Cấm Kỵ Sư

Chương 419: Cung Giải Trĩ.

Tôi quả quyết cự tuyệt yêu cầu đi rình trộm nữ sinh tắm cùng Tiểu Bạch, đùa gì vậy, mặc dù tôi rất bận, cũng không giúp mọi người giải quyết khó khăn được, nhưng tôi cũng không thể gây chuyện cho người ta được…
Sau khi trở lại trường học, liên tiếp mấy ngày chúng tôi không có chuyện gì làm.
Dường như tất cả lại trở về an tĩnh như trước, mỗi ngày Tiểu Bạch không phải lang thang trong trường học, thì cũng đến nhà vệ sinh tìm tiểu quỷ kia chơi, thỉnh thoảng vui vẻ thì đến lớp nghe giảng, cuộc sống này dường như đã tạo thành quy luật, nhưng từ trong ánh mắt của Tiểu Bạch, tôi nhận ra cậu ấy có tâm sự.
Lúc đầu, tôi còn tưởng cậu ta còn suy nghĩ về chuyện rình trộm nữ sinh tắm, nhưng sau một lần tán gẫu, cậu ấy thở dài nói:
- Không biết bây giờ Tiệp Dư thế nào, không biết Phúc Duyên Trai chủ có làm khó cô ấy không?
Hóa ra Tiểu Bạch đang suy nghĩ chuyện này, tôi cũng cảm thấy hơi buồn, kể từ lần cuối cùng gặp Phúc Duyên Trai chủ ở khách sạn hoàng tuyền, thì tôi cũng không còn tin tức gì của họ nữa, gần đây Phúc Duyên Trai đã rời khỏi nơi ở hiện tại, nới đó cũng bắt đầu phá bỏ rồi chuyển đi, hai ngày trước tôi từng tới xem, tất cả đều đang bị phá bỏ, đoán chừng không tới mấy ngày nữa, Phúc Duyên Trai sẽ biến mất vĩnh viễn.
Nhưng tôi biết, trên thực tế bọn họ chỉ đổi một nơi ở mới mà thôi.
Nhưng mà bây giờ tôi có thể làm gì được đây? Tôi từng không chỉ một lần muốn sớm ngày kết thúc tất cả chuyện này, bởi vì tôi cũng đã mơ hồ đoán được, nguyền rủa của Hàn gia, rất có thể liên quan tới Phúc Duyên Trai.
Nhưng mà trước khi tôi trở nên mạnh hơn, cũng không cần làm anh hùng hay giả làm siêu nhân, lấy bản lĩnh bây giờ của tôi, đừng nói là Phúc Duyên Trai chủ, ngay cả Xà bà bà kia, nếu thực sự một chọi một đấu với bà ta, thì thành thật mà nói, tôi cũng không phải đối thủ của bà ấy.
Cho nên mới nói, rèn sắt còn cần tự thân cứng rắn, tôi phải sớm tu luyện đến cấm pháp tầng thứ ba, đến lúc đó, đoán không chừng có thể chân chính đánh một trận.
Tôi vỗ vỗ Tiểu Bạch, nói với cậu ấy:
- Đừng suy nghĩ nhiều, từ nhỏ Tiệp Dư đã đi theo bọn họ, nên sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu, chuyện này giống như đứa trẻ không nghe lời, bị người nhà đánh một trận rồi dẫn trở về là xong rồi, tôi tin tưởng sau này nhất định sẽ có cơ hội cứu cô ấy ra.
Tiểu Bạch sửng sốt, hỏi tôi:
- Phi Yến tỷ tỷ gần đây bận bịu chuyện gì vậy?
Cậu ấy và Tiếp Dư đều cùng gọi chị Phi Yến là Phi Yến tỷ tỷ, tôi nhíu mày một cái, không lên tiếng, đúng vậy, cũng không biết gần đây Nam Cung Phi Yến đang làm gì, mấy ngày rồi tôi cũng chưa thấy người đâu, lúc mới đi học còn đến lớp đều đặn mỗi ngày, bây giờ thì ngay cả cái bóng cũng không thấy, điện thoại cũng không gọi được.
Tôi từng nhờ Tân Nhã thử đoán một chút, nhưng mà Tân Nhã cố gắng nửa ngày cũng lắc đầu nói với tôi, chỉ có thể dự đoán được nguy hiểm sắp đến, còn Nam Cung Phi Yến rốt cuộc đang làm gì, cô cũng không cách nào biết được.
Hơn nữa, tôi đã tu luyện mấy ngày qua, nhưng cũng không có tiến triển gì quá lớn, tôi cảm thấy hơi hối hận, sớm biết vậy tôi đã không đến trường học, nơi này mặc dù ở chỗ hẻo lánh, nhưng ký túc xá quá ồn ào, thời gian tu luyện mỗi ngày đều rất có hạn, tôi cũng không thể quá lộ liễu, mặc dù A Long và Tiểu Hồ Tử sớm biết tôi không bình thường, nhưng mà tôi vẫn phải chú ý không thể hù dọa bọn họ.
Sau đó tôi nghĩ, hay là đến một nơi hoang vu dã ngoại đi, chẳng hạn như một nơi gần nghĩa địa, tìm một chỗ yên tĩnh tĩnh tâm tu luyện, hoặc là đi đến ngọn núi phía Tây Nam, cùng Gia Cát lão quỷ làm bạn đi, còn có một biện pháp khác, là trực tiếp đi tìm Long Nữ bà bà, đến sông Vô Ưu của bà bà, nơi đó phong cảnh ưu nhã, người không phận sự không được đến, bảo đảm sẽ không có ai làm phiền tôi.
Nhưng mà tôi nghĩ tới nghĩ lui, những chỗ này đều có điểm không ổn, đang không biết làm thế nào, chợt tôi nhớ ra một chuyện, nhanh chóng lấy ngọc tỳ hưu ra, lẩm bẩm niệm, sau đó một luồng khói xanh bay ra, Lam Ninh chận rãi xuất hiện.
Tôi nói với cô ấy đại khái về tình huống bây giờ, sau đó bày tỏ với cô ấy, tôi muốn đi vào địa bàn của Giải Trĩ Thần Quân nhìn một chút.
Lam Ninh nghe xong cười nói, tôi không sợ lần này lại đụng phải minh giới nữa à, tôi lúng túng gãi đầu cười nói:
- Ngoài ý muốn, đó chẳng qua là ngoài ý muốn…
Lần này tôi đã chuẩn bị kỹ càng, nhờ Tiểu Bạch trông chừng dùm tôi, khóa kỹ cửa, dặn dò cậu ấy một lúc, không nên để ngọc tỳ hưu này linh tinh, để nó ở dưới gối tôi, tôi sẽ trở lại bất cứ lúc nào.
Tiểu Bạch nghe tôi nói muốn đi vào bên trong ngọc tỳ hưu tìm Giải Trĩ cũng rất là vui vẻ, gật đầu đồng ý, vì vậy tôi để cho Lam Ninh đi vào trước chờ tôi tới, sau đó tôi đặt ngọc tỳ hưu trước mặt, chú ý tập trung, nhìn chằm chằm ngọc tỳ hưu, trong miệng lẩm bẩm.
- Tôi muốn đi vào tôi muốn đi vào tôi muốn đi vào…
Giống như lần trước vậy, tôi thì thầm một lúc, thì thấy sương mù từ ngọc tỳ hưu chậm rãi bay lên, nhìn như tiên khí vậy, trong lòng tôi vui mừng, cảm giác như cảnh vật trước mắt bỗng nhiên phóng đại, hơn nữa rất mơ hồ, bỗng nhiên, tôi cảm thấy hơi hoảng hốt, chỉ cảm thấy người tôi ngã về phía trước, đột nhiên bầu trời quay cuồng…
Ông trời phù hộ, lần này đừng để tôi xuyên sai đến chỗ khác…
Giật mình bừng tỉnh, tôi dần tỉnh táo lại, nhưng lại mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy cơ thể giống như là đang ở sâu trong mây trắng, tiếng gió gào thét, ánh mắt mơ hồ, giống như đang rơi xuống, lại giống như đang bay theo gió.
Không biết qua bao lâu, sương mù dày đặc bỗng nhiên tản ra, một bàn tay kéo lấy tôi, một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Công tử tới rồi, ha, lần này công tử thật sự tới rồi…
Đây là giọng nói của Lam Ninh, nhất thời tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, mở mắt ra nhìn, quả nhiên là Lam Ninh.
Mà xung quanh là cỏ xanh, trời xanh, gió mát, mây trắng, cách đó không xa có một dòng suối nhỏ đang chảy róc rách, phía xa là sương mù bồng bềnh phảng phất, khiến cho người ta cảm giác như lạc vào nơi tiên cảnh.
Nhưng tôi lại vô cùng ngạc nhiên, cảnh tượng ở nơi này, lại cực kỳ giống ban ngày của thanh minh giới, cảnh tượng tiên cảnh kia, nếu không phải có Lam Ninh ở bên cạnh, tôi chắc chắn sẽ hét lên.
Lam Ninh thấy sắc mặt của tôi không đúng, ngạc nhiên nói:
- Công tử cậu làm sao vậy, mặc dù nơi này rất đẹp, nhưng cũng không đến nỗi khiến cậu kinh ngạc như vậy chứ?
Tôi định thần lại, cười khổ nói:
- Đúng là rất đẹp, quá đẹp, tôi cũng không kìm hãm được, cái đó, bây giờ Giải Trĩ Thần Quân đang ở đâu? Không phải ngài ấy có một cung điện sao?
Lam Ninh gật đầu, chỉ về một nơi phía xa xa:
- Dạ, chính là ở bên kia, đi tới phía trước là có thể nhìn thấy.
Trong lòng tôi cảm khái, sau bao nhiêu trắc trở, cuối cùng tôi cũng đã thật sự vào được bên trong ngọc tỳ hưu, gặp được Giải Trĩ.
Lam Ninh cũng không biết suy nghĩ trong lòng của tôi, rất vui vẻ đưa tôi đi đến phía trước, đi qua thảm cỏ phía sau, sương mù phía trước dần rõ ràng, Lam Ninh không được chỉ chỏ, tôi làm theo chỉ dẫn của cô ấy, quả nhiên tôi thấy được, ở ngay phía trước cách bãi cỏ không xa, có một tòa cung điện rất hùng vĩ, cung điện này trông rất trang nghiêm và nguy nga, toàn thân được chế bằng bạch ngọc, nhìn qua trông rất đẹp.
Trong lòng tôi không khỏi kinh ngạc, xung quanh cung điện bạch ngọc tỏa ra ánh sáng tôn quý, đồng thời tỏa ra một cỗ khí tức kỳ dị, khiến cho người đứng trước cung điện này không khỏi sinh ra cảm giác tự ti.
Tôi lắc đầu thở dài:
- Muốn đi lên Nghiễm hàn cung trên mặt trăng kia, nhưng mà trước mắt chỉ có như vậy.
Lam Ninh cười hì hì:
- Nghiễm Hàn Cung đó không thấy được sờ được, nhưng cái hiện tại ở trước mắt chúng ta là thật, nói đến đây, tôi còn muốn cảm tạ công tửm nếu không phải nhờ có công tử, tôi nào có phúc phận như vậy, có thể ở nơi này tu hành.
Tôi ừ một tiếng, nói:
- Nơi này giống như tiên cảnh vậy, khó trách tiến độ tu luyện của cô tăng lên rất nhanh, có mấy tháng ngắn ngủi, cũng đã bỏ được quỷ khí rồi, sắp trở thành tiểu tiên nữ rồi.
Lam Ninh kéo cánh tay tôi, thân mật nói:
- Lam Ninh nếu có thể trở thành tiểu tiên nữ, thì công tử hẳn trở thành đại tiên rồi.
Tôi cười khổ nói:
- Bây giờ tôi cũng chỉ là kẻ nhàn rỗi…
Chúng tôi vừa nói chuyện vừa đi tới trước cung điện bạch ngọc kia, từ bên trong truyền ra một tiếng cười to. Ngay sau đó một đám sương mù chậm rãi ngưng kết lại trước cung điện, hiện ra một thanh niên mặc áo bào xanh, dung mạo tuần tú, mái tóc dài ngang vai, nhìn qua anh tuấn bất phàm, cười với tôi, nói:
- Hàn sư, lâu rồi không gặp, gần đây có khỏe không?
- Ách, rất tốt rất tốt, ngài cũng khỏe…
Tôi giơ tay chào ngài ấy, người này chính là người tôi đã gặp ở ngã ba của khách sạn hoàng tuyền, thân phận thật sự là Giải Trĩ thần quân, hoặc là nói là thân nhân, gặp lại ngài ấy, tôi lại nhớ lại hình ảnh ngái ấy trợn mắt tức giận mà không khỏi bật cười.
Thật ra thì tôi với anh ta cũng coi là rất quen, nhưng mà kiểu đối thoại như vậy tôi có chút không quen, anh ta cũng không ngại chào hỏi với tôi:
- Người tới là khách, Hàn sư, mời vào bên trong.
Tôi ngẩng đầu nhìn cung điện bạch ngọc này, ngẩng đầu ưỡn ngực, cùng anh ta sóng vai đi vào…
Bạn cần đăng nhập để bình luận