Cấm Kỵ Sư

Chương 475: Truyền thuyết cổ đại

- Thật sự... có Hỏa Long ư?
Tôi kinh ngạc hỏi, nét mặt cô gái có vẻ không chắc chắn, ngập ngừng một lát mới trả lời:
- Ừm. Nghe nói... là có, ông tôi từng nói với tôi rằng ở sâu trong Thiên Hỏa cốc có là một con Hỏa Long hoang dã. Vào thời cổ đại, trên trời giáng xuống một con rồng phạm tội và đã bị giam cầm tại chổ này. Nhưng hàng ngàn năm qua lại chưa có ai từng thấy nó...
Giọng cô ấy run run, dường như cô rất sợ khi nhắc đến rồng lửa hoang. Tuy nhiên, cô ấy vẫn giữ bình tĩnh và bắt đầu kể cho tôi nghe câu chuyện về Hỏa Long.
Tương truyền rằng nó đã có từ hàng nghìn năm trước. Một ngày nọ, giữa dãy núi Miêu Cương, một quả cầu lửa khổng lồ từ trên trời rơi xuống, quanh nó có một con rồng lửa đang quấn lấy rơi xuống sơn cốc. Sau đó trong cốc xảy ra một đám cháy lớn, ngọn lửa ngút trời và bùng cháy dữ dội trong bảy ngày bảy đêm, khiến đất rung núi lở, cả những tiếng rống vang vọng khắp đất trời.
Những người sống trong dãy núi này đều hoảng sợ tột cùng. Cho rằng thần tiên trên trời trừng phạt nên đua nhau bái tế cầu nguyện, ném gia súc vào trong cốc tế tự thần tiên cầu thần tiên bớt giận.
Về sau thì ngọn lửa trong cốc lụi dần, người ta phát hiện tất cả đá trong cốc đều chuyển sang màu đỏ sẫm, hơi nóng trong cốc bốc lên. Lửa rải rác khắp nơi, bên cạnh đó họ cũng tìm thấy một cái hố khổng lồ tại nơi con rồng lửa rơi xuống.
Chỉ là cái hố sâu này rất kỳ quái, mỗi ngày đều đóng kín, đồng thời những tiếng gầm rú quái dị dưới hố sâu cũng không ngừng vang lên. Mãi cho đến bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, hố sâu mới hoàn toàn khép lại, cùng lúc đó một tảng đá kỳ lạ từ trên trời rơi xuống đậy chặt miệng hố, từ đó tiếng gầm rú dần dần biến mất.
Người ta bảo rằng đó nhất định là con rồng bị giáng tội, mạo phạm đến thần tiên mới bị giam cầm ở trần gian.
Kể từ đó, thâm cốc được gọi là Thiên Hỏa cốc, vì kính sợ thần linh mà rất nhiều pháp sư cổ đại từ biên giới Miêu Cương đã tập trung gần Thiên Hỏa cốc và từ từ hình thành một thôn trại lớn, cũng chính là tiền thân của làng Thiên Thủy.
Những pháp sư này đều sở hữu một số sức mạnh phù thủy và có thể hưởng ứng sức mạnh của thiên đạo. Rồi một ngày kia, Hỏa Long dưới hố sâu đột ngột nổi giận, hình như nó khao khát được chui ra ngoài, Thiên Hỏa cốc rung chuyển dữ dội, núi sạt đá lở, ngọn lửa bốc lên hệt như Hỏa Diệm Sơn.
Lúc này, các pháp sư leo lên sườn núi, đứng bên ngoài chỗ tảng đá lạ kia khẩn cầu thần tiên thì một ngày sau bỗng có người từ trên không bay xuống, tự xưng là Ngự long gia (người điều khiển rồng), được các thần chỉ dẫn đến đây hàng phục ác long.
Tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, thế là theo chỉ dẫn của người đó, trên đỉnh vách núi đã bày ra một trận lửa đen, và trích máu của mỗi người để kích hoạt hòn đá kỳ lạ. Hòn đá kỳ lạ chiếu ra một tia sáng xuyên cả bầu trời làm cho cả trời và đất kết nối với nhau. Trong khoảnh khắc ấy, trên trời đánh xuống một nguồn năng lượng lạ thường, sườn núi nhuốm đầy màu máu và xuyên qua hòn đá kỳ lạ kia, phát ra một lực mạnh mẽ và toàn bộ cả khung trời gần như bị kỳ cảnh này nhuộm đỏ.
Hỏa Long đang bị giam cầm chốn thâm sâu bị nguồn lực này đánh phục, cuối cùng cũng mai danh ẩn tích, lửa cháy trong cốc cũng dần tàn, phải mất thêm ba ngày nữa thì trường hạo kiếp mới coi như là hoàn toàn biến mất.
Thấy tai họa được hóa giải, mọi người mừng rỡ khôn cùng và muốn tôn Ngự long gia làm sứ giả thần tiên, nhưng Người bảo rằng mình chỉ là một người tu luyện được thiên đạo phái đến mà thôi, ông ấy không dám làm sứ giả tiên thiên gì đó, nhưng ông sẵn sàng vì Miêu Cương mà vĩnh viễn bảo hộ Thiên Hỏa, trông giữ con Hỏa Long bị thiên đạo trừng phạt kia.
Từ sau tai kiếp ấy, sườn núi trấn áp Hỏa long được gọi là Thông Thiên Nha và tảng đá đó trở thành Thông Thiên Thạch. Trận lửa thần bí mà nhóm pháp sư đã đặt ra năm đó cũng đã vĩnh viễn ở đó. Ngự long gia thực hiện lời hứa bảo vệ Thiên Hỏa cốc của mình, do người dân làng Thiên Thủy phụng dưỡng. Song song đó, Ngự long gia cũng tìm kiếm những người phù hợp ở Miêu Cương để bảo hộ cho Thiên Hồ cốc mãi mãi và truyền qua các thế hệ từ đời này sang đời khác.
Đã hàng ngàn năm trôi qua, Hỏa Long trong Thiên Hỏa cốc bị thần hóa thành con rồng lửa hoang và cũng từ đó Thiên Hỏa cốc trở thành cấm địa của làng Thiên Thủy. Mà nói về nguồn gốc tên gọi của làng Thiên Thủy thì chính xác là để khắc chế Thiên Hỏa cốc, lấy ý nghĩa của Ngũ hành Thủy khắc Hỏa để tránh con rồng lửa trong Thiên Hỏa cốc lại gây tai họa.
Người thừa kế của Ngự long gia được lưu truyền qua từng thế hệ, đến nay không biết đã bao nhiêu đời, Hoàng Cửu Khanh chính là Ngự long gia của thế hệ này và cũng là người có pháp lực cao nhất trong Miên Cương, ngay cả Đại pháp sư của làng Thiên Thủy cũng bì không lại.
Chỉ là tất cả điều này từ lâu đã trở thành huyền thoại ở làng Thiên Thủy này, hàng nghìn năm qua chưa từng có ai thực sự nhìn thấy Hỏa Long gì đó. Chỉ có Ngự Long Gia canh giữ Thiên Hỏa cốc mới có thể thỉnh thoảng nghe thấy con rồng lửa bị giam cầm phát ra những tiếng rống không cam chịu lúc tu luyện ở Thông Thiên Nha, nó như để chứng minh sự tồn tại của nó với người đời...
Nghe cô gái kể một lượt, tôi lặng cả người, nói như vậy, hiện giờ chúng ta chẳng phải đã vào hang động của con rồng hoang bị phong ấn đó rồi sao?
Trong mắt cô gái toát lên một nỗi hoảng sợ, nhưng lại kiên định gật đầu đáp, nếu truyền thuyết là thật thì bọn mình lúc này chắc chắn đang ở trong động Hỏa Long.
Trong lòng tôi có cảm giác ớn lạnh, bất giác nuốt nước bọt, rồi hỏi cô ấy rằng ở đây có lối thoát hay có cách nào nhảy ra ngoài không? Cô gái lắc đầu nói:
- Về câu hỏi này, tôi e rằng anh phải hỏi Ngự long gia Hoàng Cửu Khanh. Chỉ là tôi không nghĩ ông ấy cũng không biết đâu…
Tôi chau mày, cảm thấy hơi nóng xung quanh càng ngày càng bốc lên không chịu nổi, một luồng khí chết chóc như đang lan tỏa trong hang động cổ xưa đã đóng kín hàng nghìn năm này.
Tôi hỏi cô ấy một lần nữa, ngoài kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì và làm thế nào cô ấy bị ngã?
Cô gái bảo rằng những người ở làng Thiên Thủy đã chạy đến Thiên Hỏa cốc. Các đại trưởng lão của làng Thiên Thủy và Đại pháp sư Thiết Thác đã leo lên Thông Thiên Nha và nhìn thấy Hoàng Cửu Khanh đang đánh nhau kịch liệt với một người đàn ông mặc áo đen, mà người đàn ông áo đen đó chính là kẻ đã đe dọa làng Thiên Thủy ngày hôm ấy.
Mọi người ngay lập tức chạy đến trợ chiến, nhưng thủ đoạn của người đó lập dị lạ thường, dân chúng hợp sức lại vẫn không thể nào hạ gục hắn mà ngược lại còn bị hắn liên tiếp đả thương hai trưởng lão làng Thiên Thủy.
Đúng lúc này, Hỏa Long lại gầm lên, núi trời rung chuyển, Thông Thiên Thạch trên núi Thông Thiên Nha đột nhiên chấn động, quần chúng kinh hãi, nhốn nháo muốn trấn giữ Thông Thiên Thạch thì không ngờ bóng dáng người áo đen đó lại biến mất, ngay sau đó thì bắt gặp cô gái đang nấp bên cạnh. Đúng vào lúc ấy, trên Thông Thiên Thạch xuất hiện một vết nứt, người đàn ông mặc áo choàng đen liền ném cô gái khỏi vết nứt...
Nói đến đây, cô tỏ vẻ bất lực với tôi, nghe xong lòng tôi rất khó hiểu, nếu tình hình bên ngoài như những gì cô ấy nói, thì... Thần quân Giải Trĩ và Dương Thần đang ở đâu chứ?
Cô gái sững sờ rồi lắc đầu bảo, khi lên đến Thông Thiên Thạch, cô chỉ nhìn thấy Hoàng Cửu Thanh và người áo đen, mà không thấy Thần quân Giải Trĩ ở đâu.
Tôi cũng hiểu được một chút rồi. Điều này đã quá rõ ràng. Mục đích của A Nam là phóng thích con rồng hoang và tôi với cô gái này chắc chính là vật tế mà hắn dùng để dâng lên Hỏa Long!
Hoàng Cửu Khanh và hắn có trận đại chiến ở bên ngoài, nên có thể loại trừ tình nghi Hoàng Cửu Khanh, nhưng hang rồng lửa này... lại thật sự là làm người ta đau đầu.
- Tôi vẫn chưa biết, cô tên là gì thế?
Tôi sực nhớ đến vấn đề này nên hỏi cô gái, cô ấy cắn môi, ngẩng đầu trả lời:
- Tôi tên Dao Nhi. Bây giờ chúng ta đang bị mắc kẹt ở đây, chắc không thể thoát ra được rồi, chỉ đáng tiếc, nếu anh là Thần quân đại nhân thì tốt rồi...
Tôi dở khóc dở cười với cô gái này, trên đường chúng tôi đến làng Thiên Thủy, tôi thấy cô ấy có chút hứng thú với Thần quân Giải Trĩ, không ngờ vào lúc này rồi mà cô vẫn nhớ đến.
- Đừng nói bừa, vẫn chưa đến phút cuối cùng, cô làm sao biết chúng ta không thể thoát ra? Hơn nữa, Thần quân đại nhân của cô chắc giờ đang nghĩ cách cứu chúng ta đấy. Cô phải tin rằng sức mạnh của ông ấy không thể nào kém hơn Hỏa Long được.
- Ồ, sao anh biết, theo anh ông ấy có thể đánh lại con rồng kia sao?
Nhắc đến Thần quân Giải Trĩ, trong ánh mắt của Dao Nhi ánh lên những ngôi sao nhỏ, tôi gãi gãi đầu nói:
- Khụ khụ, Hỏa Long à, nó chẳng qua là một thần thú, cô nghĩ xem, Thần quân đại nhân cũng là thần thú, thần thú đối thần thú, sao đánh không lại được?
- Nhưng mà, con rồng đó rất mạnh...
Đôi mắt cô ấy chợt hiện lên vẻ lo lắng, hình như cô ấy đang lo lắng cho Thần quân Giải Trĩ, tôi cũng hết lời:
- Cô đừng lo nghĩ cho ông ấy nữa, vẫn là nghĩ cho bản thân đi. Hai chúng ta bây giờ là châu chấu bị trói vào sợi dây, không ai chạy thoát được. Tại sao không ngẫm nghĩ làm sao để thoát khỏi đây?
- Chạy thoát, làm sao chạy được? Hỏa Long đó đã bị nhốt ở đây hàng nghìn năm rồi mà vẫn chưa thoát được. Còn chúng ta…
Dao Nhi cau mày, môi mím chặt, gương mặt buồn bã.
Tôi hít sâu một hơi, nhiệt độ của hơi khí nóng bỏng trong sơn động lại tăng lên, tôi đưa mắt nhìn hang động đang dần biến thành lò lửa, nhìn lên đỉnh đầu nói:
- Căn bản là không thể quay về bằng con đường cũ ở phía trên, mặc dù chúng ta không bị thương khi rơi từ vách đá xuống, nhưng tôi đoán đó phải là một lực truyền đặc biệt. Dù mình leo lên trên cũng vô ích. Chi bằng ta đi vào bên trong, không chừng sẽ tìm được khe núi hay gì đó. Cô nghĩ xem, lửa ở đây có thể bùng cháy tới bên ngoài thì ắt phải có đường nứt, mà thân hình con Hỏa Long quá lớn, nó không thể thoát ra bằng chỗ đó nhưng mình lại chui ra được.
Hai mắt Dao Nhi sáng lên, vỗ tay:
- Đúng đó, đúng đó, ây da thì ra anh cũng thông minh quá đi. Vậy ta mau đi thôi, ở đây ngày càng nóng, tôi thấy chốc nữa Hỏa Long phá tan phong ấn bên ngoài rồi lao thẳng lên trời mất.
Tôi cười khổ đáp
- Ừ, đến lúc nó lao ra cũng chính là tận thế của chúng ta. Không được chậm trễ thời gian, nhanh lên.
Dao Nhi gật đầu lia lịa, thế là hai người chúng tôi tranh thủ thời gian đẩy nhanh cuộc hành trình của mình. Trong hang rồng lửa cổ xưa này, chúng tôi bắt đầu cuộc tìm kiếm con đường thoát khỏi đây...
Chỉ là, ngọn lửa xung quanh các vách núi ngày càng rực cháy, và thời gian còn lại cho chúng tôi sợ là đã không còn nhiều nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận