Cấm Kỵ Sư

Chương 503: Mỹ nhân như ngọc

Xem ra bên trong động Ngọc Thanh quả nhiên đã có chuyện rồi, chỉ là ai đã phát ra tiếng rên rỉ đau đớn này, là ai đang bị thương, hay là…
Tôi đang suy nghĩ thì bỗng nhiên tiếng kêu rên đó ngày càng rõ nét, loáng thoáng có thể nghe ra đây có vẻ là âm thanh của phụ nữ.
Lòng tôi chợt động, vội cất bước đi vào trong, bởi vì thanh âm đó có có vẻ như là Nam Cung Phi Yến.
Động Ngọc Thanh vẫn như trước.hàn khí lượn lờ, dạ minh châu giữa bụng núi tỏa ra ánh sáng mập mờ trong sương lạnh, nhưng đã sáng hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Từ phía cuối đường hầm, tiếng rên càng trở nên rõ ràng hơn, tôi cần thận tiến lên đi thẳng đến thạch thất lần trước, lại thấy cửa thạch thất đang khép hờ, tôi sáp lại gần, đứng sát bên cửa đá, thấp thỏm nhìn vào trong.
Trong thạch thất tràn ngập sương mù lạnh lẽo, Dạ Minh Châu trên trần nhà đang phát ra thứ sáng mông lung u mờ. Trên chiếc giường bằng ngọc ở giữa căn thạch thất, người phụ nữ vốn nằm trên đó đã ngồi dậy, một chiếc vòng ngọc đỏ như máu đang lượn lờ trước cô ấy không ngừng.
Tôi hơi ngạc nhiên, người phụ nữ ấy chính là người đang say giấc ngàn thu-Thiên Hồ phu nhân, nhưng rõ ràng bà ấy đã chết cả trăm năm rồi, làm sao có thể ngồi dậy vào lúc này chứ?
Màn sương trắng đọng trên chiếc giường ngọc, và ánh sáng của chiếc vòng bằng ngọc màu huyết dụ phản chiếu trong màn sương trắng, làm cho nước da trắng nõn của người phụ nữ ấy có phần hồng hào. Mặc dù bà ấy vẫn nhắm chặt hai mắt, im lặng như tờ, cũng không động đậy nhưng phong thái khoan thai của bà ấy lại trông như một người đang sống.
Mà tiếng rên rỉ đột nhiên cất lên lần nữa, rõ ràng là trong thạch thất này. Tôi tập trung quan sát thì nhìn thấy giữa làn sương trắng lững lờ, dường như đang xoay quanh thứ gì đó, và chiếc vòng ngọc màu huyết dụ không ngừng lượn vòng trước mặt Thiên Hồ phu nhân, ánh đỏ phát ra xuyên vào màn sương trắng.
Toàn bộ bên trong căn thạch thất, hai sắc màu của sương trắng và ánh sáng đỏ hòa lẫn vào nhau, liên tục biến đổi, khuôn mặt của Thiên Hồ phu nhân cũng bị hai loại màu sắc này rọi chiếu đầy thần bí. Tôi lấy làm lạ, chẳng lẽ bảo là tiếng rên rỉ là do Thiên Hồ phu nhân phát ra nha?
Nếu đúng như vậy, có lẽ nào là bà ấy đúng là sắp sống lại?
Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên sương trắng trong thạch thất bắt đầu chuyển động mạnh, xoay quanh trước Thiên Hồ phu nhân càng lúc càng nhanh, hơn nữa toàn bộ sương trắng không còn phun ra ngoài nữa mà lại hướng về phía trên chiếc giường Hàn Ngọc.
Cảnh này nhìn có chút không bình thường, tôi ngẫm nghĩ một chút liền đoán ra được, trên giường ngọc không hẳn chỉ có một mình Thiên Hồ phu nhân, e rằng trong màn sương trắng đó vẫn còn có một người ngồi nữa!
Tôi ngay lập tức trở nên hồi hộp vì người đó rất có thể là Nam Cung Phi Yến.
Theo sự gom tụ kịch liệt của màn sương trắng trong thạch thất, tốc độ xoay quanh của chiếc vòng ngọc màu huyết dụ cũng dần tăng lên và tiếng kêu rên càng trở nên đau đớn.
Từ từ, sương trắng trong thạch thất lại mờ đi rất nhiều, cảnh tượng bên trong cũng dần dần trở nên rõ ràng, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một đám sương lớn bao phủ phía trên giường Hàn Ngọc, bên trong đang bao bọc một bóng người, chiếc vòng ngọc màu huyết dụ xoay quanh bóng dáng người trên giường ngọc, chậm rãi xoay tròn.
Trong khung cảnh đầy kinh ngạc này, tôi đứng bên ngoài dõi theo không sót một thứ gì, một ý nghĩ như chực trào ra khỏi trái tim tôi.
Nếu tôi không lầm, đây hẳn là Nam Cung Phi Yến đang âm thầm thực hiện kế hoạch lúc trước của chị ấy, chị muốn đạt được chuyển giao Cửu Vĩ Thiên Hồ!
Tôi biết lý do và mục đích mà chị làm việc này chính là để nhanh chóng nâng cao cảnh giới của mình, đối phó với chủ trì Phúc Duyên Trai. Nhưng những gì chị ấy làm vào lúc này chẳng khác nào con dao hai lưỡi.
Bởi vì nếu thành công, điều đó có nghĩa là chị sẽ có một sức mạnh nhất định để chống lại chủ trì Phúc Duyên Trai, còn có thể bảo vệ Thiên Hồ cốc khỏi bị xâm phạm.
Nhưng mà theo tôi thấy thì, cho dù là Cửu Vĩ Thiên Hồ Yến phu nhân thực sự sống lại, e là cũng có thể không đối phó được chủ trì Phúc Duyên Trai huống chị là chị ấy. Mà làm như vậy có khi lại tạo cơ hội cho chủ trì Phúc Duyên Trai.
Người ta vốn phải tận lực hết sức để đại được Cửu Vĩ Thiên Hồ, thậm chí còn dùng những phương pháp cực đoan để ép Tiệp Dư thành hồ ly chín đuôi cho nên Nam Cung Phi Yến há chẳng phải đúng như ý của chủ trì Phúc Duyên Trai ư?
Đến lúc đó không cần tu luyện Tiệp Dư nữa, chỉ cần bắt được Nam Cung Phi Yến, chủ trì Phúc Duyên Trai đã có thể thành công.
Đây đúng thực là một vấn đề mâu thuẫn, tôi đứng bên ngoài cửa, trong lòng vừa hy vọng Nam Cung Phi Yến sẽ thành công, lại vừa muốn xông vào ngăn chị lại.
Cái gọi là một người phải gánh bao nhiêu trách nhiệm, chịu bao nhiêu rủi ro, chính là Nam Cung Phi Yến vào lúc này.
Tôi đang trong cơn rối rắm thì chợt nghe từ trong thạch thất vang lên một giọng nho nhỏ, nghe qua có vẻ chính là của Nam Cung Phi Yến.
Tôi vội vàng áp tai lắng nghe, nhìn thấy chị trong màn sương trắng, thì thào nói:
- Mẹ, tại sao, tại sao, vừa chỉ cần thiếu chút nữa sẽ thành công rồi... Con biết khi người đã an giấc ở đây, do ảnh hưởng của giường hàn ngọc, tinh khí của người hóa thành sương lạnh ở đây. Chỉ cần hấp thu tinh hoa của sương lạnh này đã có thể đột phá trong thời gian rất ngắn. Nhưng mà, con đã nhận được sự hỗ trợ của vòng Huyết Ngọc hấp thụ hết số tinh khí này vào trong cơ thể, nhưng tại sao đến giây phút cuối cùng, lại vẫn chưa được sự cho phép của người? Hay là kỹ năng của con thật sự quá yếu kém, không đủ để kế thừa dòng máu của hồ ly chín đuôi sao?
Chị ấy ngồi trong đó thì thào, sau kho nghe rõ tôi mới biết thì ra đến thời điểm cuối cùng chị ấy đã thất bại, trong lòng không kiềm được cũng vừa mừng vừa lo, không biết ra làm sao.
- Mẹ, bây giờ Thiên Hồ cốc và thậm chí cả thiên hạ này đều đang bị đe dọa nghiêm trọng. Con làm điều này chỉ là muốn vì người, vì tộc Thiên Hồ và vì thiên hạ góp một phần lực của mình. Bởi vì con nhớ rõ, năm ấy dì Tuyết đã từng nói, nguyên nhân khiến người bị trọng thương hôn mê trăm năm trước chính là do chủ trì Phúc Duyên Trai gây ra. Mặc dù dì muốn con quên chuyện này đi, bảo còn từ giờ về sau không nhắc đến nữa. Nhưng thù này oán này con mãi mãi khắc gì trong lòng mình. Ngày này tháng này, chủ trì Phúc Duyên Trai lại đến Thiên Hồ cốc gây hấn, thậm chí còn mạo phạm trời đất muốn tái lập tất cả. Dù dì Tuyết có nói hắn đổi thiên hạ của hắn, Thiên Hồ cốc cũng không can dự chuyện ngoài cuộc, nhưng con là con gái của người, con làm sao có thể bỏ mặc hắn xâm phạm Thiên Hồ cốc? Theo lời dì Tuyết, chỉ biết bế quan tự thủ mà không nghĩ đến báo thù, càng không nghĩ tới thiên hạ?
Nam Cung Phi Yến không ngừng thầm thì, giọng nói tha thiết như đang cầu xin Thiên Hồ phu nhân, nhưng Thiên Hồ phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên giường Hàn Ngọc, có vẻ hoàn toàn không nghe thấy những lời chị nói, không nói không rằng cũng không cử động nhúc nhích.
Tôi thầm thở dài, không ngờ rằng trong lòng Nam Cung Phi Yến lại có nhiều nỗi khổ như vậy.
Sương trắng trong thạch thất tiếp tục bay lượn, đã dần dần tan đi lại dày đặc trở lại trong, nhưng so với lúc trước đã yếu đi rất nhiều, nỗ lực của Nam Cung Phi Yến dẫu sao vẫn có hiệu quả, tuy rằng giờ chị không thành công nâng cao đến cảnh giới của Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhưng chắc hẳn đã tiến bộ rất nhiều rồi.
Chỉ là cách thức thúc đẩy đốt cháy giai đoạn này, tôi thật cảm thấy không ổn, nhưng trước mắt khó mà nói gì được, nhìn thấy sương trắng dần dần tiêu tán, không bao lâu liền lộ ra người vừa bị bao phủ trong làn sương.
Trong màn sương trắng xóa, bóng dáng trên giường Hàn Ngọc dần dần hiện rõ, tôi căng mắt nhìn chiếc giường, thấy sương trắng càng ngày càng loãng ra, mặt tôi bất chợt đỏ bừng, tai nóng ran, tim đập thình thịch loạn cả lên.
Bởi vì bóng người trên chiếc giường Hàn Ngọc đó tinh xảo tao nhã, làn da trắng như tuyết, mặc dù mái tóc đen dài rối xù che gần hết thân thể, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ từng chút một, lúc này Nam Cung Phi Yến đang không mảnh vải che thân ngồi xếp bằng trên chiếc giường Hàn Ngọc...
Thật là mỹ nhân như ngọc!
Nhưng tôi đã thấy cảnh tượng như vậy bao giờ đâu, mặc dù có lớp màn sương bao phủ, thân hình chỉ thoát ẩn thoát hiện, nhưng màu trắng như tuyết vẫn rõ ràng chói lóa trong mắt tôi, hơi thở gấp gáp, và tôi chỉ ngây người nhìn vài giây liền nhanh chóng quay người lại, không dám nhìn vào bên trong căn thạch thất nữa.
Ôi trời ơi, tôi, tôi có bị tính là đang nhìn trộm không?
Lòng tôi rối như tơ vò, lại không hiểu sao lại nghĩ đến Tiểu Bạch, nếu lúc này cậu ấy ở đây nhất định sẽ trợn mắt ngoác mồm, một bộ dạng “mỡ dâng đến thịt sao có thể bỏ qua”, ngắm trước rồi tính sau. Nếu Dương Thần ở đây, chắc hẳn sẽ mỉm cười gian tà, mặt đỏ tía tai mà tiếp tục nhìn trộm, còn nếu Thiệu Bồi ở đây, rất có khả năng cũng sẽ giống như tôi, mau chóng quay mặt đi, nhưng ánh mắt vẫn sẽ không thành thật mà lén lút liếc nhìn...
Vậy còn tên thanh niên Xà tộc Thường Khánh, nếu như hắn ở đây, liệu sẽ bị dọa mà lộ nguyên hình luôn không?
Tôi đang nghĩ ngợi vớ vẩn thì chợt thấy dãy đường hầm trước mặt bỗng tối sầm lại, sau đó thấp thoáng có tiếng bước chân vang lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận