Cấm Kỵ Sư

Chương 502: Động Ngọc Thanh

Hắc Liễm hoặc có lẽ là Quỷ vương Hắc Liễm... Tuy trông bộ dạng ông ta không giống Quỷ vương chút nào mà lại giống một kẻ rách rưới. Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả. Ông ta gật đầu và nói với tôi:
- Đúng vậy, Trai chủ và những người khác đã vào Thiên Hồ cốc. Ở đây chỉ có ta canh giữ, nếu không thì ngươi nghĩ ngươi dựa vào cái gì để vào được đây?
Tôi nhìn ông ta nói:
- Vậy bây giờ cuối cùng ông muốn nói gì với tôi, muốn tôi làm gì thì cứ nói thẳng đi.
Ông ta nghiêm túc nói:
- Cái gọi là có ơn không báo không phải quân tử, ta đi theo chủ trì Phúc Duyên Trai đã ngàn năm, cũng không biết có được xem như trả ơn không, nhưng ta nợ ân tình của người khác ngàn năm qua luôn canh cánh trong lòng, vì vậy lần này ta nhất định phải giúp Tiệp Dư.
Ông ta dừng lại rồi nói tiếp:
- Hiện tại có hai con đường để đi. Một là nếu ngươi muốn cứu Tiệp Dư thì hãy đưa nó đi ngay lập tức, chủ trì Phúc Duyên Trai sẽ sớm phát hiện ra, nhưng ngài ấy chưa hẳn có thể quay lại lập tức. Ước chừng trong khoảng một giờ nữa, ngài sẽ trở về, bởi vậy không có nhiều thời gian cho ngươi đâu. Hai là, giờ ngươi lập tức quay lại Thiên Hồ cốc, ngăn chặn hành động của Trai chủ ở trong đó, và cố gắng hết sức kéo dài thời gian để ta đưa Tiệp Dư đi.
- Thế…sau đó thì sao?
Tôi hỏi.
Ông ta lắc đầu đáp:
- Sau đó, ta không biết nữa. Mọi chuyện cứ để mặc cho số phận. Nhưng dù thế nào đi nữa, việc cứu Tiệp Dư phải được thực hiện. Nếu có thể đưa con bé đi một cách êm đẹp, cũng có nghĩa là đã ngăn được chủ trì Phúc Duyên Trai.
Tôi chậm rãi gật đầu:
- Xem ra, chuyện Tiệp Dư sắp được luyện thành Thiên Hồ Cửu Vĩ là sự thật. E rằng kế hoạch của Phúc Duyên Trai đặt lên cô ấy rồi?
Ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt lập lòe, nhưng không trả lời trực tiếp mà chỉ nói với tôi:
- Không ai trên đời này có thể biết được kế hoạch của chủ trì Phúc Duyên Trai, ta chỉ biết rằng giải cứu Tiệp Dư là việc quan trọng hơn chuyện này một chút.
Tôi thận trọng suy nghĩ những lời ông ta nói, việc tôi giải cứu Tiệp Dư rồi cao chạy xa bay rõ ràng là không thực tế, bởi vì tôi không thể để mặc nhiều thứ như vậy mà không để tâm được, cho nên tôi chỉ có thể chọn cách thứ hai, tôi đi vào Thiên Hồ cốc để Hắc Liễm đưa Tiệp Dư đi.
- Tôi chọn cách thứ hai, nhưng tôi vẫn còn thắc mắc. Vừa rồi Tiệp Dư rõ ràng không muốn đi cùng ông, cũng có thể là cô ấy không muốn rời khỏi đây. Cái này làm sao đây?
- Điều đó không quan trọng. Con bé chỉ là bị Trai chủ kiểm soát một phần suy nghĩ, đôi khi thần trí mê loạn. Nếu ngươi có thể phối hợp với ta, ta sẽ có đủ thời gian để con bé hồi phục. Hoặc, ta có thể mạnh tay đánh ngất nó rồi mang đi.
Ông ta nói với bộ dạng rất tự tin, tôi nghi ngờ hỏi:
- Nhưng mà chẳng phải Tiệp Dư được luyện thành Cửu Vĩ Thiên Hồ sao? Không lẽ giờ ông vẫn có thể đánh được cô ấy?
Ông ta liếc tôi một cái kỳ quái rồi nói:
- Ai bảo con bé giờ đã là Cửu Vĩ Thiên Hồ? Để trở thành Cửu Vĩ Thiên Hồ thực sự, nó vẫn còn thiếu một bước quan trọng cuối cùng. Đây cũng là mục đích mà Trai chủ lựa chọn vào lúc này lẻn lên Thiên Hồ cốc, vì thế đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta.
Tôi gật đầu mạnh đáp:
- Được, tôi biết phải làm sao rồi. Vậy làm phiền Quỷ vương đại ca cứu Tiệp Dư, tôi sẽ vào Thiên Hồ cốc ngay đây. Nhưng, ông có thể cho tôi biết bốn cái lều ở đây để làm cái gì không? Ngoài ra, tôi có một cô bạn tên là Tân Nhã, nếu có ở đây, ông có thể giúp tôi cứu cô ấy luôn được không?
- Bốn cái lều này à, ngoài Tiệp Dư ra còn lại đều trống trơn. Cô gái mà ngươi nhắc đến cũng đã bị Trai chủ đưa vào Thiên Hồ cốc. Ngươi tranh thủ thời gian, đừng rề rà nữa.
Lòng tôi khẩn trương, lập tức cúi chào ông ta, liền xoay người đi về phía cổng vào Thiên Hồ cốc, nhưng mới đi được vài bước lại quay đầu lại hỏi:
- Người của Hoàng Hà Hằng giờ ở đâu?
Ông ta có chút sốt ruột xua tay bảo:
- Ngươi nhiều chuyện quá đi. Người của Hoàng Hà Hằng đương nhiên ta làm ngất đi rồi. Lều của bọn chúng vốn là dùng để làm cho người ta mê muội. Kỳ thực, người ta đều đang lẩn quẩn trong bụi cỏ, nếu không phải ta giúp thì e rằng bây giờ các ngươi vẫn đang đánh nhau không ngơi nghỉ ở chỗ Hoàng Hà bang.
Tôi chợt thông suốt, chắp tay với ông ta:
- Hóa ra như thế, rất cám ơn Quỷ vương đại ca. Sau khi hiểu rõ được chuyện này, bất luận thế nào, tôi cũng bằng lòng làm bạn với ông. Nhân tiện, ở bên ngoài còn có hai người bạn của tôi, hy vọng ông có thể giúp tôi chuyển lời. Nếu ông cần trợ giúp, cũng có thể tìm bọn họ.
- Đi mau đi, hừ, hai thằng nhóc con, nhờ tụi nó giúp à? Ta mới lười quan tâm đến chúng thì có. Với lại, ngươi phải nhớ rằng mục đích của việc Trai chủ vào Thiên Hồ cốc là để lấy đồ cho bước tu luyện Cửu Vĩ Thiên Hồ cuối cùng. Còn đó là cái gì, ta cũng không biết, bản thân ngươi cẩn thận một chút, cũng đừng tưởng rằng hiện tại ngươi đã tái sinh, tu vi tăng cao mà có thể đối chọi với Trai chủ. Hơn ngàn năm qua, chính mắt ta đã thấy những người Hàn gia lợi hại hơn ngươi rất nhiều, nhưng trước mặt Trai chủ đều không có ngoại lệ, thất bại thảm hại.
Lòng tôi hừng hực, gật đầu với ông ta, không nói gì nữa, xoay người đi về phía trước.
Thiên Hồ cốc, không ngờ mình mới ra được một lúc lại phải vào lại rồi. Nhưng lòng tôi lại có một nghi hoặc, nếu vào lúc này Đại trận canh giữ của Thiên Hồ cốc sớm đã hoàn toàn mở ra, theo như lời kể của dì Tuyết thì bất kỳ ai cũng không vào được, tại sao chủ trì Phúc Duyên Trai lại có thể âm thầm lặng lẽ mà mang người vào được nhỉ?
Tôi đi một mạch về phía trước, kể cũng lạ, các đệ tử của Kim Đao Môn lại chỉ canh giữ lễ đài, căn bản không để ý đến bất kỳ động tĩnh nào bên ngoài, mà đối diện pháp đài chính là cửa cốc của Thiên Hồ cốc. Khoảng cách giữa hai bên chỉ là có vài trăm mét.
Mà trên đoạn đường này, không hề có bất cứ lực lượng phòng thủ nào, ngay cả một bóng người cũng không có, nên tôi cứ thế mà hiên ngang đi vào cửa cốc, trước mặt tôi là một dải hào quang bảy sắc sặc sỡ che kín toàn bộ lối vào của cốc.
Tôi dừng lại, nhớ đến câu thần chú vào cửa mà Nam Cung Phi Yến đã cho tôi biết trước đây, tôi liền đọc thầm vài lần, sau đó nhìn thấy đằng trước dải hào quang bảy sắc xuất hiện một trận dao động năng lượng giống như làn nước gợn sóng vậy.
Tôi biết đây là câu thần chú đã phát huy tác dụng, thế nào bấm tay niệm cẩn thận bước vào đại trận. Chỉ cảm nhận được một lực cản, cảm giác trì trệ như sa vào vũng lầy, nhưng cũng may mà cảm giác này đã nhanh chóng biến mất. Tôi đi được một quãng xa hơn chục thước, cơ thể của bỗng nhẹ lại, chân giẫm trên mặt đất, khi ngẩng đầu nhìn lên, tôi đã trở lại Thiên Hồ cốc.
Bên trong Thiên Hồ cốc lúc này cũng giống lúc nãy, vẫn rất yên bình tĩnh lặng, màn hào quang trên bầu trời như một khối ngọc lưu ly bảy màu treo trên vùng trời đêm, rất đẹp. Nhìn quanh không cảm nhận được không khí căng thẳng, một dấu hiệu sắp sửa đến của phong ba bão táp.
Nhưng trên thực tế, tôi đang ngày càng tiến gần đến sự hiểm nguy.
Tôi ổn định lại tinh thần rồi nhìn vào trong cốc, vẫn không thấy một bóng người, cũng không biết Nam Cung Phi Yến đang ở chốn nào, và càng không biết chủ trì Phúc Duyên Trai sau khi vào đây đã đi đâu rồi.
Tôi đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc. Thật ra, bây giờ tôi có thể phát ra tiếng huýt sáo. Người trong cốc nghe thấy ắt sẽ đến đây, nhưng tình huống lúc này đã khác. Nếu chủ trì Phúc Duyên Trai đã thực sự vào đây, thế thì tôi không thể đánh rắn động cỏ được, cần phải bí mật hành động.
Hơn nữa, tôi cũng có lý do để tin rằng chủ trì Phúc Duyên Trai thế nào cũng phải hành động bí mật vào lúc này, nếu không trong cốc đã không thể yên ổn như vậy được. Nhưng mà hắn ta có thể đi đâu chứ?
Theo như tôi biết, những nơi bí ẩn trong Thiên Hồ cốc cũng chỉ là động Ngọc Thanh, còn có Tam Thanh Canh, đều là cấm địa ở Thiên Hồ cốc. Nhưng Tam Thanh Canh có cấm pháp cấm chế, một mình tôi không thể tự đi vào, hơn nữa chỗ đó cũng là trọng điểm bảo vệ Thiên Hồ cốc, nếu Phúc Duyên Trai vào đấy thì cũng không thể nào yên lặng như này.
Vậy thì, chỉ còn lại động Ngọc Thanh.
Tôi vẫn nhớ rằng trong động Ngọc Thanh, trên giường hàn ngọc, mẹ của Nam Cung Phi Yến, Thiên Hồ phu nhân, đang an nghỉ ở đó.
Điểm đến của chủ trì Phúc Duyên Trai rất có thể chính là động Ngọc Thanh.
Bởi vì trên đời này chỉ có một Thiên Hồ Cửu Vĩ duy nhất, cũng chính là Thiên Hồ phu nhân.
Nếu đúng như Hắc Liễm đã nói, chuyến này của chủ trì Phúc Duyên Trai là để lấy vật phẩm quan trọng liên quan đến bước cuối cùng của quá trình tu luyện Thiên Hồ Cửu Vĩ, cũng nhất định liên quan đến Thiên Hồ phu nhân.
Nghĩ đến đây, tôi không chần chừ nữa, quan sát xung quanh rồi bèn đi về phía động Ngọc Thanh dựa trên trí nhớ của mình.
May mắn thay, đường sá trong sơn cốc không tính là quanh co, đi một hồi tôi cũng tìm được con đường lần trước, theo đó mà đi tới, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài động Ngọc Thanh.
Lúc này trời đã về khuya, trong sơn cốc vốn đã lành lạnh, trong động Ngọc Thanh vẫn còn động lại hơi lạnh phun ra, trông trắng xóa một vùng giống như tiên cảnh, thậm chí ba chữ lớn của động Ngọc Thanh cũng không nhìn thấy rõ.
Tôi đứng ở cửa động nghe ngóng động tĩnh, dường như không có gì bất thường, nhưng sau khi nghe kỹ một hồi, tôi liền cảm thấy trong khí lạnh phun ra không ngót này hình như có một âm thanh lạ truyền ra.
Giống như ai đó đang rên rỉ trong đau đớn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận