Cấm Kỵ Sư
Chương 137: Trúng Tà.
Không nghĩ tới Nam Cung Phi Yến mới vừa bay tới gần Ngọc Tì Hưu thì bồi hồi mãi không vào, xoay hai vòng quanh Ngọc Tì Hưu, lại chậm rãi bay lên, một lần nữa hóa thành hình người đứng trước mặt tôi, lắc đầu một cái nói.
- Không được, có thứ giống như là kết giới ngăn trở, căn bản chị vào không được.
Tôi không khỏi kỳ quái, ngay cả Lam Ninh đều có thể đi vào, như thế nào nàng lại vào không được?
Lại lần nữa cầm lấy Ngọc Tì Hưu, nhìn kỹ xem thì phát hiện nguyên nhân, quay xung quanh Ngọc Tì Hưu là một tầng sương mù nhàn nhạt, nếu như không để trước mắt nhìn thật kỹ thì rất khó phát hiện.
Tôi hiểu được, sau khi Giải Trĩ đi vào liền lập kết giới xung quanh Ngọc Tì Hưu, lúc này trừ bỏ nó ra thì ai cũng đừng mơ có thể tự tiện ra vào.
Nhưng mà tôi không cam lòng a, nắm lấy Ngọc Tì Hưu dùng sức quăng vài cái, hô lớn.
- Này, Giải Trĩ quân, ngươi không được làm bị thương Lam Ninh, nàng là một con quỷ tốt, nàng…
Nam Cung Phi Yến lôi kéo tôi, lắc đầu nói.
- Đừng hô nữa, chỉ sợ không kịp rồi.
Tôi im lặng, trong lòng tựa như có thứ gì đó ngăn ở trước ngực cảm giác thật khó chịu, không nghĩ tới nhiều năm cực khổ dằn vặt đều gắng vượt qua, nhưng...
- Không phải em để chị đưa Giải Trĩ ra ngoài, tạm thời đừng trở về sao?
Tôi hơi bực nên nói với Nam Cung Phi Yến như thế.
- Làm ơn đi, nó chịu nghe chị chắc? Lại nói với cái tính tình kia của nó, thấy ai đều muốn đi lên húc một cái, chị thấy như thế cũng không được, nếu không trở về nhanh một chút, chẳng phải sẽ gây thành huyết án vườn trường sao?
Tôi ngạc nhiên, thấy ai đều muốn đi tới húc? Hoá ra trong trường học này không có mấy ai là người tốt cả sao?
Thế nhưng Nam Cung Phi Yến lại nói.
- Quan trọng là nó không muốn húc học sinh, chủ yếu là lão sư, còn có cả hiệu trưởng……
Tôi cảm thấy bất lực.
Mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng vị Giải Trĩ Quân này cũng về nhà, một chốc một lát cũng không thể ra tới, chỉ là an nguy của Lam Ninh làm tôi rất là quan tâm, cũng không biết đến tột cùng Giải Trĩ Quân sẽ đối xử với nàng thế nào.
Tôi đang cùng Nam Cung Phi Yến đối diện không nói gì, thì Thiệu Bồi Nhất về tới.
Cậu ta vừa vào cửa liền thở hổn hển, một bộ dáng sống dở chết dở, ngã nhào về giường ngủ một cái, thở hổn hển nói.
- Ai nha má ơi, mệt chết người ta rồi…
Ngày hôm qua cái tên này cũng không ở cùng với chúng tôi, cậu ta nói là đi đốt tiền giấy cho tiểu quỷ kia, sau đó vào lúc nửa đêm đã đi ra ngoài một mình, rất là thần bí nói muốn đi làm việc, lúc này lại có dáng vẻ này, giống như mới đi tham gia thi cuộc thi chạy Marathon đường dài vậy.
Tôi không khỏi tò mò, hỏi cậu ta đi làm gì, cậu ta thở hổn hển thông khí một hồi rồi mới nói, trở về Cáp Nhĩ Tân.
Tôi mở to hai mắt nhìn, gì, trở về Cáp Nhĩ Tân? Vô nghĩa, nhớ lúc cậu ta đi là khoảng nửa đêm, đến bây giờ cũng chỉ chưa tới mười mấy tiếng, cách xa nhau mấy ngàn dặm mà còn đi qua đó rồi về tới đây rồi?
Thiệu Bồi Nhất nói, vốn cậu ta tính trở về cùng với Hoàng Thất thái gia, không nghĩ tới ngày hôm qua đột nhiên nhận được tin tức, Hoàng Thất thái gia tự mình đi trước, vì thế cậu ta chạy đuổi theo phía sau, bám lên thân Hoàng bá, thi triển thần hành pháp, ngày đi ba ngàn dặm!
Kết quả trời còn chưa sáng cậu ta đã đến Cáp Nhĩ Tân, vô cùng lo lắng đi về hương đường, làm hết mọi chuyện xong xuôi, ngay cả nước miếng cũng không có mà nuốt đã phải quay trở lại đây.
Khó trách cậu ta mệt thành cái dạng này, ngày đi ba ngàn dặm đó, tôi ngẫm nghĩ nếu là đổi thành người bình thường, phỏng chừng ngay cả xương cũng tan thành nước hết rồi.
Nhưng tôi cũng không hỏi chuyện của cậu ta, chỉ là để cậu ta nghỉ ngơi thật tốt, sau đó Nam Cung Phi Yến cũng đi rồi, bởi vì đã đến giữa trưa, mấy người A Long trở về thấy như vậy cũng không tốt.
Nhất thời giống như không có gì việc làm, tôi buồn bực nằm ở trên giường, cầm Ngọc Tì Hưu ở trong tay đùa nghịch, nhìn chằm chằm cái khe trên lưng Ngọc Tì Hưu, ảo tưởng ngay sau đó Lam Ninh sẽ chui ra từ bên trong đó, ôn nhu ngoan ngoãn cười với tôi.
Nhưng mà đợi hồi lâu, đừng nói gương mặt tươi cười của Lam Ninh, ngay cả cọng lông Giải Trĩ cũng chưa thấy một cái, tôi thở dài cất Ngọc Tì Hưu, là phúc thì không phải họa, là họa sẽ tránh không khỏi, chỉ mong lần này Lam Ninh có thể tránh thoát một kiếp đi.
Thiệu Bồi Nhất nghỉ ngơi một hồi, liền bò dậy nói cậu ta muốn đi ra ngoài một chút, tôi cười hỏi cậu ta, có phải muốn đi ra ngoài đào vàng hay không, cậu ta trầm mặc một chút rồi nói, không phải đào vàng, là đào bạc.
Tôi rất là buồn bực, nghi hoặc nhìn cậu ta thật kỹ, lần này cậu ta chủ động nói với tôi, kỳ thật cậu ta vẫn luôn tìm một cái khay bạc.
Cậu ta nói, cái khay bạc này là của đám xà tinh ở bên trong mộ Hoàng Bì Tử kia, mà lúc trước chúng nó cứ khăng khăng muốn cướp lại mộ Hoàng Bì Tử cũng là vì cái khay bạc này. Hơn nữa đã qua vài thập niên, ân oán gia tộc xà tinh cùng Hoàng Thất thái gia cũng cơ hồ đều là vì cái khay bạc này.
Bởi vì nghe nói cái khay bạc này là bảo vật trấn động của đám xà tinh kia.
Tôi càng khó hiểu hơn nữa, Thiệu Bồi Nhất lại nói, chuyện này kỳ thật rất đơn giản, sau khi những cái xà tinh đó trở lại mộ Hoàng Bì Tử, lại phát hiện khay bạc bảo vật trấn động của tụi nó không còn nữa, tìm kiếm khắp nơi đều không có, liền đi tìm Hoàng Thất thái gia đòi.
Hoàng Thất thái gia lại nói căn bản chưa thấy qua cái gì khay bạc, xà tinh tự nhiên không tin, vì thế hai bên này tranh chấp trước sau không ngừng, mặt ngoài nói nể mặt mũi của Yến phu nhân, trên thực tế ngầm đấu qua rất nhiều lần, lại còn có mời người giúp đỡ trợ trận, nhiều năm qua hai bên thậm chí đã tổn thương lẫn nhau, sớm đã kết hạ đại thù.
Đúng là bởi vì như vậy, quan ngoại tổng đường đã biết chuyện này, không muốn tình thế mở rộng, càng không nghĩ bởi vì chuyện như thế mà Hoàng Thất thái gia tạo hạ sát nghiệp cho mình, liền phái Thiệu Bồi Nhất lại đây hòa giải, đồng thời còn mang đến lệnh phù cùng với thư viết tay của tổng đường giáo chủ Hồ Tam thái gia cùng Hoàng Tam thái gia.
Quả nhiên những xà tinh kia thật sự cho mặt mũi, nhưng mà bọn chúng cũng đã nói, chỉ cần khay bạc có thể thuận lợi trở về, sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ, xóa bỏ toàn bộ những ân oán trước đây, từ đây cùng Hoàng Thất thái gia nước giếng không phạm nước sông.
Mà Thiệu Bồi Nhất làm theo lời giáo chủ, hỏi Hoàng Thất thái gia có che giấu khay bạc hay không, Hoàng Thất thái gia thề thốt phủ nhận, thái độ kiên quyết nói, chưa thấy qua chính là chưa thấy qua, tuy Hoàng Thất là một kẻ vô lại, nhưng mà cũng không có ăn cắp đồ đạc của người khác.
Cứ như thế, Thiệu Bồi Nhất cũng không còn chiêu nào khác, nên mới thương lượng cùng với Nam Cung Phi Yến một chút, bởi vì Nam Cung Phi Yến cũng xem như là đại biểu bên phía Yến phu nhân, trên thực tế cũng là một người hòa giải.
Nam Cung Phi Yến phân tích một chút cho rằng, sau khi những xà tinh rời khỏi động phủ thì rất nhiều năm sau Hoàng Thất thái gia mới đi vào ở, trong thời gian này có khả năng phát sinh rất nhiều chuyện, không thể một mặt hoài nghi Hoàng Thất thái gia, nhưng mấy cái xà tinh cứ điên cuồng cố chấp như thế, tính tình lại cổ quái, nói như thế nào đều không nghe, như vậy việc này liền có điểm đáng ngờ, cũng chỉ có thể tập trung ở khoảng thời gian vài chục năm sau khi xà tinh dọn đi, trước khi Hoàng Thất thái gia chuyển đến.
Nam Cung Phi Yến nghĩ lại, đoạn thời gian kia, vùng này còn rất hoang vắng, chỉ có cái thôn trang nhỏ, cùng một mảnh đồng ruộng, mà mộ Hoàng Bì Tử khi đó cũng đã hình thành nghĩa địa, cho nên rất có thể là thời điểm nông hộ viếng mồ mả, hoặc là thời điểm làm ruộng, trong lúc vô ý đã đi vào xà quật, phát hiện khay bạc liền mang đi ra ngoài, chuyện này cũng rất có thể.
Mà di chỉ thôn trang kia lại là vị trí của trường học lúc bây giờ, bởi vậy nếu khay bạc không ở trong động, cũng không ở bên ngoài, như vậy liền rất có khả năng là được chôn sâu bên trong trường học này.
Thiệu Bồi Nhất vừa nói như vậy, tôi mới hiểu được, khó trách cả ngày cậu ta cứ ở lật tới lật lui mấy chỗ trong trường học, nhưng mà tôi có nói với cậu ta, nếu đã qua đi nhiều năm như vậy, hơn nữa trường học đã được thành lập rất nhiều năm, cho dù là chôn ở trong trường học, như vậy cũng đã chôn xuống thật sâu, chỉ sợ đào ba thước đất cũng không thể tìm được, cậu cứ đi dở gạch dở đá, tìm nơi góc tường xó xỉnh, làm sao có thể tìm được?
Thiệu Bồi Nhất cười nói.
- Tự nhiên là chỉ lật gạch thì tìm không thấy, đây là tôi đang thông qua phương pháp này, cảm ứng vị trí khay bạc kia, một khi xác định được vị trí ở đâu, thì tôi có thể thông báo cho mấy con xà tinh kia tới đào bảo, ngu ngốc.
Thì ra là như thế này à, tôi vỗ gáy, cũng cười, xem ra tôi thật là một kẻ mới vào nghề.
Nhưng mà tôi cũng nói với cậu ta, cũng đừng liều mạng như vậy, ân oán mấy chục năm giữa bọn họ, cũng không phải một chốc một lát là có thể giải quyết, cậu đã đi xa vất vả rồi, đi, đi ăn cơm trước đi, tôi mời khách.
Mới đầu cậu ta còn do dự không muốn đi, cuối cùng vừa nghe tôi mời khách, lập tức liền sửa lại chủ ý, vui tươi hớn hở liền đi theo tôi, ngay cả quần áo cũng không thèm thay.
Sự thật chứng minh gia hỏa này thật là đói lả, tới nhà ăn, một hơi xử lý ba cái màn thầu, một tô khoai tây hầm cà tím, còn có một phần cơm hộp, bốn chén canh, cuối cùng tới lúc đi ra khỏi nhà ăn, trong tay lại cầm thêm cái bánh kẹp thịt……
Được chứ, lần mời khách này của tôi thật là đáng giá, cái này đâu phải là đi căn tin ăn đâu, cái này rõ ràng chính là đi ăn hôi mà!
Sau khi cơm nước no nê, tôi cùng cậu ta đi dạo quanh trường học một vòng, thuận tiện coi như tiêu cơm, đồng thời cũng vì tôi tò mò, muốn nhìn một chút hắn cảm ứng bảo bối như thế nào.
Chỉ là chúng tôi mới vừa đi ra nhà ăn không bao xa, bỗng nhiên liền nghe phòng kí túc xá bên kia một trận nháo ồn ào, rất nhiều người sôi nổi chạy về hướng bên đó, còn có người chỉ trỏ, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất liếc mắt nhìn nhau một cái, không nói hai lời, lập tức cất bước liền chạy……
Rất nhanh đã tới dưới lầu kí túc xá, thì thấy một đám người vây quanh ở nơi đó, bên trong còn truyền đến tiếng không biết là khóc hay là cười, hai chúng tôi chen vào thử thì thấy một cái nam sinh ngồi xếp bằng dưới đất, một bên vỗ tay một bên kêu, một bên khóc tới một bên cười, giống như là bị bệnh tâm thần, khắp nơi đều là nước mũi với nước mắt của cậu ta, người chung quanh ai cũng không dám tiến đến gần, chỉ có hai cái nam sinh đứng ở phía trước cậu ta đang nghẹn họng nhìn trân trối, chung quanh là một mảnh cãi cọ ồn ào.
Tôi vừa nhìn đã thấy chuyện này rất không thích hợp, cậu ta là một nam sinh, vậy mà ngồi dưới đất khóc gọi cái quỷ gì? Hơn nữa nhìn trên mặt cậu ta thử xem, tuy rằng là đang khóc, rồi lại mang theo một nụ cười quỷ dị.
Hay là trúng tà?
Bên cạnh bỗng nhiên chen tới một người, tôi quay đầu thì thấy là A Long, cái tên này đúng là nơi nào náo nhiệt đều có dấu răng mà, nhưng mà sau khi cậu ta chen vào rồi nhìn thấy mặt nam sinh kia liền sửng sốt, nhỏ giọng nói thầm một câu.
- Chẳng lẽ là thật sao?
- Không được, có thứ giống như là kết giới ngăn trở, căn bản chị vào không được.
Tôi không khỏi kỳ quái, ngay cả Lam Ninh đều có thể đi vào, như thế nào nàng lại vào không được?
Lại lần nữa cầm lấy Ngọc Tì Hưu, nhìn kỹ xem thì phát hiện nguyên nhân, quay xung quanh Ngọc Tì Hưu là một tầng sương mù nhàn nhạt, nếu như không để trước mắt nhìn thật kỹ thì rất khó phát hiện.
Tôi hiểu được, sau khi Giải Trĩ đi vào liền lập kết giới xung quanh Ngọc Tì Hưu, lúc này trừ bỏ nó ra thì ai cũng đừng mơ có thể tự tiện ra vào.
Nhưng mà tôi không cam lòng a, nắm lấy Ngọc Tì Hưu dùng sức quăng vài cái, hô lớn.
- Này, Giải Trĩ quân, ngươi không được làm bị thương Lam Ninh, nàng là một con quỷ tốt, nàng…
Nam Cung Phi Yến lôi kéo tôi, lắc đầu nói.
- Đừng hô nữa, chỉ sợ không kịp rồi.
Tôi im lặng, trong lòng tựa như có thứ gì đó ngăn ở trước ngực cảm giác thật khó chịu, không nghĩ tới nhiều năm cực khổ dằn vặt đều gắng vượt qua, nhưng...
- Không phải em để chị đưa Giải Trĩ ra ngoài, tạm thời đừng trở về sao?
Tôi hơi bực nên nói với Nam Cung Phi Yến như thế.
- Làm ơn đi, nó chịu nghe chị chắc? Lại nói với cái tính tình kia của nó, thấy ai đều muốn đi lên húc một cái, chị thấy như thế cũng không được, nếu không trở về nhanh một chút, chẳng phải sẽ gây thành huyết án vườn trường sao?
Tôi ngạc nhiên, thấy ai đều muốn đi tới húc? Hoá ra trong trường học này không có mấy ai là người tốt cả sao?
Thế nhưng Nam Cung Phi Yến lại nói.
- Quan trọng là nó không muốn húc học sinh, chủ yếu là lão sư, còn có cả hiệu trưởng……
Tôi cảm thấy bất lực.
Mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng vị Giải Trĩ Quân này cũng về nhà, một chốc một lát cũng không thể ra tới, chỉ là an nguy của Lam Ninh làm tôi rất là quan tâm, cũng không biết đến tột cùng Giải Trĩ Quân sẽ đối xử với nàng thế nào.
Tôi đang cùng Nam Cung Phi Yến đối diện không nói gì, thì Thiệu Bồi Nhất về tới.
Cậu ta vừa vào cửa liền thở hổn hển, một bộ dáng sống dở chết dở, ngã nhào về giường ngủ một cái, thở hổn hển nói.
- Ai nha má ơi, mệt chết người ta rồi…
Ngày hôm qua cái tên này cũng không ở cùng với chúng tôi, cậu ta nói là đi đốt tiền giấy cho tiểu quỷ kia, sau đó vào lúc nửa đêm đã đi ra ngoài một mình, rất là thần bí nói muốn đi làm việc, lúc này lại có dáng vẻ này, giống như mới đi tham gia thi cuộc thi chạy Marathon đường dài vậy.
Tôi không khỏi tò mò, hỏi cậu ta đi làm gì, cậu ta thở hổn hển thông khí một hồi rồi mới nói, trở về Cáp Nhĩ Tân.
Tôi mở to hai mắt nhìn, gì, trở về Cáp Nhĩ Tân? Vô nghĩa, nhớ lúc cậu ta đi là khoảng nửa đêm, đến bây giờ cũng chỉ chưa tới mười mấy tiếng, cách xa nhau mấy ngàn dặm mà còn đi qua đó rồi về tới đây rồi?
Thiệu Bồi Nhất nói, vốn cậu ta tính trở về cùng với Hoàng Thất thái gia, không nghĩ tới ngày hôm qua đột nhiên nhận được tin tức, Hoàng Thất thái gia tự mình đi trước, vì thế cậu ta chạy đuổi theo phía sau, bám lên thân Hoàng bá, thi triển thần hành pháp, ngày đi ba ngàn dặm!
Kết quả trời còn chưa sáng cậu ta đã đến Cáp Nhĩ Tân, vô cùng lo lắng đi về hương đường, làm hết mọi chuyện xong xuôi, ngay cả nước miếng cũng không có mà nuốt đã phải quay trở lại đây.
Khó trách cậu ta mệt thành cái dạng này, ngày đi ba ngàn dặm đó, tôi ngẫm nghĩ nếu là đổi thành người bình thường, phỏng chừng ngay cả xương cũng tan thành nước hết rồi.
Nhưng tôi cũng không hỏi chuyện của cậu ta, chỉ là để cậu ta nghỉ ngơi thật tốt, sau đó Nam Cung Phi Yến cũng đi rồi, bởi vì đã đến giữa trưa, mấy người A Long trở về thấy như vậy cũng không tốt.
Nhất thời giống như không có gì việc làm, tôi buồn bực nằm ở trên giường, cầm Ngọc Tì Hưu ở trong tay đùa nghịch, nhìn chằm chằm cái khe trên lưng Ngọc Tì Hưu, ảo tưởng ngay sau đó Lam Ninh sẽ chui ra từ bên trong đó, ôn nhu ngoan ngoãn cười với tôi.
Nhưng mà đợi hồi lâu, đừng nói gương mặt tươi cười của Lam Ninh, ngay cả cọng lông Giải Trĩ cũng chưa thấy một cái, tôi thở dài cất Ngọc Tì Hưu, là phúc thì không phải họa, là họa sẽ tránh không khỏi, chỉ mong lần này Lam Ninh có thể tránh thoát một kiếp đi.
Thiệu Bồi Nhất nghỉ ngơi một hồi, liền bò dậy nói cậu ta muốn đi ra ngoài một chút, tôi cười hỏi cậu ta, có phải muốn đi ra ngoài đào vàng hay không, cậu ta trầm mặc một chút rồi nói, không phải đào vàng, là đào bạc.
Tôi rất là buồn bực, nghi hoặc nhìn cậu ta thật kỹ, lần này cậu ta chủ động nói với tôi, kỳ thật cậu ta vẫn luôn tìm một cái khay bạc.
Cậu ta nói, cái khay bạc này là của đám xà tinh ở bên trong mộ Hoàng Bì Tử kia, mà lúc trước chúng nó cứ khăng khăng muốn cướp lại mộ Hoàng Bì Tử cũng là vì cái khay bạc này. Hơn nữa đã qua vài thập niên, ân oán gia tộc xà tinh cùng Hoàng Thất thái gia cũng cơ hồ đều là vì cái khay bạc này.
Bởi vì nghe nói cái khay bạc này là bảo vật trấn động của đám xà tinh kia.
Tôi càng khó hiểu hơn nữa, Thiệu Bồi Nhất lại nói, chuyện này kỳ thật rất đơn giản, sau khi những cái xà tinh đó trở lại mộ Hoàng Bì Tử, lại phát hiện khay bạc bảo vật trấn động của tụi nó không còn nữa, tìm kiếm khắp nơi đều không có, liền đi tìm Hoàng Thất thái gia đòi.
Hoàng Thất thái gia lại nói căn bản chưa thấy qua cái gì khay bạc, xà tinh tự nhiên không tin, vì thế hai bên này tranh chấp trước sau không ngừng, mặt ngoài nói nể mặt mũi của Yến phu nhân, trên thực tế ngầm đấu qua rất nhiều lần, lại còn có mời người giúp đỡ trợ trận, nhiều năm qua hai bên thậm chí đã tổn thương lẫn nhau, sớm đã kết hạ đại thù.
Đúng là bởi vì như vậy, quan ngoại tổng đường đã biết chuyện này, không muốn tình thế mở rộng, càng không nghĩ bởi vì chuyện như thế mà Hoàng Thất thái gia tạo hạ sát nghiệp cho mình, liền phái Thiệu Bồi Nhất lại đây hòa giải, đồng thời còn mang đến lệnh phù cùng với thư viết tay của tổng đường giáo chủ Hồ Tam thái gia cùng Hoàng Tam thái gia.
Quả nhiên những xà tinh kia thật sự cho mặt mũi, nhưng mà bọn chúng cũng đã nói, chỉ cần khay bạc có thể thuận lợi trở về, sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ, xóa bỏ toàn bộ những ân oán trước đây, từ đây cùng Hoàng Thất thái gia nước giếng không phạm nước sông.
Mà Thiệu Bồi Nhất làm theo lời giáo chủ, hỏi Hoàng Thất thái gia có che giấu khay bạc hay không, Hoàng Thất thái gia thề thốt phủ nhận, thái độ kiên quyết nói, chưa thấy qua chính là chưa thấy qua, tuy Hoàng Thất là một kẻ vô lại, nhưng mà cũng không có ăn cắp đồ đạc của người khác.
Cứ như thế, Thiệu Bồi Nhất cũng không còn chiêu nào khác, nên mới thương lượng cùng với Nam Cung Phi Yến một chút, bởi vì Nam Cung Phi Yến cũng xem như là đại biểu bên phía Yến phu nhân, trên thực tế cũng là một người hòa giải.
Nam Cung Phi Yến phân tích một chút cho rằng, sau khi những xà tinh rời khỏi động phủ thì rất nhiều năm sau Hoàng Thất thái gia mới đi vào ở, trong thời gian này có khả năng phát sinh rất nhiều chuyện, không thể một mặt hoài nghi Hoàng Thất thái gia, nhưng mấy cái xà tinh cứ điên cuồng cố chấp như thế, tính tình lại cổ quái, nói như thế nào đều không nghe, như vậy việc này liền có điểm đáng ngờ, cũng chỉ có thể tập trung ở khoảng thời gian vài chục năm sau khi xà tinh dọn đi, trước khi Hoàng Thất thái gia chuyển đến.
Nam Cung Phi Yến nghĩ lại, đoạn thời gian kia, vùng này còn rất hoang vắng, chỉ có cái thôn trang nhỏ, cùng một mảnh đồng ruộng, mà mộ Hoàng Bì Tử khi đó cũng đã hình thành nghĩa địa, cho nên rất có thể là thời điểm nông hộ viếng mồ mả, hoặc là thời điểm làm ruộng, trong lúc vô ý đã đi vào xà quật, phát hiện khay bạc liền mang đi ra ngoài, chuyện này cũng rất có thể.
Mà di chỉ thôn trang kia lại là vị trí của trường học lúc bây giờ, bởi vậy nếu khay bạc không ở trong động, cũng không ở bên ngoài, như vậy liền rất có khả năng là được chôn sâu bên trong trường học này.
Thiệu Bồi Nhất vừa nói như vậy, tôi mới hiểu được, khó trách cả ngày cậu ta cứ ở lật tới lật lui mấy chỗ trong trường học, nhưng mà tôi có nói với cậu ta, nếu đã qua đi nhiều năm như vậy, hơn nữa trường học đã được thành lập rất nhiều năm, cho dù là chôn ở trong trường học, như vậy cũng đã chôn xuống thật sâu, chỉ sợ đào ba thước đất cũng không thể tìm được, cậu cứ đi dở gạch dở đá, tìm nơi góc tường xó xỉnh, làm sao có thể tìm được?
Thiệu Bồi Nhất cười nói.
- Tự nhiên là chỉ lật gạch thì tìm không thấy, đây là tôi đang thông qua phương pháp này, cảm ứng vị trí khay bạc kia, một khi xác định được vị trí ở đâu, thì tôi có thể thông báo cho mấy con xà tinh kia tới đào bảo, ngu ngốc.
Thì ra là như thế này à, tôi vỗ gáy, cũng cười, xem ra tôi thật là một kẻ mới vào nghề.
Nhưng mà tôi cũng nói với cậu ta, cũng đừng liều mạng như vậy, ân oán mấy chục năm giữa bọn họ, cũng không phải một chốc một lát là có thể giải quyết, cậu đã đi xa vất vả rồi, đi, đi ăn cơm trước đi, tôi mời khách.
Mới đầu cậu ta còn do dự không muốn đi, cuối cùng vừa nghe tôi mời khách, lập tức liền sửa lại chủ ý, vui tươi hớn hở liền đi theo tôi, ngay cả quần áo cũng không thèm thay.
Sự thật chứng minh gia hỏa này thật là đói lả, tới nhà ăn, một hơi xử lý ba cái màn thầu, một tô khoai tây hầm cà tím, còn có một phần cơm hộp, bốn chén canh, cuối cùng tới lúc đi ra khỏi nhà ăn, trong tay lại cầm thêm cái bánh kẹp thịt……
Được chứ, lần mời khách này của tôi thật là đáng giá, cái này đâu phải là đi căn tin ăn đâu, cái này rõ ràng chính là đi ăn hôi mà!
Sau khi cơm nước no nê, tôi cùng cậu ta đi dạo quanh trường học một vòng, thuận tiện coi như tiêu cơm, đồng thời cũng vì tôi tò mò, muốn nhìn một chút hắn cảm ứng bảo bối như thế nào.
Chỉ là chúng tôi mới vừa đi ra nhà ăn không bao xa, bỗng nhiên liền nghe phòng kí túc xá bên kia một trận nháo ồn ào, rất nhiều người sôi nổi chạy về hướng bên đó, còn có người chỉ trỏ, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất liếc mắt nhìn nhau một cái, không nói hai lời, lập tức cất bước liền chạy……
Rất nhanh đã tới dưới lầu kí túc xá, thì thấy một đám người vây quanh ở nơi đó, bên trong còn truyền đến tiếng không biết là khóc hay là cười, hai chúng tôi chen vào thử thì thấy một cái nam sinh ngồi xếp bằng dưới đất, một bên vỗ tay một bên kêu, một bên khóc tới một bên cười, giống như là bị bệnh tâm thần, khắp nơi đều là nước mũi với nước mắt của cậu ta, người chung quanh ai cũng không dám tiến đến gần, chỉ có hai cái nam sinh đứng ở phía trước cậu ta đang nghẹn họng nhìn trân trối, chung quanh là một mảnh cãi cọ ồn ào.
Tôi vừa nhìn đã thấy chuyện này rất không thích hợp, cậu ta là một nam sinh, vậy mà ngồi dưới đất khóc gọi cái quỷ gì? Hơn nữa nhìn trên mặt cậu ta thử xem, tuy rằng là đang khóc, rồi lại mang theo một nụ cười quỷ dị.
Hay là trúng tà?
Bên cạnh bỗng nhiên chen tới một người, tôi quay đầu thì thấy là A Long, cái tên này đúng là nơi nào náo nhiệt đều có dấu răng mà, nhưng mà sau khi cậu ta chen vào rồi nhìn thấy mặt nam sinh kia liền sửng sốt, nhỏ giọng nói thầm một câu.
- Chẳng lẽ là thật sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận