Cấm Kỵ Sư

Chương 153: Được mà lại mất

Thời gian trôi qua từng chút một, Hồng Hạo vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Nam Cung Phi Yến và Thiệu Bồi Nhất cũng chẳng biết đi đâu. Mà ở nơi đó, Dương Thần nghiên cứu Hồng Hạo rất lâu, hình như nhìn ra được manh mối gì đó nên ở trong phòng ngủ tìm nửa ấm nước, rót vào trong cốc, lại tìm giấy bút vẽ bùa, cầm ở trong tay, ngón tay vẽ nhiều lần lại thì thầm một hồi, tiếp theo dùng một cây đuốc đốt đi, hòa tro vào trong nước, cuối cùng cạy miệng Hồng Hạo và đổ chén nước bùa vào.
Hồng Hạo cắn chặt hàm răng làm nước tràn ra ngoài, miễn cưỡng lắm mới rót hết nửa cốc, sau đó tôi và hắn đặt Hồng Hạo lên giường. Chỉ một lát sau đã thấy gương mặt Hồng Hạo dần thay đổi, khí đen đã giảm đi một ít. Lại thêm một lát, hàm răng cắn chặt cũng được thả lỏng, cho dù còn hôn mê nhưng thoạt nhìn đã không có gì đáng ngại nữa.
Dương Thần quan sát một hồi rồi thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Tà khí trong cơ thể hắn đã được loại bỏ hơn nửa, không còn lo lắng tới tính mạng nhưng còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày. Sau này cho hắn uống chút đồ bổ khí, dần dần sẽ không sao.
Dương Thần lại hỏi tôi:
- Hồng Hạo thi triển pháp thuật hại người thì nên xử lý thế nào?
Tôi nói:
- Thật ra hắn cũng không gây ra hậu quả gì quá lớn, hơn nữa cũng là bị người uy hiếp nên không thể làm gì hắn, xem như là hắn được lợi đi.
Dương Thần nghĩ lại cũng thấy làm vậy là đúng, chắc hẳn chờ hắn tỉnh lại, về sau cũng phải nghỉ học. Hơn nữa mấy năm cũng chưa chắc có thể loại bỏ hết luồng tà khí này, như vậy cũng xem như là trừng phạt đối với hắn rồi.
Chỗ Hồng Hạo tạm thời không có việc gì làm, tôi lại chỉ vào con rối hỏi:
- Chúng ta nên xử lý nó thế nào bây giờ?
Dương Thần nói:
- Rất đơn giản, chúng ta cứ châm đuốc đốt nó đi thôi. Còn nữa, loại phẩm đỏ mà hắn dùng bôi lên mặt cũng không phải là đồ tốt.
Chúng tôi lập tức vào phòng lật tìm, quả nhiên phát hiện ở dưới giường của Hồng Hạo có một túi giấy, bên trong chứa loại bột giống như chu sa, cuối cùng cũng không biết đó là thứ gì.
Chúng tôi đổ hết tất cả những thứ này ở trên mặt đất và châm lửa đốt, nhưng căn bản không đốt được đầu con rối, tôi thử rất lâu cũng chỉ đốt sạch vạch trên ở trên đầu của con rối thôi.
Điều này có hơi quỷ dị, bởi vì nhìn qua con rối này là một con búp bê vải, sao có thể đốt không cháy được? Thậm chí chúng tôi đốt nửa ngày, phía trên cũng không có dấu vết bị cháy nào.
Tôi và Dương Thần ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu nổi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Dương Thần gãi đầu và nhíu mày, trợn mắt suy nghĩ hồi lâu mới dường như nghĩ ra điều gì đó. Một lát sau, cậu ta bỗng nhiên vỗ tay nói:
- Tôi hiểu rồi, con rối này bị người ta thi pháp, có thể tránh được nước lửa binh đao.
Tôi kinh ngạc:
- Con rối cũng có thể tránh được nước lửa binh đao? Vậy cũng quá biến thái đi. Lẽ nào nước lửa bất xâm, binh đao không tổn thương được nó sao?
Dương Thần mỉm cười nói.
- Đúng vậy. Đây là lấy vật thi triển pháp thuật với cảnh giới rất cao. Không tin bây giờ cậu thử dùng kéo cắt, xem có cắt được không.
Tôi không khỏi lắc đầu thè lưỡi, thật ra cũng không đi thử, dáng vẻ Dương Thần như dự đoán trước được mọi việc, trên gương mặt đầy hưng phấn nói với tôi:
- Cậu xem tôi làm cho cậu một thứ lợi hại, vài phút sau là phá được phép này.
Nói xong, hắn cầm chậu trong phòng đi ra ngoài, đổ hết nước còn lại trong bình ra và thò ngón tay vào trong nước vẽ một nét, sau đó lại tập trung tinh thần vẽ một tấm bùa, dùng lửa đốt rồi ném vào trong nước, sau đó kỳ tích xảy ra!
Chỉ thấy một chậu nước này chợt bốc cháy hừng hực, thật giống như nó căn bản không phải là một chậu nước mà là một chậu xăng. Vẻ mặt Dương Thần khẩn trương, ném con rối vào trong, sau đó chúng tôi lại khẩn trương quan sát.
Lúc mới bắt đầu, con rối này không có chút phản ứng nào, di chuyển ở trong nước. Nhưng chỉ lát sau, gương mặt con rối bỗng nhiên thay đổi, tự nhiên xuất hiện vẻ đau khổ, sau đó phù một cái lại bắt đầu bốc cháy lên.
Dương Thần nhìn chằm chằm vào cảnh tượng như vậy, lại đổ phẩm màu đỏ vào trong. Lúc này không khác nào tưới xăng, ngọn lửa lại cháy hừng hực. Hai chúng tôi đứng ở bên cạnh nhìn không chớp mắt. Lửa này cháy gần nửa mới dần dần tàn. Con rối cũng hoàn toàn hóa thành tro. Một lúc sau, ngọn lửa mới tắt. Lúc này nhìn vào trong chậu chẳng còn chút nước nào, dưới đáy chỉ có một lớp đen xì.
Dương Thần thi triển pháp thuật thần kỳ này làm cho tôi được mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng hết sức kinh ngạc. Rõ ràng là một chậu nước, sau khi hắn làm phép lại tự nhiên biến thành chẳng khác nào xăng. Người này rốt cuộc có lai lịch gì?
Bất kể nói thế nào, cuối cùng cũng đã xử lý xong con rối kia. Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ và khẽ nhíu mày. Không biết bây giờ đám người Nam Cung Phi Yến thế nào?
Nhắc tới cũng khéo, tôi vừa nghĩ tới đây, ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng ầm. Hai bóng dáng chạy vào. Tôi chú ý nhìn và nhận ra đó là hai người Nam Cung Phi Yến và Thiệu Bồi Nhất.
Chỉ thấy hai người kia đầy bụi bặm, thật giống như vừa chui từ trong động ra ngoài. Nam Cung Phi Yến vừa rơi xuống đất, vẻ mặt mất hứng. Vẻ mặt Thiệu Bồi Nhất cũng đau khổ, nhìn tôi chỉ cười gượng.
Tôi rất buồn bực, hai người này rốt cuộc đi làm gì vậy? Không đợi tôi hỏi, Nam Cung Phi Yến đã thở phì phò nói:
- Phi phi, đúng là xui xẻo, gặp phải tên biến thái này.
- Biến thái? Biến thái gì chứ? Không phải các người mới vừa đuổi vật kia đi sao? Rốt cuộc làm sao vậy?
Tôi hỏi.
Nam Cung Phi Yến chống nạnh không lên tiếng, Thiệu Bồi Nhất nói:
- Đừng nói nữa, chúng tôi đuổi theo còn tưởng có thể tìm hiểu ngọn nguồn, không ngờ gặp phải mai phục ở bên ngoài, đi nửa ngày mới ra khỏi đó, kết quả rơi vào trong một hố đất, thật vất vả mới chui ra ngoài được...
Tôi kinh ngạc nói:
- Không phải chứ? Người nào mai phục mà có thể vây khốn được các người? Lẽ nào các người ra ngoài lâu như vậy lại không phát hiện được gì sao?
Thiệu Bồi Nhất nói:
- Vậy thì không phải. Lúc đó chúng tôi rời khỏi đây đuổi theo, ra khỏi bức tường vây quanh và chạy rất xa, sau một gò đất chợt có người đi ra. Cái bóng đen kia hiện ra. Hóa ra đó là một khỉ lớn lông đen...
Thiệu Bồi Nhất nói với tôi, lúc đó khỉ lớn lông đen này giao gương bạc vào trong tay người kia. Hắn và Nam Cung Phi Yến định xông lên cướp lại, không ngờ người kia đã sớm có mai phục, dùng đất đá bố trí một mê trận ở xung quanh gò đất. Hắn và Nam Cung Phi Yến không đề phòng, sau khi chạy vào thì lập tức nhìn thấy toàn cát vàng, nơi đó biến thành vùng đất hoang vắng nên tất nhiên không phân biệt được phương hướng, đồng thời cũng mất dấu bóng người kia.
Cho dù hai người bọn họ đều có bản lĩnh, nhưng hoàn toàn không hiểu gì về trận pháp, nên có xông loạn trong mê cung nửa ngày cũng không thể đi ra ngoài, còn rơi vào trong một hố đất rất lớn, hai chân bị vùi lấp, cát vàng từ bốn phương tám hướng tràn tới suýt nữa đã chôn sống hai người. Kết quả ở thời điểm mấu chốt, bọn họ chợt nghe một tiếng cười ha ha, sau đó cát vàng rút đi, khu vực hoang tàn cũng biến mất. Khi nhìn lại thì chỉ thấy hai người đang đứng ở trong hố đất nhỏ chưa đến một thước trên gò đất. Mà người phát ra tiếng cười kia cũng đã không thấy bóng dáng.
Nam Cung Phi Yến rất tức giận. Tộc Hồ tiên vốn lấy năng lực mê hoặc để tăng trưởng, lại không ngờ lần này rơi vào trong mê trận của người khác, giãy giụa hồi lâu ở trong một hố đất nhỏ, quả nhiên là quá mất mặt. Cô buồn bực còn muốn theo dõi, nhưng một là đã hoàn toàn không có phương hướng, hai là Thiệu Bồi Nhất thấy thời cơ không tốt nên kéo cô lại.
Nam Cung Phi Yến tất nhiên không phục. Thiệu Bồi Nhất lại cho rằng người kia không tầm thường, không thể địch lại được, nếu tiếp tục đuổi thì sợ rằng không ổn. Hơn nữa dưới tình huống lúc đó, người kia rõ ràng không hề có ý định tổn thương hai người họ, bằng không khi hai người mơ mơ màng màng, hắn hoàn toàn có thể ra tay. Mà trên thực tế hai người chỉ chịu thiệt có một lát, đây đã là một sự cảnh cáo rồi.
Chỉ là mất cái gương bạc này cũng làm người ta tức giẫm chân, lại không có cách nào khác. Thiệu Bồi Nhất là người cẩn thận, khuyên can mãi mới khuyên được Nam Cung Phi Yến. Vì vậy rơi vào đường cùng, lúc này hai người mới đi một chuyến uổng công, phẫn nộ trở về.
Nghe lời bọn họ nói thì tôi đã hiểu người kia là ai rồi. Sau khi cẩn thận hỏi thêm một lát, Thiệu Bồi Nhất nói hình dáng đặc trưng, quần áo trang điểm của người kia thì quả nhiên đúng là người kia không thể nghi ngờ. Mà con khỉ lớn lông đen này dĩ nhiên chính là ma núi do hắn nuôi.
Tôi vốn cho rằng mình đã giết chết ma núi kia, lại không ngờ nó nhập hồn ở trong cơ thể Hồng Hạo, càng không ngờ nó lại đột nhiên hiện thân cướp đi gương bạc.
Mấy người chúng tôi nhìn nhau, tất cả đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng. Phải biết rằng gương bạc này có tầm quan trọng rất lớn. Nếu như không tìm được về, ân oán giữa Xà tộc và Hoàng Thất thái gia lại không thể giải quyết thỏa đáng được. Mặc dù bây giờ có Nam Cung Phi Yến làm chứng, lại có thiếu niên xà tộc Thường Khánh tận mắt nhìn thấy, nhưng bây giờ mở miệng nói suông, hơn nữa lại mất gương bạc, sợ rằng đến lúc đó Xà tộc sẽ càng thêm giận dữ.
Thật ra theo tôi thấy, đây là chuyện thứ yếu. Bởi vì cho dù gương bạc có mất đi, nếu như chúng tôi không nói, Xà tộc cũng sẽ không biết. Ở trong lòng bọn họ, gương bạc vốn đã mất từ lâu, cho nên vấn đề này không lớn lắm.
Quan trọng nhất bây giờ chính là, rốt cuộc tại sao người trẻ tuổi thần bí kia phải tốn nhiều công sức để lấy trộm gương bạc? Gương bạc này lại có tác dụng đặc biệt gì? Sau khi hắn lấy được gương bạc, lại dùng thứ này làm chuyện gì?
Căn cứ vào biểu hiện trước sau như một của người trẻ tuổi thần bí kia, tôi cảm thấy cho dù hắn không là kẻ ác, nhưng hành sự cũng không thể phân biệt rõ chính tà, rất kỳ quái. Dù sao, hắn chắc chắn sẽ không cầm đi cứu giúp thế giới, làm việc thiện gì.
Mấy người chúng tôi tập trung lại một chỗ, vừa cẩn thận phân tích một lượt tất cả mọi chuyện, nhất trí cho rằng chuyện trong trường học đã qua. Bởi vì người kia đạt được mục đích, bước hành động tiếp theo của chúng tôi là cần phải lập tức tìm gương bạc về. Phải biết rằng giao hẹn giữa Thiệu Bồi Nhất và gia tộc Xà tinh cũng có kỳ hạn. Hắn nói với chúng tôi, trước khi hắn tìm được gương bạc trả lại, cả nhà Hoàng Thất thái gia vẫn không thể rửa sạch nghi ngờ, đường hoàng trở về quê cũ ở quan ngoại như ý của ông cụ Tam, không tìm được gương bạc thì không thể để cho Hoàng Thất thái gia quay về quan ngoại.
Hồng Hạo bất tỉnh nhân sự nằm ở trên giường, chúng tôi không ai để ý tới hắn. Đây cũng là do hắn tự làm tự chịu, giá trị lợi dụng của hắn đã không còn, hậu quả tiếp theo lại phải do hắn tới nhận. Chúng tôi bảo vệ được một mạng của hắn đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Sau khi tôi trở lại phòng ngủ thấy A Long đã tỉnh lại, chỉ mơ mơ màng màng, ý thức còn có phần không quá rõ ràng, lại giống như đang ngủ mơ. Mà Tiểu Hồ Tử cũng ngủ thiếp đi, tiếng ngáy khò khò khẽ vang lên thật giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Tôi bỗng nhiên hâm mộ bọn họ. Cái này gọi là gì? Cái này gọi là hồ đồ khó có được. Chờ tới sáng mai, sau khi A Long hoàn toàn tỉnh lại, căn bản sẽ không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, cuộc sống vẫn như cũ. Chỉ là chuyện trên vai tôi bây giờ lại tăng thêm một phần. Đó chính là phải mau chóng tìm được người tuổi trẻ kia, tìm gương bạc về.
Đương nhiên muốn tìm được người tuổi trẻ kia, cũng là một chuyện làm người ta đau đầu, tôi lăn qua lộn lại một đêm khó ngủ, trong đầu đều đang suy nghĩ chuyện này.
Thật may, vào sáng sớm hôm sau, khi mặt trời lên, trong đầu tôi đã nảy ra một ý định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận