Cấm Kỵ Sư

Chương 488: Thiên Hồ cốc

Thiên Hồ cốc
Trông từ bầu trời đằng xa sẽ thấy lớp ánh sáng che phủ của đại trận canh giữ vẫn còn đó. Tôi liền thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như tôi đến vẫn còn kịp, Phúc Duyên Trai vẫn chưa bắt đầu tiến công.
Nhìn trên không vọng xuống, một nhóm người đã tụ tập quanh Hồ cốc này tại vị trí của cửa cốc. Bọn chúng muôn hình vạn trạng, người gì cũng có hết.
Mặc dù lúc này trời đã tối, nhưng cả ngọn núi rất sáng sủa một cách kỳ diệu, muôn vàn sắc màu dưới lớp ánh sáng che phủ của đại trận canh giữ chiếu rọi. Mấy người ở dưới ăn mặc quái dị, có người vận vest đen, kính râm. Có người ăn mặc như đám lưu manh đường phố, thậm chí có một số còn cởi trần nữa cơ. Mỗi chỗ tụ thành một nhóm không đồng đều, nhìn thế nào cũng giống như đám tạp nham.
Có điều, một trong những đội thu hút ánh nhìn nhất đó là hàng loại máy xúc, máy ủi dọn đường, thoạt nhìn tôi còn tưởng là cao nhân đến từ Lam Tường, Sơn Đông, khi nhìn kỹ lại là công ty hữu hạn kiến trúc Long Đằng...
Hay thật, đội phá dỡ từ Kim Đao Môn đã đến rồi. Chẳng qua là không biết Phúc Duyên Trai kiếm đâu ra cái đám nhốn nháo trong sone cốc, xem ra khoảng thời gian này bọn chúng thật sự đã rất vất vả thu nạp chúng.
Có muốn đi vào từ cốc khẩu cũng không được nữa, bay vào lại càng không thể, lúc này đại trận thủ sơn đã hoàn toàn mở ra, sắc màu an lành lấp lánh trên không trung giống như một tấm kính khổng lồ bị úp ngược. Nếu muốn vào Hồ cốc, phải tìm một lối tắt khác.
Chuyện này cũng chẳng làm khó được tôi, tôi lặng lẽ bay qua phía sau núi, đi hết quãng đường phía trước thì thấy phía dưới có rừng đào nên vội đáp xuống, chân vừa chạm đất thì rừng đào có một con quái vật. Nghe một trận gió thổi ngang tai, u u một tiếng, tôi vội vàng quay đầu nhìn lại, thì ra đó là con rối núi của nữ thần A La.
Con sói lớn ở dưới tôi lộ ngay vẻ dữ tợn, nhe răng nhếch hàm đứng đối đầu với con rối núi, tôi vội vàng kiềm giữ con sói nói với con rối núi:
- A La đâu? Ta tới đây tìm cô ấy
Con rối núi tựa hồ nghe hiểu lời tôi liền nhìn tôi một cái, xoay người chạy vào sâu trong rừng đào, trong lòng có động, tôi giật mình vội vàng vỗ vỗ con sói, bám theo đi vào trong.
Con rối núi chắc đang chỉ đường cho tôi, và A La chắc là ở đó.
Chúng tôi đi hết một đoạn đường, chẳng mấy chốc đã đến chỗ tôi đã vào Hồ cốc lần trước, một cô gái mặc đồ trắng đang đứng trước tảng đá. Chúng tôi tiến lại gần, cô gái nghe tiếng động thì quay mặt lại, chính là sơn nữ A La
Nhưng nhìn thấy cô ấy đứng một mình ở đó với đôi chân trần, mái tóc đen, khoác áo choàng, trên đầu không còn vòng hoa, gương mặt phảng phất vẻ u buồn, thấy tôi đi qua, mắt cô ấy lập tức sáng lên.
- Hàn Thanh Thiên, anh cuối cùng cũng đến, anh…
Cô gọi tôi, đi tới trước mặt lại kinh ngạc, nhìn tôi một hồi rồi mới nói:
- Anh thành tiên rồi?
Tôi cười ngượng:
- Thành tiên... cô đừng nói bậy, tôi thành tinh còn được. Cô làm gì ở đây vậy? Sao không vào đi?
A La lắc đầu nói:
- Không vào được. Người ở Hồ cốc đã mở phòng ngự tối đa. Giờ thì tôi cũng đành chịu.vốn dĩ muốn vào nói chuyện với họ về tình hình bên ngoài, nhưng cũng chỉ đành lo lắng suông. Than ôi, họ không bao giờ chịu tin tôi một lần.
- Thôi, tôi biết cô tốt bụng, nhưng không cùng loại thì lòng dạ cũng sẽ khác. Tuy rằng cô ở trong núi này, là hàng xóm với bọn họ, nhưng dù sao cô cũng không phải là người của tộc Thiên Hồ. Bọn họ đề phòng cô cũng cũng là việc khó tránh. Hơn nữa, lần trước...
- Ôi, tôi biết, lần trước là Liễu Vô Ngôn bức ép tôi, nhưng lần này thì không phải. Được rồi, được rồi, người ta đều nói Hồ ly tinh tính đa nghi, quả nhiên là như thế. Hiện tại đành nhờ cậy anh, trước mắt bên ngoài cả Hồ cốc đều đã bị người của Phúc Duyên Trai bao vây, và chỉ khi thời cơ đến, âm dương thiên địa biến đổi mạnh mẽ chính là thời điểm để phát động cuộc tấn công.
- Hóa ra cô cũng biết rõ vậy ư?
Tôi ngạc nhiên nói, A La đáp:
- Thừa thãi, ta là thần trên núi, cũng là tinh linh của cỏ cây, mẫn cảm nhất với sự biến đổi của nguyên khí trời đất. Anh mau chóng tìm cách vào Hồ cốc, nói cho họ biết rằng Hồ cốc chính là một trong chín lỗ hổng của trời đất. Mục đích của Phúc Duyên Trai là chiếm giữ Hồ cốc, vào thời khắc quan trọng phối hợp chặt chẽ với huyệt trời liền có thể đạt được mục tiêu cuối cùng của mình, mở ra tấm gương luân hồi.
Cô sốt ruột nói một hơi, nhưng tôi lại thấy nghi hoặc, nhìn cô ấy và hỏi:
- Sao cô biết nhiều chi tiết như vậy? Cứ như chính tai cô nghe không bằng...
Sắc mặt A La hơi biến đổi, giậm chân nói:
- Đừng lo nhiều vậy chứ. Dù sao từng câu từng chữ của tôi đều là sự thật, lòng dạ nào mà đùa với anh, cũng không có thời gian để trì hoãn nữa.
Cô ấy vừa nói vừa kéo tôi đến bên một tảng đá, thục giục:
- Mau lên, tôi biết anh làm được mà.
Tôi suy nghĩ một hồi, cũng không còn gì để nói nữa, liền ngồi xổm người xuống nói với sói lớn:
- Bây giờ mày có nhiệm vụ, lập tức trở về, đưa lão quỷ Gia Cát cùng lũ cương thi kia qua đây, không vấn đề gì đúng không? Nhưng mà phải chú ý, không được hành động ngay khi vừa đến, hãy tìm một nơi để ẩn nấp trước rồi đợi lệnh của tao.
Con sói gật đầu, lúc này tôi cũng là linh thể, nó cũng là linh thể, nó hoàn toàn có thể hiểu được những gì tôi nói, thế là nó ư ử một tiếng rồi xoay người bay lên không trung và đi báo tin đến nơi xa xôi.
Tôi nhìn lên trời nhìn con sói rời đi an toàn mới yên tâm, quay lại hỏi A La:
- Tôi nhớ có người tuần tra nào đó đến trên trời thì phải, sao không thấy đâu nữa?
A La trả lời:
- Đại trận giữ núi đã được mở hết, đừng nói đến đám tuần tra đó, đến đạo nhân kém hơn một chút cũng không tài nào thăm dò phía trên đại trận, cho nên hiện giờ lại an toàn. Hơn nữa bên ngoài sơn cốc đã bị bao vây rốt ráo, cao thủ đông đảo. Nếu có ai đó hành động trên núi, cũng sớm biết thôi.
Tôi giật mình:
- Thế tôi tới đây, sẽ bị người ta phát hiện hả?
A La lắc đầu nói:
- Vậy thì ta không biết. Ngươi nghĩ nhiều làm gì chứ? Mau vào đi.
Tôi liếc nhìn cô ấy, trong lòng vẫn có chút khó hiểu, nhưng chuyện đã đến nước này, thật sự nghĩ nhiều cũng vô ích. Tôi bèn xoay người đặt tay lên tảng đá, tâm khẽ niệm, cảm thấy bên ngoài tảng đá tỏa ra một lực cản, không cho tôi vào.
Tôi không khỏi bất ngờ, chau mày suy nghĩ rồi gai nhọn của Huyết Ngọc Ban Chỉ nổi lên, thầm nghĩ thứ này không phải không thể phá nổi, nhất định phá được lớp vỏ bảo vệ.
Thế mà ngay khi tôi chuẩn bị ra tay thì một bàn tay từ phía sau tảng đá chụp lấy cánh tay của tôi, và một lực mạnh mẽ, tôi mất cảnh giác liền bị kéo vào, tôi la lên theo bản năng, cảm thấy một khắc trước mắt tôi cảnh vật xung quanh đã thay đổi.
- Ngươi đến rồi thì tốt, bé Yến ngày nào cũng nhắc ngươi.
Tôi định thần lại mà nhìn, người đứng trước mặt tôi nói chuyện là một ông già với bộ râu trắng phơ, là Hồ Cửu Gia.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi lão:
- Trong cốc thế nào rồi ạ? Bên ngoài đầy rẫy người của Phúc Duyên Trai bao vây hết nơi này. Phu nhân có dự định gì không?
Ông lắc đầu:
- Chuyện này ngươi phải hỏi bà ấy. Ta vốn đi ra sơn cốc làm việc. Bây giờ không rảnh rỗi ở lại lâu, cáo từ trước.
Tôi kinh ngạc và nói:
- Cường địch đang rình rập trước mắt, tai họa sắp đổ xuống đầu, ông còn muốn đi đâu?
Ông nói:
- Ta không phải muốn đi, mà là phải quay trở lại tổng đường Đông Bắc để báo tin. Tuy Thiên Hồ cốc là gia tộc thượng cổ, nhưng tốt xấu gì cũng là đồng loại của ta. Mặc dù Tiên đường Đông Bắc không có nhiều liên hệ với Tu tiên Trung Nguyên, nhưng thiên hạ đồng đạo, máu chảy ruột mềm, chắc Hồ Tam thái gia cũng đã sớm biết chuyện này, ta cứ ngài ấy sẽ đến nhưng đến giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu nên ta phải đi tiếp ứng.
Hồ Cửu Gia có vẻ rất lo lắng, dặn dò tôi vài câu liền quay ra khỏi sơn cốc, dáng người chập chờn rồi dần dần biến mất.
Trong lòng tôi khó hiểu, lại không dám chậm trễ, lập tức di chuyển vào trong cốc, vừa bước vào không bao lâu, bỗng nhiên có một đường bạch quang đáp xuống giữa không trung, một vị tiên nữ mặc cổ phục màu trắng xuất hiện ở trước mặt tôi.
Tôi tập trung nhìn thì thấy dáng vẻ ăn mặc của cô tiên nữ này chính là Nam Cung Phi Yến, chị ấy vận một bộ váy dài quét đất, tóc búi sau đầu, khuôn mặt hơi phờ phạc nhìn tôi đầy vui mừng, mỉm cười cất lời:
- Em về rồi
Tôi nhìn Nam Cung Phi Yến, không hiểu sao một thứ gì đó không giải thích được bỗng trào dâng trong lòng, tôi bước tới nắm lấy tay chị ấy cũng mỉm cười:
- Ừm, em về rồi, chị vẫn ổn chứ?
Chị hít một hơi rõ sâu, chợt chớp chớp đôi mắt, cười với tôi:
- Em thơm quá đi, chị muốn cắn em mấy phát.
- Ơ, cắn em làm gì?
Mặt tôi đỏ bừng không lý do, mỗi lần chị ấy nói chuyện kiểu này, tôi đều có cảm giác như bị chị ấy dụ dỗ, trêu chọc.
- Trước đây Tư Đồ tiên sinh từng nói với chị, rằng sau này em sẽ thay da đổi thịt hóa thành Tiên Thiên linh thể. Chị còn bán tín bán nghi mà bây giờ thì, hi hi hi, thật khó mà tìm được thể chất như hiện tại của em trên đời này. Nếu cắn em hai phát sẽ được mười năm tu luyện đó nha.
Nghe chị nói thế, tôi cũng không nhịn nổi mà phì cười, giơ tay ra trước mặt và nói:
- Thôi được rồi, một vết cắn của em có đáng giá mười năm tu luyện, vậy nếu chị cắn em một ngàn cái, chẳng phải có thể được thăng cấp thành Cửu Vĩ Tiên Hồ ngay tức khắc rồi sao?. Nào, em nguyện hiến thân mình không vụ lợi, chị muốn cắn bao nhiêu thì cứ cắn. Tất nhiên, ngoài chị ra, kẻ khác muốn cắn cũng không được đâu.
Chị cười rồi nắm tay tôi, a một tiếng liền cắn một phát, tim tôi đột nhiên nhảy dựng, cảm thấy đau ở tay, chị ấy đã cắn vào tay tôi.
Chỉ là ngay sau đó, chị ấy dừng lại tại chỗ đó, đứng ngây dại, bỗng một giọt nước mắt từ khóe mắt chậm rãi lăn xuống và nhỏ xuống bàn tay tôi...
- Tiểu Thiên, chị muốn em luôn nhớ đến chị, nhớ đến ngày hôm nay, nhớ đến giây phút này,
Bạn cần đăng nhập để bình luận