếng nói của hắn vừa dứt, ngay lập tức có tám người tiến lên đứng ở tám vị trí của trận pháp, cùng nhau cắt cổ tay của mình, máu như suối tuôn, thấm đẫm bên trong pháp trận, dòng máu bắt đầu chảy theo vô số đường vân trên mặt đất.
Thần quân Giải Trĩ và tôi thấy thế bền tiến về phía trước và hỏi Hoàng Cửu Khanh chúng tôi cần làm gì, Hoành Cửu Khanh nhìn chúng tôi rồi bảo:
- Tất nhiên hai người sẽ ngăn chặn Hỏa Long xuất thế, kéo dài thời gian càng nhiều càng tốt, cho đến khi trận Bát hoang Huyền hỏa hoàn thành sẽ có tiên thiên xử phạt giáng thế và con rồng dù mạnh mẽ đến đâu cũng trốn không thoát.
Tôi vội nhân cơ hội hỏi:
- Tên A Nam ban nãy đi đâu rồi?
Trưởng lão Vượng Tài căm hận đáp:
- Chính là hắn đã gây ra tình trạng bất thường của Thiên Hỏa cốc mà con rồng lửa mới sẽ thức tỉnh. Vừa rồi chúng tôi liên thủ bắt hắn nhưng hắn lại biến thành đám khói đen bay đi mất, thật sự khiến người ta khó hiểu.
Tôi thở dài nói:
- Vậy thì phải rồi. Từ đầu tôi đã nói hắn vốn không phải người, là một người linh hồn tu luyện mà thôi, ông muốn bắt hắn thì cách thông thường đều không có tác dụng.
Hiện tại hắn đã trốn thế cũng không cần nói gì nhiều, dù sao mục tiêu của hắn đã đạt được. Tôi lấy lại bình tĩnh, quay đầu nói với Thần quân Giải Trĩ:
- Ông là thần thú thượng cổ, thứ bên dưới là hỏa long thượng cổ…. nhờ vào ông hết đấy.
Thần quân Giải Trĩ bĩu môi liền bay lên, bay về phía Bát hoang Huyền hỏa, khối Thông Thiên Thạch đã bị vỡ thành hai nửa, rơi xuống đất, lộ ra một cái hố sâu vài mét vuông bên dưới, vô tận. Ngọn lửa và hơi nóng bất tận, xen lẫn với tiếng gầm của rồng lửa, dần dần từ bên dưới tiến lại gần.
Đại pháp sư Thiết Thác quay lại ra lệnh cho Dao Nhi:
- Con xuống núi ngay lập tức, đi cùng bộ tộc đi.
Dao Nhi lúc này đã tỉnh lại, tuy còn rất yếu ớt, nhưng vẫn bướng bỉnh lắc đầu:
- Con không đi, con là truyền nhân đại pháp sư của Miêu Cương, con muốn ở cùng ông nội.
Đại pháp sư nói đầy khẩn khiết:
- Con không thể ở lại. Hiện giờ con căn bản không có pháp lực gì cả, ở lại chỉ thành gánh nặng thôi. Ông nội và các trưởng lão còn phải để tâm trông chừng con. Nghe lời ông nội, lập tức trở về làng Thủy Làng và thông báo cho dân làng di dời ngay. Đây cũng là một việc rất quan trọng. Con đừng lo, ở đây có nhiều người thế này, rồng lửa nhất định sẽ bị phong ấn.
Lúc này Dao Nhi mới không nói gì nữa, nhưng cũng không chịu nhúc nhích, tôi nhìn qua thì thấy Dương Thần còn bên cạnh nên vội vàng gọi cậu ấy lại và bảo cậu đưa Dao Nhi xuống núi như thế cùng chăm sóc lẫn nhau, hơn nữa đại pháp sư Thiết Thác nói đúng, trước mắt thật sự cần có người quay về báo cho người trong làng Thiên Thủy chuyển dời ngay lập tức.
Dương Thần mạnh miệng hứa tức tốc dẫn Dao Nhi xuống núi, trưởng lão Vượng Tài đã sắp xếp một người khác đi cùng, chính là tên Xích Mộc. Thế là cả ba người nhanh chóng rời Thông Thiên Nha và đi ra ngoài núi.
Lúc này tôi mới yên tâm, Thần quân Giải Trĩ bấy giờ đã xông vào lối vào hang rồng lửa, một loạt tiếng nổ ầm ầm cùng tiếng thét từ bên dưới vang vọng.
Tôi biết, thần thú thượng cổ và hỏa long thượng cổ đã khai chiến, có điều từ tiếng động bên trong có thể nghe ra khí thế của rồng lửa hoàn toàn áp đảo với những dòng lửa phun ra từ hang động còn Thần quân Giải Trĩ ngược lại chẳng có tiếng động nào.
Tôi thầm lo lắng, hai đối thủ này thực ra hoàn toàn không cùng đẳng cấp, nếu như dùng quyền anh để so sánh thì đó đơn thuần là một kỳ thủ hạng nhẹ và một kỳ thủ hạng nặng cùng thi đấu trên sàn đấu. Hay có thể nói, điều này chính là để cho một nhà vô địch trẻ Tán Thủ (*) đi liều mạng với vua Muay Thái đẳng cấp thế giới.
(* Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc)
Bởi khả năng chiến đấu của Thần quân Giải Trĩ chủ yếu dựa vào chiếc sừng duy nhất và điện quang phát ra từ chiếc sừng đó, đứng trước rồng lửa ông cũng chỉ là hạt cát nhỏ nhoi mà thôi. Không chỉ nói đến rồng lửa, ngay cả Xa bà bà, hắc long mãng xà hóa rồng thất bại, Thần quân Giải cũng lép vế một chút.
Vào lúc này, việc khởi động của Bát Hoang Huyền Hỏa cũng đã đâu vào đấy và quá trình tiến hành vô cùng căng thẳng. Máu của tám người đang nhỏ giọt, Hoàng Cửu Khanh thi pháp giữa trận pháp đưa máu lưu chuyển theo các đường vân trong pháp trận. Trên đỉnh Thông Thiên Nha liền mở ra một màu máu mùi mịt, dần dần bao trùm toàn bộ đỉnh núi.
Nhưng mà tám người này đã sớm không chống đỡ nổi nữa, dù sao máu trong cơ thể com người là có hạn nên chẳng mấy chốc lại thay vào tám người khác, nhưng lần này do thiếu người nên trưởng lão Vượng Tài và đại sư Thiết Thác cũng cũng bước lên cho vừa đủ số người.
Máu, không ngừng chảy ra từ cổ tay của tám người, từ từ chảy vào pháp trận vừa cổ xưa vừa bí ẩn đó.
Tôi bấy giờ đang theo dõi trận chiến bắt đầu lo lắng, mắt dán chặt vào cái hố thỉnh thoảng bùng lên ngọn lửa, tay nắm chặt. Huyết Ngọc Ban Chỉ lóe lên thứ ánh sáng màu đỏ hiu hắt và huyền bí trên ngón tay, tựa như cũng không thể chờ đợi được nữa mà nó muốn ra tay.
Chỉ là Huyết chú chữ “độ” khi nãy đã không thể thu phục rồng lửa, còn cách nào lợi hại hơn không?
Tôi xoa xoa Huyết Ngọc Ban Chỉ, trong lòng thầm khấn: các bậc tiền bối Hàn Gia, nếu các vị có thể cho tôi đột phá cảnh giới ngay bây giờ, cho dù chỉ là chốc lát đạt tới tầng ba, để tôi thu dọn con rồng này, thế là tốt rồi... Hoặc, Thần quân Giải Trĩ trấn áp được rồng lửa, mọi người không cần phải hy sinh thì càng tốt.
Nhưng mà suy cho cùng thì ước mơ cũng chỉ là mơ ước, không phải lúc nào phép màu cũng sẽ đến. Đúng lúc này, một bóng người bay ra khỏi cửa hang, tôi vội vàng ngẩng đầu nhìn, đó là Thần quân Giải Trĩ, nhưng lúc này ông ấy có hơi trầy trật, ngay cả quần áo cũng bị cháy xém.
Cùng lúc đó, ngọn lửa đột nhiên xuất hiện khắp nơi trên vách đá Thông Thiên Nha, và bắt đầu một cơn chấn động dữ dội, dưới hang động, tiếng gào của con rồng lửa càng lúc càng trở nên gấp gáp...
Thần quân Giải Trĩ ở trên không, ra sức phủi mới dập được lửa cháy trên người, đồng thời hét lên:
- Mau mau mở trận pháp, tên kia sắp ra đến rồi...
Hoàng Cửu Khanh đang ở giữa pháp trận, gấp giọng hét lên, thế thay đổi liên tục, màng máu của Bát hoang Huyền hỏa phủ kín, tám người cùng một lúc cắt cổ tay, khiến dòng máu chảy nhanh hơn một chút nhưng hình như nó luôn thiếu mất gì đó...
Vào lúc này, đại sư Thiết Thác không còn trụ được nữa, bóng dáng của ông chợt chao đảo lên, từ từ khô héo trên mặt đất, trong trận Bát Hoang Huyền Hỏa thẳm xuất hiện một khe hở!
Sự tồn tại của mấy người chúng ta như kiến như dế. Làm thế nào mà chạy thoát trước mặt nó được chứ?
Huyết chú mà tôi không biết tốn bao nhiêu công sức mới viết xong, đã hoàn toàn biến mất dưới sự vùng vẫy của nó. Nhìn xuống, hỏa long đã chui ra khỏi hang, cái đầu khổng lồ ngẩng cao, dưới thân to lớn mang theo vô số ngọn lửa, thét gào, gầm gừ và lao thẳng về phía chúng tôi.
Những làn sóng nhiệt vẫn không ngừng cuồn cuộn dưới chân. Thần quân Giải Trĩ cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt cũng có chút thay đổi, mấy người chúng tôi trong hang rồng không ngừng cất cao. Bầu trời đã ở ngay trên đỉnh đầu.
- Đừng nhìn xuống, tăng tốc, xông ra ngoài!
Hoàng Cửu Thanh hét lớn, cùng Thần quân Giải Trĩ đẩy nhanh tốc độ, phát động cuộc rượt đuổi sinh tử với con rồng lửa bên dưới.
Chiều cao thẳng đứng của hang rồng gần như ngang bằng với ngọn núi. Lên cao chừng 1000 mét, tốc độ bay của Thần quân Giải Trĩ nhanh hơn Hoàng Cửu Khanh rất nhiều, ngọn lửa dưới chân cũng chỉ bùng lên vài lần. Chúng tôi đã bay tới lối vào, bầu trời phía trên cao càng lúc càng rõ nét, cửa hang ngày càng lớn, sắp sửa thoát được nguy hiểm rồi.
Tim tôi cứ đập thình thịch. Nhìn qua thấy Hoàng Cửu Khanh và Dao Nhi đã tụt về sau, không khỏi sốt ruột, vừa định mở miệng gọi thì đột nhiên trước mắt sáng lên. Tôi giương mắt nhìn thì không ngờ đã ra khỏi hang hỏa long rồi.
Dưới chân Thông Thiên Nha đang có hơn chục cao thủ từ làng Thiên Thủy đứng đấy, thấy chúng tôi đi ra, họ cùng nhau hô hào. Tôi cúi đầu nhìn lại thì thấy một luồng nhiệt thoát ra từ lối vào. Đưa mắt xem xung quanh, Thiên Hỏa cốc vào lúc này gần như chìm trong biển lửa, thực sự rất giống Hỏa Diệm Sơn.
Và A Nam, người vừa đại chiến với mọi người đã mất tăm, chẳng biết đi đâu.
Thần Quân Giải Trĩ và tôi cuối cùng cũng “hạ cánh an toàn”, đáp xuống Thông Thiên Nha. Lúc này, Hoàng Cửu Khanh cũng bay đến nhưng có hơi chật vật. Anh ta không ngừng giải thích và giao Dao Nhi cho người trên Thông Thiên Nha, lớn giọng quát:
- Tất cả mọi người ngay lập tức rời khỏi Thông Thiên Nha, con súc sinh đó có lẽ sắp xuất hiện rồi.
Dân chúng đưa mắt nhìn nhau, Đại pháp sư Thiết Thác nhìn Dao Nhi với ánh mắt thân sâu bèn quay sang trưởng lão Vượng Tài và nói:
- Các người mau xuống núi. Nếu không giữ được Thiên Hỏa cốc thì Thông Thiên Nha ắt sẽ bị phá hủy theo. Làng Thiên Thủy cần mọi người truyền lại.
Vẻ mặt của trưởng lão Vượng Tài vô cùng nặng nề, vội trả lời:
- Không được, nếu như Thiên Hỏa cốc bị hủy thì làng Thiên Thủy nhất định cũng không còn tồn tại nữa. Là trưởng lão của làng Thiên Thủy, tôi quyết chí cùng sống chết với Thiên Hỏa cốc.
Đại pháp sư Thiết Thác nói:
- Ta là đại sư của tộc. Dù đã rời làng Thiên Thủy nhưng ta vẫn có quyền ra lệnh cho các ngươi. Làng Thiên Thủy đã được kế tục hàng nghìn năm và không thể vì điều này mà bị phá hủy. Mọi người mau xuống núi quay về làng Thiên Thủy kêu gọi dân làng nhanh chóng trốn thoát. Đừng ở lại đây hy sinh vô ích.
Trưởng lão Vượng Tài cả giận nói:
- Ông là đại pháp sư, tôi là đại trưởng lão, lệnh của ông tôi có thể không nghe. Hiện giờ Thiên Hỏa cốc xảy ra bất thường, tôi vừa cho người trở về báo tin để mọi người tạm thời chuyển đi. Một mình ngài ở lại lẽ nào chê chúng tôi phiền toái? Ngài đừng quên, trận huyền hỏa không thể mở với năng lực của mình ngài đâu.
Đám đông cũng nhốn nháo hô to:
- Đúng đó, an nguy của Thiên Hỏa cốc chính là an nguy của làng Thiên Thủy. Tất cả chúng ta đều có trách nhiệm bảo vệ quê hương đã được lưu truyền cả nghìn năm này.
Đại pháp sư Thiết Thác không nói gì nữa, ánh mắt đầy phức tạp nhìn hơn chục con người kia, thở dài:
- Mọi người đều là hòn đá trụ cột của làng Thiên Thủy. Nếu các người đều xảy ra chuyện, làng Thiên Thủy..... thôi thôi nếu đã nhất quyết như vậy thì chúng ta sẽ cùng ở lại, vạn con dân Miêu Cương cùng nhau ngăn chặn rồng lửa xuất thế.
Lúc này, tiếng rú bên dưới đã dần dần tới gần, Hoàng Cửu Khanh bước lên phía trước lớn tiếng nói:
- Phương pháp mở trận Bát hoang Huyền hỏa cần lượng máu rất lớn. Bây giờ mời mọi người mau chóng dàn trận, lần lượt đứng vào vị trí của Bát Hoang.
Ngay khi tiếng nói của hắn vừa dứt, ngay lập tức có tám người tiến lên đứng ở tám vị trí của trận pháp, cùng nhau cắt cổ tay của mình, máu như suối tuôn, thấm đẫm bên trong pháp trận, dòng máu bắt đầu chảy theo vô số đường vân trên mặt đất.
Thần quân Giải Trĩ và tôi thấy thế bền tiến về phía trước và hỏi Hoàng Cửu Khanh chúng tôi cần làm gì, Hoành Cửu Khanh nhìn chúng tôi rồi bảo:
- Tất nhiên hai người sẽ ngăn chặn Hỏa Long xuất thế, kéo dài thời gian càng nhiều càng tốt, cho đến khi trận Bát hoang Huyền hỏa hoàn thành sẽ có tiên thiên xử phạt giáng thế và con rồng dù mạnh mẽ đến đâu cũng trốn không thoát.
Tôi vội nhân cơ hội hỏi:
- Tên A Nam ban nãy đi đâu rồi?
Trưởng lão Vượng Tài căm hận đáp:
- Chính là hắn đã gây ra tình trạng bất thường của Thiên Hỏa cốc mà con rồng lửa mới sẽ thức tỉnh. Vừa rồi chúng tôi liên thủ bắt hắn nhưng hắn lại biến thành đám khói đen bay đi mất, thật sự khiến người ta khó hiểu.
Tôi thở dài nói:
- Vậy thì phải rồi. Từ đầu tôi đã nói hắn vốn không phải người, là một người linh hồn tu luyện mà thôi, ông muốn bắt hắn thì cách thông thường đều không có tác dụng.
Hiện tại hắn đã trốn thế cũng không cần nói gì nhiều, dù sao mục tiêu của hắn đã đạt được. Tôi lấy lại bình tĩnh, quay đầu nói với Thần quân Giải Trĩ:
- Ông là thần thú thượng cổ, thứ bên dưới là hỏa long thượng cổ…. nhờ vào ông hết đấy.
Thần quân Giải Trĩ bĩu môi liền bay lên, bay về phía Bát hoang Huyền hỏa, khối Thông Thiên Thạch đã bị vỡ thành hai nửa, rơi xuống đất, lộ ra một cái hố sâu vài mét vuông bên dưới, vô tận. Ngọn lửa và hơi nóng bất tận, xen lẫn với tiếng gầm của rồng lửa, dần dần từ bên dưới tiến lại gần.
Đại pháp sư Thiết Thác quay lại ra lệnh cho Dao Nhi:
- Con xuống núi ngay lập tức, đi cùng bộ tộc đi.
Dao Nhi lúc này đã tỉnh lại, tuy còn rất yếu ớt, nhưng vẫn bướng bỉnh lắc đầu:
- Con không đi, con là truyền nhân đại pháp sư của Miêu Cương, con muốn ở cùng ông nội.
Đại pháp sư nói đầy khẩn khiết:
- Con không thể ở lại. Hiện giờ con căn bản không có pháp lực gì cả, ở lại chỉ thành gánh nặng thôi. Ông nội và các trưởng lão còn phải để tâm trông chừng con. Nghe lời ông nội, lập tức trở về làng Thủy Làng và thông báo cho dân làng di dời ngay. Đây cũng là một việc rất quan trọng. Con đừng lo, ở đây có nhiều người thế này, rồng lửa nhất định sẽ bị phong ấn.
Lúc này Dao Nhi mới không nói gì nữa, nhưng cũng không chịu nhúc nhích, tôi nhìn qua thì thấy Dương Thần còn bên cạnh nên vội vàng gọi cậu ấy lại và bảo cậu đưa Dao Nhi xuống núi như thế cùng chăm sóc lẫn nhau, hơn nữa đại pháp sư Thiết Thác nói đúng, trước mắt thật sự cần có người quay về báo cho người trong làng Thiên Thủy chuyển dời ngay lập tức.
Dương Thần mạnh miệng hứa tức tốc dẫn Dao Nhi xuống núi, trưởng lão Vượng Tài đã sắp xếp một người khác đi cùng, chính là tên Xích Mộc. Thế là cả ba người nhanh chóng rời Thông Thiên Nha và đi ra ngoài núi.
Lúc này tôi mới yên tâm, Thần quân Giải Trĩ bấy giờ đã xông vào lối vào hang rồng lửa, một loạt tiếng nổ ầm ầm cùng tiếng thét từ bên dưới vang vọng.
Tôi biết, thần thú thượng cổ và hỏa long thượng cổ đã khai chiến, có điều từ tiếng động bên trong có thể nghe ra khí thế của rồng lửa hoàn toàn áp đảo với những dòng lửa phun ra từ hang động còn Thần quân Giải Trĩ ngược lại chẳng có tiếng động nào.
Tôi thầm lo lắng, hai đối thủ này thực ra hoàn toàn không cùng đẳng cấp, nếu như dùng quyền anh để so sánh thì đó đơn thuần là một kỳ thủ hạng nhẹ và một kỳ thủ hạng nặng cùng thi đấu trên sàn đấu. Hay có thể nói, điều này chính là để cho một nhà vô địch trẻ Tán Thủ (*) đi liều mạng với vua Muay Thái đẳng cấp thế giới.
(* Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc)
Bởi khả năng chiến đấu của Thần quân Giải Trĩ chủ yếu dựa vào chiếc sừng duy nhất và điện quang phát ra từ chiếc sừng đó, đứng trước rồng lửa ông cũng chỉ là hạt cát nhỏ nhoi mà thôi. Không chỉ nói đến rồng lửa, ngay cả Xa bà bà, hắc long mãng xà hóa rồng thất bại, Thần quân Giải cũng lép vế một chút.
Vào lúc này, việc khởi động của Bát Hoang Huyền Hỏa cũng đã đâu vào đấy và quá trình tiến hành vô cùng căng thẳng. Máu của tám người đang nhỏ giọt, Hoàng Cửu Khanh thi pháp giữa trận pháp đưa máu lưu chuyển theo các đường vân trong pháp trận. Trên đỉnh Thông Thiên Nha liền mở ra một màu máu mùi mịt, dần dần bao trùm toàn bộ đỉnh núi.
Nhưng mà tám người này đã sớm không chống đỡ nổi nữa, dù sao máu trong cơ thể com người là có hạn nên chẳng mấy chốc lại thay vào tám người khác, nhưng lần này do thiếu người nên trưởng lão Vượng Tài và đại sư Thiết Thác cũng cũng bước lên cho vừa đủ số người.
Máu, không ngừng chảy ra từ cổ tay của tám người, từ từ chảy vào pháp trận vừa cổ xưa vừa bí ẩn đó.
Tôi bấy giờ đang theo dõi trận chiến bắt đầu lo lắng, mắt dán chặt vào cái hố thỉnh thoảng bùng lên ngọn lửa, tay nắm chặt. Huyết Ngọc Ban Chỉ lóe lên thứ ánh sáng màu đỏ hiu hắt và huyền bí trên ngón tay, tựa như cũng không thể chờ đợi được nữa mà nó muốn ra tay.
Chỉ là Huyết chú chữ “độ” khi nãy đã không thể thu phục rồng lửa, còn cách nào lợi hại hơn không?
Tôi xoa xoa Huyết Ngọc Ban Chỉ, trong lòng thầm khấn: các bậc tiền bối Hàn Gia, nếu các vị có thể cho tôi đột phá cảnh giới ngay bây giờ, cho dù chỉ là chốc lát đạt tới tầng ba, để tôi thu dọn con rồng này, thế là tốt rồi... Hoặc, Thần quân Giải Trĩ trấn áp được rồng lửa, mọi người không cần phải hy sinh thì càng tốt.
Nhưng mà suy cho cùng thì ước mơ cũng chỉ là mơ ước, không phải lúc nào phép màu cũng sẽ đến. Đúng lúc này, một bóng người bay ra khỏi cửa hang, tôi vội vàng ngẩng đầu nhìn, đó là Thần quân Giải Trĩ, nhưng lúc này ông ấy có hơi trầy trật, ngay cả quần áo cũng bị cháy xém.
Cùng lúc đó, ngọn lửa đột nhiên xuất hiện khắp nơi trên vách đá Thông Thiên Nha, và bắt đầu một cơn chấn động dữ dội, dưới hang động, tiếng gào của con rồng lửa càng lúc càng trở nên gấp gáp...
Thần quân Giải Trĩ ở trên không, ra sức phủi mới dập được lửa cháy trên người, đồng thời hét lên:
- Mau mau mở trận pháp, tên kia sắp ra đến rồi...
Hoàng Cửu Khanh đang ở giữa pháp trận, gấp giọng hét lên, thế thay đổi liên tục, màng máu của Bát hoang Huyền hỏa phủ kín, tám người cùng một lúc cắt cổ tay, khiến dòng máu chảy nhanh hơn một chút nhưng hình như nó luôn thiếu mất gì đó...
Vào lúc này, đại sư Thiết Thác không còn trụ được nữa, bóng dáng của ông chợt chao đảo lên, từ từ khô héo trên mặt đất, trong trận Bát Hoang Huyền Hỏa thẳm xuất hiện một khe hở!
Bạn cần đăng nhập để bình luận