Cấm Kỵ Sư

Chương 400: Thời cơ tốt nhất.

Người tên An Hồ Tử này nói với tôi rằng ở thời điểm ban đầu, Thanh Minh Giới vốn là một thể với Minh Giới. Sau đó không biết như thế nào lại bị ngăn cách ở chính giữa. Người ở nơi đây thật ra đều là hồn phách, là vong linh của người chết, không biết tại sao lại đi vào nơi này, cuối cùng không có biện pháp đi đến Minh Giới để chuyển thế đầu thai.
Rất lâu sau đó, mới có người phát hiện ra nguyên lai ở giữa Thanh Minh Giới và Minh Giới còn có một cái ngã ba. Tuy rằng Thanh Minh Giới có thể câu thông với ngã ba này nhưng ở giữa lại có một bức chắn không thể vượt qua được - đó là Vô Ưu Hàn Đàm.
Hàn Đàm này, nghe nói là hạ lưu của sông Vô Ưu. Ở đó, nước sông Vô Ưu hóa thành một đạo thác nước chảy thẳng xuống. Nếu như ngươi có thể nhảy xuống sông Vô Ưu sau đó vượt qua Vô Ưu Hàn Đàm, như vậy liền có thể đi tới chỗ ngã ba kia rồi đi tới Minh Giới.
Nhưng mà An Hồ Tử còn nói, anh ta ở đây mấy trăm năm rồi, còn chưa thấy một ai có ý niệm đi tới ngã ba kia. Từ trước đến nay anh ta cũng chưa từng nghe nói qua, có người có thể bình yên vượt qua sông Vô Ưu đi tới ngã ba đó.
Tôi nghi hoặc hỏi anh ta lý do, chẳng lẽ Vô Ưu Hàn Đàm rất đáng sợ sao? An Hồ Tử nói, Vô Ưu Hàn Đàm đáng sợ hay không anh ấy cũng không rõ, nhưng mà chỉ riêng nước sông Vô Ưu thôi cũng đã là vô cùng đáng sợ rồi, dù cho là người sống ở nơi đây thì từ trước đến nay cũng đều không dám đụng tới nước sông Vô Ưu.
Hắn nói sông Vô Ưu này là con sông duy nhất ở Thanh Minh Giới, cũng là con sông đáng sợ nhất.
Bởi vì theo như truyền thuyết thì con sông Vô Ưu này đã từng cắn nuốt vô số linh hồn. Trong đó còn tồn tại một loại năng lượng thần bí mà lại cổ xưa. Người bình thường đừng nói là tiếp xúc với nước sông Vô Ưu, dù chỉ là đứng ở bên bờ sông một lát đều sẽ cảm thấy thần trí mơ hồ, ký ức hỗn loạn, nếu không cẩn thận rơi vào nước sông thì sẽ phải trầm luân ở giữa sông vĩnh viễn, trở thành một nghiệt hồn nhận hết mọi thống khổ và tra tấn.
Cho nên chuyện đi tới ngã ba kia, xưa nay đều chỉ có cường giả ở Thanh Minh Giới mới có thể đi thử, linh hồn bình thường hầu hết đều trốn tránh, nào có ai dám đi?
An Hồ Tử nói xong, tôi bỗng nhiên bừng tỉnh, khó trách người đàn ông trên sông kia từng nói, hạ lưu sông Vô Ưu chỉ có cường giả mới có thể đi, kêu tôi mau rời khỏi đó, nguyên lai chính là vì nguyên nhân này.
Chính là nếu như sông Vô Ưu này đáng sợ như thế, vậy thì người ở giữa sông kia không biết đã trôi nổi trên đó bao lâu rồi, nhưng mà hắn ta cư nhiên lại không bị ảnh hưởng quá nhiều, chỉ là mất trí nhớ một chút. Điều này đủ để chứng minh cái người ở giữa sông kia chính là một cao thủ. Nói không chừng, hắn tiến vào sông Vô Ưu chính là để đi đến ngã ba kia, nhưng đến giữa sông lại mất đi một phần ký ức cho nên quên mất mình đang muốn làm cái gì.
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy mình phân tích rất đúng. Bất quá tôi vẫn suy nghĩ thêm một chút, sông Vô Ưu này chỉ nhằm vào hồn phách, mà hiện tại trên người tôi vẫn còn mang theo túi Càn Khôn, có thể chứng minh, tôi đây là thực thể. Nếu vậy thì tôi có thể thử tiến vào sông Vô Ưu hay không nhỉ?
Nếu như có thể tới chỗ ngã ba kia, tìm được Long bà bà, thì bà ấy có thể đưa tôi về nhà.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi hưng phấn một trận, vội hỏi An Hồ Tử:
- Từ nơi này đến hạ lưu, còn phải đi bao xa?
Hắn hoảng sợ, đánh giá tôi từ trên xuống dưới rồi nói:
- Không nên đâu, cậu đừng có nghĩ nữa. Ta thấy cậu là người mới tới nên mới nói này đó với cậu, trừ phi cậu có thực lực mạnh mẽ, nếu không tới đó thì chỉ có đường chết thôi.
Nhìn bộ dạng hắn thực là đáng sợ, làm tôi có chút do dự, nghĩ một chút lại hỏi hắn:
- Vậy anh có thể nhìn ra được thực lực của tôi hay không?
- Cậu……- An Hồ Tử dùng biểu tình khinh thường nhìn tôi vài lần, bỗng nhiên giật mình, hắn tiến lên bắt lấy cánh tay tôi, dùng sức nhéo vài cái, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc nói:
- Cậu…… Hồn phách của cậu sao lại chắc chắn như vậy?
- Ách…… Tôi cũng không biết……- Tôi không nói ra sự thật. Tôi cũng không biết nếu như hắn biết tôi là xuyên cả thân thể qua thì sẽ có biểu cảm gì.
An Hồ Tử há to miệng, vò đầu bứt tóc nói:
- Trời ơi, ở Thanh Minh Giới lại có người có thể đạt tới trình độ như vậy, bình thường chỉ có cao thủ rất lợi hại mới có thể làm được. Đây…hồn phách đều đã đọng lại thành thực thể, rốt cuộc là đạo hạnh cao cỡ nào a……
Hắn bỗng nhiên giống như là nhớ tới cái gì đó, kinh ngạc nói:
- Hay là cậu không phải mới chết mà chính là một cường giả, những gì cậu nói trước đây đều là trêu đùa tôi?
Tôi hơi mỉm cười, ra vẻ cao thâm nói:
- Anh nói cái gì thì chính là cái đó đi, dù sao tôi cũng chưa nói gì cả……
Ánh mắt An Hồ Tử sáng lên, bùm một cái liền nằm sấp xuống trên mặt đất:
- Lão đại, lão đại, cậu thu nhận tôi đi, thật ra tôi cũng muốn đi đến chỗ ngã ba đó, cầu xin cậu dẫn tôi đi với……
Tôi bị hắn dọa hoảng sợ, sao mới đó mà đã nằm sấp xuống rồi?
- Cậu mau đứng lên đi. Thật ra tôi chỉ nói vậy thôi. Đây cũng là lần đầu tiên tôi đi đến chỗ ngã ba kia, tôi cũng không biết đường đi như thế nào……- Đây vẫn là lần đầu có người hành đại lễ như vậy với tôi, tôi vội kéo hắn lên, bắt đầu nói năng lộn xộn đi.
Hắn rất là cao hứng nói:
- Không sao cả, lão đại chưa từng đi qua, không biết đi như thế nào đúng không. Nhưng tôi biết a, vừa vặn tôi mang cậu đi cùng, không đúng mà là cậu dẫn tôi đi cùng. Lão đại, cậu phải mang tôi theo đó……
Tôi dở khóc dở cười nói:
- Được rồi, được rồi. Tôi mang theo cậu là được chứ gì, đừng nhìn tôi khổ sở như vậy, tôi cũng không phải là ác quỷ ăn thịt người.
Hắn lại thở dài nói:
- Lão đại, cậu thật thuần khiết. Tôi không biết sao cậu có thể tu luyện thành lợi hại như vậy, nhưng lại không hiểu một chút gì về nơi này. Cậu phải biết rằng, ở thế giới này, không phải là ác quỷ ăn thịt người, mà là người ăn ác quỷ.
Tôi tỏ vẻ không hiểu ý của hắn, An Hồ Tử vẫy tay, chỉ về phương xa nói:
- Lão đại, bên kia chính là hạ lưu sông Vô Ưu, đi đến cuối, chính là Vô Ưu Hàn Đàm. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi, ở Thanh Minh Giới này có lẽ còn có rất nhiều chuyện mà cậu không biết đâu.
Tôi nghi hoặc nói:
- Chúng ta đây là xuất phát đi Vô Ưu Hàn Đàm? Không phải nói rằng ở hạ lưu rất nguy hiểm sao, sẽ có rất nhiều cường giả sâu không lường được tới nơi đó, chúng ta đi qua như vậy, có thể hay không……
An Hồ Tử cười hắc hắc:
- Yên tâm đi lão đại, đi theo tôi bảo đảm một chút nguy hiểm cũng không có. Nếu như cậu cứ đi dọc theo bờ sông thì tất nhiên là không được rồi. Không gạt cậu, tôi ở chỗ này đã hơn trăm năm, đã đi qua rất nhiều lần, tuy rằng chưa có lần nào thành công, nhưng trước nay đều không gặp nguy hiểm. Cậu cứ nghe tôi đi, trước hết cùng tôi về nhà……
- Về nhà? Không phải chứ, người đều đã chết, cậu còn có nhà sao? - Tôi tò mò hỏi.
An Hồ Tử ưỡn ngực, nói:
- Đó là đương nhiên, lão đại, đừng nhìn thấy chúng tôi đã chết, nhưng mà tôi vẫn luôn tin tưởng một người cho dù thân ở nơi nào thì chỉ cần linh hồn bất diệt, trái tim không tan biến, thì lòng ở nơi đâu nơi đó chính là nhà.
Thời điểm hắn nói mấy câu đó, cả người giống như đột nhiên thay đổi, nói năng có khí phách, mặt đầy nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời nhìn tôi, lộ ra biểu tình thần thánh trang nghiêm, cả người dường như thay đổi theo.
Cảm xúc này của hắn lập tức liền cảm nhiễm tôi. Người này nhìn như điên điên khùng khùng, nhưng thật ra lại là một người có lý tưởng. Tôi lập tức gật đầu, trong nháy mắt liền âm thầm đưa ra một quyết định: Cùng hắn lăn lộn.
Hắn thấy tôi gật đầu, quả thực cao hứng không thôi, ha ha cười, sau đó vội lấy ra một cái túi từ trong lòng ngực, nhặt toàn bộ những mảnh linh hồn nhỏ trên mặt đất bỏ vào trong, sau đó liền vẫy tay, cùng tôi đi về phía trước.
Tôi đi bên cạnh An Hồ Tử, mặt hắn ta đầy hưng phấn, biểu tình kia giống như là gặp được mối tình đầu vậy. Hai người chúng tôi bắt đầu rời xa bờ sông Vô Ưu đi xuống mảnh bình nguyên ở dưới hạ lưu, vừa đi, hắn vừa thao thao bất tuyệt kể về những chuyện mà hắn đã trải qua.
Trong khoảng thời gian ở đây, tôi cũng biết thêm được nhiều tin tức của Thanh Minh Giới từ An Hồ Tử. Điều này làm cho lòng tôi kiên định lên không ít, mặc kệ nói như thế nào, tôi cảm thấy hai mắt bản thân đã không còn bị bôi đen nữa.
Chúng tôi rời xa dần bờ sông Vô Ưu, nhưng lại vẫn duy trì một khoảng cách nhất định một cách vi diệu, chúng tôi đi càng lúc càng xa, không biết đã qua bao lâu, trời bỗng nhiên sáng lên.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cảnh tượng của thế giới này sau khi khôi phục lại giống như tiên cảnh vậy. An Hồ Tử thì hoan hô lên một tiếng, trên mặt đều là hưng phấn:
- Thật tốt quá, chúng ta thật là quá may mắn, sương mù U Minh cư nhiên lại có thể tan nhanh như vậy.
Tôi kinh ngạc nói:
- Sương mù U Minh? Kia là thế nào?
An Hồ Tử cao hứng nói:
- Hắc hắc, cái này chắc cậu cũng không biết đâu. Ở Thanh Minh Giới quanh năm đều bị sương đen bao phủ, một năm chỉ có mấy ngày mới có thể hiện ra tiên cảnh như vậy thôi. Trong mấy ngày này, nước sông Vô Ưu cơ bản là vô hại. Cho nên lúc này cũng chính là thời cơ tốt nhất để đi tới Vô Ưu Hàn Đàm. Nhanh lên, chúng ta phải nắm chặt thời cơ.
Nghe hắn nói xong, tôi cũng có chút hưng phấn, bất quá lại có chút nghi hoặc:
- Nhưng mà theo tôi nhớ thì không lâu trước đây, hình như cũng xuất hiện qua loại tình cảnh này, chẳng lẽ là bị gián đoạn sao?
- Không sai, loại tình huống này đúng thật là đôi khi sẽ bị gián đoạn, nhưng sẽ xuất hiện với tần suất rất nhanh, lão đại, đừng nói nữa, chúng ta lập tức đi Vô Ưu Hàn Đàm thôi.
- Di, cậu không phải nói là phải về nhà trước sao?
- Lão đại ơi, hiện tại còn về nhà làm cái gì nữa, lại nói đó chẳng qua chỉ là căn nhà gỗ mà thôi, nắm chặt cơ hội đầu thai mới là quan trọng.
Tôi thật không biết nên nói gì, lúc nãy còn nói cái gì mà lòng ở đâu thì nơi đó chính là nhà, mà mới đó hắn đã kêu không cần nhà……
Bất quá thế giới này bỗng nhiên hóa thành tiên cảnh làm cho tâm tình tôi lập tức vui lên, nhìn mây mù tràn ngập ở phía xa, tiên khí phiêu phiêu. Quả thực tôi vẫn không thể tin được trong một thế giới lại có thể xuất hiện hai loại tình cảnh hoàn toàn tương phản nhau như vậy.
Tôi nhìn tình cảnh này, trong đầu lại có chút hỗn loạn, tựa hồ lại tưởng tượng ra trong đám mây mù mờ ảo kia có một tòa cung điện bằng bạch ngọc, Hải Trãi Thần Quân mặc áo bào trắng, chậm rãi đi ra, phía trước là Lam Ninh đang cao hứng bay qua, lôi kéo tôi gọi công tử……
Tôi thở dài, hỏi An Hồ Tử, nơi này có cung điện nào gọi là Hải Trãi không?
Hắn ta mờ mịt, hỏi tôi Hải Trãi là cái gì, tôi nói cho hắn Hải Trãi là một loại thức ăn, hơn nữa còn là mỹ vị.
Xem ra nơi này cũng không phải là địa bàn của Hải Trãi Thần Quân. An Hồ Tử lại không quản nhiều như vậy, hiện tại đôi mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào hạ lưu của sông Vô Ưu, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn.
- Lão đại, còn do dự gì nữa, đi nhanh lên……
An Hồ Tử lôi kéo tôi, nhanh như chớp chạy về phía Vô Ưu Hàn Đàm.
Bất quá lòng tôi lại có chút lo lắng, nếu như hiện tại là thời cơ tốt nhất để đi Vô Ưu Hàn Đàm, vậy chỉ sợ sẽ gặp phải đối thủ rất cường đại……
Bạn cần đăng nhập để bình luận