Cấm Kỵ Sư

Chương 457: Thoát khỏi vòng luân hồi.

- Đáng sợ? Đáng sợ như thế nào?
Thấy anh ấy đột nhiên có hành động như vậy, tôi có chút lo lắng hỏi.
Chỉ thấy Giải Trĩ Thần Quân cúi đầu nhìn cái chuông kia, sắc mặt khó coi hỏi tôi:
- Vật này từ đâu tới?
Tôi nói thật:
- Từ trên người quỷ nữ vừa rồi. Tôi cảm thấy không bình thường, nên cầm đến đây.
- Không thể nào chứ, trên người nữ quỷ kia làm sao có thể có thứ này, nói thật, trên người cô ấy mang theo thứ này mà không bị hồn phi phách tán thì ta cũng rất ngạc nhiên.
Giải Trĩ Thần rất nghi ngờ nói.
- Hồn phi phách tán? Không thể chứ, lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ấy còn đang đi tắm chờ tinh lang, anh có nhầm không đấy?
- Hừ, cậu có biết đây là gì không?
- Vớ vẩn, nếu biết còn phải tới hỏi anh sao?
- Ừm, vậy tới đây ta nói cho cậu biết, vật này, cậu biết thuật cản thi ở Tương Tây không?
Anh ấy đột nhiên hỏi như vậy làm tôi rất ngạc nhiên nói:
- Không nhìn ra, một thần thú thượng cổ như anh cũng biết đến thuật cản thi ở Tương Tây?
Anh ấy đắc ý nói:
- Đương nhiên, đừng thấy ta mới đến nhân gian không lâu, nhưng ta trời sinh thông âm dương, chuyện quá khứ mấy ngàn năm nay ta đều biết rất rõ. Thuật cản thi ở Tương Tây kia, mấy ngàn năm trước có một vị quân sư của thủ lĩnh bộ lạc Tương Tây. Bởi vì sau một cuộc chiến tranh, ông muốn đem người chết trận về quê cũ, một lần ngủ mơ trong mộng được thần linh chỉ điểm, thi triển phép thuật, khiến cho những thi thể của những chiến sĩ đã chết kia đứng dậy, dưới sự hướng dẫn của vị quân sư kia mà xếp hàng đi về quê. Sau đó, pháp thuật này mới trở thành phong tục dần được lưu truyền cho các đời sau…
Thật ra tôi đã sớm nghe qua câu chuyện này. Vì vậy tôi ngăn anh ấy lại, nói:
- Dừng dừng, tôi hỏi anh chuyện của cái chuông, anh lại nói cho tôi về thuật cản thi Tương Tây làm gì. Tôi cũng không có suy nghĩ học cái đấy.
Giải Trĩ Thần Quân nói:
- Nhắc tới cái chuông, thì phải nói đến thuật cản thi Tương Tây, bởi vì cái chuông này… Dường như chính là vật mà quân sư kia sử dụng để thi triển thuật cản thi, sư dụng nhiếp hồn linh…
- A? !
Nghe lời này của anh ấy, tôi nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không phải chứ. Nếu đây là thật, vậy không phải nói, cái chuông này đã có lịch sử mấy ngàn năm? Hơn nữa, còn được tổ sư thuật cản thi dùng qua, chuyện này, đoán không chừng còn trân quý không kém chuyện của Tần Thủy Hoàng là bao.
- Anh chắc chắn đây là đồ tổ sư thuật cản thi đã dùng qua? Anh từng nhìn thấy chưa, sao dám chắc như vậy?
Tôi nói ra nghi ngờ của mình về lời nói của anh ấy.
Giải Trĩ Thần Quân gãi đầu một cái, nói:
- Ta chưa từng thấy qua, nhưng mà cái này coi như không phải cái tổ sư đã dùng, thì cũng là một đại vu sư rất lợi hại đã dùng, bởi vì sát khí bên trong quá nồng đậm, đừng nói là người chết, cho dù là người sống, chỉ cần lắc chuông vang lên, hoặc là nghe thấy tiếng chuông, không chừng cũng phải hồn phi phách tán. Cậu nhìn xem, phía trên này có phủ một tầng sương mù, đây là có người cố ý dùng thuật phong ấn lại, để không cho sát khí thoát ra ngoài, bằng không nữ quỷ đó đã sớm bị hút vào trong chuông. Mới vừa rồi ta dùng mười phần công lực của mình thăm dò vào bên trong, vất vả mới nhìn thấy được bên trong, trời ạ, bên trong giống như địa ngục vậy, tất cả đều là hồn phách của người chết.
- Thật không? Làm sao tôi lại thấy không giống như dùng cho thuật cản thi…
Tôi đối với lời của anh ấy cảm thấy không tin, nghe vào không đáng tin cậy, nếu như là dùng để cản thi, vậy chỉ cần nhiếp một phần hồn phách còn lại trong thân thể, làm kỳ khởi thi là được rồi, tại sao lại nhiếp ở trong cái chuông này, vậy còn gọi là cản thi sao?
Tôi đem nghi vấn nói với Giải Trĩ Thần Quân, anh ấy nói với tôi:
- Vậy là cậu không hiểu rồi, cản thi không phải dùng hồn phách để điều khiển thi thể, mà là dùng chuông thì đúng hơn, cậu nghĩ, một pháp khí có thể giống với một đồ vật bình thường sao? Huống chi lại còn bởi một đại vu sư lợi hại như vậy sử dụng, cho nên, ta mới nói với cậu lai lịch của cái chuông này rất khác thường.
Tôi nghe cái hiểu cái không, vì vậy dứt khoát nói rõ đầu đuôi ngọn ngành về cái chuông này cho anh ấy, cái chuồng này là của yếm thắng sư, cũng không phải là pháp khí của thuật cản thi gì đó.
Giải Trĩ Thần Quân cười một tiếng nói:
- Yếm thằng sư khởi nguồn từ Nam Cương, cản thi ở Tương Tây, hai nơi này vốn cách nhau không xa, huống chi phù thủy Nam Cương có tiếng hơn so với Tương Tây, nếu như là đồ của phù thủy Nam Cương vậy cũng có liên quan đến gia tộc cản thi ở Tương Tây.
Anh ấy phần tích nửa ngày, cuối cùng phân tích ra kết quả như vậy, tối có chút im lặng, rồi nói:
- Được rồi, bây giờ không nói đến lai lịch của cái chuông này nữa, nếu thứ này nguy hiểm như vậy, tôi cũng không thể mang nó ra ngoài, để nó ở lại đây cho anh có được không?
Thật ra thì trong lòng tôi đã sớm nghĩ xong, vật này đến tay tôi cũng là ý trời, mặc dù không biết tại sao Y Thắng lại đưa một thứ quan trọng như vậy giao cho một nữ quỷ giữ, nhưng mà tôi nghĩ, nếu sau này khi hắn không tìm thấy được thứ này, nhất định sẽ rất khẩn trương đi tìm.
Ai ngờ Giải Trĩ Thần Quân lắc đầu liên tục:
- Không được không được, vật này âm khí quá nặng, chỗ của ta không chịu nổi, vậy nên cậu tự mình xử lí đi.
Tôi kéo anh ấy nói:
- Đừng mà, nếu như ngay cả chỗ anh cũng không thể chịu nổi, vậy còn chỗ nào có thể chứ? Hơn nữa nữ quỷ kia cũng cầm trên người mười năm rồi cũng chẳng xảy ra chuyện gì, vậy thì anh sợ cái gì?
Anh ấy trợn mắt nói với tôi:
- Vậy sao cậu không mang theo trên người?
Tôi buông tay nói:
- Tôi cũng rất muốn nhưng không thể, nhưng bây giờ tôi có quá nhiều đồ vật, chung quỳ cốt của thiên sư gia tộc ở chỗ tôi, trảm long tia của Ly Vẫn Long Quân cũng ở chỗ tôi, nếu bây giờ thứ này mà ở trên người tôi, tôi sợ mình bị người khác bắt được, vậy nên để lại chỗ này của anh, dù gì cũng coi như là để lại một đường lui có phải không? Hơn nữa, nữ quỷ kia có thể giữ lâu như vậy, nói không chừng là do yếm thằng sư đã làm pháp gì, đặt ở trên người cô ấy, nên nếu để ở trên người tôi, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện.
Ánh mắt của Giải Trĩ Thần Quân bỗng sáng lên, nói:
- Vậy thì dễ thôi, cậu để cho cô ấy ở lại đây, sau đó tiếp tục giữ cái chuông, không phải tốt sao? Nếu cái chuông có tác dụng gì, thì sau này hẵng tính, dù sao cô ấy cũng là quỷ thể, ở chỗ của ta đối với cô ấy cũng tốt. Nhưng mà, mama nó, cậu nói xem cậu để một đám quỷ tới chỗ ta, vậy là có ý gì hả?
Tôi cười một tiếng:
- Đừng nhìn tôi như vậy mà, quỷ nữ kia cũng là một người đẹp, hơn nữa Lam Ninh ban đầu cũng không phải quỷ nữ, bây giờ tôi nhìn anh mặt mày cũng hớn hở, hắc hắc, đừng tưởng tôi không biết, anh đối với người đẹp không có sức kháng cự nha.
Tôi đã sớm nhìn ra điểm này, lần trước khi đối phó với Y Thắng, thái độ của anh ấy với Chanh Nguyệt và Y Thắng hoàn toàn không giống nhau. Anh ấy nghe tôi nói như vậy cũng cười nói:
- Vậy cũng tốt, ở lại thì ở lại, chẳng qua tình huống của cô ấy khá đặc thù, nếu như để cô ấy mang theo chuông, ta không dám để cho cô ấy vào ngâm tiên trì, hay là cứ làm một quỷ nữ đi.
Tôi gật đầu, làm gì cũng được, chỉ cần anh ấy chịu thu nhận là được, nói thật, tôi cũng không dám mang cái chuông này bên người, mới vừa nãy anh ấy nói âm khí của nó quá nặng, chắc hẳn sẽ có quan hệ gì đó với quỷ hồn, đối với thần thú như anh ấy có lẽ sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng mà nếu tôi mang theo trên người, thì sợ rằng ma không biết quỷ không hay mà xảy ra chuyện, dù sao tôi ra vào đây cũng rất thuận tiện, có thể tùy lúc vào đây tìm anh ấy là được.
Chúng tôi vừa thương lượng xong thì Lam Ninh cũng đưa Hàn Mai Mai trở về, Lam Ning rất vui vẻ, Hàn Mai Mai cũng hiếm khi lộ ra ý cười, mặt mày cũng rạng rỡ vui vẻ, ngay cả quỷ khí trên người dường như cũng yếu đi một ít, xem ra tiên cảnh đất lành, quả nhiên rất tốt, chẳng qua ở lâu như vậy, đối với cô ấy cũng không tốt lắm.
Tôi kể với Hàn Mai Mai về quyết định của chúng tôi cho cô ấy, để cho cô ấy ở nơi này. Chờ sau khi tôi tìm được người trong mộng của cô ấy, sẽ nghĩ cách cho cô ấy đi gặp. Bây giờ cô ấy đối với tôi là nói gì nghe nấy, mặt mày hớn hở, đương nhiên cô ấy cũng không ngốc, biết nơi này hẳn là chỗ tốt, nên cũng không định đi.
Làm xong những chuyện này, tôi lại hỏi Giải Trĩ Thần Quân, nếu anh ấy có thể nhìn thông âm dương nhìn được chuyện quá khứ, vậy có thể tìm hiểu lai lịch của Phúc Duyên Trai Chủ hay không? Nhưng anh ấy lắc đầu, nói với tôi, nếu như anh ấy đã biết, thì sớm đã nói ngay, cần gì phải chờ tôi hỏi?
Trong lòng tôi không khỏi buồn bực, nếu như anh ấy có thể nhìn thấu âm dương, xem được chuyện quá khứ, vậy mà cũng không biết được chuyện của Phúc Duyên Trai Chủ kia, vậy rốt cuộc tên kia có lai lịch gì chứ?
Giải Trĩ Thần Quân thấy tôi cau mày, cũng không khỏi tặc lưỡi nói:
- Nói đến Phúc Duyên Trai Chủ đó cũng thật lạ, hắn có thể điều khiển thần mộc thượng cổ Chi Linh, Hắc Giao đạo hạnh mấy ngàn năm, còn có thể thu phục cả Cùng Kỳ, mà ta cũng đã dò tìm mấy lần, nhưng ở dưới thiên đạo, đều không có cách nào tìm được người này, thật kỳ lạ mà.
Tôi kỳ quái hỏi:
- Anh nói gì, dưới thiên đạo không có cách nào tìm được người này? Là có ý gì? Chẳng lẽ hắn còn trên cả thiên đạo? Vậy sẽ là ai, bố của thiên đạo hử?
Anh ấy khoát tay nói:
- Không không không, không phải ý đó, cái gọi là dưới thiên đạo, chỉ là nhân gian, cùng minh phủ Cửu U, ta đã từng đi điều tra sổ sinh tử ở địa phủ U Minh, Phúc Duyên Trai Chủ kia dường như đã thoát khỏi vòng luân hồi, không ở trong sáu đạo…
Tôi nhất thời vô cùng kinh ngạc, thoát khỏi vòng luân hồi, không có ở trong sáu đạo, đùa gì thế, chẳng lẽ hắn là Phật Tổ Như Lai hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận