Cấm Kỵ Sư

Chương 490: Dò xét tình hình địch

- Nếu em ra ngoài, Thiên Hồ cốc hiện tại đã trong trạng thái hoàn toàn đóng chặt, đại trận canh giữ sẽ rất khó ra vào. Đến lúc đó...
Sắc mặt Nam Cung Phi Yến có phần lo lắng mà nói, tôi cười đáp:
- Thật ra, vừa rồi em cũng nghe thấy trong lời dì Tuyết, chỉ muốn một mặt phòng thủ. Chỉ cần qua hai ngày thì mọi thứ sẽ im ắng. Vì thế đại trận giữ núi sẽ vô cùng kiên cố. Nhưng mà chị cũng bảo, đã ra vào khó khăn thì khi quân địch tấn công, chúng ta chẳng phải cũng không thể đánh trả và chỉ đành rụt cổ chờ đến lượt à?
Chị bất đắc dĩ nói:
- Ừm, thì là vậy. Ý của dì Tuyết đánh bừa không phải là cách, tốt hơn là nên…
Tôi lắc đầu:
- Bị đánh cũng đâu phải là cách đâu. Sao chị biết quân địch không phá được đại trận canh giữ chứ, nhỡ bị chọc thủng thì mấy chị làm sao đây?
Chị do dự một lát rồi nói:
- Ý của dì Tuyết nói là nếu nơi này bị công phá, chúng ta sẽ lui về Tam Thanh Giới, đại trận ở nơi đó còn lớn mạnh hơn bên ngoài gấp mười lần. Chắc đủ để cầm cự ít nhất ba ngày.
- Sau ba ngày thì sao?
- Ba ngày sau nguyên khí thiên địa thay đổi, bọn chúng liền sẽ tự lui không chiến đấu, đợi thời cơ sau đến thì đã là chuyện của trăm năm sau.
Tôi vẫn lắc đầu nói:
- Mấy chị nói có phần tự tin quá rồi đó. Nghĩ mà xem. Phúc Duyên Trai đã chuẩn bị cho lần này đã hơn trăm năm, nếu không có nắm chắc chính xác sẽ không tùy tiện mà ra tay. Mọi việc đều cần suy xét ở hướng tồi tệ nhất vì chúng ta không được thất bại, tuyệt đối không được thất bại. Đặc biệt khi trước mặt là địch mạnh ta yếu, chúng ta phải gửi gắm sự an nguy của toàn bộ Thiên Hồ cốc và thiên hạ lên đại trận này, thực sự em nghĩ không ra sự tự tin của dì Tuyết từ đâu mà ra.
- Thực ra chị cũng không yên tâm, nhưng dì Tuyết nói nói, đại trận của Tam Thanh Giới hồi đó là do tiên nhân để lại, và không ai trong giới phàm trần có khả năng phá vỡ đại trận này…
- Nhưng mà sao chị biết những người đến lần này đều là người phàm chứ? Chủ trì Phúc Duyên Trai, mấy chị có biết lai lịch của hắn không, Dì Tuyết có rõ mọi chi tiết của hắn không?
- Dì Tuyết... cũng biết một ít.
- Ồ? Dì Tuyết nói thế nào, mau kể em biết với
Tôi bỗng chốc trở nên phấn khích, khó dễ lâu như vậy thì ra là dì Tuyết biết chi tiết về chủ trì Phú Duyên Trai, phải nói sớm chứ!
Nam Cung Phi Yến chần chừ một lúc rồi nói:
- Nhưng dì Tuyết chỉ nói với chị rằng chủ trì Phúc Duyên Trai là một…. bug…lớn nhất trong thế gian này?
- Hả? Bug... lớn nhất?
Tôi trợn tròn mắt
- Ủa dì Tuyết còn biết nói tiếng Anh hả?
Chị liếc nhìn tôi:
- Em quên rằng dì ấy là hiệu phó của chúng ta rồi à?
À đúng đúng đúng, tôi gần như quên mất. “Thiên Hồ phu nhân” đây còn là phó hiệu trưởng của chúng ta kìa mà, đừng nói là tiếng Anh, đoán chừng thông thạo bảy, tám ngoại ngữ cũng có khả năng.
- Nhưng mà, bug lớn nhất, a, cũng chính là một thiếu sót*, chẳng lẽ hắn là một lỗ hổng lớn nhất trên thế giới này? Thế có nghĩa là gì?
(* bug: lỗi kĩ thuật, lỗ hỏng về kĩ thuật, theo vdict)
Tôi hỏi.
- Không biết, chị cũng muốn hỏi kỹ, nhưng dì Tuyết không chịu nói, hơn nữa chị cảm thấy dì ấy... hình như không hẳn muốn đối nghịch với Phúc Duyên Trai.
Tôi bàng hoàng, không muốn trở thành kẻ thù của Phúc Duyên Trai. Điều này có nghĩa là sao, mọi người vây kín Thiên Hồ cốc đến con kiến chui không lọt, hơn nữa lần trước cũng đã đại khai sát giới. Bà ta vẫn không muốn trở thành kẻ thù của người ta?
- Không quan tâm nhiều nữa, bà ta nghĩ gì là việc của bà ta, em làm gì là việc của em. Chị Yến, chị ở sơn cốc đã làm tốt khâu chuẩn bị phòng ngự sơn cốc, không nên khinh suất và em đề nghị chị tốt nhất nên luôn trông chừng dì Tuyết, em cảm thấy có điều gì đó không ổn với bà ta. Tốt hơn là em nên rời khỏi Thiên Hồ cốc, như thế bọn mình có thể trong ứng ngoại hợp. Tiện thể, nếu em có thể thu dọn một số tai họa ngầm thì tuyệt.
Chị ấy gật đầu, sau đó đứng lên nói nhanh vào tai tôi vài câu:
- Em phải nhớ kỹ, đây là cách duy nhất để ra vào đại trận, nhưng việc này chỉ nằm trong tầm kiểm soát của chị. Một khi dì Tuyết tiếp tục nâng cao cấp độ phòng thủ thì không cách nào ra vào nữa. Khẩu chú này sẽ vô dụng và em tuyệt đối phải cẩn thận đấy.
- Ừm, em biết rồi, chị đừng lo, bây giờ người ta có muốn cắn em cũng không dễ dàng vậy đâu
Tôi khẽ cười với chị ấy rồi đứng dậy đi ra ngoài sơn cốc.
Bây giờ còn lâu mới đến trời sáng, cần phải tranh thủ thời gian này để làm chút gì đó.
Mặc dù, hiện giờ tôi còn không có đến một người trợ giúp.
Lần này ra khỏi Thiên Hồ cốc một cách thuận lợi, nhưng có điều không phải từ bên của A La đi ra, mà là tùy tiện tìm một chỗ, dù sao bây giờ bốn bể đều là địch.
Nếu có thể trà trộn vào chúng và làm rối tung kế hoạch hành động của chúng trước sáng mai thì cũng không tồi nhỉ.
Tất nhiên, mấu chốt nhất là tôi phải tìm ra tung tích của Tân Nhã.
Bên ngoài sơn cốc vẫn là một thế giới nổi bật trong màu sắc sặc sỡ và kỳ cục. Thực tế thì toàn bộ Thiên Hồ cốc nằm ở một nơi tương đối bằng phẳng, bảo là sơn cốc nhưng lại nó giống như một thành vây hơn. Với lại một khu trong rừng không xa trước mặt tôi có vài ngọn đuốc đang cắm ở đó, bảy tám bóng người đang ngồi cùng nhau, ở giữa là một đống lửa. Nhìn từ xa, hình như chúng đang nói gì đó.
Trong lòng chợt động, tiện tay dùng bùa ẩn thân lên người, sau đó rón rén đi về phía trước, đám người này trông lạ mắt, nhưng mỗi quần áo dị hợm thì nhìn sơ qua cũng biết, đều là binh lính tạp nham của bị chủ trì Phúc Duyên Trai kiếm ra.
Tôi lặng lẽ bước đến gần những người này và dừng lại khi còn khoảng năm mươi hoặc sáu mươi mét. Mặc dù đám người này là tạp binh, nhưng có thể nhận được lời điều phái đến cũng chẳng phải cho không. Vẫn là không nên đánh rắn động cỏ, tuy khoảng cách còn hơi xa, nhưng với công lực hiện tại của tôi, cũng đủ để nghe rõ chúng nói chuyện.
Lúc này thấy đám người ngồi quanh đống lửa, trên giá đang nướng một con thỏ, vài tên mặt mũi u ám đang to nhỏ bàn luận gì đó, một thanh niên bên cạnh không ngừng lật con thỏ trên giá nướng, phát ra tiếng xèo xèo và mùi thơm bay thẳng ra xa hàng chục mét.
Ngửi thấy mùi thơm mới sực nhớ ra từ hôm qua đến giờ mình chưa ăn gì, nhưng bụng cũng không thấy đói, trong lòng đang thầm thắc mắc thì tôi nấp sau một gốc cây, vểnh tai lên lắng nghe.
Gió thổi thoang thoảng, tiếng nói chuyện của chúng truyền đến tai tôi rõ mồn một.
- Ông chủ, ông có muốn chúng ở đây ba ngày ba đêm như họ nói không?
- Mặc kệ, dù sao cũng có ăn có uống lại có tiền, thức uống và tiền bạc, không thiệt cho bây đâu. Đợi qua ba ngày sẽ không còn quan hệ gì với ta nữa, phủi mông mà về nhà ôm vợ thôi.
- Nhưng mà, lỡ như phải đánh nhau thật, chúng ta có đi không?
- Ngươi có bệnh hả? Đi cái rắm, không phải đã nói rồi sao, chúng ta cứ canh chừng ngọn đèo này không để người chạy trốn là được, ra một người bắt một người, ra hai bắt thì một cặp. Đến lúc đó đều là công lao của chúng ta, Xa bà bà nhất định không thiếu lợi ích.
- Tuyệt, là lý do này. Với lại nếu đánh thật thì cũng không đến lượt ta đâu. Nếu những người đó không đánh lại, ta cũng đầu hàng hoặc là bỏ chạy hoặc giả chết là được rồi.
Mấy người đang xì xồ xì xào bàn luận thì thanh niên bên cạnh nói chen:
- Ông chủ, thỏ đã nướng xong, ngài lấy cái đùi béo ngậy này đi...
- Chà, được được được... không tệ, không tệ, đã lâu rồi tôi không nướng thú rừng, nào, nào, nào, mọi người cùng ăn đi.
- Nhị sư phụ, đệ tam sư phụ, tứ sư phụ, ngũ sư phụ, lục sư phụ, thất sư phụ... mọi người ăn trước, ta đi vào rừng kiếm ít đồ.
Người thanh niên vừa nói vừa đứng dậy đi vào rừng cây, sau khi nghe chúng nói chuyện tôi lặng người đi. Khá lắm, sao nghe giống Giang Nam Thất Quái vậy nhỉ?
Nhưng lúc này khoảng cách còn xa, sắc trời cũng không được bình thường, nhất thời không tài nào nhìn rõ mặt bọn chúng, thấy tên thanh niên đi xa dần và đám người kia đang xé thịt thỏ cho vào miệng, thế là lặng lẽ theo sau.
Lợi dụng hắn đơn độc, chuẩn bị chút khẩu cung lát nữa nói.
Sau khi rẽ qua khu rừng, người thanh niên càng đi càng xa, bắt đầu lục tìm trong rừng. Nhưng lúc này trời đã về khuya, dù bầu trời phủ đầy hàn hào quang bảy màu, soi sáng cả sơn cốc, nhưng động vật người ta cũng cần phải ngủ với nghỉ ngơi chứ. Thỏ rồi gà lôi, chúng đã về tổ, về động từ lâu rồi. Cho nên, hắn quanh qua quẩn lại trong rừng mà không gặp bất kỳ con vật nào.
Thấy càng lúc càng đi vào sâu, khoảng cách với nhóm người kia càng ngày càng xa, tôi nhón chân đi lên, nghĩ là làm ngay, trong lòng bàn tay xuất hiện một định tử phù.
Bây giờ tôi đã không cần phải vẽ từng lá bùa nữa. Tâm niệm chỗ nào, chỗ đó liền sinh ra bùa chú từ trong cơ thể và chúng có màu đỏ như máu. Tôi biết đây là do máu trong người tôi tự ngưng kết mà thành. Tuy rằng không lợi hại bằng huyết chú vẽ trong Huyết Ngọc Ban Chỉ Lời nhưng so với viết bằng bút lông trước đó cũng hơn gấp mười lần. Hơn nửa lượng máu trong cơ thể tôi bây giờ đã vượt xa người thường, dù dùng thế nào cũng sẽ không hết máu.
Có điều ngay khi tôi nhìn thấy bóng lưng của người đó và lặng lẽ ra tay thì người thanh niên đó không hiểu sao lại dừng bước, quay đầu về phía tôi, bất ngờ nở nụ cười:
- Không ngờ bây giờ ngươi cũng học được cách đánh lén?
Bạn cần đăng nhập để bình luận