Cấm Kỵ Sư

Chương 487: Chuẩn bị trận chiến

Tôi cưỡi con sói này và chỉ mất hơn nửa giờ để đến thành phố Bình Sơn.
Hơn nữa chúng tôi tiến vào thành bằng đường “hàng không”. Để tránh bị người khác nhìn thấy, tôi trực tiếp vẽ một lá bùa tàng hình ngay trên người, thế là tôi quanh quẩn phía trên thành phố, xem xét mọi thứ trong thành.
Đây là thành phố gần nhất với Hồ cốc. Nếu nói sự thay đổi vận khí của trời đất ngày hôm đó đã ảnh hưởng đến lũ cương thi hàng trăm dặm, thì tôi đang rất lo lắng trong thành phố bây giờ đã xuất hiện những bất thường.
Nhưng tôi đi một vòng quanh thành phố, lúc này mới lên đèn rực rỡ, đám đông và xe cộ trên phố dường như đều bình thường. Chỉ thấy một vài vụ ẩu đả, còn có những pha va quẹt xe, mọi người có vẻ rất kích động, cả thành phố như tràn ngập sự thù địch, ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người không hay không biết.
Ngước mắt lên, không biết từ bao giờ bầu trời thành phố đã bị bao phủ một tầng mây đen, giống hệt một cái nắp khổng lồ, đen kịt, nặng nề che lấp toàn bộ thành phố.
Thực ra, tôi còn một việc nữa phải làm khi trở về thành phố Bình Sơn.
Tôi đã quẩn quanh trên không một hồi lâu cuối cùng cũng tìm được một chỗ, lập tức đáp xuống, đứng trước cửa ngẩng đầu nhìn hai chữ trên đó, im lặng xúc động.
Luân Hồi Các.
Ông Tư Đồ, giờ cũng đến lúc ông ra trận rồi đấy.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi bước vào, không có ai ngăn cản, bởi vì mọi người không thể nhìn thấy tôi lúc này, kể cả con sói bên cạnh.
Tôi đi thẳng đến mật thất lần trước, nhưng vừa bước tới cửa mật thất thì cánh cửa tự động mở ra, một người từ bên trong bước ra, nói với tôi đang trong trạng thái vô hình:
- Tiên sinh biết cậu đến, bảo tôi ra đón
Tôi sững sờ:
- Anh, anh nhìn thấy tôi hả?
Người này đương nhiên là Hướng Vũ rồi, anh ta cười đáp:
- Tôi đương nhiên không nhìn thấy cậu, nhưng nếu tiên sinh kêu tôi ra đón, vậy nhất định là cậu trở về rồi.
Hóa ra là anh ấy chỉ đang nói chuyện với không khí mà thôi, nhưng sự tin tưởng của anh ấy đối với ông Tư Đồ lại khiến tôi không nói nên lời, tôi đáp:
- Ông Tư Đồ đâu rồi, không lẽ còn đang bế quan?
Hạng Vũ trả lời:
- Ông cụ trước đây đã nói hôm nay là ngày ông ấy xuất quan. Quả nhiên như dự đoán, bây giờ xin mời. Tiên sinh đã đợi cậu bên trong rồi.
Tôi bán tín bán nghi bước vào trong, bảo con sói ở ngoài đợi tôi, vừa bước vào mật thất thì thấy ông Tư Đồ đã đứng dậy, xoay người và mỉm cười nhìn tôi.
- Cậu quả nhiên đã trở lại, và mọi thứ đều trong dự liệu của ta.
Tôi không thể thấy làm thế nào anh ấy hiểu mọi thứ. Vì bạn đã hiểu tất cả mọi thứ, tại sao bạn không nói điều đó sớm hơn?
- Tư Đồ tiên sinh, chúng ta đừng thế này chứ? Sau khi sự việc lão quỷ Gia Cát xảy ra, nó thật ra không có nghĩa lý gì cả... Tại sao trước đây ông không nói với tôi?
- Ha ha, có một số chuyện không nói được. Nếu như ta đem mọi chuyện nói cho ngươi biết thì nhất định sẽ làm xáo trộn mọi thứ tiếp theo đó. Dù thiên cơ sớm đã được chủ định, nhưng nếu có sự can thiệp của con người, hậu quả sẽ không còn lường trước được nữa. Vì vậy, ta chỉ cần giữ tình hình trong tầm kiểm soát của mình và thế là xong.
Tôi chán nản đến không nói nên lời:
- Trong tầm kiểm soát của ông... ông có thể nào nói cho tôi biết ông đã kiểm soát được cái gì không? Và còn, nữa trong khoảng thời gian ông lão ông bế quan không chịu ra, thế “bế” ra thành quả gì rồi?
Ông Tư Đồ nhìn tôi cười, chậm rãi đáp:
- Thành quả thì không dám nói, nhưng chỉ cần cậu quay lại vào lúc này, thì mọi chuyện sẽ kịp thời.
Trong khi nói chuyện, ông ấy lấy trong người ra một gói và nói:
- Tôi đưa cho cậu cái này. Hãy mở ra xem
Tôi nhận lấy nó với vẻ nghi ngờ, mở từng lớp rồi nhìn vào, và tôi ngay lập tức ngạc nhiên.
Bên trong gói hàng này, thứ được đặt trong đó lại là…. Thiên Sư Cốt của nhà họ Chung!
Trong khoảnh khắc, tôi thầm nhớ rằng Thiên Sư Cốt rước đây được đặt trong túi Càn Khôn, mà túi Càn Khôn bị phá hủy rồi, đồ vật trong đó biến mất theo, nói đúng ra thì Thiên Sư Cốt đáng lẽ cũng....
Tôi giật mình toát mồ hôi lạnh, tôi lại quên béng một món đồ quan trọng như vậy, nhưng mà tôi không hiểu, làm sao thứ mà tôi luôn đựng trong túi Càn Khôn lại chạy vào tay ông Tư Đồ chứ?
Tôi ngẩng mặt đầy kinh ngạc lên nhìn, ông Tư Đồ khẽ cười và nói:
- Từ đầu ta đã biết chuyện này sẽ xảy ra nên ta đã lấy thứ quan trọng này ra trước trong lúc cậu không biết rõ tình hình, hy vọng cậu không chê trách.
Nhìn trong tay Thiên Sư Cốt trong tay ông, tôi chẳng biết mình cảm thấy như thế nào nữa. Vốn nghĩ khả năng của bản thân cũng coi là đủ, nhưng ông Tư Đồ lại lấy được đồ của tôi từ trong túi Càn Khôn một cách âm thầm lặng lẽ. Đây là năng lực gì vậy? Cần thủ đoạn gì, pháp lực cao đến mức nào mới làm được điều đó?
Ngoài ra, trong túi Càn Khôn của tôi lắm thứ như vậy mà ông ta chỉ lấy mỗi Thiên Sư Cốt, giờ lại trả lại tôi, có ý đồ gì đây?
- Chuyện này… Tư Đồ tiên sinh, đừng chơi trò bí ẩn nữa, xin hãy thẳng nói thẳng.
Tôi hỏi một cách dứt khoát, ông Tư Đồ suy nghĩ rồi nói:
- Chuyện này ta không cần nói thêm nữa. Đến lúc ấy, nhà họ Chung ắt sẽ hiểu
- Chung gia sẽ tự lĩnh ngộ? Làm ơn đi, Tư Đồ tiên sinh, bây giờ Chung gia vẫn cách xa hàng ngàn dặm, tôi cũng không biết anh ta có thể trở về kịp không. Hơn nữa, đứa trẻ từ lúc sinh ra đã có phần ngốc nghếch, trước mắt đã đến cốt nhãn rồi. Ông tiết lộ thiên cơ một lần thôi có sao đâu?
Trông bộ dạng tĩnh như không có gì của ông ta làm tôi bực mình, ai mà biết tôi đã nói như vậy, ông ta vẫn chậm rãi lắc đầu:
- Có những việc nói ra sẽ làm thay đổi kết quả, cậu đừng trách ta vờ quân tử, không phải ta sợ trừng phạt tiết lộ thiên cơ, nếu không lúc đó ta cũng sẽ không mở Thiên Cơ Các. Chỉ là chủ trì Phúc Duyên Trai...
Khi ông ta nói đến đây, một nụ cười gượng gạo nở trên khuôn mặt, thấp giọng nói với tôi:
- Cậu có biết ta lập căn mật thất này để làm gì không? Nói cho cậu biết, ngoài việc tôi muốn hiểu được thiên cơ thì cũng là để thiết lập kết giới dùng để gây nhầm lẫn và tránh sự rình rập của Phúc Duyên Trai.
- Tránh bị theo dõi? Ý ông là những lời ông nói gì, những việc ông làm ở đây hắn ta đều biết?
Tôi kinh ngạc hỏi. Ông ta lắc đầu nói:
- Nếu ta ở bên ngoài căn mật thất này, hắn sẽ biết. Ngoài ra, nếu như ta nói điều gì đó bất lợi cho hắn, hắn cũng sẽ biết. Vì vậy, đây là lý do tại sao ta luôn giấu rất nhiều điều và không nói trực tiếp nguyên nhân với cậu. Thực ra, không phải chỉ có ta, rất nhiều đại sư cao nhân trên thế giới này khi tiết lộ thiên cơ cũng sử dụng một số ẩn ngữ để thay thế, và lý do cũng là vì điều này, tục ngữ có câu "Ngẩng đầu ba thước có thần linh", thực ra thần linh ở đây chính là đang nói vềThiên Đạo.
- Thiên Đạo, Thiên Đạo, nhưng Thiên Đạo chính xác là cái gì, hắn rốt cuộc muốn làm gì, chủ trì Phúc Duyên Trai, chẳng lẽ chính là bởi vì Thiên Đạo bất khả tư nghị?
- Ha ha, cái này cậu phải tự mình tìm hiểu đi. Hắn tuy rằng không phải Thiên Đạo, nhưng cũng có thể nói là người đại diện cho Thiên Đạo. Được rồi, đừng hỏi nữa, ta đã nói hết rồi. Nếu nói thêm nữa ắt có mất mát. Ta đã chuẩn bị sẵn Thiên Sư Cốt cho cậu, ngoài ra ta còn chuẩn bị cho cậu một thứ, đến thời điểm nhất định có thể giúp cậu. Những việc ta có thể làm chỉ bấy nhiêu thôi. Cậu đi đi, thời gian không còn nhiều nữa.
Tôi cất Thiêm Sư Cốt đi, đưa mắt nhìn ông Tư Đồ thật lâu, gật đầu nói:
- Ừm, tôi nghĩ là tôi đã hiểu rồi, có điều tôi còn có một yêu cầu nữa.
- Nói đi
- Ông có thể nào tìm cho tôi quần áo và đôi giày được không?
-.... người đâu!
Hai mươi phút sau, cuối cùng tôi cũng thay xong quần áo, là đồ của Huớng Vũ, một cây đen đúng nghĩa, quần đen, áo đen, giày cũng đen nốt. Trên tay cầm Kim đao của đội trưởng Thường, trên lưng vác theo Chung Quỳ Cốt, bước lên lưng sói, sau đó xoay người chào tạm biệt.
Nhưng trước khi đi, tôi hỏi Huớng Vũ có muốn đi cùng tôi không, Huớng Vũ cười đáp: "Tôi tất nhiên sẽ đi, nhưng tôi phải ở lại đây chờ thời cơ.
Đợi chờ thời cơ... tôi chỉ nhún vai không nói gì nữa, từ khi đi theo ông Tư Đồ, nói chuyện cũng trở nên lan man.
- Vậy thôi, sau này có dịp sẽ gặp
Tôi cũng gật đầu với anh ta cái cuối cùng, giơ tay nắm lấy bờm sói, liền đạp không bay lên, hướng đến thành Bình Sơn nơi cuối cùng tôi bận tâm.
Trường học, Tân Nhã, những người anh em của tôi.
Tuy nhiên, khi tôi chạy đến trường thì Tân Nhã lại không có ở đó, tôi thử liên lạc với cô ấy bằng cảm quan nhưng không hề có phản hồi, tôi sốt ruột hẳn lên, nhớ đến những gì Tân Nhã đã nói với tôi lúc trước, e rằng cô đã rơi vào tay kẻ thù.
Rời ký túc xá nữ, tôi quay lại phòng ngủ số 315.
A Long đã ngủ rồi, ngủ ngáy nói mớ. Tiểu Hồ Tử đang bật đèn, tự độc thoại trước gương, tôi thở dài, nói vọng vào ký túc xá:
- Chú ý, đêm khuya không được soi gương mà, cậu lại quên rồi….
Tiểu Hồ Tử kinh ngạc, ném chiếc gương sang một bên, lật người rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tôi đã sớm đi mất.
Điểm dừng tiếp theo chính là điểm đến cuối cùng, Thiên Hồ cốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận