Cấm Kỵ Sư

Chương 525: Lĩnh ngộ thần thông

Trai chủ Phúc Duyên Trai đã sử dụng kết giới của mình để phong ấn toàn bộ quảng trường của Tam Thanh Cảnh, bảo vệ Tử Uẩn Đan đang xuất thế kia một cách điên cuồng. Hoặc có lẽ trong mắt hắn, trên đời này đã không kẻ nào có thể ngăn được hắn.
Nam Cung Phi Yến cùng tôi bay lên cao, đi qua cánh cổng bằng đồng của Tam Thanh Cảnh và quay trở lại Thiên Hồ cốc thì thấy Hồ nữ vừa bị Trai Chủ Phúc Duyên Trai định thân bên ngoài vẫn còn nguyên trạng, nhưng tôi lướt nhìn một vòng lại không còn thấy nhóm Tiểu Bạch và Thiệu Bồi đâu nữa.
Trong lòng tôi kinh ngạc, nhưng cũng đành bó tay. Nam Cung Phi Yến kéo tôi cùng bay trên một vách núi ở Thiên Hồ cốc, giương mắt quan sát thì thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ vẫn đang đứng trên vách núi cách đó không xa, cả người hết sức chăm chú. Chỉ biết hối thúc nguồn lực của linh mạch dưới lòng đất nhằm chống đỡ sức mạnh khổng lồ của trời không.
- Làm sao chúng ta ra khỏi đây? Hay là vẫn chỗ cũ?
Tôi hỏi Nam Cung Phi Yến, chị ấy nhìn vòng xoáy bảy sắc trên bầu trời, kiên quyết nói:
- Không, bên ngoài đã bị bao vây dày đặc, từ đó đi ra thế nào cũng chạm phải cường địch, chậm trễ thời gian, chúng ta hãy đi ra từ chỗ kia.
Chị chỉ tay vào khu trung tâm của vòng xoáy bảy sắc trên trời, tôi ngạc nhiên hỏi:
- Đó lẽ nào không phải nơi tập trung sức mạnh nhất sao?
- Đúng vậy, quả thực là nơi sức mạnh tập trung nhất, nhưng chẳng lẽ em không nghe sư phụ nói mọi trung tâm của vòng xoáy đều là an toàn nhất à?
Chị ấy chợt cười và nói với tôi, tôi cũng cười theo:
- Không ngờ một giáo viên lịch sử như chị lại hiểu được cái này. Được rồi, chúng ta cùng đi.
Chị ấy lắc đầu đáp:
- Vừa rồi ông Tư Đồ đã nói đúng, em phải mau chóng lĩnh ngộ được sức mạnh trong cơ thể mình. Đường đường là truyền nhân, là con cháu của Đại Tần Thiên Sư, lại còn được tái sinh mà đến cả bay còn không được, em không biết xấu hổ à?
Tôi cũng biết nói gì nữa, vểnh miệng gật đầu, chị ấy nói tiếp:
- Sức mạnh đến từ Thiên đạo, đến từ vạn vật trong tự nhiên. Em cứ bình tâm, để bản thân hòa vào trong tự nhiên là có thể bay rồi.
Thực ra, tôi cũng không phải là không bay được. Vào lúc hoàn nguyên một cơ thể mới ở Thiên Hỏa cốc, Miêu Cương, tôi nhớ mình đã bay lơ lửng trên không. Thế là tôi nghe lời chị ngồi xếp bằng trên vách núi, khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận năng lượng mạnh mẽ trong cơ thể cùng với dòng máu nóng bỏng đang không ngừng tuôn trào, hãy thả mình vào cảnh giới của bức họa Thiên Thư.
Tôi bất giác nhìn thấy một bóng đen đang nâng lên trong cơ thể mình, đó là Huyết Ngọc Ban Chỉ, là một cảm giác vô cùng kỳ diệu. Tâm trí tôi như bám vào bề mặt Huyết Ngọc Ban Chỉ trong tích tắc, theo nó liên tục dâng lên. Toàn bộ cơ thể tựa như mất đi phân nửa trọng lượng, không còn những ràng buộc của xác thịt, trời đất vạn vật, ao hồ sông suối, từng cảnh vật trong bức họa Thiên Thư hiện ra trước mắt tôi trong nháy mắt.
Trong thế giới này, tôi có thể tự do bay nhảy, nhưng lần này Huyết Ngọc Ban Chỉ còn ở phía trước dẫn dắt tôi, phát ra một đám hồng quang nhẹ nhàng. Tôi đuổi theo khối hồng quang, bay càng lúc càng cao giữa đất trời. Những ngọn núi và sông ngòi, chim bay cá nhảy cũng ngày càng xa, ngày càng nhỏ hơn trong mắt tôi, như thể tôi đã rời khỏi cảnh giới và đang bay đến một nơi cao hơn.
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến tôi ngạc nhiên không thôi, chỉ trong nháy mắt tôi đã bay lên tận mây xanh, xung quanh là những đám mây trắng bao la, mọi sự vật đều không nhìn thấy được nữa. Tôi còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì tôi bỗng thấy một cơn ớn lạnh ập đến khắp người, phía trước bỗng chốc tối sầm, tôi nhướng mắt xem thì tôi đã bước trong vào vũ trụ bao la, giữa bầu trời bát ngát đầy sao.
Tôi ngạc nhiên đến nỗi suýt ngã từ trên cao, nhưng Huyết Ngọc Ban Chỉ đột nhiên biến thành mảng hồng quang bao trọn lấy tôi.
Trong tích tắc tôi không thể nhìn thấy thứ gì, đôi mắt tôi ngợp màu đỏ, giống như một vũng máu đặc dính bao bọc tôi. Tôi đang định vùng vẫy thì không thể cử động được nữa, toàn thân như bị một lực nào đó kìm hãm. Tôi trơ mắt nhìn hồng quang như quả cầu máu ấy đang thấm vào cơ thể tôi từng chút một, người tôi nhất thời ngứa ngáy không chịu nổi, lại đau nhức khó chịu, máu trong người tôi như sắp vỡ tung ra đến nơi...
Cuối cùng tôi chịu không nổi, hét lên một tiếng, khói sương màu đỏ đột ngột tản ra, lại giống như mạch máu trong người đã nổ tung, đám sương đỏ chính là máu phun ra từ trong người của tôi...
Bất thình lình trong màn sương đỏ xuất hiện vô số ký tự lớn nhỏ, có chữ tôi biết có chữ thì lại không, quay xung quanh tôi với tốc độ cực nhanh. Mắt tôi hoa cả lên, nhìn những ký tự như- đã- từng-quen-thuộc đó, có một số tôi đã từng viết, một số thì chưa nhìn thấy bao giờ, còn một số như đã từng thấy qua nhưng tôi không thể nhớ ra ngay được.
Những con chữ vây quanh tôi, nhìn chúng, tôi thấy lòng mình dâng lên một cảm giác thân thuộc và gần gũi không gì sánh được, một luồng xung lực không tự chủ được trào ra từ lồng ngực, tôi đưa tay ra bắt lấy những con chữ đang không ngừng lượn vòng nhảy múa kia.
Ngay lúc ấy, từ ký tự một bỗng bay về phía tôi, ngay lúc tôi đưa tay ra, chúng liền tranh nhau chui vào trong cơ thể tôi.
Mấy ký tự đó giống như tinh linh nhảy múa, tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ máu. Tôi kinh ngạc xem cảnh tượng này, cơ thể tôi dường như không cách nào nhúc nhích, để mặc đám kí tự đó tràn vào người mình, và theo sau đó tôi bất chợt cảm thấy như đã hiểu được gì đó.
Nói cách khác, nó gợi lại một số ký ức nằm sâu trong huyết mạch và linh hồn tôi, ngay cả một số chữ lạ hoặc chưa nhìn thấy bao giờ cũng có cảm giác quen thuộc. Chỉ là khi các huyết tự dần chậm lại thì có một số chữ từ từ biến mất, cũng không tràn vào cơ thể tôi nữa.
Màn sương máu ngợp cả bầu trời, thoáng chốc lại chuyển động như thuở khai thiên lập địa dần trở nên cuồng bạo dâng trào. Đầu óc tôi bỗng nhiên mơ hồ, cảm thấy đám sương máu lại trở lại người tôi, từng chút từng chút hình thành cơ thể của tôi. Loại cảm giác máu tăng vọt này sắp nổ tung đến nơi lại ập đến lần nữa. Tôi không chịu nổi mà hét lên, đầu óc tôi lập tức trống rỗng, mọi ảo ảnh đều biến mất...
Bên cạnh tôi vang lên tiếng gọi nhỏ nhẹ, tôi liền mở to mắt, cảm thấy một mảng sáng trong, vận vật trên đời dường như đều ở trong lòng tôi, giọng nói của Nam Cung Phi Yến đồng thời vang lên.
- Em trai, em sao rồi….
Tôi đứng lên nhìn chị một cái, trong ngực như có năng lượng vô hạn, chị ấy vừa mừng vừa lo nhìn tôi hỏi:
- Em trai, em, em lĩnh ngộ được tầng cảnh giới thứ ba rồi ư?
Tôi lắc đầu:
- Em cũng không biết có phải hay không, qua được bao lâu rồi nhỉ?
- Đã. đã qua một nửa thời gian rồi.
Chị ấy có phần hoảng loạn trả lời, tim tôi khẽ chùng xuống, có vẻ như thời gian của chúng ta càng ngày càng gấp rút rồi.
Tôi cười đáp:
- Không cần vội, tuy rằng em không biết có được xem như đã lĩnh hội tầng cảnh giới thứ ba hay chưa, nhưng em có một cảm giác.
- Cảm giác gì?
- Lần này em có thể đưa chị bay lên trời.
Tôi nói rồi kéo tay Nam Cung Phi Yến, và chỉ với một bước nhảy nhẹ, tôi đã vút bay lên không trung như đang ở trong cảnh giới của cuốn họa Thiên Thư.
Hai chúng tôi không chần chừ nữa, bay thẳng đến tâm của vòng xoáy bảy màu phía trên. Nam Cung Phi Yến dùng một tay niệm chú, một đường màn hào quang xuất hiện bảo vệ chúng tôi.
- Đại trận thủ sơn này sẽ không gây hại cho bọn mình, nhưng lao thẳng vào thì chưa chắc đâu nên em phải cần thận.
Tiếng lôi quang ầm ầm trên trời đứt quãng, hai chúng tôi lao theo vòng xoáy bảy màu, ngẩng đầu nhìn một vùng sặc sỡ sắc màu như được bao phủ bởi một khối ngọc lưu ly bảy màu khẽ rung động trong tiếng sét đánh. Từng vòng vầng sáng dập dờn mở ra rất đẹp mắt.
Đúng lúc này, tiếng nổ dừng lại một lúc, bọn tôi liền tranh thủ lao đến như đi vào biển mây chói lọi. Trước mắt chợt nhòe, đồng thời một lực cản cực lớn ập đến, Nam Cung Phi Yến thay đổi biến ảo, khẽ quát một tiếng, vang lên tiếng bùm, nguồn lực khổng lồ kia biến mất ngay lập tức, phía trước sáng hẳn lên. Chúng tôi đã lao ra được rồi.
Nhưng sau khi chúng tôi đi ra, thế giới lại là một vùng u tối. Một đám mây đen che phủ cả vùng trời phía trên Thiên Hồ cốc, đồng thời có vô số kim quang, và những tia chớp xẹt nhẹ qua giữa trời đất. Ngước mặt nhìn, còn có hơn mười đám kim quang đang ẩn nấu phía trên đám mây đen.
Nhìn tia chớp trên trời xoay tròn nhanh chóng trong đám mây đen, trong nháy mắt đã tụ thành một khối lôi vân cực kỳ lớn. Một lúc sau, bất ngờ phóng ra kim quang chói lòa hóa thành một đường lôi quang khổng lồ thô như chậu nước, đánh xuống dưới một cách dữ dội.
Loại sức mạnh này quả là kinh thiên động địa, biết mình không miễn cưỡng chống đỡ được, tôi vội vàng kéo Nam Cung Phi Yến bay đi, liền thấy một đường sấm đánh lên trên màn hào quang bảy sắc, còn có tiếng sét nổ vang, màn hào quang bảy sắc chập chờn một hồi, phải mất một lúc lâu mới có thể tránh lôi quang.
Cúi đầu quan sát xung quanh, đám người được Trai Chủ Phúc Duyên Trai bố trí vây quanh sơn cốc vẫn ở đó, bao quanh chật kín cả sơn cốc. Rồi ngước lên nhìn kỳ quan trên không, liên tục kêu to gì đó.
Có vẻ như ông Tư Đồ đã đúng, nhất định phải giải quyết mối đe dọa từ bên ngoài trước rồi mới có thể tập trung toàn bộ sức mạnh để đối phó với Trai Chủ Phúc Duyên Trai.
- Thập Nhị Thần Lôi, bất kể là các ngươi là thứ gì, thần thánh phương nào, nếu ngày hôm nay đã tới đây nối giáo cho giặc, ta cũng phải lôi các ngươi từ trên trời xuống, tẩn một trận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận