Cấm Kỵ Sư

Chương 401: Vô Ưu Hàn Đàm.

Tôi đi theo An Hồ Tử, chạy vội ở trong thế giới mộng ảo kia, một đường cư nhiên lại bình yên vô sự. Tôi cũng không biết đã chạy bao lâu rồi, bỗng nhiên An Hồ Tử dừng lại, chỉ vào phía trước nói:
- Đến Vô Ưu Hàn Đàm rồi.
- Nhanh như vậy sao?
Tôi kinh ngạc nói.
- Ha ha, đó là đương nhiên. Chúng ta vốn dĩ đang ở tại vùng phụ cận hạ lưu, tất nhiên là sẽ tới rất nhanh rồi. Lão đại, theo như tôi đoán thì phỏng chừng hiện tại chúng ta chính là người đầu tiên tới đây, nhân lúc còn chưa có thêm người tới phải nắm chặt thời gian.
Tôi gật đầu, tuy rằng đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao, nhưng mà nếu có cơ hội rời khỏi cái nơi quỷ quái này cũng tốt, cũng không biết, bên trong Vô Ưu Hàn Đàm kia sẽ có kỳ ngộ như thế nào.
Chúng tôi đi dọc theo bờ sông Vô Ưu, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng nước ầm ầm. Khi chúng tôi chuyển qua một khúc sông, thì thấy sông Vô Ưu như một vành đai bạc đột nhiên đổ xuống phía trước, dòng nước cũng chảy xiết đi.
Chúng tôi đi đến bên bờ sông, xuống phía dưới xem xét. Ở chỗ này sông Vô Ưu kia tựa hồ đã hình thành một thác nước, mức chênh lệch giữa lòng sông và bề mặt ước chừng khoảng hai mươi thước, phía dưới là một hồ sâu hình bán nguyệt, bọt nước xao động, cuối hồ sâu là một đoàn sương mù mờ mịt, thấp thoáng dưới bọt nước, vô cùng mông lung.
- Phía sau đó chẳng lẽ chính là……
Tôi mơ hồ đã đoán ra, nơi đó hẳn là chính là thông đạo đi tới chỗ ngã ba kia. Sắc mặt An Hồ Tử kích động, gật đầu nói:
- Không sai, chỉ cần chúng ta nhảy xuống Hàn Đàm, tiến vào đoàn sương mù kia là có thể đi đến chỗ ngã ba trong truyền thuyết, rồi từ nơi đó có thể trực tiếp đi tới Minh Giới.
Đi trực tiếp tới Minh Giới gì đó, tôi không thèm quan tâm, tôi chỉ cần đi tới chỗ ngã ba kia là được rồi. An Hồ Tử khẩn trương nhìn xung quanh, làm bộ muốn nhảy vào bên trong, bất quá lúc nhìn xuống còn có chút do dự, nói với tôi:
- Lão đại, cậu đi trước đi?
Tôi nhìn nước sông Vô Ưu này, lại nghĩ tới những điều mà An Hồ Tử từng nói qua. Trong sông Vô Ưu này có một loại năng lượng kỳ dị mà thần bí, hồn phách bình thường đi vào sẽ phải trầm luân vĩnh viễn. Tôi không khỏi do dự, nếu như tôi nhảy vào vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, chẳng phải sẽ rất thảm sao?
- Cậu xác định không có vấn đề gì sao?
Tôi hỏi An Hồ Tử, hắn không ngừng gật đầu nói:
- Ừ, ở nơi này của chúng tôi có một câu nói, thời điểm hừng đông chính là thời điểm an toàn nhất. Cậu không thấy nước sông này đã từ đen tuyền biến thành màu ngân bạch rồi sao, hiện tại nơi này đã vô hại.
- Vậy…… làm sao để kiểm tra một chút xem xác định là thật sự vô hại hay không?
Tôi hỏi, An Hồ Tử nghĩ một chút rồi lấy ra cái túi chứa rất nhiều mảnh linh hồn nhỏ từ trong lòng ngực, nói:
- Việc này thì dễ, tôi sớm đã có chuẩn bị, đem những mảnh nhỏ linh hồn này ném vào trong, nếu như nó bị cắn nuốt thì chính là không được, nếu như là nổi lơ lửng, vậy sẽ có hi vọng.
Hắn nói xong liền duỗi tay mò vào trong túi tìm nửa ngày, đem những mảnh nhỏ linh hồn nhào thành một đoàn, sau đó vứt vào sông Vô Ưu. Tôi mở mắt nhìn đoàn linh hồn kia xẹt qua thành một đường parabol ở giữa không trung, quang mang hơi lóe, rơi vào giữa lòng sông.
Ngay sau đó, hai chúng tôi đều mở to hai mắt ra mà nhìn, những mảnh linh hồn kia cư nhiên lại nổi lơ lửng trên sông, không bị kéo xuống, thuận theo dòng nước mà trôi đi.
Biểu tình trên mặt của An Hồ Tử từ khẩn trương dần chuyển sang hưng phấn, cao hứng đến nỗi cơ hồ muốn nhảy dựng lên, hét lớn:
- Thật tốt quá, lão đại, cậu thấy không, những mảnh vỡ linh hồn kia đều không có việc gì, vậy thì chúng ta khẳng định không có việc gì cả. Thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể đi Minh Giới rồi.
Thấy hắn ta cao hứng như vậy, tôi không khỏi hỏi:
- Cậu sống ở chỗ này không phải là cũng khá tốt sao, tự do tự tại. Nếu như đi Minh Giới thì sau khi tới địa phủ, chờ đợi cậu chính là tầng tầng lớp lớp thẩm vấn, mười tám tầng địa ngục, thiết vây thành, lên núi đao xuống chảo dầu, cậu cho rằng nơi đó là một nơi tốt đẹp sao?
Biểu tình An Hồ Tử có chút ảm đạm, thở dài nói:
- Tôi đương nhiên biết. Bất quá, vì tôi sống ở Thanh Minh Giới này lâu rồi nên tôi biết rõ nguy hiểm ở nơi này, chỉ cần hơi sơ suất một chút thôi là hoàn toàn xong đời. Tự do đúng là tự do thật, nhưng mà quá cô độc. Tôi tình nguyện tới địa phủ Minh Giới chịu khổ một chút, đến lúc đó tốt xấu gì còn có cơ hội chuyển thế luân hồi, còn ở chỗ này sẽ vĩnh viễn không có ngày đi ra.
Tôi gật đầu, điều hắn nói thật ra cũng đúng, cái này giống như một tên tội phạm bỏ trốn, trốn ở bên ngoài càng lâu thì bóng ma tâm lý sẽ càng lớn, gió thổi cỏ lay một chút thôi lòng đã run sợ, tuyệt vọng bất an, chi bằng sớm đi tự thú, an tâm mà vượt qua thời hạn thi hành án, sau đó lại quang minh chính đại làm người lần nữa.
Tôi vỗ vỗ An Hồ Tử, nói:
- Được rồi, tôi sẽ giúp cậu, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết là dù cho tới được chỗ ngã ba kia cũng chưa chắc đã là an toàn, nơi đó cũng là một nơi nguy hiểm, bất quá chỉ cần cậu đi theo tôi, hẳn là không có việc gì đi.
- Được, được. An Hồ Tử tôi đúng thật là tu hành không tốt, nhưng đây là đại phúc phận của tôi nha. Lão đại, cậu không biết đâu, mấy trăm năm nay tôi đều chưa từng hại người, cậu đừng thấy tôi được xưng người săn linh hồn, đó chỉ là tôi tự mình bịa ra để hù dọa người ta mà thôi. Trên thực tế, tôi chỉ là người đi nhặt mót, tìm kiếm ít đồ ăn còn sót lại trong mặt đất thôi……
Nói tới đây, An Hồ Tử có chút ngượng ngùng:
- Ai, nói ra thật mất mặt, lúc nãy tôi đi bên bờ sông Vô Ưu, vốn là đói chịu không nổi, muốn đi ăn một ít đất bên bờ sông. Nhưng đó cũng là chuyện mạo hiểm, bởi vì đất ở đó tuy rằng mang năng lượng nhưng tuyệt không thể ăn nhiều, nếu không sẽ không khác với việc nhảy vào trong sông là bao……
Tôi lúc này mới hiểu rõ lý do tại sao hắn ta lại đi sát bờ sông, bất quá sau đó hắn lại nói:
- Nhưng mà tôi không nghĩ tới lần này mình có thể gặp may như vậy, gặp đúng lúc cường giả đang vây săn đại quỷ, chẳng những có thể nhặt được rất nhiều mảnh nhỏ linh hồn, còn có thể gặp được lão đại, tôi thật là, tôi thật là……
Nhìn bộ dạng hắn cảm khái, tôi khẽ cười nói:
- Đừng nghĩ nhiều như vậy, đây đều là duyên phận mà thôi, lại nói hiện tại chúng ta vẫn còn ở Thanh Minh Giới, trước tiên khoan đã kích động, cậu xem……
Tôi chỉ vào mặt nước, hai người cùng nhau nhìn lại thì thấy một đoàn mảnh nhỏ linh hồn kia đang trôi nổi ở trên sông Vô Ưu, thuận theo dòng sông xuống phía dưới, lập tức sẽ rơi vào bên trong thác nước.
An Hồ Tử có chút khẩn trương, chạy đến huyền nhai bên cạnh, nhìn không chớp mắt vào bên trong hồ sâu, miệng thì lẩm bẩm:
- Ông trời phù hộ, chỉ cần mảnh linh hồn này không có việc gì khi rơi vào Hàn Đàm thì chúng con có thể đi xuống rồi, ông trời phù hộ, ông trời phù hộ……
Nghe hắn không ngừng cầu nguyện, tôi cũng có chút khẩn trương, cùng hắn nhìn chằm chằm phía dưới, thấy mảnh linh hồn kia thuận theo thác nước rơi thẳng xuống sau đó bị ẩn trong dòng nước chảy xiết, rất nhanh đã không còn thấy rõ, nhưng lại phát ra ánh sáng đen mờ mờ nên chúng tôi vẫn có thể tìm được vị trí của nó.
Chẳng mấy chốc những mảnh linh hồn kia liền theo thác nước rơi vào trong hồ sâu, bị dòng nước chảy xiết cuốn vào trong đó, rồi biến mất.
Vẻ mặt của An Hồ Tử trở nên căng thẳng, kêu lên một tiếng không xong, sau đó lại thấy phía dưới hiện lên một mảnh ánh sáng màu đen, mảnh linh hồn kia lại nổi lên.
- Ha ha, xem ra không có vấn đề gì nữa rồi. Lão đại, thật tốt quá, cậu thấy chưa, không có việc gì cả, điều này chứng minh chúng ta có thể đi xuống. Nhân lúc còn chưa có người tới, chúng ta nhanh nhảy xuống đi……
An Hồ Tử đầy hưng phấn kêu lên, một bên định lôi kéo tôi nhảy xuống sông, tôi ngăn cản hắn một chút, nói:
- Đừng nóng vội, cứ xem thêm một lúc nữa, hoặc là tôi vào thử sông Vô Ưu trước cho. Hàn Đàm này không giống với nơi khác, một khi nhảy xuống không chừng sẽ không có cơ hội đi lên, phải hết sức cẩn thận mới được.
Hắn gãi đầu nói:
- Vậy cũng được, nhưng lão đại, cậu cẩn thận một chút……
- Ừm, tôi biết rồi.
Tôi gật đầu, đứng lên hít một hơi thật sâu, nhìn thoáng qua những mảnh linh hồn trong hồ sâu kia, sau đó vừa tính toán vừa đi đến bờ sông, dự định sẽ thử một chút.
Ai ngờ ngay tại thời điểm tôi vừa mới xoay người, dư quang trong khóe mắt bỗng nhiên thấy trong hồ sâu cuồn cuộn bọt nước kia lộ ra một sống lưng đen nhánh, ngay sau đó là một cái đầu thật lớn lóe qua mặt nước, quấy động một mảnh bọt nước.
Tôi nhất thời kinh ngạc, giữ chặt An Hồ Tử nói:
- Khoan đã, trong hồ sâu kia có cái gì đó.
- Cái gì?
An Hồ Tử không thấy một màn này, nghe vậy liền sửng sốt, vội vàng cúi đầu nhìn xuống.
Lúc này mặt nước đã khôi phục lại sự yên tĩnh, nước sông Vô Ưu đánh thẳng xuống hồ sâu, tiếng nước ầm ầm, mà mảnh linh hồn kia đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
- Lão đại, đây…… Sao lại không thấy nữa rồi, vừa rồi cậu nhìn thấy cái gì?
An Hồ Tử kinh hãi nói.
- Tôi cũng không biết là cái gì, giống như là một quái ngư? Bất quá lại không giống……
Tôi nhíu mày nói, đồng thời lại lắc đầu
- Xem ra, nước trong Vô Ưu Hàn Đàm này quả nhiên rất sâu, muốn đi qua hẳn là không dễ.
Tôi vừa dứt lời thì phía sau bỗng nhiên vang lên một âm thanh kỳ quái:
- Không sai, nước trong Vô Ưu Hàn Đàm đúng là rất sâu, vận khí của nhóm tiểu tử các ngươi đúng là không tệ đâu, cạc cạc cạc……
Bạn cần đăng nhập để bình luận