Cấm Kỵ Sư

Chương 500: Gặp lại Tiệp Dư

Tôi tàng hình đứng bên cạnh chiếc lều, nghĩ ngợi một hồi, đang suy xét nên làm thế nào thì thấy chín mươi chín đệ tử Kim Đao Môn phía trước, ai nấy cũng đều đờ đẫn, tuy hành động bình thường nhưng chẳng khác gì một đám người máy đang liên tục biến hóa đội hình không biết mệt!
Lòng tôi chợt động, hình như có điều gì đó không đúng lắm, theo lý mà nói sử dụng chín mươi chín đệ tử của Kim Đao Môn, nơi được canh giữ bởi một đại trận phòng ngự lớn như vậy hẳn là một nơi cực kỳ quan trọng, nhưng nghĩ về chủ trì Phúc Duyên Trai và đám người Liễu Vô Ngôn, dựa vào bản lĩnh của một trong số chúng thì chỉ cần động ngón út cũng có thể giết đám đệ tử Kim Đao Môn không dấu vết, làm sao cần phải dựa vào những người đến bảo vệ?
Nếu bảo chúng chỉ canh giữ tế đàn thì cũng có khả năng, nhưng bốn cái lều đằng sau tế đàn dù sao vẫn không thể vô duyên vô cớ dựng đấy được, nhưng nếu chủ trì Phúc Duyên Trai và những người khác ở đây, thì tôi đã trốn ở đây đã lâu rồi nhưng sao lại không ai phát hiện ra tôi?
Tôi nhớ đến khu đóng trại của Hoàng Hà bang trước đó, có lẽ nào ở đây cũng là mấy cái lều trống không, đám người Phúc Duyên Trai hoàn toàn không có ở đây?
Nghĩ vậy, tôi cúi người nhặt một hòn đá dưới đất lên rồi xem khoảng cách đến lều. Dùng đủ lực trên tay rồi ném cục đá đi.
Đây được gọi là "ném đá chỉ đường".
Một tiếng vang nhẹ trong bầu trời đêm, cục đá vừa va vào lều, tôi nín thở, lắng nghe và quan sát. Nhưng không ngờ, trong lều lại không có phản ứng gì.
Quả nhiên là không có ai?
Tôi hoàn toàn bối rối trước tình huống thế này, cau mày và nghiến răng, tục ngữ có nói không vào hang cọp sao bắt được cọp, lần này tôi cũng phải đi xem xem trong lều đó rốt cuộc là cái gì. Nếu đám người chủ trì Phúc Duyên Trai thực sự đang làm phép bên trong không có để tâm đến các động tĩnh bên ngoài thì tôi nhân cơ hội để dọn dẹp bọn chúng. Mặc dù tỷ lệ chiến thắng quá thấp không đáng kể nhưng trước mắt chúng tôi phải nắm bắt mọi cơ hội để có hy vọng chiến thắng.
Tôi không chần chừ nữa mà lặng lẽ đi về phía lều, nhanh chóng đến bên chỗ mà tôi vừa ném đá hồi nãy. Tôi lại gần xem xét mới phát hiện tôi đã dùng quá sức làm cái lều thủng một lỗ. Một chút ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ bên trong.
Lòng tôi bỗng trở nên căng thẳng, có ánh sáng, có nghĩa là có người!
Tôi khom người đưa mắt vào cái lỗ nhìn vào bên trong thì thấy bên trong cũng khá mờ, một ngọn đèn dầu nhỏ phát ra đốm sáng to bằng hạt đậu, đồ đạc trong lều rất đơn sơ, chỉ có một chiếc chiếu rơm và một chiếc bàn thấp. Trên chiếu rơm có một cô gái trẻ mặc áo trắng đang ngồi uể oải nhìn vào khoảng không, không biết đang nghĩ gì.
Cô gái đó chỉ quay một nửa mặt về phía tôi nhưng lại rất quen thuộc, tôi liếc nhìn vài lần, vừa khéo cô ấy chậm rãi quay mặt lại hướng nhìn về phía tôi.
Tôi suýt chút nữa nhảy dựng lên, cô gái này chính là người mà đã rất lâu không gặp lại, Tiệp Dư!
Nhưng cô ấy đang hướng về tôi, ánh mắt lại cơ bản dường như không để ý đến tôi, như thể đó chỉ là một hành động trong vô thức. Trông nét mặt cô ấy chỉ đờ đẫn, mặt mày phờ phạc mà động tác cũng rất chậm chạp giống như…. bệnh nhân tâm thần bị ai đó điều khiển suy nghĩ và hành động?
Lúc này, Tiệp Dư tóc tai rối mù, hoảng loạn. Hướng nhìn tôi vài lần nhưng có vẻ không nhìn thấy gì, sau đó lại từ từ quay đầu lại, khuỷu tay đặt xuống chiếc bàn thấp, chống má rồi chợt thở dài thườn thượt.
Tiếng thở dài này ẩn chứa một hương vị không thể giải thích được, lòng tôi không khỏi chua xót, tiểu hồ ly tinh từng rất hoạt bát sôi nổi nay lại tràn đầy suy tư, trên mặt là nỗi sầu bi vô hạn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tiệp Dư chắc chắn đã bị khống chế bởi chủ trì Phúc Duyên Trai.
Tôi vô thức muốn vào trong lều và cứu Tiệp Dư ra ngoài, nhưng đúng lúc này có một bóng đen xẹt qua lều, một bóng ma đen ngòm xuất hiện bên cạnh Tiệp Dư.
Tôi chăm chú quan sát, bóng ma đó chính là Quỷ Hắc Liễm ngàn năm tuổi của Phúc Duyên Trai, tôi vội dừng lại và nhìn Hắc Liễm bước đến gần Tiệp Dư, cẩn thận nói với cô ấy:
- Bé con, ta, ta đến gặp con.....
Tiệp Dư chậm rãi ngẩng đầu liếc nhìn Hắc Liễm, trên mặt vẫn không có cảm xúc gì, chỉ thấp giọng ờ một tiếng:
- Chú Hắc, chú lại tới thăm con.
Hắc Liễm ra sức gật đầu nói:
- Ừ ừ, buổi tối con đã ăn gì chưa?
Tiệp Dư nói:
- Chú Hắc nói đùa. Đã mấy tháng rồi con không ăn gì. Tối nay...
Hắc Liễm vỗ trán đáp:
- Đúng, đúng, đúng, con xem trí nhớ của ta này, chuyện đó, Trai chủ… ngày ấy, ừm, con đừng không vui, sau khi chuyện này kết thúc, Trai chủ bảo chúng ta trở về Phúc Duyên Trai tiếp tục sống những ngày tháng vô lo vô nghĩ như trước đây, con....
Tiệp Dư chậm rãi lắc đầu, nói:
- Chú Hắc, chú không cần phải an ủi con. Mặc dù Trai chủ không nói rõ nhưng trong lòng con hiểu rằng sau lần này e rằng sẽ không còn sau này nữa....
Gương mặt Hắc Liễm đầy phiền muộn, gãi gãi đầu nói:
- Chuyện này, chuyện này cũng chưa hẳn. Ngay cả Trai chủ cũng không thể chắc chắn kết quả, con cũng không cần phải suy nghĩ lung tung. Dù sao Trai chủ luôn đối tốt với con, mấy trăm năm qua ngài ấy đã yêu thương con như con gái ruột thịt...
Lời ông ta nói chưa kịp dứt, Tiệp Dư đột nhiên bật cười ha hả rồi giở giọng oán trách:
- Con gái ruột thịt ư? Thật ra con cũng có lúc từng nghĩ như vậy, nhưng tiếc là trên đời này luôn có những điều không toại lòng người, giống như chú đó chú Hắc, chú không muốn nhìn thẳng con... nhưng chú cũng không còn cách nào khác, chẳng phải sao?
Hắc Liễm phập phồng lồng ngực dường như muốn lớn tiếng nói gì đó nhưng rốt cuộc cũng không dám nói ra, do dự một lúc rồi đột nhiên giậm chân nói:
- Thôi được, thôi được, bé con, hay là hôm nay ta dẫn con đi cùng, chuyện mà Trai chủ nói thật sự là quá sức nguy hiểm, ta, ta sợ… Haiz, không nói nhiều nữa, nhân lúc Trai chủ cả lão Ngôn và lão Xa không có ở đây, chúng ta đi nhanh, trên trời dưới đất chắc cũng sẽ tìm được chỗ ẩn náu...
Tiệp Dư lắc đầu nói:
- Chú Hắc, thế là không được đâu. Hiện tại, con chỉ còn bước cuối cùng là có thể bứt phá, đền đáp công ơn dưỡng dục của Trai chủ. Đó là kế hoạch mà ngài đã dồn hết tâm huyết sắp đặt cả ngàn năm. Tuy con chỉ là một tiểu hồ ly, nhưng cũng biết chút ân oán, dũng tuyền tương báo, nếu không phải năm đó Trai chủ cứu con, thì trên thế giới này còn có Tiệp Dư sal?
- Nhưng, nhưng mà cái giá phải trả quá lớn, không lẽ con thật sự đồng ý hy sinh lớn như vậy sao? Hơn nữa, làm sao con biết sao khi kế hoạch của Trai chủ được thực hiện thì liệu ngài sẽ đối xử với con....
Hắc Liễm lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, không ngừng xoa xoa bàn tay.
Tiệp Dư không trả lời, đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Hắc Liễm, đột ngột đứng lên, giọng nói của cô ấy thay đổi ngay lập tức.
- Chú Hắc, con không muốn nói lại chuyện này nữa. Việc chuẩn bị mấy tháng nay chỉ là vì ngày hôm nay. Chú đã đi theo Trai chủ cả ngàn năm rồi chắc có thể hiểu được ý tốt của Trai chủ... Về phần con, hy sinh một ít cũng là nên làm, chú không cần phải nói thêm, cũng không cần đến thăm con nữa, cứ để một mình con yên tĩnh ở đây chờ đợi đi.
Mặc dù mấy lời này của Tiệp Dư rõ ràng mạch lạc, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng không có một chút cảm xúc, Hắc Liễm giật mình, bước lên như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thở dài lắc đầu:
- Vậy thôi, nếu đây đã là sự lựa chọn của con, ta sẽ không nhiều lời nữa, bé con, con phải cẩn thận. Còn nữa, khi thời điểm cuối cùng đến, hãy để mắt cần thận và đừng đánh mất bản thân.
Tiệp Dư lạnh lùng đáp:
- Con chỉ cầu không mất trái tim là đủ rồi. Con sớm đã hứa sẽ báo đáp Trai chủ rồi. Nếu chú còn nói nữa, con sẽ đuổi chú ra ngoài.
Hắc Liễm đứng lặng một lúc, lại thở dài, dáng người lùi về sau, chậm rãi biến mất.
Tiệp Dư ngơ ngác nhìn về phía Hắc Liễm biến mất, đột ngột quỵ xuống đất, cắn chặt môi, tựa hồ trong lòng như có ngàn vạn lời muốn nói ra nhưng đều nén chặt sâu đáy lòng…..
Một lúc lâu sau, cô đột nhiên nở nụ cười, lấy lại vẻ ngơ ngác, trườn lên chiếc bàn thấp, từ từ nhắm mắt lại.
Cuộc nói chuyện giữa hai người, tôi nghe rõ từng câu từng chữ, trong lòng vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ những gì tôi suy đoán trước đây chính là sự thật sao, chủ trì Phúc Duyên Trai quả nhiên là muốn tu luyện Tiệp Dư thành Cửu Vĩ Hồ?
Tôi thực sự rất muốn lao vào ngay lập tức và hỏi xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn cố nhìn lại, bây giờ thần trí của Tiệp Dư rõ ràng đã khác, tôi vẫn nên kiểm tra mấy cái lều khác trước khi đưa ra quyết định.
Khi tôi quay người định lặng lẽ rời đi và đến các lều khác, nhưng ngay lúc tôi quay lại thì bất thình lình có người từ đằng sau đưa tay vỗ nhẹ vào vai tôi, tôi giật mình, định xoay người thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp khẽ quát:
- Tên nhóc ngươi can đảm thật đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận