Cấm Kỵ Sư

Chương 149: Cuộc Sống Mới.

Lúc ấy tôi cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng mà lúc tôi muốn tới gần để quan sát cho rõ hơn thì khuôn mặt người đó lại chậm rãi thẩm thấu vào trong vách tường, chỉ nháy mắt cũng đã biến mất không thấy.
Tôi cho rằng chính mình hoa mắt, dụi dụi mắt, trên vách tường thật là cái gì đều không có.
Nhưng vừa rồi tôi rõ ràng thấy được, mặt người đó có màu đỏ, giống như là loại thuốc màu nào đó, tỷ như…… Chu sa?
Lòng tôi vừa động, xoay người chạy ra ngoài, thấy người kia đang vội vàng chạy về hướng cửa cầu thang, tôi chạy theo đằng sau, bộ dáng người nọ thực hoảng loạn, ở cửa thang lầu chợt lóe đã không thấy tăm hơi, chờ tới lúc tôi chạy tới, vừa vặn thấy thân ảnh người nọ biến mất ở chỗ ngoặt lầu bốn.
Nhưng mà thời điểm tôi đuổi tới lầu bốn, người nọ đã không thấy tăm hơi, cả hành lang im ắng, cửa phòng đều đóng lại, hiện tại là thời gian đi học, cũng không biết người vừa rồi rốt cuộc chạy vào cái phòng ngủ nào.
Bất quá tôi có thể xác định, người này khẳng định là ở lầu bốn, xem bộ dáng lén lút của cậu ta, còn có trong WC đột nhiên xuất hiện mặt người trên tường, cậu ta có hiềm nghi rất lớn!
Bởi vì từ sau khi Dương Thần nói, mặt người kia có điểm giống một nam sinh nào đó, tôi liền có cái ý nghĩ này, có lẽ đây cũng không phải một chuyện quỷ nháo, mà là có người cố ý thi thuật.
Vừa rồi tôi lại không thấy rõ mặt cậu ta, tên kia như là rất sợ bị người khác thấy mặt, hoặc là nói sợ bị tôi thấy nên kịp thời bưng kín mặt, vội vàng cúi đầu chạy ra ngoài, nhưng tôi lại nhớ kỹ một cái đặc thù của cậu ta, phía bên phải mũi cậu ta có một cái nốt ruồi đen không lớn, phía trên mặt trái dán một miếng băng keo cá nhân.
Nhưng mà tôi cũng không có khả năng đi lục soát từng cái phòng ngủ, tôi cũng không có lý do gì để làm điều đó, không có chứng cứ để làm như vậy, tôi mang theo nghi hoặc đi xuống lầu, không biết như thế nào, cũng không có cảm thấy mắc tiểu nữa, hoặc là nói, tôi đã quên, đứng ở cửa thang lầu sửng sốt nửa ngày, mới nhớ tới, tôi vừa rồi là muốn đi tìm Nam Cung Phi Yến.
Xuống lầu chạy đến văn phòng trường học, tôi rất là thấp thỏm, một sinh viên chạy tới lỗ mãng hấp tấp muốn số điện thoại của cô giáo xinh đẹp, người ta sẽ dùng ánh mắt nào để nhìn tôi? Bất quá tôi cũng không để bụng, dù sao lúc trước cũng có mấy lời đồn đãi vớ vẩn về tôi với Nam Cung Phi Yến, ai thích nói cái gì thì kệ họ đi, hiện tại cứu người quan trọng hơn.
Nhưng mà tôi lại quên lúc này là thời gian lên lớp, tới văn phòng gõ cửa, bên trong im ắng, qua nửa ngày mới có người lên tiếng, tôi đi vào thì thấy có một người ở trong đó, hơn nữa vẫn là người quen, là ông thầy dạy mỹ thuật, Trần Tuấn.
Ông ta vừa nhìn thấy tôi liền có chút hốt hoảng, hỏi tôi đến đây làm gì, tôi giả bộ một bộ dáng thực hòa ái nói.
- Không làm sao cả, chính là có việc gấp muốn tìm cô giáo Nam Cung, có thể cho em số của cô ấy hay không?
Trần Tuấn cái gì cũng chưa nói, duỗi tay chỉ lên trên tường, nói thông tin cá nhân của giáo viên đều dán ở chỗ đó, tự mình qua mà xem.
Tôi đi qua, quả nhiên trên tường dán một tờ giấy, mặt trên viết hầu hết số điện thoại của giáo viên trong trường, tôi cẩn thận tìm được dãy số của Nam Cung Phi Yến, sau khi nhớ hết số liền nhấc điện thoại trong văn phòng lên, vừa cười vừa nói với Trần Tuấn.
- Em mượn điện thoại dùng dùng một lát, thầy không có ý kiến gì chứ?
Miệng thì nói như thế nhưng tay tôi đã bấm xong dãy số kia rồi, Trần Tuấn liên tục lắc đầu, ánh mắt đều không dám nhìn thẳng vào tôi, luôn cúi đầu, giống như đang làm chuyện gì trái với lương tâm vậy.
Tôi không đếm xỉa tới ông ta, rất nhanh đầu dây bên kia đã vang tới giọng nói của Nam Cung Phi Yến.
- Xin chào.
Giờ khắc này dường như tôi nghe thấy giọng của người thân, vội hỏi nàng ở đâu, có phải ở chung chỗ với Thiệu Bồi Nhất hay không, nàng sửng sốt một giây đồng hồ mới nghe ra giọng của tôi, kỳ quái hỏi tôi có cái việc gấp gì, nàng đang cùng Thiệu Bồi Nhất ở trong nhà của Hoàng Thất thái gia đây này.
Tôi vừa nghe thấy thế thì vui mừng, nếu như vậy hơn phân nửa là A Long được cứu rồi. Vì thế tôi liền nói ngắn gọn chuyện mới xảy ra một chút, nếu có chỗ nào không rõ thì nàng cứ đi hỏi Thiệu Bồi Nhất một chút, cuối cùng nói có thể nắm chặt thời gian trở về cứu người hay không?
Nam Cung Phi Yến lại có chút khó xử nói, bọn họ đích xác ở trong nhà Hoàng Thất thái gia, nhưng mà đến nay Hoàng Thất thái gia còn chưa có trở về, cho nên còn phải chờ một chút.
Tôi vừa nghe còn phải đợi thêm một hồi nữa tức khắc liền nóng nảy, ai biết cái Hoàng Thất thái gia kia khi nào trở về, nói nữa chờ ông ta trở về, sau đó còn muốn cùng đi tới mộ Hoàng Bì Tử, sau đó còn muốn dong dài một hồi, cuối cùng mới có thể nhắc tới chuyện cứu người, chờ đến lúc đó, phỏng chừng A Long đã không bệnh mà chết lâu rồi.
Tôi nói nàng nghĩ cách nhanh nhanh một chút đi, mạng người quan trọng chậm trễ là không được, dù sao đây cũng là nợ cũ vài chục năm của Hoàng Thất thái, chờ thêm một ngày nữa cũng không vội.
Nam Cung Phi Yến nghĩ rồi nói, nàng sẽ cố gắng nghĩ cách, trước khi mặt trời lặn sẽ nghĩ cách trở về cứu người.
Sau khi cúp máy, trong lòng tôi vẫn có chút không yên ổn, nếu Hoàng Thất thái gia không trở về, nếu là Nam Cung Phi Yến cùng Thiệu Bồi Nhất cầm kính bạc đi tới mộ Hoàng Bì Tử tìm mấy cái xà tinh kia, việc này liền khó nói, lại nói, những cái xà tinh kia sẽ vì việc này tới cứu người sao?
Ở trong ấn tượng của tôi, xà tinh giống như đều là tàn nhẫn cuồng bạo, tàn nhẫn độc ác chiếm đa số, đặc biệt xem bọn họ vì cái kính bạc này, cùng Hoàng Thất thái gia đánh đến ngươi chết ta sống, nhất định không phải thiện nam tín nữ gì.
Tôi quay đầu lại đang muốn đi ra khỏi văn phòng, quay đầu lại nhìn thấy Trần Tuấn ở bên cạnh đang run run, sắc mặt rất khó xem, tôi lúc này mới nhớ tới, trong văn phòng còn có một người nữa, nhưng xem bộ dáng này của ông ta, rõ ràng là những gì vừa rồi tôi nói một chữ đều không bỏ sót, cái gì xà tinh cái gì tà thuật, phỏng chừng đều đã nghe hết.
Nói thật, đối với ông thầy này tôi không có gì phòng bị, người này vừa nhát gan lại háo sắc, lại có nhược điểm ở trong tay tôi, tôi thật đúng là không đem ông ta để ở trong đầu.
Bất quá vẫn là phải thông báo một chút, tôi cười tủm tỉm đi đến bên người ông ta, vỗ bả vai ông ta một chút, dọa ổng giật mình một cái, quay đầu lại kinh hoảng thất thố nhìn tôi.
Không nghĩ tới ông ta lại có thể lúng túng như thế, vì thế tôi nói với ông ta rằng.
- Vừa rồi em gọi điện thoại, thầy đều nghe thấy hết sao?
Ông ta lắc đầu nguầy nguậy nói.
- Không, không nghe thấy, tôi cái gì cũng chưa nghe thấy……
Tôi cười cười nói.
- Nghe thấy được cũng không có gì, chỉ cần thầy không nói ra bên ngoài, thì chuyện gì cũng không có, nói cách khác…… Thầy đừng quên quỷ hồn Quan Hiểu Hà, em sẽ để nàng vào lúc nửa đêm hóa thành một cái người giấy, chui vào khe cửa nhà thầy đấy.
Trần Tuấn bị dọa đến ngã ngồi xuống, môi run run rẩy rẩy một chữ cũng nói không rõ, chỉ là liều mạng lắc đầu, tỏ vẻ chính mình tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.
Nhìn bộ dáng của ông ta, tôi bỗng nhiên có điểm hối hận, nghĩ thử xem ông ta là một người không có đầy đủ hồn phách, sợ nhất là kinh hãi quá độ, tôi còn đi hù dọa ông ta làm gì? Vì thế tôi vỗ vỗ ông ta, ngữ khí cũng nhu hòa một ít, nói.
- Thầy đừng sợ, chỉ cần thầy không nói bậy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nói xong tôi liền đi ra ngoài, bất quá đúng lúc này, bên trong túi Càn Khôn bên hông tôi bỗng nhiên truyền đến một tia khác thường, thật giống như có thứ gì nhảy lên ở bên trong.
Tôi tùy tay sờ vào bên hông một cái, xuất hiện ở trong tay cư nhiên là một trương người giấy, hơn nữa khi vào trong tay tôi nó lại càng nhảy lợi hại hơn nữa.
Tôi bừng tỉnh nhớ tới, nơi này của tôi còn có ba cái người giấy, bên trong có ba người tàn hồn, trong đó có một cái của Trần Tuấn, chẳng lẽ là tôi vừa rồi cùng Trần Tuấn ở tương đối gần, hồn phách có cảm ứng?
Nghĩ đến đây lòng tôi rộng mở rộng thoáng, nếu nói như vậy, vậy cái vấn đề khó này hiện tại cũng có thể giải quyết.
Tôi lại lần nữa đi đến bên cạnh Trần Tuấn, ông ta quay đầu nhìn tôi, nói.
- Lại, lại làm gì……
Tôi cười cười.
- Đừng sợ, lần này là giúp thầy.
Nói xong, tôi đánh một phát vào phía sau cổ ông ta, Trần Tuấn trợn trắng mắt, rầm một cái liền ghé vào trên bàn nằm im không nhúc nhích.
Không có biện pháp nào khác ngoài việc tôi cần phải đánh bất tỉnh ông ta, bằng không ông ta khẳng định sẽ giãy giụa, như vậy tương đối dễ dàng hơn một ít.
Sau đó tôi liền đem người giấy đang nhảy nhót kia chụp ở huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu ông ta, lại lấy ra Định Hồn Châm, đâm thủng người giấy, đâm vào phía dưới ước chừng một tấc.
Lần này tôi không dám đâm quá sâu, ngẫm lại Dương Thần đâm một kim loạn xạ, thế mà lại biến A Long thành người thực vật, tôi liền có bóng ma tâm lý, nhưng mà đâm khoảng một tấc hẳn là cũng đủ, sau đó thấy người giấy kia hơi hơi nhảy lên vài cái, sau đó liền bất động, một tia bạch quang ẩn ẩn lập lòe trên đầu ông ta, sau đó chậm rãi biến mất.
Xem ra là thành công rồi, tôi rút ngân châm ra, đang lúc gỡ người giấy xuống, lại thấy người giấy thế nhưng chậm rãi hóa thành tro bụi, một trận gió nhẹ không biết từ nơi nào thổi tới, vì thế liền bị thổi tan, chỉ trong chớp mắt đã không dấu vết.
Một lát sau, Trần Tuấn ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mê mang nhìn nhìn tôi, nghi hoặc mà nói.
- Vị đồng học này, cậu chạy vào văn phòng làm gì vậy, hiện tại là thời gian vào học, không có chuyện gì thì chạy nhanh trở về phòng học đi.
Tôi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, không phải đâu, vị này như thế nào còn mất trí nhớ, không quen biết tôi, chẳng lẽ bị tôi đâm một châm dẫn tới mất trí nhớ hả? Hay là hồn phách trở lại trong cơ thể, bao trùm một đoạn ký ức vốn có của ông ta?
Tôi cảm thấy á khẩu.
- Mà thôi được rồi, em đi trở về đây, nhưng mà thầy phải cẩn thận, người giấy……
Hai chữ cuối cùng này tôi nói vô cùng âm trầm, ông ta lại ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt toát ra biểu tình rất là phức tạp, lẩm bẩm nói.
- Người giấy, cái gì người giấy, nào có người giấy?
Tôi cười cười, không nói nữa, xoay người đi ra ngoài, xem ra ông ta đã quên đoạn hồi ức kia, tôi không cần nhắc nhở ông ta làm gì. Mặc kệ như thế nào, có thể quên đi những hồi ức không tốt đẹp, những hồi ức thống khổ không chịu nổi luôn là một chuyện tốt, rốt cuộc ông ta vẫn là một lão sư tuổi trẻ lại rất có tài hoa.
Tôi biết, tiếp theo ông ta sẽ có một cuộc sống mới, mà hai cái người giấy còn lại, là lão Tất cùng Trần Hàn Dương, lúc nào có cơ hội, cũng nên đưa cho mấy người đó, chỉ là không biết bọn họ có bị mất đi một đoạn ký ức hay không thôi?
Đương nhiên, cái này là chuyện của sau này, bởi vì việc bây giờ tôi cần làm là giúp A Long tỉnh dậy đã.
……
Thời gian trôi qua từng chút một, tôi cùng Dương Thần ngồi ở trong phòng ngủ, nhìn A Long hôn mê bất tỉnh hô hấp mỏng manh, bó tay không biện pháp.
Ngẩng đầu xem, đã gần đến hoàng hôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận