Cấm Kỵ Sư

Chương 482: Sự thay đổi kinh hoàng

Trong lúc mơ mơ màng màng hình như có ai đó đang thì thầm vào tai tôi
- Tiểu Thiên, Tiểu Thiên...
Tôi theo tiếng gọi mà dần tỉnh giấc. Mở mắt ra, trước mặt là một mảng tối đen, trong cơn mê man dường như có một bóng người đang đứng bên cạnh.
Không gian hư ảo vô tận này, không có bầu trời và không có mặt đất, không có màu sắc và không có ánh sáng, không có chỗ tựa và không có cơ sở, không có ai và không có gì cả.
Chỉ có tôi, và bóng hình mờ ảo bên cạnh.
Đây là đâu?
Bóng người trước mặt từ tốn gật đầu lên tiếng:
- Tiểu Thiên, con cuối cùng cũng tỉnh rồi...
Là, là giọng của ông nội?
Tôi trở mình ngồi dậy theo phản xạ, ngạc nhiên nhìn bóng người trước mặt. Tuy rằng vẻ mặt có chút mờ nhạt nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra, còn có giọng nói quen thuộc trong trí nhớ, đúng là ông nội rồi.
- Ông nội. Đây là đâu?
- Đây là thức hải* của con, cũng chính là nơi sâu thẳm linh hồn của con.
- Sâu thẳm linh hồn?
Tôi ngạc nhiên, cố gắng mở to mắt muốn nhìn cho rõ thế giới này, thế mà lại chỉ thấy một vùng hỗn độn và hư vô, chỗ xa tít tắp kia hình như có ánh sáng nhưng nó quá xa, quá mông lung cứ như một giấc mộng ảo, trông không thật chút nào.
Tôi chạm vào cơ thể mình nhưng lòng bàn tay xuyên qua cơ thể không cản trở.
- Ông nội, không lẽ con, đã chết rồi sao?
- Ha ha, thế nào là sống, thế nào là chết? Sinh vốn là tiếp nối của tử, tử cũng là kết quả của sinh. Hàng ngàn con đường và vạn vật muôn loài trên đời đều bận tâm đến sự sống và cái chết. Nhưng muốn ta nói thì thế gian vốn không có sinh tử, mà có thì cũng chỉ là hai từ Luân mà thôi.
- Luân hồi?
Tôi vẫn còn hơi khó hiểu, ông nội nói với tôi mấy thứ khó hiểu này là thế nào, là, là đang khuyên giải tôi à?
Tôi lề mề đứng lên, kinh ngạc hỏi:
- Nói như thế thì con chết rồi ạ?
Ông nội lắc đầu cười, chỉ vào chính mình nói:
- Vậy theo con, hiện tại ông nội còn sống hay đã chết?
- Dạ…
Tôi gãi đầu, ông nội đương nhiên là đã chết rồi nhưng linh hồn của ông vẫn còn đó, điều này nên tính là sống hay chết nhỉ?
Tôi ngơ ngác nhìn ông nội đang tươi cười, chợt trong lòng lóe lên một linh cảm, buột miệng nói:
- Ông nội, con hiểu rồi, chết chẳng qua chỉ là xác thịt, nhưng linh hồn thì có thể sống mãi, cho dù có tái nhập luân hồi cũng là nối tiếp sinh mệnh. Những thứ bị xóa bỏ không có gì khác ngoài một quãng ký ức và một khối xác thịt.
Ông nội cuối cùng cũng mỉm cười gật đầu:
- Đúng thế, con cuối cùng cũng hiểu được rồi, chỉ cần linh hồn bất diệt thì sinh mệnh sẽ không dừng lại, bất luận con có thay đổi thân phận thế nào đi chăng nữa. Nếu như linh hồn không tan đi thì dù trải qua ngàn năm nữa, con vẫn là con
Tôi gật đầu đầy đăm chiêu, trong lòng lại thấp thỏm lo lắng không tả được, tôi hỏi ông:
- Mà ông nội, con, bây giờ con... rồng lửa vừa rồi...
Ông nội trả lời:
- Bản tính hung dữ của rồng lửa trên thế gian rất hiếm có. Dù con có Trảm Long Thoi nhưng nó căn bản không phải là thần khí con có thể kiểm soát. Mới khi nãy, ngọn lửa thiêu trời của rồng lửa và năng lượng khổng lồ vô song của Trảm Long Thoi va chạm, cơ thể phàm nhân căn bản không thể nào chịu được, vì vậy... thân xác của con đã bị thiêu cháy.
- Dạ? !
Mặc dù tôi đã lờ mờ đoán được kết cục, nhưng tôi vẫn giật mình, cả người run lẩy bẩy, cơ thể bị thiêu đốt, há chẳng phải chính là... đã chết sao?
Linh hồn bất tử, tái nhập luân hồi gì chứ, nghe hay đấy nhưng không phải vẫn là chết rồi sao?
Làm sao đây, làm thế nào đây, còn quá nhiều việc phải làm vẫn chưa xong, âm mưu động trời của Phúc Duyên Trai chưa bị vạch trần, lời nguyền vẫn chưa phá giải, thậm chí tôi còn chưa kịp để lại hậu thế cho Hàn gia, tôi sao mà chết được…...
Tôi thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mặt, trong lòng đau buồn, rất muốn khóc nhưng lại không có nước mắt.
- Ông nội, con xin lỗi, con không nên ở lại đối phó với con rồng chết tiệt đó. Là con không biết lượng sức. Con đáng lẽ nên biết cháu chỉ...
Ông nội mỉm cười xua tay, nói:
- Không, cháu làm rất đúng. Hồi đó ông nội cũng đã từng nghe về truyền thuyết Hỏa long Bát hoang, nhưng không biết rõ nội tình. Vừa rồi, thân thể cháu vỡ nát, túi Càn Khôn cũng bị phá hủy theo. Lẽ ra ông nội cũng không thể may mắn tránh khỏi, nhưng vào thời khắc cuối cùng, chính tổ tiên Hàn gia đã cứu chúng ta...
Ông nội kể lại tình hình lúc đó vô cùng nguy cấp. Sức mạnh khổng lồ tạo ra từ vụ va chạm giữa Hỏa long Bát hoang và Trảm Long Thoi đã lật đổ một nửa sơn cốc. Do khoảng cách quá gần nên cơ thể tôi đã bị hủy hoại ngay trong nháy mắt. Mặc dù túi Càn Khôn cũng là một pháp bảo nhưng nó chỉ dùng để chứa và không có khả năng phòng ngự, ngay khi cơ thể tôi rơi giữa không trung xuống cũng là lúc nó bị phá hủy, mọi vật phẩm bên trong đều hóa thành tro bụi.
Hồn phách của ông nội luôn được gửi gắm vào trong tẩu thuốc, trong phút cuối vốn khó tránh tai họa nhưng lúc ấy trong người tôi đột nhiên bắn ra dòng máu vô tận, xoay tròn cấp tốc trên không, dòng sông máu khắp trời trước đó liền bị nguồn năng lượng này hút cả vào, bao gồm cả ông nội và tẩu thuốc của ông cũng bị hút vào trong.
Trong tích tắc ông tiến vào thể năng lượng này, trong màu máu vô biên như nghe thấy tiếng gọi của tổ tiên Hàn gia, và một nguồn năng lượng kỳ lạ liên tục hút lấy ông cho đến khi chạm tới trung tâm huyết sắc.
Nơi này, là một vùng hư vô, mà tôi đã ngã nhào vào đây, không hay biết gì.
Lòng tôi buồn bã trống rỗng, nghe ông nội kể một cách đơn giản, cuối cùng tôi đành chấp nhận sự thật rằng thân thể mình đã bị tiêu hủy. Ông còn bảo thứ sắc đỏ máu vô biên đó chính là tinh túy do tiên huyết của rất nhiều tổ tiên Hàn gia kết thành rồ hòa vào trong Huyết Ngọc Ban Chỉ. Tại thời khắc cuối cùng, linh hồn của tôi được năng lượng này hút vào Huyết Ngọc Ban Chỉ, cho nên mới tránh được số mệnh hồn phi phách tán.
Tôi khẽ thở dài, dĩ nhiên linh hồn của tôi và ông nội đã được cứu nhưng so với cái chết có khác gì nhau? Tổ tiên Hàn gia đều ở trong Huyết Ngọc Ban Chỉ, tôi và ông nội cũng ở trong đấy. Chẳng phải là chúng ta cũng sẽ bị giam cầm ở đây vĩnh viễn và trở thành linh hồn nhỏ bé trong Huyết Ngọc Ban Chỉ.
Và Hàn gia sẽ không còn kế truyền được nữa, Huyết Ngọc Ban Chỉ cấm vật bí ẩn nhất này của Hàn gia cũng sẽ vứt vào cát bụi và bị năm tháng mênh mang chôn vùi tàn nhẫn.
Không biết năm nào, tháng nào mới được ra nữa đây.
- Ông nội, ông vừa nói con đối phó với hỏa long là đúng, nhưng con không biết nó đúng chỗ nào?
Tôi chậm chạp bước qua, không kiềm được mà muốn làm rõ hoài nghi trong lòng. Ông nội cười đáp:
- Mặc dù con rồng lửa này tàn phá điên cuồng, nhưng trong tổ tiên Hàn gia đã có người nhìn thấy hắn từ lâu rồi. Ngay khi ông vừa bước vào đây, trên bầu trời đã xuất hiện một linh hồn tái hiện kí ức không biết là của vị tiền bối nào, con đến xem xem...
Ông nội kéo tay tôi và tôi bước theo sau. Băng qua khoảng hư không này và bay về phía đốm sáng nhỏ phía trước.
Trước mắt tôi đột nhiên sáng lên, tôi nhìn thấy bầu trời đầy sắc máu vô biên vô tận, có vô số cảnh tượng không rõ ràng bay vụt qua giống như một thước phim nhanh. Tôi và ông nội đang đứng trước màn ảnh lớn, mở to mắt dõi theo bóng người đang bay trên màn ảnh, cảnh vật bay ngang qua, bầu trời, mặt đất, sông ngòi, núi cao, vạn tượng thế gian, vạn vật vũ trụ...
Tất cả những hình ảnh này khiến tâm trí tôi khiếp đảm tột cùng, tôi gần như không thể trụ được nữa, nếu không phải ông nội ở bên đỡ lấy tôi thì có lẽ tôi đã ngã xuống. Cảnh tượng đẫm huyết sắc chiếm trọn đôi mắt giống như một khoảng trời vô tận, cảm giác áp lực cực lớn và cảm giác chân thật khiến tôi bất giác run sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Cảnh thiên không rất hỗn loạn, hoàn toàn không thể nhìn rõ thứ gì. Tôi chỉ cảm thấy rằng đó là những cảnh quay rời rạc của rất nhiều bộ phim được phát với tốc độ rất nhanh. Tôi đã cố gắng hết sức để mở to mắt muốn “bắt lấy” điều gì đó nhưng đã hoa cả mắt.
- Con xem chỗ đó.
Ông nội đột nhiên đưa tay ra, chỉ vào một góc và nói với tôi.
Tôi ngẩng mặt nhìn về hướng ông chỉ thì thấy trong khung cảnh lộn xộn có một khu nhỏ, một cảnh ly kỳ được dàn dựng một cách bất ngờ.
Hơn nữa mọi thứ trong đó đều quen thuộc!
... Ngọn lửa thiêu đốt bầu trời, sơn cốc đổ nát, con rồng lửa khổng lồ hoành hành dữ dội, ngọn lửa vô hạn vô biên tuôn trào ở mặt đất nhuộm đỏ cả vòm trời.
Cái này khá giống với cảnh tượng rồng lửa tàn phá ở Thiên Hỏa cốc vừa rồi, tôi kinh ngạc xem phân cảnh này, lẩm bẩm:
- Hóa ra tổ tiên Hàn gia đã gặp con rồng này từ ngàn năm trước, còn có thể đánh với nó, chỉ là không biết bên nào thắng, bên nào thua...
Ông nội chỉ vào rồng lửa và nói tiếp:
- Con nhìn lại xem, trên lưng rồng lửa, là ai kia.
Tôi vội tập trung tinh thần chăm chú nhìn phía trên con rồng lửa, nhưng trong mắt tôi chỉ có ngọn lửa cháy rực, cố gắng một hồi lâu mới tôi nhìn được người trên lưng rồng lửa trong lúc nó đang lục lọi, quả nhiên có một người đang đứng chắp tay, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt lặng như tờ, vô cảm nhìn xuống mặt đất bên dưới.
Mà người này, người này...
Tôi nhìn kỹ vào hình dáng đó, một cảm giác quen thuộc đến sâu sắc dâng lên. Nhưng mà do hoạt ảnh chớp quá nhanh, tôi không thể nhìn rõ mặt người đó, bầu trời đầy lửa và tôi chỉ thấy con rồng lửa bay nhanh uốn lượn, không thấy người đó đâu nữa.
Chỉ trong lúc bàng hoàng, người có dáng vẻ cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng, tóc dài buông xõa trên vai, mặc trường bào, khí thế hiên ngang...
Hình như là chủ trì Phúc Duyên Trai!
Toàn thân tôi như bị điện giật, chết đứng tại chỗ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận