Cấm Kỵ Sư

Chương 492: Đồng Giáp Thi

Hai chúng tôi lặng lẽ dọc theo cánh rừng đi về phía trước.
Theo độ hiểu biết tình hình của anh ta thì không xa trước mặt chúng tôi chính là địa bàn của Kẻ săn thi.
Anh ta bảo, kẻ săn thi này không giống kẻ săn thi ở Tương Tây, kẻ săn thi Tương Tây dùng bí thuật để đưa xác những người chết ở xứ người trở về quê hương chôn cất để họ an nghỉ.
Còn Kẻ săn thi này, nghiêm khắc mà nói nên được gọi là một Kẻ dưỡng thi, bản thân những kẻ này chẳng có đạo pháp hay năng lực cao siêu gì nhưng lại am hiểu về bí thuật dưỡng thi, luyện thi, có thể đem xác người tu luyện thành cương thi lành lặn bất diệt, cúng bái để điều khiển như một tên côn đồ.
Thực ra đây cũng là một loại thuộc Cổ thuật, nhưng vì pháp môn này quá tà ác nên ngay cả người ở Linh Giới cũng ghét bỏ Kẻ dưỡng thi, không thừa nhận địa vị của họ. Tuy nhiên, đối với độ lớn mạnh sức hủy diệt và độ cường hãn của sức phòng ngự, họ lại được hai giới Linh giới và Huyền giới công nhận là những kẻ phiền phức nhất.
Đám cương thi này tu luyện chậm thì vài năm, lâu thì mấy chục năm. Theo truyền thuyết, trong Kẻ dưỡng thi còn thờ cúng một Đồng Giáp Thi nghìn năm tuổi. Đây chính là vũ khí bí mật đáng sợ nhất của Kẻ dưỡng thi. Vô số lần đại chiến Linh-Huyền trong quá khứ, bọn chúng dựa vào Đồng Giáp Thi, đánh đâu thắng đó, kẻ nào cản đường đều giết không tha, gần như không ai có thể chống lại nó.
Y Thăng nói với tôi rằng có thể được chủ trì Phúc Duyên Trai vừa ý đến nơi này tuyệt không phải hạng người thông thường, vì vậy khi hành động nhất định phải cẩn thận. Tốt nhất là không được để lộ hành tung, âm thầm ra tay, diệt trừ sinh lực địch mới là mục đích của chúng ta.
Tôi đương nhiên đồng ý. Thực ra, tôi nảy ra ý tưởng này, hai chúng tôi cũng xem như là “ý tưởng lớn gặp nhau”.
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi đã đến địa bàn của Kẻ dưỡng thi. Tôi vốn định dùng một Ẩn Thân Phù lên người anh ta để che giấu hành tung, nhưng Y Thăng bĩu môi nói rằng mình cũng biết.
Nhìn hắn đưa tay vẽ vào không khí, trước mặt liền xuất hiện một cái lỗ đen, hắn sải chân vào bước vào, cả người liền biến mất.
Tuy nhiên, tôi mở to hai mắt nhìn xem thì vẫn có thể thấy một cái bóng lờ mờ, đang rón rén tiến lên phía trước, xung quanh là một vật thể giống như quả bóng màu đen, bao bọc lấy hắn. Tôi không nhịn được mà cười khì khì, hình như tôi có thể nhìn thấu cách thức tàng hình của hắn, tôi cũng lập tức ẩn thân, bước lên vỗ hắn ta rồi nói:
- Cẩn thận chút nào, quả cầu đen này của anh hơi lộ liễu rồi.
Hắn quay đầu nhìn tôi kinh ngạc, khịt mũi, không nói gì chỉ phất tay về phía trước:
- Coi chừng dưới chân, tôi nhớ họ đã mai phục hơn chục Thiết thi ở đây...
Nụ cười của tôi tắt ngúm, gật gật đầu, đang định tàng hình, đột nhiên chân bị kẹp chặt.
Lòng tôi hơi hoảng, vừa cúi đầu nhìn đã thấy mặt đất dưới chân lập tức nứt ra, có một móng vuốt màu đen khô cằn cứng ngắc đang nắm lấy cổ chân của tôi!
Má ơi, mai phục ở đây đánh úp tôi. Tôi đá nó ra ngay lập tức, vốn tưởng ít nhất thì cũng có thể làm gãy tay của con cương thi dưới lòng đất, nhưng ai mà biết tôi không thể thoát khỏi nó. Bộ móng vuốt hình như có một sức lực ngàn cân. Với cú đá này của tôi cũng không làm nó xê dịch, ngược lại con cương thi tăng sức mạnh. Cổ chân tôi hứng chịu một trận đau tê tái, cơ thể tôi run lên suýt nữa thì ngã xuống đất.
Phỏng chừng đây cũng chính là tôi sớm đã thay da đổi thịt, không còn phải xác thịt như trước nữa, nếu không cái này hoàn toàn có thể bóp nát xương chân tôi, bị tàn phế cả đời rồi.
Tôi nghiêng người về phía trước, quỳ một chân xuống, tôi tức giận đập mạnh xuống đất, vang lên tiếng động xì xì, cánh tay của tôi cắm thẳng xuống đất khoảng một thước và chạm phải thứ gì đó.
Tay tôi dùng lực nắm lấy thứ đó, “ha” tôi quát khẽ một tiếng liền nhấc nó lên, ngay lập tức nghe thấy tiếng gầm quái dị. Móng vuốt nắm cổ chân của tôi tức khắc buông ra. Tôi lại dùng lực, mặt đất liền nứt ra. Một con cương thi đã bị tôi kéo ra khỏi mặt đất đầy dứt khoát và nâng nó trên không trung.
Tôi nhìn lên thì thấy bàn tay của tôi đã cắm vào ngực của con cương thi. Con cương thi này khiến người ta phát khiếp, mặt mũi hung tợn, nghiến răng nghiến lợi bị giữ trên cao, tay chân vùng vẫy một trận rồi hét lên vùng bỏ chạy đã bị bắt lại.
Cương thi này tay chân đều dài, móng tay sắc nhọn vô đối, dài cả tấc, trên mặt lập lòe màu tím đen, thoạt nhìn là biết có kịch độc. Tôi không muốn dây dưa với nó nên ném nó lên thẳng cái cây bên cạnh, vang một tiếng, là âm thanh của sắt đá.
Y Thăng ở bên cạnh khẽ quát:
- Đây chính là một con Thiết thi, thân thể rắn chắc như đá...
- Ô, biết rồi.
Tôi đáp một cách ngắn gọn, nhìn con Thiết thi vật lộn trên mặt đất một hồi đã đứng dậy, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, ánh hung dữ trong mắt nó, nhìn chúng tôi, làm ra vẻ muốn bổ nhào đến.
Y Thăng khẩn trương nói:
- Con Thiết thi này cực kỳ khó đối phó, cậu đánh cỡ nào cũng vô dụng, vả lại nó cũng không sợ loại tấn công pháp thuật nào cả. Đao chém lửa đốt đều vô hiệu...
- Ô.
Tôi đáp lại một tiếng, ánh đỏ của Huyết Ngọc Ban Chỉ phát tác, thầm niệm trong lòng, một chữ Diệt đỏ như máu “Mie” xuất hiện.
Giọng của Y Thăng vẫn tiếp tục:
- Lớp vỏ bọc duy nhất của nó là dưới rốn 3 inch. Chỉ cần một lưỡi dao sắc bén đâm vào, năng lượng tử thi tích tụ trong cơ thể nó sẽ...
- Xì xì!
Tiếng nói của Y Thăng im bặt, xoay đầu nhìn tôi với nét mặt kỳ quái và nói:
- Có cần nhanh vậy không hả, tôi còn chưa xong?
Tôi nhún vai, trả lời như không hề gì:
- Anh nói là việc của anh, tôi làm là việc của tôi, không ai trì hoãn gi cả, ok?
Vừa lúc hắn còn đang lải nhải thì tôi đã tung ra Diệt Tự Huyết Chú, ngay khi cục sắt đá chuẩn bị vồ tới thì vỗ lên người Thiết thi. Trong ánh sáng đỏ như máu lập lòe, sức mạnh của Diệt Tự đỏ rực phát tán, trong nháy mắt xuyên vào trong cơ thể của Thiết thi.
Sau đó, vô số tia sáng đỏ máu từ trong Thiết thi chiếu ra, phát ra tiếng “xì xì”, nhìn Thiết thi hung hăng kia bị thiêu thành một nắm tro tàn trên đất.
Y Thăng đờ người ra nhìn tôi, tôi thầm gật đầu, thầm nghĩ Diệt lần này cũng triệt để, chỉ còn lại đống tro cốt, từ góc độ này mà nói, Thiết thi cũng chỉ có thế thôi.
Y Thăng bước tới xem xét, cong môi nói:
- Cậu đây quá bạo lực rồi, không có thẩm mỹ gì cả.
Tôi nghiêng đầu liếc hắn một cái:
- Lúc này là lúc nào rồi còn thẫm mỹ, anh có nhảy với nó một bản không hả?
Y Thăng nhướng mắt đáp lại:
- Tôi là sợ cậu lãng phí công lực. Một con Thiết thi nhỏ nhoi mà rầm rộ như vậy, về sau còn có nhân vật lợi hại hơn, đừng có đến lúc đó hết sức lực, trụ không nổi.
Hắn vừa nói vừa lấy ra Nguyệt Hoa Thủy Kính trong lồng ngực ra, lắc lắc nói:
- Nếu là tôi, sẽ giữ chặt nó, sau đó một đao đâm vào. Không tốn chút sức lực...
Hắn đang nói chuyện, khóe mắt tôi chợt chú ý tới mặt đất sau lưng hắn đang cuồn cuộn lên, lập tức quát to:
- Cẩn thận phía sau!
Y Thăng phản ứng cũng rất nhanh chóng, lập tức xoay người, nhưng vào lúc này, dưới đất vang lên một loạt tiếng nổ, một Thiết thi khổng lồ lẳng lặng giơ hai tay lên, quấn chặt người Y Thăng.
Y Thăng nhất thời không thể cử động, hai cánh tay cũng bị siết vào nhau, không cách nào thi triển pháp thuật, trong tiếng gầm nhẹ, hắn sức nhấc thân người, cố gắng kéo Thiết thi nhảy ra từ phía sau, nhưng Thiết thi cao đến hao thước, vừa đen vừa khỏe, trông giống như một con tinh tinh. Y Thăng liên tục dùng lực, nhưng không xê dịch được tí nào.
- Anh đừng nhúc nhích, nhìn tôi!
Tôi lại vội vàng viết Diệt Tự Huyết Chú, muốn xử lý con Thiết thi này y như vừa rồi, Y Thăng bị Thiết thi siết chặt, cả mặt đỏ bừng, đến mức lạc giọng:
- Đừng làm lung tung, thứ đó của cậu mà trúng tôi thì con mẹ nó tôi cũng tiêu đời luôn đấy.
Tôi nghĩ cũng đúng, Diệt Tự Huyết Chú này quá bá đạo, ngươi trúng thì chết, đụng phải cũng chết, thân thể liền hóa thành tro bụi, cả cơ hội cứu chữa cũng không có.
Nghĩ đến đây, tôi liền xoay người nhảy ra phía sau con Thiết thi, tâm vừa niệm, Diệt Tự Huyết Chú lại trở vào trong cơ thể, đổi thành Định Tự Phù cộng thêm Trấn Tự Phù.
- Không được cử động!
Tôi khẽ quát một tiếng, hai đường phù chú đồng loạt đập lên lưng Thiết thi, trông con Thiết thi không khác gì khỉ đột kia run lên dữ dội rồi ngừng di chuyển.
Nhưng hai tay của nó vẫn giữ chặt Y Thăng như hai cánh tay thép. Tôi lắc nó mấy cái vẫn không phản ứng. Y Thăng cũng đứng im. Tôi cau mày, chợt nhớ ra điều gì đó liền nói với hắn:
- Anh không được nhúc nhích, xem tôi này.
Nói xong, tôi rút thanh Kim Đao mà Đội trưởng Thường đã đưa cho tôi từ bên hông.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn kỹ con dao này.
Con dao này kiểu dáng cổ xưa, trên vỏ đao chi chít những hoa văn kỳ lạ, toàn thân mang màu vàng nhạt. Cầm Kim Đao, tôi có thể cảm nhận rõ ràng có một nguồn sức mạnh kỳ lạ như ẩn như hiện ẩn chứa trong đó.
Tôi nắm chuôi đao mạnh mẽ rút Kim Đao ra, tiếng kim loại vàng leng keng, một tia sáng ánh kim lóe ra, không chút do dự tôi nhắm thẳng cánh tay của Thiết thi, chém một nhát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận