Cấm Kỵ Sư

Chương 387: Mật khổng tước.

Tinh quang trong hai mắt của Phúc Duyên Trai chủ đột nhiên bắn ra. Tôi bị ông ta ta hung hăng nhìn một cái, tức khắc cả người liền phát run, như bị điện giật. Tôi không tự kìm chế được liền lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đã ngã ngồi trên mặt đất.
Bé cưng của tôi ơi, đây là lần đầu tiên tôi cảm giác được đôi mắt cũng sẽ phóng điện, đáng tiếc đây không phải là cái loại sét đánh nhất kiến chung tình kia mà loại ánh mắt này lại chứa nồng đậm sát ý.
Có lẽ là muốn động thủ.
Trên người ông ta đột nhiên tản ra một cỗ uy áp vô biên, giống như thần linh trên trời vậy, phảng phất lập tức trở nên vô cùng cao lớn, thân thể sáng ngời chói mắt. Cho dù hắn không có động thủ nhưng tôi cũng đã không có cách nào tiếp cận hắn, thậm chí còn có chút đứng không vững, uy áp kia cơ hồ khiến tôi không thể hô hấp.
Tôi âm thầm ngưng thần đề phòng, không biết kế tiếp Phúc Duyên Trai chủ sẽ tung ra một kích lôi đình như thế nào. Nhưng ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi một lát, nghe thấy Long bà bà bên cạnh thấp giọng ho khan hai tiếng, Phúc Duyên Trai chủ liền chậm rãi thu hồi cỗ uy áp này, dần dần khôi phục lại như bình thường, nhưng vẫn cứ nhìn tôi, nói:
- Nếu như ngươi cứ giữ lấy Huyết Ngọc Ban Chỉ, một ngày nào đó sẽ phải hối hận. Bây giờ ngươi tỉnh ngộ vẫn còn kịp.
- Ngài nói sao cơ? Tại sao tôi lại phải hối hận?
- Thiên cơ không thể tiết lộ, tóm lại, ta đã nói rồi, ta đây là thành tâm muốn giúp cậu, cậu lại không biết tốt xấu. Vậy đi tôi sẽ cho cậu một cơ hội nữa, trước tháng tám năm nay nếu như cậu nghĩ thông suốt thì hãy cầm Huyết Ngọc Ban Chỉ tới tìm ta.
- Vì sao lại là tháng tám, ngài không thể nói rõ hơn chút sao?
- A, bởi vì nếu qua tháng tám, cậu có tới tìm ta cũng vô dụng.
Phúc Duyên Trai chủ nói xong, bỗng nhiên xoay người thi lễ với Long bà bà, nói:
- Bà bà, tôi đã rất có thành ý rồi, tiếc rằng lệnh đồ lại không đồng ý, vì vậy tôi cũng không còn cách nào khác.
Dứt lời, Phúc Duyên Trai chủ đứng dậy, cũng không hề nhìn tôi, cứ như vậy rời khỏi khách điếm Hoàng Tuyền.
Xa bà bà gắt gao liếc mắt nhìn chằm chằm tôi, hừ một tiếng thật mạnh, cũng theo sau rời khỏi.
Tôi không khỏi ngạc nhiên, như vậy liền đi rồi?
Tôi quay đầu lại, Long bà bà vẫn nhắm mắt tại nơi đó, hai hàng lông mày nhíu lại, thở dài một tiếng thật thấp.
- Bà bà, đây là có chuyện gì, bọn họ……
Lời nói của tôi còn chưa dứt thì một bóng hình lại xuất hiện ở cửa, quát:
- Tiểu tử, cầm cái này đi.
Tôi quay đầu lại nhìn, cư nhiên lại là Xa bà bà, bà ta đem đồ vật gì đó vứt lại đây, tôi tiện tay đón lấy, cúi đầu nhìn thì thấy đây là mật khổng tước.
- Hừ, chủ nhân tốt bụng, vốn định thuyết phục ngươi nhưng không nghĩ tới tiểu tử ngươi lại không hiểu chuyện như vậy. Nhưng chủ nhân vẫn đem mật khổng tước này đưa cho ngươi trước, cầm đi cứu người đi. Chủ nhân nói ngươi hãy tự giải quyết cho tốt nếu không đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Xa bà bà nói xong, lui về sau hai bước, hóa thành một đạo hắc quang, lóe cái đã không thấy tăm hơi.
Trong tay tôi đang cầm chính là mật khổng tước, tôi trợn tròn mắt, Phúc Duyên Trai chủ kia sẽ lòng tốt như vậy sao, đem mật khổng tước đưa cho tôi? Tôi sửng sốt trong chốc lát, vội cầm mật khổng tước hỏi Long bà bà:
- Bà bà, người nhìn xem đây có phải là mật khổng tước thật không, có thể hóa giải kịch độc hoá cốt phấn hay không?
Long bà bà chỉ liếc mắt nhìn mật khổng tước kia một cái, liền gật đầu nói:
- Yên tâm đi, tại đây hắn sẽ không lừa cậu đâu, nếu hắn đã cho cậu thì tất nhiên là thật.
Tôi không khỏi nghi hoặc, lại hỏi:
- Bà bà, ông ta rốt cuộc là loại người gì, tại sao người lại tin tưởng ông ta như vậy?
Long bà bà nói:
- Hắn…… là một người rất đặc biệt. Trong thiên hạ hắn là người đáng để tin tưởng nhất, bởi vì hắn chưa bao giờ nói dối.
- Chưa bao giờ nói dối? Nhưng những chuyện mà Phúc Duyên Trai chủ đã làm thì chưa từng có chuyện tốt gì cả……
- Đứa nhỏ ngốc, đây là hai chuyện khác nhau, lại nói sao cậu có thể khẳng định chuyện mà hắn làm lại không phải chuyện tốt ?
- Ý của người chính là…….
Tôi bị Long bà bà nói làm cho bối rối. Từ cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai người có thể thấy Long bà bà cũng không hài lòng với vị Phúc Duyên Trai chủ này, hơn nữa còn âm thầm giúp tôi, tại sao sau khi Phúc Duyên Trai chủ đi Long bà bà lại luôn mồm khen ông ta như vậy?
- Hài tử, con phải nhớ kỹ, từ trước đến nay thị phi thiện ác trên thế gian này đều khó có thể nói rõ ràng. Bây giờ bà bà chỉ có thể giúp con không bị người ta thương tổn. Nhưng con đường trong tương lai chỉ có thể do chính con lựa chọn. Hắn nói đúng, lần này con vẫn nên nghĩ kĩ lại sau này nên làm như thế nào mới tốt, nhưng bất luận như thế nào, bà bà không đồng ý chuyện con gia nhập Phúc Duyên Trai.
- Vậy bà bà người có thể nói cho con, Phúc Duyên Trai này rốt cuộc là đang muốn làm cài gì không. Người còn gọi ông ta là Phúc chủ nữa, rốt cuộc ông ta có lai lịch gì?
Long bà bà nheo nheo mắt, nói:
- Phúc Duyên Trai được Thiên Đạo sinh ra để đáp ứng ý dân. Chủ nhân của Phúc Duyên Trai luôn tự hào mình là Phúc Duyên thánh quân, tự xưng mình là Phúc chủ, khoảng hơn một ngàn năm trước, lúc cấm kỵ sư từ từ suy tàn cũng là lúc Phúc Duyên Trai bắt đầu tồn tại trên thế gian này. Hơn nữa đúng là hắn đã làm không ít chuyện tốt. Ta nhớ rõ, khi đó là thời điểm Nam Bắc triều xảy ra lục đục bị chia cắt, trong lúc Hoa Hạ bị biến động trong suốt 300 năm, là Phúc Duyên Trai từ trên trời xuất hiện, phụ tá Đại Tùy lập quốc, thống nhất thiên hạ. Sau này hắn còn liên hợp rất nhiều môn phái lại, bảo hộ hai triều Đường Tống trong suốt hai niên đại sau đó, khiến cho các tộc phương bắc không thể xâm chiếm Trung Nguyên, cho nên mới nói, đối với nhất tộc Hoa Hạ mà nói hắn chính là đại công thần.
Lời nói này của Long bà bà khiến tôi rất là kinh ngạc, nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Nhưng mà nếu như là ông ta bảo hộ hai triều Đường Tống thì tại sao sau này Bắc Tống bị diệt vong, Nam Tống lại an phận ở một góc, kết quả lại bị quân Mông Cổ san bằng, thiên hạ thuộc về Đại Nguyên?
Long bà bà lắc đầu nói:
- Ta vừa rồi có nói hắn đã bảo hộ hai triều Đường Tống, nhưng khi đó long mạch Trung Nguyên đã tuyệt, nếu không phải có hắn tận lực chống đỡ thì triều đình Nam Tống cũng sẽ không tồn tại. Sau này là do vận số của Trung Nguyên đã hết, long khí hưng ở phương bắc cho nên hắn mới không thể không ẩn lui. Từ đây Phúc Duyên Trai biến mất khỏi thế gian. Sau này Đại Minh hưng khởi, Mãn Thanh nhập vào cũng là do số trời cho phép, không liên quan đến hắn. Khi đó, hắn luôn hối hận và từ trách mình, nói không thể giữ được giang sơn muôn đời cho Hoa Hạ, để cho man di xâm lấn. Cho tới hôm nay, Hoa Hạ đại thống nhất, thiên hạ quy thuận, hắn mới xuất thế lần nữa.
- A...... Nguyên lai mọi chuyện thế nhưng là như vậy?
Nghe Long bà bà nói xong, tôi rốt cuộc cũng chấn động, theo như lời bà bà nói thì Phúc Duyên Trai chủ này cư nhiên lại là người tốt? Không đúng, quả thực chính là đại anh hùng a!
Khó trách Long bà bà đối với ông ta vẫn luôn khách khí, thật là không thể tưởng được, Phúc Duyên Trai chủ cư nhiên lại có địa vị lớn như vậy, công trạng to lớn như thế, bảo hộ nhất tộc Hoa Hạ? Tôi…. đây phải là cao nhân cấp bậc gì?
- Kia…… Bà bà, hiện tại ông ta một lần nữa lại xuất thế, là muốn làm gì? Ông ta muốn con gia nhập Phúc Duyên Trai là có ý gì?
- Cái này, chỉ sợ cũng chỉ có chính hắn mới biết được, thiên cơ không thể nói, vẫn là để chính con đi lĩnh hội đi, ta không muốn con gia nhập Phúc Duyên Trai đó là vì không muốn khiến con bị cuốn vào vòng xoáy không đáy kia, Phúc Duyên Trai chủ là người sâu không lường được, vẫn là không nên giao hảo nhiều với hắn mới tốt.
Tôi hiểu ý tứ của Long bà bà, đúng như lời bà nói Phúc Duyên Trai chủ này đúng thật là kẻ sâu không lường được, hơn nữa mục đích lại không rõ ràng, đi theo ông ta cũng không khác mấy so với việc lên thuyền ăn trộm, sớm hay muộn thì cũng không có kết cục gì tốt.
- Bà bà, nếu đây thật sự là mật khổng tước vậy con liền trở về cứu người trước, có chuyện gì ngày mai con sẽ lại đến tìm người nói chuyện.
Tôi đem mật khổng tước đặt vào trong túi Càn Khôn, ngẩng đầu nói với Long bà bà.
Long bà bà nói:
- Sau khi trở về, ngàn vạn lần phải cẩn thận, ta cho con quả thanh minh, con đã từng dùng qua chưa?
- Ách, tháng này con chưa có ăn, đợi lát nữa trở về xong việc, con sẽ tìm thời gian ăn một quả.
Long bà bà gật gật đầu, bỗng nhiên lại nhắm mắt lại, tựa hồ là đang nghĩ đến cái gì, tôi thấy một lúc lâu rồi mà bà bà vẫn không nói chuyện, đang muốn lặng lẽ rời đi, thì bà lại mở mắt nói:
- Từ nay về sau cách nửa tháng dùng một quả thanh minh đi.
- Sao? Nửa tháng dùng một lần, người không phải đã nói, đồ vật kia có tác dụng phụ sao……
- Không sai, đúng là như vậy, nhưng hiện tại đã không kịp để dùng từ từ…… Con có biết tại sao hôm nay Phúc Duyên thánh quân kia lại lựa chọn chỗ này để gặp con không? Hắn chính là muốn ta có mặt, cấp cho ta mặt mũi để sau này nếu phải đối phó với con, ta sẽ không thể nói gì cả. Bởi vì nếu như hắn muốn làm cái gì, ta cũng không thể can thiệp. Như vậy hắn sẽ trói buộc tay chân ta trước. Sau khi trở về, con cần phải cân nhắc thật kỹ mỗi một câu nói của hắn, đó đều là thiên cơ.
Người tôi không hiểu sao có chút rét run, gật gật đầu nói:
- Vâng, con hiểu được, đa tạ bà bà nhắc nhở, con liền trở về đây.
- Đi thôi, đi thôi……
Long bà bà chậm rãi nói, miệng lại đồng thời thở dài:
- Để tránh trên đường đi con gặp phải bất trắc, bà bà sẽ tiễn con một đoạn đường, con nhắm mắt lại.
- A……
Tôi nghe lời nhắm hai mắt lại, ngay sau đó liền cảm nhận được một cơn gió thoảng qua. Trong đầu tôi mơ hồ một trận, thân mình không tự chủ được bay lên, trong nháy mắt giọng của Long bà bà hình như vang lên bên tai tôi.
- Sau này bà bà tạm thời sẽ không xuất hiện ở nhân gian nữa, con tự giải quyết cho tốt đi……
Theo thanh âm dần dần đi xa, tôi đã đến nơi. Tôi vội mở to mắt thì thấy sương mù phía trước đã nhanh chóng biến mất, thanh âm bà bà phảng phất quanh quẩn trong đầu tôi, nhưng khi ngẩng đầu lên thì sắc trời đã quang đãng, một mình tôi đứng ở giữa đường, trước mặt là một vùng đất hoang vu rộng lớn, đã không còn thấy bóng dáng khách điếm Hoàng Tuyền nữa.
Tôi thở sâu, sờ sờ túi Càn Khôn bên hông, nghĩ thầm, mặc kệ thế nào, lúc này đây cuối cùng cũng đã hữu kinh vô hiểm, còn lấy được mật khổng tước, trước mắt nên đem đi cứu Hướng Vũ đã.
Nghĩ đến đây, tôi liền cất bước di chuyển đến nhà u Dương Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận