Cấm Kỵ Sư

Chương 418: Anh muốn rình trộm không?

Những lời anh ta vừa nói ra, dường như đang nói với tôi, tất cả “bọn họ” đã đi ra.
Trong lòng tôi cả kinh, bật thốt lên:
- Ngươi, các ngươi? Chẳng lẽ đã từ trong cổ mộ…
Thường thợ săn rên lên một tiếng trong cổ họng, nói:
- Cậu không cần phải biết nhiều như vậy, đây là chuyện của bọn ta, ta chỉ nhắc nhở cậu một câu, sau này không có chuyện gì không nên dẫn người tới nơi này, trừ khi, cậu có thể giúp bọn ta giải quyết vấn đề bây giờ.
Tôi nhìn anh ta một cái, anh ta bổ sung tiếp:
- Nhưng mà cậu yên tâm, ta sẽ khống chế mọi chuyện, dù sao, bọn ta đều vốn không nên tồn tại ở bất kì thời đại nào.
Anh ta nói ra lời này, tôi mới thoáng an tâm, gật đầu nói:
- Vậy thì tốt, tôi cũng không muôn tham dự vào quá nhiều chuyện, các người cũng không nên tạo động tĩnh gì quá lớn, chớ để người khác chú ý tới là được. Còn nữa, nếu được hãy thử tập ăn chay trước đi, trên núi này vốn không có bao nhiêu sinh vật sinh sống, tránh đến lúc đó thèm ăn, xuống núi gây họa cho người khác, đến lúc đó, tôi cũng không thể giúp được các người. Phải biết rằng xã hội bây giờ có nhiều biện pháp đối phó với các người hơn trước kia nhiều.
Lời này của tôi cũng không phải hù dọa anh ta, trong thời đại vũ khí lạnh hiện nay, đừng nói muốn tiêu diệt những cương thi này, cho dù san bằng cả ngọn núi này cũng chỉ cần một tên lửa mà thôi, hơn nữa trên thực tế, theo tôi biết thì quốc gia cũng đã từng làm như vậy.
Nói ví dụ vào thập niên 80 vì chuyện thây ma ở nhà máy điện Tân Cương, mà điều động xe tăng và xe bọc thép tới, còn có vụ thí nghiệm thử vũ khí hạt nhân, nghe nói cũng là vì giải quyết vấn đề người ngoài hành tinh xâm lấn, không quan tâm đó là cương thi hay quái vật, chỉ một quả bom nguyên tử đều có thể giải quyết hết.
Thường thợ săn không nói gì nữa, hạ thấp mũ xuống, đi lên núi, khi anh ta đi qua tôi, nói nhỏ với tôi:
- Ta đã cố gắng hết sức để khống chế, nhưng mà, tốt hơn hết cậu cũng phải nhanh nhất có thể.
Tôi sững sờ một lúc, quay đầu nhìn bóng lưng của Thường thợ săn dần dần biến mất ở trong núi, không khỏi nhíu mày một cái, xem ra chuyện này, thật sự rất phiền toái.
Nhưng mà làm sao để giải quyết vấn đề trường sinh bất tử của những cương thi này, đến bây giờ tôi còn không có biện pháp gì, ban đầu Thường thợ săn nói, chuyện này chỉ có thể giúp một tay, nhưng mà bây giờ tôi mới học được cấm pháp tầng thứ hai của cảnh giới, hơn nữa còn không thể chân chính sử dụng qua.
Tôi đã từng nghĩ tới, muốn giải quyết vấn đề của những cương thi này, sợ phải học đến tầng thứ ba của cấm pháp mới có thể, nhưng mà cho đến bây giờ, tấng cấm pháp thứ ba đối với tôi mà nói, giống như là kính hoa thủy nguyệt vậy, không, không đúng, dù gì kính hoa thủy nguyệt còn có thể nhìn thấy một chút bóng dáng, còn bây giờ tôi một chút đầu mối cũng không có.
Tôi nhức đầu, xoa đầu rồi cùng Tiểu Bạch xuống núi, khi đi tới đại lộ dưới núi, tôi trợn tròn mắt, vì Kha Nam đã biến mất.
Cái tên đáng chết này, đã nói chờ chúng tôi rồi mà, mặc dù bây giờ đã trễ gần ba tiếng, nhưng cũng không thể bỏ chúng tôi ở lại chứ, đường về xa như vậy, làm sao chúng tôi có thể đi về?
Tôi gãi đầu một cái, cùng Tiểu Bạch hai mắt nhìn nhau, Tiểu Bạch chớp mắt mấy cái nói:
- Tiểu ca, bây giờ phải làm sao? Tài xế đã chạy…
- Kha Nam đã đi đâu? Đúng là không uy tín mà, nơi hoang sơn dã lĩnh này…
Tôi vừa nói, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Kha Nam, nhưng gọi liên tiếp mấy lần đều không thể liên lạc được hoặc thông báo rằng đối phương không ở trong khu vực phục vụ, tôi buồn bực, đã là ban ngày rồi, anh ta không ở khu phục vụ thì có thể đi đâu?
Tôi lại đi xa xa nhìn một chút, đại lộ này, cũng không biết đã bao lâu chưa từng có xe đến, nếu như Kha Nam không chở lại, nếu chúng tôi cứ chờ ở đây, sợ rằng chờ ba ngày cũng không có xe đến.
Lúc này Lam Ninh bỗng nhiên đi ra từ bên trong ngọc tỳ hưu, lúc nãy, khi chúng tôi đào mộ, cô ấy đã trở về, cô ấy nói trong núi này âm khí nặng, nên cô ấy không thoải mái. Có thể để cho một nữ quỷ nói âm khí nặng, cảm thấy không thoải mái, thì có thể tưởng tượng ra tình huống trong núi này rồi đấy.
Lúc này, cô ấy mới ra xem tình hình một chút, cũng không có ý kiến gì, hỏi tôi tiếp theo sẽ làm thế nào, tôi nghĩ lại rồi nói, không có sao, nếu không chờ được thì sẽ đi bộ về phía trước một chút, sau đó tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ta, nói không chừng lúc nào đó sẽ liên lạc được…
Tôi đang nói, núi đá bên cạnh đột nhiên nứt ra, từ trong đá vụn xuất hiện một bóng đen, tôi theo bản năng tránh sang một bên, định thần nhìn lại, tôi liền bị dọa sợ hết hồn.
Từ bên trong núi đá này, chui ra một chiếc xe taxi, bảng số xe là 3721, chính là Kha Nam đến.
Anh ta giống như điên cuồng lái xe taxi đến vậy, bánh xe đều bắn ra tia lửa, bốn bánh xe phanh một tiếng đáp mạnh xuống đất, nhảy ra xa chục mét nữa mới dừng lại, sau đó đầu xe quay người trở lại trước mặt chúng tôi.
Tôi vẫy tay, không đợi xe dừng lại tôi hét lên:
- Này, cậu thật quá thiếu chuyên nghiệp, khi chờ khách lại đi làm việc riêng? Cậu đã đi làm gì? Tôi còn tưởng cậu chạy đi đâu…
Kha Nam nghiêng người nói:
- Đã xong việc? Vậy thì nhanh lên xe, chớ mè nheo, nếu không phải vì mấy người, tôi còn lo lắng chạy trở về sao.
Chúng tôi nhanh chóng chui vào trong xe, không cần biết thế nào, chỉ cần anh ta trở lại là tốt rồi.
Lên xe, Kha Nam quay tay lái đi về phía đại lộ, nhìn ngọn núi lớn ở sau lưng càng ngày càng xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi Kha Nam:
- Vừa rồi cậu đi làm gì vậy? Xe này của cậu thật bền chắc, tôi thấy hòn đá kia cũng bị đánh bay.
Anh ta liếc tôi, nói:
- Không có cách khác, nên tôi đi đường tắt, mới vừa rồi khi tôi ở đó chờ mấy người, đúng là có chút việc cần làm, nên tạm thời đi ra ngoài một lúc.
- Chuyện gì vậy?
Tôi yếu ớt hỏi, Kha Nam không có nói, lắc đầu nói:
- Đừng hỏi về chuyện đó, tốt nhất là các người không nên biết quá nhiều chuyện.
Tiểu Bạch cũng hỏi:
- Ban ngày không phải cậu chở người, buổi tối mới chở quỷ sao, vậy tại sao ban ngày mà cậu lại chơi trò dọa người như vậy?
Kha Nam nhướng mày nói, dường như không nhịn được nói:
- Ai nói với cậu, vừa rồi tôi chở quỷ?
Tiểu Bạch không lên tiếng, tôi lặng lẽ vỗ tay cậu ấy cái, tỏ ý cậu không nên hỏi, đây là bí mật của người đưa đò hoàng tuyền, tôi tuyệt đối tin tưởng anh ấy, nhưng mà, bây giờ vẫn cứ giữ bí mật một chút, nếu quả thật biết quá nhiều, sợ rằng sau này anh ta cũng không chịu chở chúng tôi nữa.
Trên đường về cũng không có gì để nói, xe này của anh ta lái thật nhanh, ước chừng khoảng nửa tiếng, chúng tôi đã trở về thành phố.
Sau khi xuống xe, Kha Nam liền rời đi, tôi cùng Tiểu Bạch trở lại trường học, khi tiến vào sân trường tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đưa Gia Cát lão quỷ đi, đại xa ngày hôm qua nếu như muốn đi tìm lão ta, thì cũng không liên quan đến tôi.
Nhưng Tiểu Bạch có chút buồn bã, tôi biết vì cậu ấy không có bạn, cậu ấy đi đâu cũng giỏi, nhưng chỉ thích chơi cùng với quỷ, không thích qua lại với mọi người lắm.
Tôi an ủi cậu ta:
- Đừng buồn, buồn không vui, không phải chỉ là một lão quỷ đi sao? Trong tầng ký túc xá của tôi không phải còn một tiểu quỷ nữa sao, để cho cậu ấy đi chơi cùng cậu không tốt sao? Dù sao cậu ấy cũng sẽ không rời đi.
Tiểu Bạch gãi đầu một cái, ảm đạm nói:
- Thật là tốt, nhưng mà, cậu ta luôn ở trong nhà vệ sinh, anh nói xem tôi cũng không thể suốt ngày ở trong nhà vệ sinh, không nói đến chỗ đó, luôn có người lui tới, biết tôi chơi với tiểu quỷ thì không nói, không biết còn tưởng rằng tôi ở đấy rình trộm người ta đi vệ sinh.
Tôi cười ha ha một tiếng:
- Tất cả đều là nam nhân, rình trộm thì có gì đẹp mắt?
Tiểu Bạch bỗng nhiên chớp mắt nhìn tôi nói:
- Tiểu ca, có phải ý của anh là muốn rình trộm phụ nữ?
Tôi vội vàn xua tay nói:
- Không phải, ý tôi không phải vậy đâu, cậu không biết từ sau vụ việc năm ngoái, bây giờ ký túc xá nữ bảo vệ rất nghiêm ngặt, không kể không muốn đi, chỉ đi đến đó thôi, ha ha, không nói đùa, không nhìn được còn bị đánh gần chết.
Tôi vừa nói, không khỏi nhớ đến trận rượt đuổi năm ngoái cùng với Y Thắng, ở ký túc xá nữ tạo ra một trận ồn ào lớn, nhất thời cười lên, thật ra thì Y Thắng cũng từng làm không ít chuyện thật đức, nhiều lần đối đầu với tôi, nhưng ở trong lòng tôi, từ cái lần ở ký túc xá nữ, khi Y Thắng bị các nữ sinh vây đánh nhưng cũng không đáp trả lại, tôi cảm thấy, anh ta thật ra cũng không phải người xấu.
Mà ngày hôm đó, chúng tôi đang quyết đấu cùng với Cổ Sư, thì đột nhiên Y Thắng xuất hiện, làm cho chúng tôi bối rối một phen, càng làm cho tôi không hiểu đến tận bây giờ, trong sự kiện đấy, vai trò của anh ta, đến tột cùng là nhân vật gì.
Tôi rất muốn tìm anh ta hỏi cho rõ, đáng tiếc, từ sau lần đó, anh ta cũng chưa từng xuất hiện, cũng không biết, lúc này anh ta đang làm gì, hay là anh ta đang bôn ba khắp nơi, bắt được thứ gì tốt, liền nói là nhà của bọn họ.
Tôi đang suy nghĩ, thì Tiểu Bạch đột nhiên đẩy tôi một chút, nói:
- Tiểu ca, anh đừng nản chí, nếu anh thật sự muốn đi rình trộm ký túc xá nữ, tôi có thể giúp anh…
Tôi kinh ngạc nói:
- Cậu nói gì vậy, rình trộm ký túc xá nữ, có phải cậu muốn tìm chết không?
Giọng của tôi hơn lớn một chút, hai người đi qua nhìn tôi đầy quái dị, Tiểu Bạch bịt miệng tôi:
- Đừng la lớn, anh có ngốc hay không…
Tôi cười khổ nói:
- Thôi, đừng làm bậy, cậu nhìn hai chúng ta đi, ai giống như có thể làm được chuyện kia của cậu? Nhanh đến nhà ăn ăn cơm thôi, tôi sắp chết đói rồi.
Tiểu Bạch thần thần bí bí nói với tôi:
- Tôi không nói đùa, tôi nói cho anh biết, khuya ngày hôm trước, tôi thấy, trong phòng ngủ nữ sinh đối diện, có người đang tắm không đóng rèm cửa sổ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận