Cấm Kỵ Sư

Chương 206: Giấc Mơ Đẹp Của Mặc Tiểu Bạch

Tôi duỗi tay kéo Mặc Tiểu Bạch, lay lay vài cái, cậu ta lại không hề phản ứng, vẫn cứ ngủ mãi không tỉnh.
Tôi không khỏi buồn bực, vừa rồi còn đang yên đang lành, như thế nào đột nhiên liền ngủ như chết vậy? Tôi đang muốn mạnh mẽ kéo cậu ta dậy, Nam Cung Phi Yến như đã nhìn ra manh mối, gỡ xuống một cái đĩa ngọc từ trong tay Mặc Tiểu Bạch, cười hỏi Tư Đồ tiên sinh.
- Cậu ta ngủ say như thế có phải đều do đĩa ngọc này đang tác quái hay không?
Tư Đồ tiên sinh cười to, tiếp nhận đĩa ngọc sứ nói
- Thứ này gọi là đĩa hóa mộng, có được công hiệu cùng loại như gối hoàng lương, cậu ta cầm trong tay thưởng thức, tự nhiên khó tránh khỏi đi vào giấc ngủ, hơn nữa đĩa hóa mộng có được năng lực làm mộng đẹp của người khác trở thành sự thật, vị tiểu huynh đệ này trong lúc vô ý cầm thứ này, xem ra là người có duyên.
Tôi mê hoặc nhìn cái đĩa hóa mộng kia, trong lòng lại không mấy tin được, thầm nghĩ mặc dù là gối hoàng lương, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm người mơ thấy mộng đẹp, mà cái đĩa hóa mộng này cư nhiên có thể làm mộng đẹp của người trở thành sự thật, quá vô nghĩa rồi?
Sau đó Mặc Tiểu Bạch liền tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, sau đó ngơ ngác ngây ngốc tại nơi đó, hình như đang dư vị cái gì đó.
Tôi cũng không có hỏi nhiều, vì thế kéo cậu ta, rồi nói câu cáo từ cùng Tư Đồ tiên sinh, ngay sau đó cùng với Nam Cung Phi Yến ba người rời khỏi luân hồi các.
Đi ở trên đường, trong lòng tôi là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chợt vui chợt buồn, suy nghĩ loạn tùng phèo, chỉ cảm thấy nhân sinh gặp gỡ thật sự là vô thường, ngày hôm qua tôi còn đang buồn bực không biết khi nào mới có thể tìm được Tư Đồ Vẫn, vậy mà hôm nay liền đụng phải, chỉ là kết cục này làm tôi rối rắm, chẳng những không thể thuận lợi có được chỉ điểm, ngược lại còn nhiều thêm một đống nhiệm vụ.
Tôi yên lặng cười khổ, nhưng lại ngay sau đó thoải mái, ngẫm lại tổ tiên nhà họ Hàn tôi trải qua nhiều ít thế hệ, cũng chưa có thể cởi bỏ bí mật nguyền rủa của gia tộc cấm kỵ sư, ông nội bôn ba nửa đời, cũng không có chút nào tiến triển, mà tôi hiện tại vừa mới bước chân lên con đường này, sao có thể lập tức cởi bỏ nan đề mà tổ tiên tốn mấy trăm năm cũng chưa giải quyết được đây?
Tôi đang suy tư, Nam Cung Phi Yến hỏi tôi.
- Tiểu Thiên, thật sự em quyết định muốn đi vào cái cổ mộ kia?
- Đúng vậy, vừa rồi đã đáp ứng rồi, nhất định phải đi, lại nói, hiện tại manh mối hoàn toàn chỉ hướng về cái cổ mộ kia, trước tiên em phải tìm ra Miêu Nô, lại bắt được người thao túng Miêu Nô, đây mới là mấu chốt. Bởi vì em cảm thấy, cái cuộc săn giết quy mô lớn kia chẳng qua là phân tranh bên trong nội bộ Yếm thắng sư, chỉ cần trên người không có Yếm thắng tiền, thì không có cái gì gây trở ngại, nhưng cái Miêu Nô kia, lại hiển nhiên là một tràng âm mưu khác.
Tôi phân tích để cho Nam Cung Phi Yến cũng gật gật đầu, nàng nói.
- Nếu em đã quyết định như thế, chị đây sẽ đi cùng với em, chẳng qua có chuyện chị phải nói cho em biết, vừa rồi vị thiên trí giả kia cũng không có nói, cái cổ mộ kia trên thực tế là một chỗ vương lăng (lăng mộ vua chúa) hoang phế đã mấy trăm năm, trong đó có cơ quan thật mạnh, nguy hiểm thật sự, truyền thuyết bên trong có bảo tàng đếm không hết, mà mấy trăm năm qua từng có vô số kẻ trộm mộ muốn tiến vào vương lăng, ăn trộm bảo tàng, nhưng lại không một ai còn sống trở ra, toàn bộ chết ở bên trong, cho nên lần này chúng ta hành động, hẳn là sẽ rất nguy hiểm.
Tôi nhíu nhíu mày, nói với nàng.
- Vương lăng, như thế nào lại nói nó hoang phế? Chẳng lẽ một tòa lăng mộ còn có người kinh doanh trong đó sao? Mà còn bảo tàng đếm không hết …… Vô nghĩa quá đúng không?
Loại chuyện quật mộ tầm bảo này xưa nay tôi cũng nghe qua không ít, mà vương lăng thời cổ, đích xác thông thường đều sẽ có rất nhiều đồ tuẫn táng (đồ chôn theo người chết), mỗi một cái đào ra đều có thể được gọi là bảo vật, nhưng nếu cổ mộ này có được nhiều bảo tàng như vậy, lại sớm bị người phát hiện, chỉ sợ đã sớm bị những nhà khảo cổ học ghé thăm qua rồi chứ?
Nam Cung Phi Yến lắc đầu nói.
- Cái này em không hiểu đâu, cái vương lăng kia thật sự là hoang phế, bởi vì lúc ấy sau khi vị chủ nhân huyệt mộ chết, nghe nói cũng không có di nhập vào trong đó, phương diện này uổng cho vô số vật bồi táng, nhưng không có mộ chủ, cho nên nói, đây là một chỗ cổ mộ hoang phế, căn bản không ai dùng qua. Đến nỗi ngay cả bảo tàng trong đó, cũng là do chị nghe nói, hơn nữa khi còn nhỏ chị đã từng trộm đi vào trong đó một lần, nhưng cũng không phát hiện cái gì, rồi đi ra khỏi đó luôn.
Tôi nghe mơ mơ màng màng, đơn giản không thèm nghĩ, nói với nàng.
- Mặc kệ, dù sao chúng ta cũng phải đi vào đó một lần, hiện tại nắm chặt thời gian đi tìm vị cao nhân mà Tư Đồ tiên sinh giới thiệu cho chúng ta đi.
Nam Cung Phi Yến cong môi cười.
- Cái gì mà cao nhân, chị đoán rằng kia cũng chính là một giáo úy mò kim, trộm mộ mà thôi.
Tôi kỳ quái nhìn nàng một cái, không có hé răng, nghĩ thầm trộm mộ thì cứ trộm mộ đi, dù sao chỉ cần tôi không trộm mộ là được mà.
Mặc Tiểu Bạch đi ra cùng với chúng tôi, trước sau cứ mơ mơ màng màng, yên lặng đi theo phía sau chúng tôi, cũng không nói lời nào, Nam Cung Phi Yến thấy cậu ta không nói năng gì, chụp cậu ta một cái nói.
- Tiểu tử, nằm mơ thấy cái gì vậy?
Mặc Tiểu Bạch sờ đầu, ngơ ngác nhìn nhìn chúng tôi, lại là vẻ mặt đau khổ nói.
- Đừng nói nữa, mộng đẹp gì cũng đã tỉnh rồi, vừa rồi tôi đang mơ thấy một nơi rất tốt thì các người túm tôi kêu dậy.
Tôi cũng không khỏi tò mò, hỏi cậu ta.
- Rốt cuộc cậu mơ thấy cái gì vậy sao cứ như mất hồn mất vía thế?
Mặc Tiểu Bạch liếm liếm môi, tựa như ăn cái được thứ tốt gì, vậy mà còn thở dài, nói.
- Thật nhiều quỷ a, thật nhiều quỷ, đủ loại quỷ, chúng nó đều vây quanh tôi, ối chà chà, từ nhỏ đến lớn tôi cũng chưa gặp qua nhiều quỷ như vậy, rậm rạp chằng chịt, có mổ bụng, có thiếu cánh tay gãy chân, có rớt đầu, còn có bò trên mặt đất …… Nhưng mà thật là đáng tiếc, ngay cả một con nữ quỷ cũng không có nữa.
Tôi hết nói nổi, tôi thực sự hết nói nổi cậu ta rồi, tôi nhìn chằm chằm cậu ta nửa nửa ngày như nhìn người ngoài hành tinh từ trên trời rớt xuống, rít một câu ra khỏi kẽ răng.
- CMN, cái này mà cậu còn kêu là mộng đẹp?
Mặc Tiểu Bạch vui vẻ.
- Đúng vậy, không phải tôi đã nói cùng cậu rồi sao, từ nhỏ tôi liền thích chơi cùng quỷ, đáng tiếc sau khi tới thành phố này thì có quá ít quỷ, tôi vốn suy nghĩ rằng thành phố nhiều người thì quỷ liền nhiều, ai biết, so với nông thôn còn ít hơn nữa, làm tôi buồn bực tới sắp chết rồi, nếu không phải như vậy, tôi có thể đi vào nhà ma mà làm hay sao?
Tôi chỉ phải ngậm miệng, được rồi, ở trước mặt một con người kỳ lạ như cậu ta, tôi cảm giác sâu sắc được sự nhỏ bé của bản thân mình……
Nam Cung Phi Yến cũng vui vẻ, nói với cậu ta.
- Ngu ngốc, rất là ngu ngốc, ai nói cho cậu trong thành phố này ít quỷ? Chẳng qua là trong thành phố này quá lớn có quá nhiều chỗ, hơn nữa nhà lầu cũng nhiều, phạm vi cậu hoạt động lại rất nhỏ bé. Cậu có biết hay không, kỳ thật trong rất nhiều nhà lầu, thang lầu, chỗ rẽ thường thường sẽ có quỷ hồn lưu luyến, đó là chúng nó muốn về nhà. Mà ở rất nhiều ngã tư đường, tới ban đêm lại sẽ có bao nhiêu quỷ hồn ở bồi hồi nơi đó? Đó là chúng nó không tìm được đường về nhà, cũng tìm không thấy đường luân hồi.
Mặc Tiểu Bạch vò đầu
- Ngã tư đường hả, tôi đi qua rất nhiều lần, kỳ thật cũng gặp phải qua vài lần, nhưng là không có chơi được, bởi vì đều không quen biết nên chúng nó cũng không để ý tới tôi, có đôi khi chào hỏi chúng nó, chúng nó lại còn nhe răng nhếch miệng với tôi nữa. Một chút đều không giống nơi quê nhà của tôi, mặc kệ là quỷ ở nơi nào, ít nhất cũng có thể tính là đồng hương, còn có thể nói chuyện với nhau được vài câu.
Lúc này, tới lượt Nam Cung Phi Yến câm miệng.
Tôi nhìn nàng, nhịn cười như điên, đứng ở ven đường phất tay kêu xe, nghĩ thầm ai mượn chị cùng sủa bậy với cậu ta làm chi, hết chỗ nói rồi chứ gì?
Địa chỉ Tư Đồ tiên sinh cho chúng tôi, là một chỗ khách sạn nhỏ ở sau đường, tuy rằng an tĩnh, nhưng mà thực hẻo lánh, sau khi chúng tôi ngồi xe tới chỗ này, tôi có chút kỳ quái, ông ta cho giới thiệu cao nhân chúng tôi, chẳng lẽ ở nơi này đó hả?
Cái khách sạn này chắc cũng đã có hơi lâu rồi, chữ trên bảng hiệu đều mơ hồ không rõ, sau khi đi vào hỏi thử, mới biết được người kia vừa mới trả phòng rời đi, đi còn chưa đến mười phút, mà hỏi đi đâu, không ai biết được.
Tôi có chút buồn bực, chuyện này không khỏi quá trùng hợp rồi chứ? Mười phút, đại khái cũng chính là thời gian chúng tôi vừa mới lên xe ngồi, chẳng lẽ người này biết bấm đốt ngón tay, biết chúng tôi muốn tới, cho nên chạy đi mất rồi?
Thôi, tìm không thấy người này, cũng không sao hết, tôi còn có thể tìm người khác giúp đỡ.
Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận lại, tôi bỗng nhiên lại phát hiện, thì ra bây giờ tôi không còn biết tìm ai tới để giúp đỡ nữa, Thiệu Bồi Nhất cùng Hoàng Thất thái gia đã dắt tay nhau đi về quan ngoại, hiện tại hẳn là còn chưa trở về, Dương Thần ở lại trong nhà học tập Thiên Thư Lỗ Ban cùng ông nội cậu ta, hơn phân nửa cũng không trông cậy được gì, hơn nữa nước xa không giải được cái khát ở gần, nhà Dương Thần quá xa, đi tìm cậu ta cũng không kịp.
Như vậy trước mắt người, liền thừa một cái là Nam Cung Phi Yến, còn có mấy con yêu quái ở Phúc Duyên Trai kia, nhưng khi nghĩ đến, cũng chỉ còn một cái Tiệp Dư có thể hỗ trợ. Nhưng mà Tiệp Dư không thể rời đi khỏi Phúc Duyên Trai, đây cũng không trông cậy vào được rồi, mà mấy cái yêu quái khác đều chỉ nghe lệnh của ông chủ Phúc Duyên Trai, chả có quan hệ gì với tôi cả.
Này tính đến tính đi, cư nhiên vẫn là chỉ có một người là Nam Cung Phi Yến, tôi lại nhìn Mặc Tiểu Bạch, đúng rồi, cậu ta cũng đi đến đây cùng tôi, tuy rằng này đầu óc không được bình thường cho lắm, nhưng mà cậu ta có một cái lỗ mũi còn thính hơn cả chó nghiệp vụ nữa cơ mà, là cao thủ truy tung, cái này cần thiết phải mang đi, lại nói, cậu ta còn có cái khả năng ăn quỷ, nếu mà tới thời khắc mấu chốt, có lẽ cũng có thể có được tác dụng.
Tôi một đường tính toán, cùng hai người bọn họ lang thang không có mục tiêu đi về phía trước, Nam Cung Phi Yến dựa gần tôi, mặt mày hớn hở nhìn khắp nơi xung quanh, cũng không hỏi tôi muốn đi đâu, mà Mặc Tiểu Bạch cứ đi theo một bên, vẻ mặt si ngốc, phỏng chừng là đang tiếp tục thưởng thức dư vị mộng đẹp của cậu ta.
Đi tới đi tới, đi một hồi đã tới một cái công viên nhỏ phía trước, mà tôi cũng vừa vặn vuốt phẳng tất cả mạch suy nghĩ, đang muốn nói cho bọn họ nghe một chút về ý nghĩ của tôi, Mặc Tiểu Bạch bỗng nhiên ồ lên một tiếng, nhảy ra vài bước, cái mũi mấp máy, dùng sức ngửi mấy lần……
Tôi mở to hai mắt nhìn, nghĩ thầm đây là cái tật xấu gì của cậu ta vậy? Đi như thế nào mà còn ngửi được mùi nữa nha?
Mặc Tiểu Bạch ngửi một lát, bỗng nhiên duỗi tay chỉ về phía trước, kêu lên.
- Ở phía trước…
Nói xong, cậu ta cũng mặc kệ chúng tôi, cũng không giải thích, nhanh chân chạy về phía trước.
Tôi cùng Nam Cung Phi Yến hai mặt nhìn nhau, thứ gì ở phía trước?
Bạn cần đăng nhập để bình luận