Cấm Kỵ Sư

Chương 471: Âm mưu

Một lúc sau, cô gái tên Xích Nguyệt vào trong sảnh nói chuyện.
Sau đó, dưới sự ra hiệu của Trưởng lão Vượng Tài, mặc dù còn hơi do dự nhưng cô ấy vẫn nói cho chúng tôi biết toàn bộ nội tình của sự việc này. Kết quả khiến tôi bất ngờ, tôi nghĩ Yểm Thắng Sư muốn cướp đoạt thiên thư Lỗ Ban, lại không thể ngờ rằng sự thật lại là...
Cô ấy nói với chúng tôi rằng lý do tại sao cô ấy chạy đến nhà của Dương Thần và bắt anh ấy đến đây bằng mọi cách là vì Tranh Nguyệt muốn cô ấy ra mặt. Nghe nói có người muốn cướp đoạt thiên thư Lỗ Ban, mà thiên thư Lỗ Ban của thời nay khả năng có hạn, để bảo vệ thiên thư Lỗ Ban không rơi vào tay kẻ xấu, thì đành bắt cóc Dương Thần như lần này.
Mà bọn họ tại sao có ý tưởng này, đó là bởi vì làng Thiên Thủy vốn là nơi có nhiều Yểm Thắng Sư. Xa xưa, một tộc trưởng của làng Thiên Thủy là truyền nhân của thiên thư Lỗ Ban. Ngài đã tích hợp thiên thư Lỗ Ban vào pháp thuật của Yểm Thắng Sư, cũng thêm vào vu thuật cổ của Miêu Cương, trở thành phép thuật chính thống được truyền lại cho Yểm Thắng Sư bọn họ.
Nhưng sau đó, thiên thư Lỗ Ban bị mất. Làng Thiên Thủy, và ngay cả Yểm Thắng Sư cũng đều hy vọng một ngày nào đó họ có thể tìm thiên thư Lỗ Ban về, một lần nữa làm rạng rỡ truyền thống. Vì vậy, Y Thắng và những người khác đều ra khỏi làng, đều vì mục đích là tìm thiên thư Lỗ Ban về.
Ngoại trừ Y Thắng, các Yểm Thắng Sư khác không có quyền thừa kế thiên thư Lỗ Ban. Vì vậy, Y Thắng đã trở thành thủ lĩnh của thế hệ Yểm Thắng Sư này, trong cuộc săn lùng sẽ không gặp chút khó khăn nào, nhưng cũng chính vì vậy, mà anh ta sinh ra tính cách nổi loạn, kiêu căng và ngạo mạn, anh ta luôn tin rằng thiên thư Lỗ Ban được truyền lại từ làng Thiên Thủy. Vì vậy, thiên thư Lỗ Ban của nhà họ Dương vốn dĩ phải là của làng Thiên Thủy.
Lần này, Xích Nguyệt nghe lời bọn họ nói, chạy đến nhà của Dương Thần cách đó không xa, tìm được Dương Thần, cưỡng chế bắt đi, sau khi đến làng Thiên Thủy, dù dùng đủ loại biện pháp để Dương Thần giao ra thiên thư Lỗ Ban, nhưng Dương Thần nói anh ta sẽ không đồng ý bất cứ điều gì, vì vậy mới có ba trận đấu đó.
Nói ra thì, trận đấu kia là một bài kiểm tra ở làng Thiên Thủy, xem truyền nhân của thiên thư Lỗ Ban thời nay có năng lực như thế nào, đồng thời, thông qua phương pháp này mà công khai lấy được thiên thư Lỗ Ban, khiến Dương Thần không còn gì để nói.
Xích Nguyệt nói ra những lời này, việc cướp đoạt thiên thư Lỗ Ban này ngay lập tức trở nên cao thượng, dường như bọn họ liền trở thành bên chính nghĩa. Tôi dường như phải thừa nhận việc bọn họ tranh giành là đúng đắn. Nhưng thiên thư Lỗ Ban vốn dĩ là của Dương Thần, còn cần bọn họ phải bảo vệ sao?
Tôi chẳng thể nào chấp nhận lối giải thích của cô nàng, nhưng cách mà cô ấy nói chuyện cũng vô cùng nghiêm túc, không có bất kỳ sự bối rối hay ẩn ý nào. Tôi lại có chút mơ hồ. Chẳng lẽ đám người ở Miêu Cương bọn họ đều có cách suy nghĩ cổ quái, kỳ quặc như vậy sao?
Lúc này, tôi lại nhớ đến thái độ của Y Thắng, nhờ đó cũng hiểu rõ, người dân ở đây, bọn họ dường như theo truyền thống này, nếu thứ gì đó đã từng liên quan đến họ thì nó sẽ vĩnh viễn thuộc về bọn họ.
Giống như... ở đất nước thanh mai trúc mã, hễ có chuyện gì thì chỉ cần đứng bên hồ, trích dẫn những điều kinh điển, xa vời và vô nghĩa. Hôm nay thuốc bắc là của bọn họ, ngày mai Khổng Tử là của bọn họ, núi Trường Bạch là của bọn họ, và Hoắc Khang là của bọn họ. Vâng, cả thế giới sắp trở thành của nhà bọn họ rồi.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi ngạc nhiên, nhưng vẫn có điều không hiểu, trưởng lão Vượng Tài đã gọi cô ấy ra để nói rõ ràng nguyên nhân hậu quả, vậy mục đích là gì?
Đúng lúc này, Xích Nguyệt đột nhiên thay đổi cuộc trò chuyện, nói với chúng tôi rằng ngay sau khi cuộc tỉ thí được ấn định xong, một kẻ đột nhiên đến làng Thiên Thủy, yêu cầu họ lấy thiên thư Lỗ Ban, nếu không, làng Thiên Thủy sẽ phải đối mặt với nạn diệt tộc.
Khi mọi người trong làng Thiên Thủy nghe thấy lời này, đương nhiên là đe dọa lại, nhưng thực lực mà kẻ đó thể hiện khiến tất cả mọi người phải câm nín, không ai dám nói một lời, ngay cả trưởng lão Vượng Tài cũng âm thầm nhượng bộ.
Lúc này, trưởng lão Vượng Tài mới thở dài nói với chúng tôi rằng không phải lão ta muốn nhượng bộ mà là sức mạnh mà kẻ đó thể hiện, đừng nói hủy một cái làng Thiên Thủy, ngay cả tất cả cao thủ của toàn bộ Miêu Cương hợp sức sợ rằng cũng chặn không nổi lại một chiêu của kẻ đó.
Nhưng trưởng lão Vượng Tài không thực sự nhượng bộ, thay vào đó, lão bí mật cử người đến mời kỵ sĩ rồng Hoàng Cửu Khanh sống ở vùng núi Miêu Cương. Ông ta đã là cao thủ mạnh nhất còn sót lại ở Miêu Cương trước đây. Tuy rằng kỵ sĩ rồng vốn không có rồng để cưỡi, nhưng đạo hành của ông ta đã cao đến đáng sợ. Người ta nói rằng ông ta đã có thể đi trên không trung, thậm chí thâm nhập vào âm dương, ngại gì xa ngàn dặm, ông ta chỉ cần di chuyển tâm niệm, trong phút chốc là tới nơi. Ở trong Miêu Cương cũng có thể được coi là một nhân vật huyền thoại.
Lúc này, trưởng lão Vượng Tài chợt nhận ra mớ rắc rối này hoàn toàn là do làng Thiên Thủy tự mình tìm lấy, và lão đã mắc vào bẫy của người khác. Vì có kẻ muốn cướp thiên thư Lỗ Ban, bất kể thiên thư Lỗ Ban nằm trong tay của Dương Thần hay trong làng Thiên Thủy, mọi người đều sẽ đến làng để cướp. Trước đây, lão nghĩ rằng làng Thiên Thủy có thể bảo vệ thiên thư Lỗ Ban tốt hơn, lúc này xem ra, đây quả đúng là truyện cười.
Bởi vì lão cơ bản không bao giờ ngờ rằng đối thủ lại mạnh như vậy, và nếu một đối thủ mạnh như vậy muốn đoạt lấy thiên thư Lỗ Ban thì đã có thể tự mình ra tay từ lâu, nhưng tại sao hắn lại giả vờ ra tay với làng Thiên Thủy, đi một đường vòng lớn, tình huống này còn có ẩn tình khác, không thể đơn giản như lời Tranh Nguyệt nói.
Nhưng lúc này cưỡi hổ khó xuống, tiếp theo liên tiếp hai trận tỉ thí, làng Thiên Thủy một thắng một thua, trưởng lão Vượng Tài cảm thấy có chút bất an, nhất là thua ván thứ hai, nhìn thấy Dương Thần triển khai miêu thuật trong thiên thư Lỗ Ban, chim gỗ và bùa chú kết hợp, ngay lập tức ngưỡng mộ hết mức. Vào lúc thừa nhận sự huyền diệu của thiên thư Lỗ Ban, lão lại càng cảm thấy vấn đề này không dễ giải quyết. Giải pháp duy nhất là lấy thiên thư Lỗ Ban, sau đó, nhanh chóng nộp nó cho kẻ kia, chỉ vậy mới có thể bảo vệ sự an toàn của làng Thiên Thủy.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng ở trận thứ 3 lại bị chúng tôi cùng nhau quấy nhiễu, cùng lúc tức giận vì thất bại thì họ cũng cảm thấy bất lực trước chúng tôi, nhưng vừa lúc chúng tôi thoát ra được thì Hoàng Cửu Khanh vội vã chạy đến làng Thiên Thủy. Trưởng lão Vượng Tài nhanh chóng nói tất cả cho Hoàng Cửu Khanh nghe, vậy mới có lúc sau khi Hoàng Cửu Khanh ẩn mình trên trời cao, ngăn cản chuyện của tôi và Thần Quân Giải Trĩ.
Lúc này bọn họ cũng biết không thể lấy được thiên thư Lỗ Ban từ Dương Thần. Vì vậy, bọn họ hiện tại nói cho chúng tôi biết chuyện này, mục đích là cùng chúng tôi kết liên minh cùng nhau xử lý kẻ kia, bằng không chúng tôi vừa rời đi, thiên thư Lỗ Ban cũng bay theo, làng Thiên Thủy của bọn họ cũng xong luôn.
Tôi chợt nhận ra, sau khi nói chuyện một lúc lâu, hóa ra là muốn kết liên minh với chúng tôi, nhưng sau khi lão nói lâu như vậy, câu hỏi mà tôi muốn hỏi nhất là, kẻ kia rốt cuộc là ai?
Còn có, mặc dù Y Thắng và Tranh Nguyệt cũng khá bí ẩn, nhưng nếu nói họ cố tình gây ra rắc rối lớn này cho làng Thiên Thủy thì tôi cũng không tin.
Và nghi ngờ lớn nhất là, ai đã để lại mảnh giấy tôi tìm thấy trong nhà của Dương Thần?
Đây cũng là một loạt các vấn đề lớn, nhưng dù có bao nhiêu vấn đề thì chúng tôi cũng phải giải quyết từng vấn đề một. Sau khi tôi đặt câu hỏi, cuối cùng, trưởng lão Vượng Tài đã nói với chúng tôi rằng người đã đe dọa toàn bộ làng Thiên Thủy chỉ với sức của một người, hắn ta là một người đàn ông, cả đầu và khuôn mặt che dấu dưới lớp áo choàng đen. Công lực của hắn ta rất đáng sợ. Mấy trưởng lão trong làng cùng giao đấu với hắn ta, nhưng bị một chiêu của hắn ta hoàn toàn khắc chế. Nếu không phải kẻ đó lưu tình, chỉ sợ mấy vị trưởng lão sẽ bị lấy mất linh hồn, mất mạng ngay tại chỗ.
Sau khi nghe điều này, tôi bắt đầu nghĩ trong đầu, người đàn ông mặc áo choàng đen này sẽ là ai đây?
Nhưng sau khi suy nghĩ về nó một lúc lâu, một vài bóng người vụt qua, nhưng không nhất định là đúng. Tôi hỏi về đặc điểm của kẻ đó và thủ đoạn khi làm phép. Trưởng lão Vượng Tài nghĩ một lúc rồi nói với tôi khi người áo đen làm phép, trước thân thể của hắn có một mảnh đá kỳ lạ chín lỗ trôi lơ lửng, hấp thụ linh hồn, phi phàm, lợi hại.
Đá lạ chín lỗ? Khi lão nói vậy, tôi lập tức tìm kiếm trong số những người đó, và đột nhiên khuôn mặt của một người trong số họ trở nên rõ ràng.
A Nam!
Đó là, tà thuật sư ở dưới cùng của nghĩa trang cổ đại, đệ tử mà Long Bà nhắc đến, con cháu của nhà họ Phương quỷ y Tứ Xuyên, lấy hồn phách hóa thành nhục thể bằng xương bằng thịt, nhận vật kỳ tài can thiệp được vào tranh chấp giữa hai giới Huyền Linh, Phương Viễn Nam.
Mảnh đá kỳ lạ chín lỗ đó, nếu tôi nhớ không lầm, rõ ràng là vật trấn mà hắn lúc đầu điều khiển mèo nô, từ trong tay của Yểm Thắng Sư cướp đoạt được, gọi là Cửu Khứu Thạch. Lúc đó, A Nam này muốn dùng đá chín lỗ để Nam Cung Phi Yến nhập vào trong, đồng thời, muốn để Dương Ngôn tu luyện thành một con hồ ly chín đuôi, còn nói cái gì mà có thể giảm bớt cho nàng ngàn năm tu luyện vất vả...
Đúng, nhất định là hắn, lúc đó Phương Viễn Nam đã khuấy động tinh phong huyết vũ (mưa gió máu tanh) trong hai giới Huyền Linh, vô số người muốn giết hắn nhưng đều thất bại, hắn hoàn toàn có năng lực một mình răn đe cái làng nhỏ Thiên Thủy này.
Chỉ mới nghĩ đến đây, một suy nghĩ kỳ dị thoáng hiện lên trong đầu tôi, sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi chợt giật mình toát mồ hôi lạnh và nói một tiếng không ổn...
Đây là một âm mưu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận