Cấm Kỵ Sư
Chương 163: Thiên thư xuất thế
Tôi nghe một lời này, trong lòng cũng thấy khó xử, Dương lão tiên sinh nói như vậy cũng thật quá kích động, chẳng lẽ Thiên thư Lỗ Ban hiện thế, hẳn phải có một phen long trời lỡ đất?
Dương Thần nhanh nhạy chạy đi mang cây kéo tới, Dương lão tiên sinh cho chúng tôi đi ra ngoài chờ, ông ấy nói, Thiên thư Lỗ Ban xuất thế, không thể để cho người tùy tiện xem.
Vì vậy tôi cùng Dương Thần tránh ra ngoài, đóng cửa, mắt to, mắt nhỏ đứng ở bên ngoài chờ, Dương Thần lăm le, mặt đầy mong đợi, tôi biết, cậu ấy vô cùng cao hứng, bởi vì mới vừa rồi nếu ông cụ nói như vậy, thì nhất định sẽ đem Thiên thư Lỗ Ban truyền thụ cho cậu ấy.
Chúng tôi lo lắng đợi nửa ngày, trong phòng mới truyền tới âm thanh yếu ớt kêu gào của Dương lão tiên sinh, Dương Thần nhanh chóng đi vào đầu tiên, chỉ thấy trong tay Dương lão tiên sinh cầm một quyển sách cổ màu nâu, nhìn có phần tàn tạ, trong lòng tôi có chút khẩn trương, chắc hẳn, đây chính là Thiên thư Lỗ Ban.
Dương lão tiên sinh nằm ở trên giường, khí tức tựa hồ có chút không tốt, thở hổn hển nói:
- Đây chính là bảo bối gia truyền của Dương gia chúng ta, Thiên thư Lỗ Ban, là món đồ còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Dương Thần biết ý, lập tức quỳ xuống, kích động lớn tiếng nói:
- Ông nội, người yên tâm đi, con nhất định không phụ lòng kỳ vọng của người, nhất định sẽ đem Thiên thư Lỗ Ban phát huy, hơn nữa tuyệt đối sẽ không lợi dụng pháp thuật bên trong Thiên thư Lỗ Ban làm chuyện xấu, tuyệt đối sẽ không để cho Dương gia chúng ta mất mặt, cũng tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ người nào cướp đi.
Nói xong, cậu ấy đầy mắt mong chờ Dương lão tiên sinh đem Thiên thư Lỗ Ban giao cho mình, nhưng không ngờ Dương lão tiên sinh lắc đầu một cái, nói:
- Không, đứa trẻ ngốc, bằng năng lực của chúng ta, sợ là không gánh nổi Thiên thư Lỗ Ban này, ta muốn là, đem Thiên thư Lỗ Ban giao cho vị tiểu ca Hàn gia này, còn con, hãy trung thực mà làm người đi.
Ông cụ thốt ra lời này, tôi cùng Dương Thần nhất thời đều kinh ngạc, Dương Thần thậm chí trợn to hai mắt tựa như không dám tin vào lỗ tai mình, thất kinh hỏi:
- Ông nội, người có phải hồ đồ hay không a, đây không phải là Thiên thư Lỗ Ban tổ truyền của Dương gia chúng ta sao, người, tại sao không truyền cho con a...
Tôi không có lên tiếng, cũng quay đầu nhìn ông cụ, chờ câu trả lời của ông.
m thanh Dương lão tiên sinh phát ra trở nên yếu dần, chẳng biết tại sao, trán ông ấy hiện đầy mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng nói:
- Ông nội của ai cũng không vấn đề gì cả, Thiên thư Lỗ Ban này, nguyên vốn cũng không nên tồn tại ở thế gian, nhưng ông nội mới vừa rồi nghĩ tới, cho dù là phá hủy Thiên thư Lỗ Ban, bây giờ cũng không có ý nghĩa gì nữa, duy nhất vừa có thể bảo toàn huyết mạch Dương gia chúng ta, vừa có thể giữ được Thiên thư này, trong thiên hạ, ông nội cảm thấy cũng chỉ có vị tiểu ca Hàn gia này làm được.
Dương Thần ngây người, tôi cũng có chút nghi ngờ, mở miệng hỏi:
- Lão nhân gia, ông cho tới bây giờ không hỏi qua tôi là ai, làm sao kết luận được tôi có thể giữ được Thiên thư Lỗ Ban, liệu có thể cứu Dương gia của ông chứ?
Trên mặt Dương lão tiên sinh lộ ra một tia không rõ cho nên cười nhạt, khẽ thở dài một cái nói:
- Thực không dám giấu giếm cậu, từ lúc cậu và cháu trai ngu ngốc của tôi cùng nhau về nhà, tôi cũng đã biết, báo ứng của tôi đã ở trước mắt rồi, mà có thể cứu Dương gia chúng tôi, chỉ có cậu. Không, chính xác mà nói, ước chừng vào sáng sớm một năm trước, tôi cũng đã đang đợi ngày hôm nay.
Tôi kinh ngạc không thôi, một năm trước ông ấy cũng biết tôi hôm nay sẽ tới? Phần này bản lãnh thật đáng sợ a.
- Hóa ra lão nhân gia vẫn còn tinh thông, thật là không so nổi, vãn bối bội phục, nếu đã như vậy, lão nhân gia có gì phân phó, ông cứ việc nói đi.
Sau khi tôi nói xong, Dương lão tiên sinh thở dài nói:
- Cậu hiểu lầm rồi, cũng không phải là tôi đoán trước được, mà là ngày hôm đó, có một người bạn cũ tới thăm tôi, nói với tôi.
Một người bạn cũ nói? Tôi trong lòng bỗng nhiên động một cái, nhớ lại khi đó, ông nội đang đi du lịch, chẳng lẽ người Dương lão tiên sinh chỉ lại là ông nội của tôi?
Tôi hỏi vội:
- Dám hỏi lão nhân gia, ông nói người bạn cũ kia, ông ấy, ông ấy tên gọi là gì?
Dương lão tiên sinh suy tư một chút, nhưng lại lắc đầu một cái, miễn cưỡng cười nói:
- Ông ấy tên gì cũng không quan trọng, thân phận ông ấy như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng chính là, tôi biết thân phận của cậu, tôi còn biết, chỉ có cậu có thể giữ được Thiên thư Lỗ Ban, cho nên, tôi phải đem Thiên thư Lỗ Ban giao cho cậu.
Vừa nói, ông ấy thật đem Thiên thư Lỗ Ban đưa tới, ánh mắt tha thiết nhìn tôi, tôi không khỏi luống cuống, bận bịu từ chối:
- Vạn lần không được, lão nhân gia đùa gì thế, Dương gia các người trăm ngàn năm truyền thừa Thiên thư Lỗ Ban, đây chính là thiên hạ chí bảo, tôi thật không dám nhận, nói ra ông hoàn toàn có thể giao cho Dương Thần, chúng tôi là bạn, tôi nhất định sẽ trợ giúp cậu ấy bảo vệ tốt Thiên thư Lỗ Ban, ông hãy yên tâm.
Nhưng Dương lão tiên sinh lắc đầu nói:
- Cậu không hiểu ý tôi, tôi là muốn cho Dương gia hoàn toàn thoát khỏi Thiên thư Lỗ Ban, làm một dân chúng bình thường, bình an hỉ nhạc, cũng không cần bận lòng, không cần lo lắng sợ hãi, lại càng không khiến các thế hệ sau, bị Thiên thư Lỗ Ban nguyền rủa, còn thiếu một cái…, nếu dùng Thiên thư Lỗ Ban là vì trợ giúp người khác, vẫn phải chịu đựng một nổi đau thống khổ, không phải bản thân bị tàn phế, thì là người thân bất hạnh, thiên đường này...
Dương lão tiên sinh giọng cảm khái, nhưng khí sắc càng ngày càng không tốt, thanh âm bộc phát run rẩy, giống như đang liều mạng kiềm chế cơn đau gì đó, tôi kỳ quái nhìn ông ấy một cái, cũng không có suy nghĩ nhiều ý trong lời nói của ông, mà cúi đầu nhìn quyển Thiên thư Lỗ Ban kia.
Hóa ra chỉ là một quyển sách cổ mong mỏng, bìa màu nâu, viết mấy chữ cổ quanh co khúc khuỷu to: Lỗ Ban kinh.
Mà chất liệu trang sách, cũng không giống như tờ giấy phổ thông, có chút mềm nhũn, tựa hồ giống như là tấm lụa. Cả quyển sách nhìn qua bảo quản rất tốt, mặc dù có ít nhiều tàn tạ, nhưng kỳ quái là lại cho người khác một loại cảm giác rất bằng phẳng.
Tôi có chút buồn bực, Thiên thư Lỗ Ban, Dương lão tiên sinh là từ nơi nào lấy ra? Ông ấy bây giờ hai chân đã không thể cử động, không thể nào từ chỗ bí ẩn nào trong nhà mình lấy Thiên thư Lỗ Ban ra, hơn nữa mới vừa rồi ông ấy lại cần một cây kéo, cái này...
Tôi ngẩng đầu nhìn Dương lão tiên sinh một cái, bỗng nhiên liền phát hiện có chỗ không đúng.
Thời điểm chúng tôi mới vừa rồi đi ra, ông ấy cũng không có đang đắp chăn, mà bây giờ, ông ấy lại đấp chăn lại, còn nữa, tay phải ông ấy từ đầu đến cuối rúc lại trong chăn, toàn bộ quá trình cũng chỉ dùng tay trái cầm Thiên thư Lỗ Ban, cùng chúng tôi đối thoại.
Tôi trong lòng đột nhiên động một cái, mở miệng hỏi:
- Lão nhân gia, Thiên thư Lỗ Ban, ông mới vừa rồi lấy ra như thế nào?
Vẻ mặt Dương lão tiên sinh biến đổi, nhưng cười gượng nói:
- Đây là bí mật, tôi mới vừa nói qua, cậu chỉ cần mang theo Thiên thư Lỗ Ban rời đi, coi như là trợ giúp Dương gia chúng tôi, thật ra thì tôi biết, đây đối với cậu không công bằng, đem tất cả nguy hiểm đều chuyển tới trên người cậu, bất quá tôi đã nghĩ xong, ngày hôm qua người kia nói đúng, bảo vật trong thiên hạ dựa vào người có đức sở hữu, có duyên sở hữu, có khả năng sở hữu, ba điểm này bây giờ cậu đều có, cho nên, tôi tình nguyện đem Thiên thư Lỗ Ban đưa cho cậu, nhưng tôi sẽ không truyền thụ cậu bất kỳ pháp môn nào, nếu như cậu chân chính hữu duyên, có thể từ trong Thiên thư Lỗ Ban này ngộ ra bất kỳ điều gì, đều là bản lãnh của cậu, tôi chỉ cầu, cậu có thể đem Thiên thư Lỗ Ban, vĩnh viễn truyền thừa tiếp.
Ông ấy vừa nói, lần nữa cầm Thiên thư Lỗ Ban lên, mặt mũi khẩn thiết nhìn tôi, muốn nhét vào trong tay tôi, Dương Thần ở một bên ngạc nhiên không nói, ngơ ngác nhìn chúng tôi, không biết nên làm thế nào cho phải.
Tôi dùng sức lắc đầu một cái, nói:
- Lão nhân gia, ông không cần cưỡng bách tôi nữa, Thiên thư Lỗ Ban mặc dù là bảo vật, nhưng tôi tuyệt không tham đồ, Dương gia ngàn năm truyền thừa, cũng không nên từ ông mà đoạn, nếu như ông lo lắng con cháu Dương gia đời sau gặp vấn đề, lại lo lắng an nguy của Dương Thần, vậy ông hoàn toàn không cần làm như vậy.
Tôi hít thở sâu, tiếp tục nói:
- Nếu ông biết thân phận của tôi, vậy thì thứ cho tôi nói thẳng, Dương gia Thiên thư Lỗ Ban, có thể truyền thừa đến nay, cũng tất nhiên từng trải qua trùng trùng khó khăn hiểm trở, giống như khốn cảnh hôm nay của ông vậy, có lẽ căn bản cũng không đáng là gì. Dĩ nhiên, tôi có thể hiểu được tâm tình của ông, ông hy vọng con cháu đời sau có thể có cuộc sống an ổn, không muốn bọn họ theo bước chân của ông, cả đời bất hạnh, nhưng mà nói như vậy, tiên nhân tâm huyết cùng ngàn năm truyền thừa, phải làm thế nào? Thiên thư Lỗ Ban thần kỳ vô cùng, vô cùng ảo diệu, nhưng không nhất định thích hợp với tất cả mọi người tu luyện, tôi nghĩ, đây chỉ có ở trong tay ông, ở trong tay Dương gia, mới có thể chân chính phát huy.
Dương lão tiên sinh không nói, vẻ mặt đờ đẫn, tựa hồ cũng bị lời của tôi đánh động, tôi nhìn cửa một cái, lại tiếp tục nói:
- Nếu như ông lo lắng thiếu một vấn đề, và vấn đề bất hạnh của đời sau, tôi nghĩ không cần thiết, cái gọi là con cháu tự có phúc của con cháu, nói không chừng trong thế hệ sau, sẽ có một vị mới xuất hiện, hoàn toàn giải quyết vấn đề thiếu này, như vậy Thiên thư Lỗ Ban liền sẽ vĩnh viễn ở thế gian phát huy tác dụng của nó, như vậy, há chẳng phải là tốt hơn? Cần gì phải nói là buông tha chứ.
Dương lão tiên sinh ngửa mặt lên trời thở dài, lẩm bẩm nói:
- Thật ra thì ta làm sao nguyện ý buông tha, nhưng là tình thế bức người, tình thế bức người...
Ông ấy kinh ngạc rồi ngây ngô, tôi thừa dịp ông không chú ý, nắm chiếc chăn trên người ông ấy, dùng sức xé ra, Dương lão tiên sinh khẽ hô một tiếng, cũng đã không ngăn kịp nữa, mà tôi định thần nhìn lại, nhất thời liền bị cảnh trước mắt làm hoảng sợ cả người tê rần!
Cảnh tượng trước mắt, thảm thiết bi hùng, nửa người trên ông lão cơ hồ đã bị máu tươi thấm ướt, một cái tay đè bụng lại, khẽ run, bên cạnh, để cây kéo kia còn máu đầm đìa, còn có một túi ny lon dính máu.
Tôi xông lên trước nhìn một cái, cũng đã biết, dưới nách phải của ông lão vẫn còn ra máu, nơi đó, có một lổ hổng lớn dài hơn nửa thước, phần da thịt hở ra, nhìn thấy mà giật mình.
Khó trách ông lão mới vừa rồi muốn chúng tôi tránh đi, lại cần một cây kéo, hóa ra ông ấy cuối cùng một mực đem Thiên thư Lỗ Ban, dùng túi ny lon kia bọc lại, giấu ở trong thân thể của mình, dưới bụng trong da!
Dương Thần cũng là một bước chạy tới, vừa thấy tình cảnh trước mắt, lại quát to một tiếng, mặt đầy hoảng sợ, cả người lảo đảo muốn ngã, lại thiếu chút nữa ngã xuống, kéo tay Dương lão tiên sinh lại, ừng ực quỳ sụp xuống đất, khóc kêu một tiếng:
- Ông nội, người làm cái gì vậy a...
Ông lão mặt lộ đầy vẻ sầu thảm, yên lặng lắc đầu, không nói nên lời.
Dương Thần nhanh nhạy chạy đi mang cây kéo tới, Dương lão tiên sinh cho chúng tôi đi ra ngoài chờ, ông ấy nói, Thiên thư Lỗ Ban xuất thế, không thể để cho người tùy tiện xem.
Vì vậy tôi cùng Dương Thần tránh ra ngoài, đóng cửa, mắt to, mắt nhỏ đứng ở bên ngoài chờ, Dương Thần lăm le, mặt đầy mong đợi, tôi biết, cậu ấy vô cùng cao hứng, bởi vì mới vừa rồi nếu ông cụ nói như vậy, thì nhất định sẽ đem Thiên thư Lỗ Ban truyền thụ cho cậu ấy.
Chúng tôi lo lắng đợi nửa ngày, trong phòng mới truyền tới âm thanh yếu ớt kêu gào của Dương lão tiên sinh, Dương Thần nhanh chóng đi vào đầu tiên, chỉ thấy trong tay Dương lão tiên sinh cầm một quyển sách cổ màu nâu, nhìn có phần tàn tạ, trong lòng tôi có chút khẩn trương, chắc hẳn, đây chính là Thiên thư Lỗ Ban.
Dương lão tiên sinh nằm ở trên giường, khí tức tựa hồ có chút không tốt, thở hổn hển nói:
- Đây chính là bảo bối gia truyền của Dương gia chúng ta, Thiên thư Lỗ Ban, là món đồ còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Dương Thần biết ý, lập tức quỳ xuống, kích động lớn tiếng nói:
- Ông nội, người yên tâm đi, con nhất định không phụ lòng kỳ vọng của người, nhất định sẽ đem Thiên thư Lỗ Ban phát huy, hơn nữa tuyệt đối sẽ không lợi dụng pháp thuật bên trong Thiên thư Lỗ Ban làm chuyện xấu, tuyệt đối sẽ không để cho Dương gia chúng ta mất mặt, cũng tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ người nào cướp đi.
Nói xong, cậu ấy đầy mắt mong chờ Dương lão tiên sinh đem Thiên thư Lỗ Ban giao cho mình, nhưng không ngờ Dương lão tiên sinh lắc đầu một cái, nói:
- Không, đứa trẻ ngốc, bằng năng lực của chúng ta, sợ là không gánh nổi Thiên thư Lỗ Ban này, ta muốn là, đem Thiên thư Lỗ Ban giao cho vị tiểu ca Hàn gia này, còn con, hãy trung thực mà làm người đi.
Ông cụ thốt ra lời này, tôi cùng Dương Thần nhất thời đều kinh ngạc, Dương Thần thậm chí trợn to hai mắt tựa như không dám tin vào lỗ tai mình, thất kinh hỏi:
- Ông nội, người có phải hồ đồ hay không a, đây không phải là Thiên thư Lỗ Ban tổ truyền của Dương gia chúng ta sao, người, tại sao không truyền cho con a...
Tôi không có lên tiếng, cũng quay đầu nhìn ông cụ, chờ câu trả lời của ông.
m thanh Dương lão tiên sinh phát ra trở nên yếu dần, chẳng biết tại sao, trán ông ấy hiện đầy mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng nói:
- Ông nội của ai cũng không vấn đề gì cả, Thiên thư Lỗ Ban này, nguyên vốn cũng không nên tồn tại ở thế gian, nhưng ông nội mới vừa rồi nghĩ tới, cho dù là phá hủy Thiên thư Lỗ Ban, bây giờ cũng không có ý nghĩa gì nữa, duy nhất vừa có thể bảo toàn huyết mạch Dương gia chúng ta, vừa có thể giữ được Thiên thư này, trong thiên hạ, ông nội cảm thấy cũng chỉ có vị tiểu ca Hàn gia này làm được.
Dương Thần ngây người, tôi cũng có chút nghi ngờ, mở miệng hỏi:
- Lão nhân gia, ông cho tới bây giờ không hỏi qua tôi là ai, làm sao kết luận được tôi có thể giữ được Thiên thư Lỗ Ban, liệu có thể cứu Dương gia của ông chứ?
Trên mặt Dương lão tiên sinh lộ ra một tia không rõ cho nên cười nhạt, khẽ thở dài một cái nói:
- Thực không dám giấu giếm cậu, từ lúc cậu và cháu trai ngu ngốc của tôi cùng nhau về nhà, tôi cũng đã biết, báo ứng của tôi đã ở trước mắt rồi, mà có thể cứu Dương gia chúng tôi, chỉ có cậu. Không, chính xác mà nói, ước chừng vào sáng sớm một năm trước, tôi cũng đã đang đợi ngày hôm nay.
Tôi kinh ngạc không thôi, một năm trước ông ấy cũng biết tôi hôm nay sẽ tới? Phần này bản lãnh thật đáng sợ a.
- Hóa ra lão nhân gia vẫn còn tinh thông, thật là không so nổi, vãn bối bội phục, nếu đã như vậy, lão nhân gia có gì phân phó, ông cứ việc nói đi.
Sau khi tôi nói xong, Dương lão tiên sinh thở dài nói:
- Cậu hiểu lầm rồi, cũng không phải là tôi đoán trước được, mà là ngày hôm đó, có một người bạn cũ tới thăm tôi, nói với tôi.
Một người bạn cũ nói? Tôi trong lòng bỗng nhiên động một cái, nhớ lại khi đó, ông nội đang đi du lịch, chẳng lẽ người Dương lão tiên sinh chỉ lại là ông nội của tôi?
Tôi hỏi vội:
- Dám hỏi lão nhân gia, ông nói người bạn cũ kia, ông ấy, ông ấy tên gọi là gì?
Dương lão tiên sinh suy tư một chút, nhưng lại lắc đầu một cái, miễn cưỡng cười nói:
- Ông ấy tên gì cũng không quan trọng, thân phận ông ấy như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng chính là, tôi biết thân phận của cậu, tôi còn biết, chỉ có cậu có thể giữ được Thiên thư Lỗ Ban, cho nên, tôi phải đem Thiên thư Lỗ Ban giao cho cậu.
Vừa nói, ông ấy thật đem Thiên thư Lỗ Ban đưa tới, ánh mắt tha thiết nhìn tôi, tôi không khỏi luống cuống, bận bịu từ chối:
- Vạn lần không được, lão nhân gia đùa gì thế, Dương gia các người trăm ngàn năm truyền thừa Thiên thư Lỗ Ban, đây chính là thiên hạ chí bảo, tôi thật không dám nhận, nói ra ông hoàn toàn có thể giao cho Dương Thần, chúng tôi là bạn, tôi nhất định sẽ trợ giúp cậu ấy bảo vệ tốt Thiên thư Lỗ Ban, ông hãy yên tâm.
Nhưng Dương lão tiên sinh lắc đầu nói:
- Cậu không hiểu ý tôi, tôi là muốn cho Dương gia hoàn toàn thoát khỏi Thiên thư Lỗ Ban, làm một dân chúng bình thường, bình an hỉ nhạc, cũng không cần bận lòng, không cần lo lắng sợ hãi, lại càng không khiến các thế hệ sau, bị Thiên thư Lỗ Ban nguyền rủa, còn thiếu một cái…, nếu dùng Thiên thư Lỗ Ban là vì trợ giúp người khác, vẫn phải chịu đựng một nổi đau thống khổ, không phải bản thân bị tàn phế, thì là người thân bất hạnh, thiên đường này...
Dương lão tiên sinh giọng cảm khái, nhưng khí sắc càng ngày càng không tốt, thanh âm bộc phát run rẩy, giống như đang liều mạng kiềm chế cơn đau gì đó, tôi kỳ quái nhìn ông ấy một cái, cũng không có suy nghĩ nhiều ý trong lời nói của ông, mà cúi đầu nhìn quyển Thiên thư Lỗ Ban kia.
Hóa ra chỉ là một quyển sách cổ mong mỏng, bìa màu nâu, viết mấy chữ cổ quanh co khúc khuỷu to: Lỗ Ban kinh.
Mà chất liệu trang sách, cũng không giống như tờ giấy phổ thông, có chút mềm nhũn, tựa hồ giống như là tấm lụa. Cả quyển sách nhìn qua bảo quản rất tốt, mặc dù có ít nhiều tàn tạ, nhưng kỳ quái là lại cho người khác một loại cảm giác rất bằng phẳng.
Tôi có chút buồn bực, Thiên thư Lỗ Ban, Dương lão tiên sinh là từ nơi nào lấy ra? Ông ấy bây giờ hai chân đã không thể cử động, không thể nào từ chỗ bí ẩn nào trong nhà mình lấy Thiên thư Lỗ Ban ra, hơn nữa mới vừa rồi ông ấy lại cần một cây kéo, cái này...
Tôi ngẩng đầu nhìn Dương lão tiên sinh một cái, bỗng nhiên liền phát hiện có chỗ không đúng.
Thời điểm chúng tôi mới vừa rồi đi ra, ông ấy cũng không có đang đắp chăn, mà bây giờ, ông ấy lại đấp chăn lại, còn nữa, tay phải ông ấy từ đầu đến cuối rúc lại trong chăn, toàn bộ quá trình cũng chỉ dùng tay trái cầm Thiên thư Lỗ Ban, cùng chúng tôi đối thoại.
Tôi trong lòng đột nhiên động một cái, mở miệng hỏi:
- Lão nhân gia, Thiên thư Lỗ Ban, ông mới vừa rồi lấy ra như thế nào?
Vẻ mặt Dương lão tiên sinh biến đổi, nhưng cười gượng nói:
- Đây là bí mật, tôi mới vừa nói qua, cậu chỉ cần mang theo Thiên thư Lỗ Ban rời đi, coi như là trợ giúp Dương gia chúng tôi, thật ra thì tôi biết, đây đối với cậu không công bằng, đem tất cả nguy hiểm đều chuyển tới trên người cậu, bất quá tôi đã nghĩ xong, ngày hôm qua người kia nói đúng, bảo vật trong thiên hạ dựa vào người có đức sở hữu, có duyên sở hữu, có khả năng sở hữu, ba điểm này bây giờ cậu đều có, cho nên, tôi tình nguyện đem Thiên thư Lỗ Ban đưa cho cậu, nhưng tôi sẽ không truyền thụ cậu bất kỳ pháp môn nào, nếu như cậu chân chính hữu duyên, có thể từ trong Thiên thư Lỗ Ban này ngộ ra bất kỳ điều gì, đều là bản lãnh của cậu, tôi chỉ cầu, cậu có thể đem Thiên thư Lỗ Ban, vĩnh viễn truyền thừa tiếp.
Ông ấy vừa nói, lần nữa cầm Thiên thư Lỗ Ban lên, mặt mũi khẩn thiết nhìn tôi, muốn nhét vào trong tay tôi, Dương Thần ở một bên ngạc nhiên không nói, ngơ ngác nhìn chúng tôi, không biết nên làm thế nào cho phải.
Tôi dùng sức lắc đầu một cái, nói:
- Lão nhân gia, ông không cần cưỡng bách tôi nữa, Thiên thư Lỗ Ban mặc dù là bảo vật, nhưng tôi tuyệt không tham đồ, Dương gia ngàn năm truyền thừa, cũng không nên từ ông mà đoạn, nếu như ông lo lắng con cháu Dương gia đời sau gặp vấn đề, lại lo lắng an nguy của Dương Thần, vậy ông hoàn toàn không cần làm như vậy.
Tôi hít thở sâu, tiếp tục nói:
- Nếu ông biết thân phận của tôi, vậy thì thứ cho tôi nói thẳng, Dương gia Thiên thư Lỗ Ban, có thể truyền thừa đến nay, cũng tất nhiên từng trải qua trùng trùng khó khăn hiểm trở, giống như khốn cảnh hôm nay của ông vậy, có lẽ căn bản cũng không đáng là gì. Dĩ nhiên, tôi có thể hiểu được tâm tình của ông, ông hy vọng con cháu đời sau có thể có cuộc sống an ổn, không muốn bọn họ theo bước chân của ông, cả đời bất hạnh, nhưng mà nói như vậy, tiên nhân tâm huyết cùng ngàn năm truyền thừa, phải làm thế nào? Thiên thư Lỗ Ban thần kỳ vô cùng, vô cùng ảo diệu, nhưng không nhất định thích hợp với tất cả mọi người tu luyện, tôi nghĩ, đây chỉ có ở trong tay ông, ở trong tay Dương gia, mới có thể chân chính phát huy.
Dương lão tiên sinh không nói, vẻ mặt đờ đẫn, tựa hồ cũng bị lời của tôi đánh động, tôi nhìn cửa một cái, lại tiếp tục nói:
- Nếu như ông lo lắng thiếu một vấn đề, và vấn đề bất hạnh của đời sau, tôi nghĩ không cần thiết, cái gọi là con cháu tự có phúc của con cháu, nói không chừng trong thế hệ sau, sẽ có một vị mới xuất hiện, hoàn toàn giải quyết vấn đề thiếu này, như vậy Thiên thư Lỗ Ban liền sẽ vĩnh viễn ở thế gian phát huy tác dụng của nó, như vậy, há chẳng phải là tốt hơn? Cần gì phải nói là buông tha chứ.
Dương lão tiên sinh ngửa mặt lên trời thở dài, lẩm bẩm nói:
- Thật ra thì ta làm sao nguyện ý buông tha, nhưng là tình thế bức người, tình thế bức người...
Ông ấy kinh ngạc rồi ngây ngô, tôi thừa dịp ông không chú ý, nắm chiếc chăn trên người ông ấy, dùng sức xé ra, Dương lão tiên sinh khẽ hô một tiếng, cũng đã không ngăn kịp nữa, mà tôi định thần nhìn lại, nhất thời liền bị cảnh trước mắt làm hoảng sợ cả người tê rần!
Cảnh tượng trước mắt, thảm thiết bi hùng, nửa người trên ông lão cơ hồ đã bị máu tươi thấm ướt, một cái tay đè bụng lại, khẽ run, bên cạnh, để cây kéo kia còn máu đầm đìa, còn có một túi ny lon dính máu.
Tôi xông lên trước nhìn một cái, cũng đã biết, dưới nách phải của ông lão vẫn còn ra máu, nơi đó, có một lổ hổng lớn dài hơn nửa thước, phần da thịt hở ra, nhìn thấy mà giật mình.
Khó trách ông lão mới vừa rồi muốn chúng tôi tránh đi, lại cần một cây kéo, hóa ra ông ấy cuối cùng một mực đem Thiên thư Lỗ Ban, dùng túi ny lon kia bọc lại, giấu ở trong thân thể của mình, dưới bụng trong da!
Dương Thần cũng là một bước chạy tới, vừa thấy tình cảnh trước mắt, lại quát to một tiếng, mặt đầy hoảng sợ, cả người lảo đảo muốn ngã, lại thiếu chút nữa ngã xuống, kéo tay Dương lão tiên sinh lại, ừng ực quỳ sụp xuống đất, khóc kêu một tiếng:
- Ông nội, người làm cái gì vậy a...
Ông lão mặt lộ đầy vẻ sầu thảm, yên lặng lắc đầu, không nói nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận