Cấm Kỵ Sư

Chương 522: Chân tướng (4)

- Ngươi không thể để cho uẩn tử đan xuất thế, càng không thể dùng nó, nếu không, ngươi sẽ hối hận.
Giọng nói của Tư Đồ tiên sinh bỗng chậm rãi vang lên. Ông đã bàng quan đứng ở một bên quan sát hồi lâu, vào đúng lúc mấu chốt lại đột nhiên lên tiếng. Quả nhiên, lời nói này khiến Phúc Duyên Trai Chủ khựng lại, xoay người nhìn ông, hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Tư Đồ tiên sinh tiến lên vài bước, nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết rằng uẩn tử đan này là vật cấm kị của Tiên giới, bị cấm không được phép xuất hiện ở trên thế gian sao? Ngươi khiến cho uẩn tử đan xuất thế, không khác nào đối nghịch với Tiên giới cả, chỉ sợ ngươi ở nhân gian cũng không nhảy nhót được bao lâu đâu.
- Hừ, Tam Thanh cảnh này sớm đã bị bỏ mặc từ lâu, hơn nữa Yến Thanh Tuyết còn làm theo lời ta, phong bế Tam Thanh cảnh lại. Giờ kể cả ta có làm cho uẩn tử đan xuất thế, thì thời gian cũng quá ngắn, chờ ta dùng nó xong, thì còn ai có thể biết được?
- Ha ha, ngươi sốt ruột muốn luyện chế ra uẩn tử đan như thế, hay là giống như ta đoán, tuổi thọ của ngươi sắp hết rồi?
Khi Tư Đồ tiên sinh nói ra những lời này, ánh mắt Phúc Duyên Trai Chủ bỗng lóe lên tia sáng lạ thường, cười lạnh một tiếng:
- Ngươi vốn luôn nhát gan, hôm nay lại ăn nói hùng hồn như vậy, thật không giống tác phong thường ngày của ngươi. Sao, ngươi không sợ tiết lộ thiên cơ sẽ bị trừng phạt sao? Hừ, cũng không ngại nói cho ngươi, ta đã sớm trở thành bất tử bất diệt, đã sắp phi thăng Tiên giới rồi. Ngươi đừng có ở đó nói bậy.
Tư Đồ tiên sinh mỉm cười, cuối cùng chỉ nói một câu:
- Ta khuyên ngươi vẫn nên thận trọng một chút, không nên gấp gáp, tới đây, ngươi không ngại thì trước tiên nhìn một chút, xem đây là cái gì...
Tiếng nói của ông vừa dứt, bỗng nhiên từ bên ngoài có hai người chạy tới. Tôi gắng gượng đứng dậy, nhìn về phía hai người đang đi tới kia, đây cũng lại là hai gương mặt quen thuộc.
Là Lãnh Dương đã lâu không gặp, cùng với vị truyền nhân tinh tượng sư, lại thích mày mò y học, u Dương Dương.
Hai người bọn họ phong trần mệt mỏi. Lãnh Dương theo sát bên cạnh người u Dương Dương, mà u Dương Dương hai tay đang cầm một hộp kiếm đen nhánh. Hai người vội vàng đi đến, đến bên cạnh Tư Đồ tiên sinh thì dừng lại, yên lặng đứng đó.
- Lão quỷ Tư Đồ, ngươi đang làm cái gì vậy?
Vẻ mặt Phúc Duyên Trai Chủ hơi do dự, nhìn chằm chằm vào hộp kiếm kia.
- Không có gì, chỉ là muốn cho ngươi xem một thứ mà thôi. Nhưng mà trước đó, ta muốn hỏi ngươi một câu, năm đó ngươi đến núi tiên, lấy được thuốc trường sinh bất tử, từ đây tiêu dao khắp thế gian, bất tử bất diệt. Khi đó, ngươi rốt cuộc có từng nghĩ tới việc mang thuốc trường sinh bất tử về thành Trường An, hoàn thành nhiệm vụ Vua đã giao cho hay không?
Tư Đồ tiên sinh đứng ở đó, như thể đang nói chuyện phiếm cùng bạn bè, đặt ra vấn đề này cho Phúc Duyên Trai Chủ.
Sắc mặt Phúc Duyên Trai Chủ âm trầm khó đoán, nhìn chằm chằm Tư Đồ tiên sinh, một lúc lâu sau cũng không thấy nói gì.
Nhưng tôi lại bỗng hiểu ra cái gì đó. Qua mấy lần đối thoại của bọn họ, cho đến những chuyện trước đây nữa, cộng với việc thuốc trường sinh bất tử được nhắc đến rất nhiều lần, vào một giây này, Tần Thủy Hoàng và thân phận của Phúc Duyên Trai Chủ được khắc họa lại một cách sinh động.
Vào thời Tần, từng có một vị phương sĩ trứ danh tên là Từ Phúc. Người này là đệ tử thân cận của Quỷ Cốc Tử, bác học đa tài, đi theo Quỷ Cốc Tử học tập tích cốc, khí công, tu tiên. Hắn làm người không tồi, thích giúp đỡ mội người, rất đồng cảm với hoàn cảnh cực khổ của người dân lúc đó.
Khi đó, Tần Thủy Hoàng đăng cơ, lùng sục khắp nơi tìm kiếm phương pháp trường sinh. Thượng thư Từ Phúc lại nói với vị Hoàng Đế này rằng ở ngoài biển có ba ngọn núi tiên là Bồng Lai, Phương Trượng, và Doanh Châu, là nơi thần tiên cư trú, vì thế Tần Thủy Hoàng liền phái Từ Phúc cùng với mấy nghìn thanh niên nam nữ, đem theo lương thực, quần áo giày dép, dược phẩm dự bị cho ba năm và rất nhiều khí giới, ra khơi cầu tiên.
Tương truyền, vị Từ Phúc này từng hai lần dẫn người ra biển, mỗi lần đi mất mấy năm, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được núi tiên, vào lần cuối cùng lại là một đi không trở lại. Có truyền thuyết nói rằng hắn đã đi tới một hòn đảo, ở lại tự xưng làm Vương, còn có rất nhiều người nói hắn đã sớm chết ngoài biển rộng.
Tóm lại, câu chuyện vị Từ Phúc vì Tần Thủy Hoàng mà đi cầu tiên này được lưu truyền rộng trong dân gian, gần như tất cả mọi người đều biết, nhưng cũng chỉ biết rằng hắn ra biển, phần còn lại của câu chuyện hoàn toàn là tự thêm thắt vào. Về sau này lại sinh ra đủ loại truyền thuyết không đồng nhất, nhưng chân tướng lịch sử lại không một ai biết.
Mà vị Phúc Duyên Trai Chủ này, xem xét từ đủ loại dấu hiệu, có thể nói hắn chính là người đã ra biển cầu tiên trong truyền thuyết kia, chính là Từ Phúc một đi không trở lại. Hơn nữa, câu hỏi vừa rồi của Tư Đồ tiên sinh về chuyện đến núi tiên lấy được thuốc trường sinh bất tử đã càng chứng minh thân phận của hắn.
Ánh mắt của chúng tôi lúc này đều đặt trên người Phúc Duyên Trai Chủ. Hắn lại đang chăm chú nhìn Tư Đồ tiên sinh, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng trả lời:
- Nếu là ngươi, có được thuốc trường sinh bất tử trong tay rồi, thì ngươi có cam lòng dâng cho người khác, làm áo cưới cho họ không?
Lời này của hắn chẳng khác nào trực tiếp thừa nhận, Tư Đồ tiên sinh hơi mỉm cười, nói:
- Ta đương nhiên sẽ không đưa cho người khác, kể cả trước đó đã hứa hẹn với họ thế nào đi chăng nữa. Sức cám dỗ của thuốc trường sinh bất tử thật sự quá lớn, trên đời này có lẽ không ai có thể chống cự lại được. Huống chi, ngươi còn chỉ huy mấy nghìn người, hoàn toàn có đủ khả năng và vốn liếng để tự xưng Vương. Lúc này mà ngươi còn trở về, dâng hiến thuốc trường sinh bất tử cho Tần Vương thì mới là không bình thường.
Phúc Duyên Trai Chủ nhìn Tư Đồ tiên sinh, sắc mặt rốt cuộc cũng hơi thả lỏng, nói:
- Nếu như ngươi đã hiểu rõ đạo lý này, vậy còn hỏi ta làm gì. Lại nói lúc trước ta không trở về, một phần nguyên nhân cũng là vì Tần Vương thô bạo, duy ngã độc tôn. Tuy rằng công lao của hắn thì không ai có thể sánh bằng, nhưng nếu để hắn trường sinh bất tử, mãi mãi làm Vua, ha ha, đến lúc đó dân chúng lầm than, thiên hạ loạn lạc thì chẳng phải là lỗi của ta sao?
Tư Đồ tiên sinh lại không tiếp tục chủ đề này, lắc đầu nói:
- Vấn đề này có thảo luận ngàn năm cũng không có kết quả, ta không định tranh cãi với ngươi, hôm nay ta ở đây chỉ là muốn cho ngươi xem một thứ.
Ông nói xong liền đưa tay nhận lấy hộp kiếm từ u Dương Dương. Phúc Duyên Trai Chủ híp hai mắt lại nhìn hộp kiếm kia, nói:
- Đây là cái gì?
Tư Đồ tiên sinh cười, nói:
- Lúc trước tuy rằng ngươi không làm sai, nhưng ngươi đã biết rõ bản thân mình nếu có tìm được thuốc trường sinh bất tử thì căn bản cũng sẽ không trở về, nhưng lại vẫn lừa mất của Tần Vương 3000 thanh niên nam nữ, hàng loạt công cụ, vật tư và một khoản phí khổng lồ. Nếu như không có Tần Vương, thì ngươi căn bản cũng không thể nào ra biển tìm tiên, càng không thể có cơ hội tự xưng Vương. Cho nên, đối với thiên hạ mà nói, ngươi không hề sai, cái sai duy nhất chính là phản bội lại tín nhiệm của Tần Vương. Hoặc cũng có thể nói, đối với Tần Vương, ngươi chính là một kẻ lừa đảo.
Sắc mặt Phúc Duyên Trai Chủ đột biến, Tư Đồ tiên sinh lại không hề để ý đến hắn, duỗi tay nâng hộp kiếm lên mở ra, lấy ra một thanh bảo kiếm lấp lánh hàn quang, giơ kiếm, chỉ về phía Phúc Duyên Trai Chủ, lớn tiếng nói:
- Từ Phúc, ngươi tuy rằng ở xa ngoài biển, không thấy về làm phản, nhưng Tần Vương đã sớm dự đoán trước rằng ngươi sẽ phản bội, bởi vậy trước khi chết đã để lại di chiếu, ghi rằng nếu như một đời này Từ Phúc không trở lại, thì một khi xuất thế, sẽ chính là tội nhân của Đại Tần, phàm là con dân Đại Tần thì đều có thể cầm lên thanh Tần kiếm này, chém chết hắn!
Tôi chấn động, thanh kiếm kia thế mà lại là Tần kiếm, một trong những bội kiếm của Tần Hoàng. Truyền thuyết nói rằng Tần Hoàng đã triệu tập những thợ rèn nổi danh nhất trong thiên hạ để đúc bảo kiếm, chiều dài ba thước sáu tấc, bên trên khắc hai chữ ‘Tần định’, ý là toàn thiên hạ do Tần định đoạt. Vào lúc đó, nó chính là bảo vật trấn quốc, cũng là kiếm của vương giả, đại diện cho uy nghi của Tần Hoàng và chiến công muôn đời của ông.
Sau khi Tần Hoàng chết, kiếm Tần định cũng biến mất không rõ tung tích. Không ngờ vào lúc này, thanh kiếm Tư Đồ tiên sinh lấy ra lại là thanh kiếm đệ nhất thiên hạ trong truyền thuyết, còn định dùng nó để chém giết Từ Phúc.
Tôi bỗng nhiên nhớ ra rằng mấy ngày trước, u Dương Dương và Lãnh Dương hình như có đi Thái Sơn, vừa lúc nãy mới trở về, hiển nhiên rằng, nhiệm vụ của hai người họ chính là đi lấy thanh Tần kiếm này, mà điều này cũng chứng minh rằng kiếm Tần định vốn là ở Thái Sơn.
Đã đến bước này, thân phận của Từ Phúc đương nhiên đã cực kỳ xác thực, không thể nghi ngờ, mà chính hắn cũng đã thừa nhận rồi. Nhưng khi nghe thấy lời này của Tư Đồ tiên sinh, hắn lại ha ha cười lớn:
- Lão quỷ Tư Đồ, thân phận của ngươi là cái gì chứ? Di chiếu của Tần Vương, từ khi nào lại đến phiên ngươi tuyên đọc? Lại nói, kiếm Tần định này chôn dưới đất nhiều năm như vậy, hôm nay ngươi lại đào ra, chẳng lẽ vẫn cho rằng đây là Bảo Kiếm Thượng Phương năm đó, muốn dùng cái này lấy mạng ta? Không thấy quá ấu trĩ à?
Tư Đồ tiên sinh không chút hoang mang, nói:
- Ngươi nói không sai, đế quốc Đại Tần đã bị diệt vòng cả ngàn năm, Thủy Hoàng Đế cũng đã qua đời được ngàn năm, nhưng ông thân là Đế Vương đệ nhất thiên cổ, lúc lập di chiếu này lại tế cáo thiên địa, người thần đều biết, cho nên, không cần biết đã qua bao nhiêu năm, thì đối với tên thất tín bội nghĩa như ngươi vẫn cứ sẽ hữu hiệu.
- Ha ha ha, thật là buồn cười, kể cả bây giờ nó vẫn hữu hiệu thật đi, nhưng ngươi có làm gì được ta sao? Lão quỷ Tư Đồ, người khác không biết nhiều về ngươi, chẳng lẽ ta lại không biết sao? Năm đó ngươi cũng chỉ là một thuật sĩ giang hồ, may mắn lấy được cuốn sách truyền thừa của Quỷ Cốc cho nên mới có được thiên cơ. Nhưng ở trong mắt ta, ngươi đến con chó cũng không bằng, giờ lấy cái gì để chém ta đây?
Tư Đồ tiên sinh cười nói:
- Ngươi cũng là đệ tử Quỷ Cốc, sao có thể nói thiên thư của Quỷ Cốc đến chó má cũng không bằng được? Thật sự là khinh sư diệt tổ mà. Nhưng đây cũng là việc nhỏ, ngươi nói bây giờ ta dựa vào cái gì mà chém ngươi, ta đúng thật là không thể, nhưng lại có người có thể, hơn nữa, người này cũng vừa vặn là mệnh trời, số phận đã chú định người sẽ chém chết ngươi chính là hắn.
Ông vừa dứt lời, đột nhiên nâng kiếm Tần định trong tay lên, quay mặt về phía tôi, nói:
- Cậu Hàn, hậu duệ của thiên sư Đại Tần, Hàn Ngự, nghe đây, phương sĩ Từ Phúc được Tần Vương gửi gắm lại thất tín bội nghĩa, khiến Tần Vương chết bất đắc kỳ tử, thiên hạ náo loạn, Đại Tần diệt vong, người này quả thật là tội lớn, dựa theo di chiếu của thiên tử Đại Tần, trảm!
Tiếng nói của ông vừa dứt, chuôi kiếm của kiếm Tần định đột nhiên bay lên trời, khí thế uốn cong một cái như rồng bay phượng múa, hóa thành một cầu vồng rực sáng, rồi lao thẳng về phía tôi....
Bạn cần đăng nhập để bình luận